Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 64: Anh thích một quản gia ngốc nghếch hơn (2)
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 64: Anh thích một quản gia ngốc nghếch hơn (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến giờ tan làm, Cảnh Nghi phát hiện xe của chú Lâm đang chở cả hai quay về nhà chính.

"Chúng ta về nhà chính sao? Có phải dọn về luôn không?"

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Tôi ra ngoài lâu quá rồi, cũng nên về cho có mặt mũi. Lần này còn lấy cớ đi công tác, đẩy Lệ Đình ra ngoài suốt nửa tháng. Nếu không về, e là Lệ Úc với Lệ Đình tưởng tôi và em mất tích luôn đấy."

Nhưng Cảnh Nghi nhìn nghiêng khuôn mặt bình thản của anh, lòng nghĩ chắc không đơn giản vậy: "Không chỉ có thế thôi đâu, đúng không?"

Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Em dạo này thông minh ghê nhỉ."

Cảnh Nghi ngẩng mặt tự đắc: "Em vốn dĩ thông minh mà!"

Không muốn tranh luận với lời tự nhận hiển nhiên ấy, Lệ Vấn Chiêu nói tiếp: "Lệ Minh Chức vừa về nhà. Tôi muốn xem thử nó dính vào rắc rối gì."

Cảnh Nghi nghiêng đầu: "Anh định chia rẽ đôi uyên ương sao?"

Lệ Vấn Chiêu: "Tùy tình hình thôi. Nếu đối phương giống kiểu người như Ninh Khương..."

Cảnh Nghi liền tiếp lời, cười hí hí hí: "Thì đày ra Ninh Cổ Tháp luôn!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

Về đến nhà chính, chiếc xe bảo mẫu của Lệ Minh Chức đang đỗ ngay cửa, trông cũng vừa về đến nơi.

Cảnh Nghi bước vào, nhìn quanh một vòng tìm thấy Lệ Minh Chức đang ngồi cười hớn hở trong phòng giải trí tầng một.

"Tiểu thiếu gia."

Lệ Minh Chức lập tức thu lại nụ cười, mặt đầy vẻ cảnh giác: "Cảnh Nghi, anh về rồi."

Cậu ta vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Mau lại đây, tôi có nhiều đồ ăn ngon lắm!"

Cảnh Nghi vui vẻ ngồi phịch xuống: "Vậy chuyện của cậu với Chử Nguyên Cửu thế nào rồi?"

Mặt Lệ Minh Chức hơi đỏ lên, cúi đầu uống trà: "Bọn tôi... chẳng có gì cả."

"Nhưng cái biểu cảm của cậu thì bảo là có rất nhiều thứ đấy!"

Lệ Minh Chức nghẹn họng, quyết định im re.

Một lát sau, Lệ Vấn Chiêu bước vào, nhưng chỗ ngồi bên cạnh đã bị chiếm hết. Cậu em út tất nhiên không muốn chia sẻ tâm sự riêng tư gì với ông anh cả lạnh lùng của mình cả.

Lệ Minh Chức liếc anh trai đầy cảnh giác, rồi quay sang thì thầm với Cảnh Nghi: "Anh lại đây, tôi nhỏ giọng nói cho nghe."

Thế là Lệ Vấn Chiêu đành nhìn bất lực khi cậu em út và quản gia của mình thì thầm to nhỏ, cứ như sắp vẽ kế hoạch lớn nào đó.

【Oa..... Cậu ta đỉnh quá vậy!..... Đúng kiểu mạnh mẽ bá đạo luôn!..... Ai mà ngờ được... há há há há!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Dựa vào thỉnh thoảng nghe được vài câu từ "tiếng lòng" sinh động của Cảnh Nghi, Lệ Vấn Chiêu đoán chắc chuyện này toàn là mấy tin siêu bát nháo.

Anh khó lòng mà không tò mò.

"Minh Chức." Lệ Vấn Chiêu lên tiếng.

Tiếng lòng lập tức ngưng bặt.

Lệ Vấn Chiêu vốn tưởng rằng Lệ Minh Chức sẽ ngoan ngoãn đi đến trước mặt mình, ai ngờ nó chỉ quay qua nhìn anh một cái liền quay đầu đi: "Cảnh Nghi, chúng ta đi tới phòng khác đi."

Cảnh Nghi gật gật đầu, ôm hết đống đồ ăn vặt dưới đất lên: "Được được, để tôi đem đống đồ ăn này lên, vừa ăn vừa nói chuyện."

"Quá được luôn!"

Lệ Vấn Chiêu: "....."

Đi tới cửa, Cảnh Nghi hơi quay đầu lại

【Đừng lo, để em thăm dò giúp anh xem tình hình như nào.】

Bước chân Lệ Minh Chức khẽ khựng lại.

Cảnh Nghi ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới mình đang đứng gần Lệ Minh Chức: "....."

Lệ Minh Chức bĩu môi: "Cảnh Nghi, anh không còn là Cảnh quản gia trung thành một lòng chỉ hướng về tôi nữa rồi."

Cảnh Nghi: "....."

Thôi xong, ở công ty hay nghe trộm dùm anh ấy, bây giờ giống như thành thói quen nghề nghiệp mất rồi.

"Được rồi, Minh Chức, lại đây."

Lệ Minh Chức liền trề môi: "Ò"

Kết quả, sau một tiếng "tra khảo" từ anh trai, cậu đành khai ra toàn bộ quá trình quen biết với Chử Nguyên Cữu. Lệ Vấn Chiêu ngồi nghe không cảm xúc, còn Cảnh Nghi thì nghe đến mức hưng phấn.

"Rồi sao nữa? Sau đó thế nào?"

Cảnh Nghi nghĩ thầm: "Trời ạ, hóng truyện người thật đúng là sướng hơn đọc truyện tranh của Phàn thư ký!"

Lệ Minh Chức cúi đầu, mặt thoáng đỏ, lí nhí nói: "Sau đó... thì chẳng còn gì nữa. Anh ấy bảo em cứ từ từ mà nghĩ, không cần vội vàng trả lời."

Cảnh Nghi: "?"

【Sao cái đoạn này nghe quen quen thế nhỉ?】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Minh Chức ngập ngừng hỏi: "Cảnh Nghi, anh nói xem, tôi có nên đồng ý với anh ấy không?"

Lệ Vấn Chiêu cũng quay đầu nhìn qua.

Cảnh Nghi nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp: "Chỉ cần cậu thích, đại thiếu gia chắc chắn sẽ ủng hộ."

Lệ Minh Chức rụt rè nhìn sang: "Phải không anh?"

Lệ Vấn Chiêu im lặng vài giây rồi gật đầu: "Ừ."

"Ôi tuyệt quá! Đúng là anh ruột của em!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Minh Chức vui mừng nhảy cẫng lên, xỏ dép, chạy vèo ra cửa: "Em đi báo với anh ấy ngay đây!"

Lệ Vấn Chiêu cau mày: "Sao vội thế?"

"Thật ra em nghĩ xong từ lâu rồi, chỉ sợ anh không đồng ý thôi." Lệ Minh Chức nở nụ cười rạng rỡ rồi biến mất như làn khói.

"..."

Cảnh Nghi phì cười: "Haha, vậy là củ cải trắng thật sự bị heo ủi rồi."

.

Về phòng mình, Cảnh Nghi định tối nay sẽ nghỉ ngơi một trận ra trò, nhưng nào ngờ lại bị Lệ Minh Chức gửi cho một bộ phim mới. Thế là cậu miệt mài cày đến tận 4 giờ sáng.

Xem xong mấy đoạn gay cấn, mắt mờ mệt mỏi, cậu quăng điện thoại qua một bên, lăn ra ngủ như chết.

Sáng hôm sau, với đôi mắt gấu trúc nặng trịch, Cảnh Nghi lết vào phòng ăn.

Lệ Vấn Chiêu liếc cậu một cái, ánh mắt dừng ở quầng thâm dưới mắt cậu: "Lại thức khuya?"

Cảnh Nghi uể oải chống cằm lên bàn, giọng kéo dài như mạch phim truyền hình: "Đâu có... chỉ khuya... một tẹo thôi..."

Lệ Vấn Chiêu nhìn bộ dạng lờ đờ của cậu, không nói gì thêm, nhưng trong đầu đã lập kế hoạch "chỉnh đốn" cái thói quen cày phim thâu đêm này.

Sau bữa sáng, Lệ Vấn Chiêu bị các cổ đông gọi đi họp gấp. Cảnh Nghi ngồi trong văn phòng ngáp ngắn ngáp dài, xong lại lò dò sang phòng thư ký bên cạnh.

"Cảnh quản gia." Phàn Minh vừa nhìn thấy cậu, giọng đã đầy hàm ý: "Tối qua ngủ không ngon à?"

"Ừm ừm." Cảnh Nghi vừa gật gù vừa dụi mắt.

Phàn Minh cười như đã hiểu: "Thế... cậu đã nhận được viên hồng ngọc của Lệ tổng chưa?"

Cảnh Nghi ngơ ngác chớp mắt, hoàn toàn không hiểu: "Hồng ngọc gì cơ?"

Phàn Minh cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy ẩn ý: "À, không có gì đâu."

Cảnh Nghi còn đang mơ màng, quên luôn câu nói kỳ lạ đó, rồi tò mò hỏi: "Anh đang làm gì thế?"

Phàn Minh không che giấu: "Chơi game."

Cảnh Nghi nhíu mày: "Trong giờ làm việc á?"

Phàn Minh cứng đờ một giây, sau đó tỉnh bơ nói: "Tôi chỉ chơi nốt màn này thôi, xong sẽ làm việc. Màn boss cuối này khó nhằn lắm, tôi vật lộn hai ngày vẫn chưa qua được."

"Khó lắm hả?"

Phàn Minh đang căng thẳng, trả lời theo phản xạ: "Cũng tùy người, tên Trâu Đình chết tiệt kia thì qua được ngay từ lần đầu."

Cảnh Nghi nheo mắt đầy hàm ý: "Ồ, hay nhỉ..."

Phàn Minh nghiến răng: "Tôi không tin tôi thua kém hắn được. Hôm nay nhất định phải qua được. Cảnh quản gia, nhìn tôi đi, lần này chắc chắn tôi sẽ "hạc bay giữa bầy gà"!"

Mười phút sau...

Phàn Minh bị boss quật chết tươi chỉ trong một cú đánh.

"..."

Cảnh Nghi nghiêng đầu hỏi: "Hạc bay giữa bầy gà?"

Phàn Minh: "..."

"Có khi là gà bay trứng vỡ thì đúng hơn!"

Phàn Minh: "..." đau lòng muốn khóc.

Cảnh Nghi ho khan, ra vẻ an ủi: "Thôi vậy, thay vì cố làm hạc giữa bầy gà, hay là anh thử bay ra khỏi cái chuồng gà ấy đi. Tôi nghe nói server mới đang khai mở đấy, ở đó anh không chỉ nổi bật giữa gà mà còn có thể đứng trên cả bầy chim cánh cụt cơ!"

Phàn Minh nhìn cậu chằm chằm, mắt rưng rưng: "Cảnh quản gia, tôi coi cậu là bạn."

Cảnh Nghi nhướn mày: "Rồi sao?"

"Tôi thật sự rất thích cái cảm giác làm bạn với cậu. Cậu biết cậu khác người ta ở điểm nào không?"

Cảnh Nghi bật cười, gật đầu: "Nói thử xem."

Phàn Minh nghiêm túc đáp: "Người ta mỗi ngày đều tinh thần phấn chấn, còn cậu thì giống như đang lên cơn... tinh thần bất ổn."

"..." Ủa, ý gì đây?

Cảnh Nghi nheo mắt: "Phàn thư ký, tôi thấy bên ngoài gió bắt đầu thổi rồi đấy."

Phàn Minh quay đầu ra cửa sổ. Nắng ấm giữa mùa đông, chẳng thấy gió đâu: "Gió gì cơ?"

Cảnh Nghi nhếch môi: "Gió gối đầu ấy." (Ý là ẻm định thổi gió bên tai méc anh iu của ẻm)

"..." Phàn Minh á khẩu, vội đặt điện thoại xuống, trưng ra dáng vẻ chuyên nghiệp. "Cảnh quản gia, tôi xin lỗi!"

Cảnh Nghi hừ một tiếng, thoả mãn. Được rồi, coi như tha cho anh ta lần này!

Sau khi lượn lờ chán chê và chọc phá đủ kiểu, Cảnh Nghi ôm đống đồ ăn vặt Phàn Minh "đút lót" mang về phòng. Cậu định chợp mắt một chút, nhưng ngủ quên đến mức chỉ tỉnh dậy khi Lệ Vấn Chiêu quay lại.

"Sao em không sang phòng nghỉ mà ngủ?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.

Cảnh Nghi dụi mắt, uể oải nói: "Không được đâu. Người em bây giờ như sắt thép rồi, còn cái giường thì như nam châm. Nằm xuống là khỏi dậy luôn."

"..."

Cảnh Nghi dần tỉnh táo hơn, dựa vào bàn, tò mò hỏi: "Anh họp gì mà lâu thế? Công ty có chuyện gì lớn à?"

"Lệ Thị không sao cả." Lệ Vấn Chiêu đáp: "Nhưng Thẩm Thị đã thoát khỏi nguy cơ rồi. Thẩm Thù Bách nhận được sự hỗ trợ từ người giàu nhất Trung Quốc."

Cảnh Nghi đờ người: "Ủa? Người giàu nhất Trung Quốc chẳng phải là anh sao?"

(Lờ Vờ Chờ - người chồng giàu nhất TQ của em iu Cờ Nờ 🙂‍↕️)

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Đó chỉ là tài sản công khai thôi. Còn người ta đang nói đến tài sản 'ẩn'."

Cảnh Nghi chợt hiểu: "À, kiểu như anh là trùm cuối, cất đồ thần bí, đợi phút chót mới bật auto thắng đúng không?"

Lệ Vấn Chiêu lắc đầu cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm trọng hơn khi nói tiếp.

Lệ Vấn Chiêu bật máy tính lên: "Việc đầu tư của vị tỷ phú đó là vì Tần Ninh Ninh."

Cảnh Nghi nhanh như chớp trườn qua nhìn ké. Đó là một bữa tiệc từ thiện diễn ra tối qua, nơi Tần Ninh Ninh xuất hiện với tư cách đại sứ quảng bá.

Bộ trang phục đơn giản mà tinh tế càng làm nổi bật vẻ dịu dàng của cô. Chỉ cần một nụ cười hay ánh mắt, cũng đủ khiến mọi người trong phòng say mê. Ấy thế mà, một màn trình diễn mở đầu của cô lại khiến cả hội trường bùng nổ với những tràng pháo tay vang dội.

Cũng nhờ thế, cô thu hút được sự chú ý của vị tỷ phú đam mê làm từ thiện kia.

Sáng hôm sau, nhờ phúc của bà xã Tần Ninh Ninh, công ty của Thẩm Thù Bách nhận ngay một khoản đầu tư từ trên trời rơi xuống, giúp xoay chuyển tình thế và cứu công ty khỏi vực thẳm.

Cảnh Nghi chống cằm, tặc lưỡi thán phục: "Không hổ là nữ chính! Đúng chuẩn 'toàn năng' rồi, cầm kỳ thi họa, gì cũng đỉnh."

Đọc truyện đôi khi có hơi phóng đại, nhưng thực tế đúng là không quá lời.

Lệ Vấn Chiêu nghe được giọng cảm thán của Cảnh Nghi, khẽ cười: "Không cần phải ngưỡng mộ đâu, em cũng tốt lắm rồi."

Cảnh Nghi lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: "Ồ, chẳng hạn như? Anh nói em nghe thử, em có thời gian mà."

Ai bảo người yêu trong mắt lúc nào chẳng thấy đối phương là số một? Cảnh Nghi cũng tò mò muốn biết hình tượng của mình trong mắt Lệ Vấn Chiêu cao vời vợi tới mức nào.

"Được rồi, trình bày đi, đừng ngại."

Cảnh Nghi tràn đầy mong chờ. Nhưng Lệ Vấn Chiêu lại cười khúc khích, rồi ném ngay một câu khiến Cảnh Nghi "đứng hình":

"Em rất không kén ăn, món gì cũng chén được, từ chiên xào đến nướng luộc."

Cảnh Nghi: "..."

Chuyện này là xuyên tạc! Đừng có tin!

"Đùa em thôi," Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ, đổi giọng dỗ ngọt: "Em như thế này là được rồi. Thay vì mấy kiểu tài năng 'thập toàn thập mỹ', anh lại thích một quản gia ngốc nghếch hơn."

Cảnh Nghi ngẩn người, đỏ mặt, rồi lúng túng: "Em không ngốc đến vậy mà."

"Ừ," Lệ Vấn Chiêu tỏ vẻ đồng tình, giọng điệu có chút cố ý: "Không đến nỗi quá ngốc."

"..." Cảnh Nghi chu môi, lặng lẽ lùi về vị trí, vừa lăn ghế vừa lầm bầm: "Khen mà không có chút thành tâm nào."

Nhưng Lệ Vấn Chiêu không hề cảm thấy mệt mỏi khi chọc ghẹo Cảnh Nghi. Dường như những khoảnh khắc đó trở thành liều thuốc xả stress tốt nhất trong ngày, khiến tâm trạng anh thoải mái cả buổi.

"Quan trọng là anh thích." Lệ Vấn Chiêu nhìn Cảnh Nghi, giọng nghiêm túc: "Dù em thế nào đi nữa, anh cũng đều thích cả."

Cảnh Nghi sững lại vài giây, cái ghế lăn vừa lùi xa bỗng nhích nhích quay lại, tới gần Lệ Vấn Chiêu thêm chút nữa. Tai cậu dần đỏ bừng, nhưng chẳng nói câu nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
A Nhiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net