Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng tách tách tách vang lên liên tục từ đám phóng viên đã được sắp xếp trước, ánh đèn máy ảnh chớp lia lịa, kịp thời ghi lại khuôn mặt vừa căng cứng vừa xanh lè của Thẩm Sở Bách.
"Thẩm tổng, đây có phải là phúc lợi mà anh chuẩn bị cho nhân viên không?"
"Nghe nói tập đoàn Thẩm thị đang gặp khủng hoảng tài chính, nhiều dự án không quay vòng được vốn, xem ra chỉ là tin đồn sai lệch rồi."
"Đúng vậy, không khéo thì chỉ là mấy lời đơm đặt bên ngoài."
"Chứ còn gì nữa, nếu thật sự khủng hoảng, làm sao có thể lấy siêu xe với biệt thự làm giải thưởng phúc lợi!"
"Nhân viên Thẩm thị đúng là có phước lớn, gặp được một ông chủ vừa có tâm vừa có tiền như thế này đúng là hiếm."
Thẩm Thù Bách: "..."
Mấy người đúng là chém gió! Ai mà dám cho siêu xe với biệt thự vào giải thưởng vậy? Gan lớn như thế sao không quăng luôn du thuyền với tên lửa vào đi?
"Trời ơi! Tôi bốc trúng rồi! Du thuyền! Một chiếc du thuyền hạng sang!"
Thẩm Thù Bách: "..."
Khuôn mặt anh ta bây giờ đã sắp không giữ nổi nữa. Người phụ trách tổ chức sự kiện thì mồ hôi vã như tắm, lí nhí lên tiếng: "Thẩm tổng..."
Thẩm Thù Bách nghiến răng nghiến lợi: "Đây là phúc lợi nhân viên mà cậu nói sao? Giám đốc Triệu, cậu có phải là gián điệp của Lệ Vấn Chiêu không?"
Giám đốc Triệu cuống quýt lắc đầu: "Không, không phải đâu, Thẩm tổng! Tôi thề với trời, tôi không biết những thứ này sao lại xuất hiện trong hộp rút thăm, để tôi đi điều tra ngay!"
"Điều tra còn có ích gì không?" Thẩm Thù Bách nhìn xuống bên dưới sân khấu, nơi cả hội trường đang vang lên những lời tán dương giả tạo, cảm giác như trời đang sập ngay trên đầu mình.
"Bây giờ cả thế giới đều biết giải thưởng này rồi, tôi đổi hay không đổi còn quan trọng sao?"
Giám đốc Triệu khổ sở đáp: "Nếu không đổi thì..."
"Thì tôi mất mặt đúng không?" Thẩm Thù Bách lạnh lùng hừ một tiếng.
"Còn nếu đổi..."
"Thì công ty phá sản chứ gì?"
Dưới sân khấu, Cảnh Nghi cười không ngừng được.
【Há há há há há! Mặt Thẩm Thù Bách xanh lét luôn rồi! Đổi thì hết tiền, không đổi thì mất mặt, đúng là cảnh 'tiến thoái lưỡng nan'.】
【Giờ xem anh ta chọn gì: tiền hay sĩ diện.】
Lệ Vấn Chiêu nhìn dáng vẻ Cảnh Nghi cười lăn lộn, thuận tay đỡ lấy vai cậu đang rung rung vì cười: "Đừng để ý đến hắn nữa. Có đói không? Tôi dẫn em đi ăn chút gì nhé."
Cảnh Nghi từ lâu đã nhắm tới quầy bít tết, nghe thế thì phấn khởi bước tới, gọi lớn: "Cho tôi mười phần bít tết!"
Đầu bếp đứng sau bếp lò sững sờ nhìn cậu, mắt trợn tròn.
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, hỏi bằng ánh mắt:
【Em lại tư thù riêng đấy à?】
Cảnh Nghi gật đầu đáp rất ngay thẳng
【Đúng vậy, Thẩm Thù Bách dụ người tới bắt cóc giết em, nếu không nhờ mạng lớn, chắc em không còn đứng đây. Giờ ăn của anh ta một ít bít tết, không quá đáng chứ?】
Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Không quá đáng. Nhưng en ăn hết nổi không?"
Cảnh Nghi nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm miếng bò đang xèo xèo trên chảo: "Không sao, em bảo họ gói mang về. Mang cho tiểu thiếu gia và thư ký Phàn vài phần luôn."
Cậu chỉ tay vào tấm bảng nhỏ bên cạnh: "Thịt bò Wagyu hảo hạng nhập khẩu bằng đường hàng không đấy, không ăn thì uổng!"
Đầu bếp nhìn cậu chằm chằm, tay run đến nỗi bẻ gãy luôn cành hương thảo trên tay.
Khách gì mà vừa ăn vừa mang về như đi chợ thế này?
Lúc Cảnh Nghi đang ngồi nhìn bít tết chín, trên sân khấu, Thẩm Thù Bách vẫn cố cười gượng gạo để nhận lấy những giải thưởng hố hàng kia.
Tay anh ta siết chặt tới trắng bệch, nếu không phải cái mic quá bền, có lẽ đã bị anh ta bẻ gãy làm đôi.
Xuống khỏi sân khấu, anh ta không còn tâm trạng nào mà giao lưu chúc rượu nữa, hấp tấp chạy vào phòng nghỉ phía sau. Chưa nói được hai câu, anh ta đã tiện tay đập nát luôn hai bình hoa trang trí.
"Là ai làm chuyện này hả?!" Giám đốc Triệu sợ đến nỗi nép vào góc tường, không dám ho he.
Lúc này, cô thư ký mới tuyển của Thẩm Thù Bách lộc cộc bước vào, đưa cho ông ta một cái máy tính bảng: "Thẩm tổng, tôi đã tìm được rồi. Đây là camera an ninh."
Thẩm Thù Bách quay đầu nhìn, mặt càng đen thêm.
Trong đoạn video, Cảnh quản gia dáng vẻ lén la lén lút bò đến chỗ hộp bốc thăm, cúi đầu ngó nghiêng xung quanh.
Xác định không ai chú ý, cậu liền nhanh tay cầm giấy bút, hí hoáy viết gì đó rồi gấp lại, ném vào hộp.
"..."
"..."
Thẩm Thù Bách nhìn không nổi nữa, quăng thẳng cái máy tính bảng xuống đất. "Lệ Vấn Chiêu!"
Anh ta chỉ tay vào cô thư ký đứng bên cạnh, gằn giọng: "Tôi không cần biết cô dùng cách nào, nhất định phải khiến Lệ Vấn Chiêu trả giá gấp mười lần!"
Cô thư ký nhìn sếp mình, rợn cả người, lắp bắp gật đầu: "Vâng... tôi sẽ nghĩ cách..."
Không xong rồi. Cô thầm nghĩ. Hình như mình đi theo một ông chủ có vấn đề về thần kinh rồi.
Mới làm việc nửa tháng, chưa kịp làm gì thì toàn thấy sếp đập đồ. Căng thật sự.
Đúng lúc cô định rời đi để nghĩ cách trả thù, thì điện thoại của Thẩm Thù Bách đang tạm giữ trên tay cô đổ chuông.
"Thẩm tổng, có điện thoại ạ."
Thẩm Thù Bách vịn tường th.ở dốc: "Nói là tôi không có ở đây."
Cô thư ký đành phải nghe máy. Nhưng vừa nói được vài câu, sắc mặt cô liền tái mét. Lùi lại hai bước, cô rụt rè báo:
"Thẩm tổng, là nhà họ Giang, gia tộc giàu nhất gọi tới."
Thẩm Thù Bách giật mình: "Cái gì? Đưa đây!"
"Người ta cúp máy rồi ạ..."
Thẩm Thù Bách lập tức có dự cảm chẳng lành: "Họ nói gì?"
"Họ nói..." Cô thư ký khẽ cười gượng: "Rút vốn."
"..."
Đúng là tai họa nối tiếp tai họa. Thẩm Thù Bách giờ đây không còn nổi giận nổi nữa, chỉ thốt lên được một câu đầy oán hận: "Lệ Vấn Chiêu! Tao với mày không đội trời chung!"
·
Bên ngoài, Cảnh Nghi ăn được hai phần bò là đã no, liền yêu cầu bếp gói tám phần còn lại.
Đột nhiên, cậu dừng tay, nghiêng đầu nghe ngóng gì đó.
Lệ Vấn Chiêu thấy cậu lạ thì hỏi: "Sao thế?"
Cảnh Nghi nghe một lúc, rồi khẽ cười: "Thẩm Thù Bách phát điên rồi, đang ở hậu trường vừa chửi anh vừa đập đồ ầm ầm!"
Lệ Vấn Chiêu thở dài: "Chắc giờ hắn đang nghĩ tất cả là do tôi bày cho em."
Cảnh Nghi lập tức nhíu mày: "Sao anh ta có thể coi thường em như thế chứ?"
"..."
Gì vậy? Đây mà là danh dự sao? Sao em còn tranh làm gì...
Tám hộp bò bít tết cao cấp đã đóng gói cẩn thận, Cảnh Nghi chẳng chần chừ mà xách theo hộp đồ ăn lấp lánh khí chất thượng lưu, theo sau Lệ Vấn Chiêu rời khỏi sảnh chính.
"Anh nghĩ tên đó có định tìm cách trả thù chúng ta không nhỉ?"
Lệ Vấn Chiêu bình thản, chẳng cần nghĩ ngợi: "Chắc chắn rồi."
Cảnh Nghi nghiêm túc gật gù: "Vậy tụi mình phải cẩn thận chút, không thể lơ là, nhởn nhơ như thường được đâu!"
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn người bên cạnh, chẳng buồn đáp. Trong đầu anh, cách "trả thù" của Thẩm Thù Bách cũng chỉ xoay quanh vài ba trò nông cạn, nóng nảy mà thôi.
Sau khi bị ép chịu đựng những chiêu trò "thương chiến mẫu giáo" của Cảnh Nghi, hắn ta thường bốc hỏa làm liều, lần này chắc cũng chẳng ngoại lệ. Thậm chí, với khoản tiền vừa mất, Thẩm Thù Bách có khi còn điên cuồng muốn kéo người khác xuống hố với mình.
Nhưng mà, tiền nong à? Xin lỗi, đó là lĩnh vực mà Lệ Vấn Chiêu hoàn toàn bất khả chiến bại.
Rời khỏi hội trường, Cảnh Nghi sờ sờ bụng no căng, vẻ mặt mãn nguyện:
"Haizzz, tuyệt thật! Vừa được ăn, vừa được mang đồ về, lại còn lừa được Thẩm Thù Bách một vố nữa. Đỉnh của chóp luôn!"
Hứng khởi, cậu vỗ vai Lệ Vấn Chiêu như một vị "cao nhân" ban lời chỉ giáo:
"Đại thiếu gia, nghe em nói này, chuyện báo thù là phải làm ngay, đừng chần chừ, để lâu mất giá trị. Mà còn phải-"
Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, chờ đợi nốt câu còn dang dở.
Nhưng chưa nói hết, Cảnh Nghi đã ôm bụng, nhăn mặt than thở: "No quá! Thôi, đi bộ về tiêu cơm đi!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Haiz, đúng là đồ ngốc, chẳng thể giữ nổi một giây nghiêm túc.
May mà văn phòng không cách đây quá xa, coi như đi bộ coi như vừa tiêu cơm, vừa ngắm cảnh.
Thấy gió lạnh len lỏi vào cổ áo, Cảnh Nghi xoa tay, xách đồ ăn đặt tạm trên tay, lục lọi túi áo cho ấm: "Đại thiếu gia, giúp em kéo khóa áo với, gió thổi lạnh quá rồi!"
Lệ Vấn Chiêu đứng lại, kéo cậu quay qua đối diện mình: "Ngẩng đầu lên."
Cảnh Nghi ngẩng hẳn cằm, dặn dò như ông cụ non: "Nhớ nhé, đừng có kẹp trúng cổ em!"
Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Em nghĩ tôi vụng đến mức đó sao?"
Cảnh Nghi chớp mắt, cười toe toét: "Chỉ nhắc nhở nhẹ thôi mà, anh nhạy cảm ghê."
Dưới ánh đèn, cậu ngẩng cao đầu, cái cổ trắng ngần lộ ra trông mong manh đến lạ. Lệ Vấn Chiêu cúi xuống kéo khóa, ánh mắt thoáng tối lại. Lúc kéo đến sát cằm, anh còn cố tình lướt ngón tay qua yết hầu cậu, nhẹ như lông vũ.
Cảnh Nghi bất giác rụt cổ, khẽ "ưm" một tiếng, mặt đỏ lựng: "Anh làm gì đấy!"
Lệ Vấn Chiêu thản nhiên đội thêm mũ cho cậu: "Chỉ là kéo khóa thôi mà. Cảnh quản gia nhạy cảm ghê nhỉ?"
Cảnh Nghi: "..."
Tên này đúng là kiểu "báo thù trong một nốt nhạc", chẳng để người ta thở nổi!
Đi được một đoạn, hai người bước qua khu phố ăn đêm sáng rực, mùi đồ ăn thơm lừng.
Cảnh Nghi dừng chân, ánh mắt lấp lánh: "Đại thiếu gia, thử ăn chút đồ vặt không?"
Lệ Vấn Chiêu liếc qua bụng cậu: "Không phải no rồi à?"
Cảnh Nghi bĩu môi: "Đó là bụng chính, còn bụng phụ vẫn rỗng!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Nhóc này... dạ dày cũng phân khu cơ đấy.
Thấy anh không phản đối, Cảnh Nghi phấn khích lao ngay vào phố, gọi một loạt từ bánh nướng, viên chiên, trà sữa, cho đến chân gà ngâm chanh. Cuối cùng, cậu đứng lì ở một quán xiên nướng mà không chịu đi tiếp.
"Cái này, cái kia, rồi cả cái này nữa..." Cậu quay đầu hỏi: "Anh có ăn không?"
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu không chớp mắt: "Em còn ăn nổi à?"
Cảnh Nghi nhún vai đầy triết lý: "Khu vực đồ ăn vặt vẫn còn nhiều không gian, chen chút cũng được mà!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Được thôi, mua hết cho em!
.
Mười phút sau, Cảnh Nghi đứng co ro trong gió rét, tay cầm cả chục xiên nướng.
"Đại thiếu gia," Cảnh Nghi run rẩy, ánh mắt đáng thương: "Cầm giúp em tí được không?"
Lệ Vấn Chiêu im lặng một lúc, rồi nhận lấy xiên nướng, chẳng buồn quan tâm dầu mỡ dính đầy tay.
Anh còn tưởng cậu muốn sắp xếp lại đồ đạc, nhưng không ngờ, cậu chỉ nhét tay vào túi áo, rồi nghiêng đầu cắn một miếng xiên nướng.
Lệ Vấn Chiêu ngỡ ngàng: "?"
"Lạnh quá, tay em tê rồi. Nhưng đồ ăn ngon quá, chịu không nổi."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Thôi được rồi. Coi như anh... nuôi một chú mèo háu ăn đi.
Cảnh Nghi cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên: "Cảm ơn anh nha, đại thiếu gia!"
Lệ Vấn Chiêu vừa cười vừa đảm nhận vai trò... giá treo đồ ăn vặt! Toàn bộ đống đồ trên tay Cảnh Nghi đều bị thu gom vào túi của anh, mà chưa hết, anh còn tranh thủ rảnh tay đút đồ ăn cho "bạn trai" nữa cơ.
Giữa khu chợ đêm rộn rã tiếng người, ánh đèn lấp lánh, Lệ Vấn Chiêu dường như tìm thấy niềm vui mới.
Cậu quản gia nhỏ này, rõ ràng mắt to bụng nhỏ, thấy gì cũng muốn ăn thử, khiến anh cứ đưa tay hờ hững trước mặt cậu một chút là lập tức thấy cậu lon ton chạy theo như bị kéo mũi vậy.
Chợ đông người chen chúc, nhưng khí chất cao ngạo của Lệ Vấn Chiêu lại khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Nhưng, vừa liếc thấy bên cạnh anh là một cậu nhóc đang được đút đồ ăn, bầu không khí đầy "ngọt ngào đóng kín" đó khiến mọi người ngay lập tức ngậm ngùi quay đi, từ bỏ mọi suy nghĩ mơ mộng.
Cuối cùng cũng ra khỏi chợ, Cảnh Nghi xoa xoa bụng, buột miệng: "No thật rồi ạ!"
Lệ Vấn Chiêu liếc cậu một cái, chậm rãi đáp: "Quen không? Chẳng phải vừa nãy em cũng nói y chang vậy sao?"
Cảnh Nghi bĩu môi, cười trừ: "Không phải anh từng bảo flag được lập ra là để phá vỡ đó sao?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh bật cười khẽ, nhìn cậu đầy ẩn ý: "Xem ra, trí thông minh của em đều dồn cả vào cách đối phó với tôi rồi."
.
Khi cả hai đang rảo bước thì Cảnh Nghi tình cờ liếc thấy một cảnh tượng thú vị.
Hai người đồng nghiệp của họ, Thư ký Phàn và Thư ký Trâu, đang đi bên nhau. Phàn Minh đang cắn dở một miếng bánh bạch tuộc thì Trâu Đình bỗng cúi đầu cắn chung phần đó một cách... thân mật. Miệng Phàn Minh cứng đờ, không ngậm nổi lại.
"Chốn đông người đấy, đừng manh động, thư ký Trâu!" - Phàn Minh vừa nghiêng đầu né tránh thì bắt gặp ánh mắt tò mò của Cảnh Nghi.
Phàn Minh: "..."
Cảnh Nghi: "Ồ..."
Phàn Minh lập tức đỏ mặt, kéo Trâu Đình bỏ chạy như bị ma đuổi.
Cảnh Nghi quay sang, ngạc nhiên: "Ủa, thư ký Trâu chưa kết hôn mà, sao phải làm như lén lút ngoại tình vậy?"
Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp: "Em thử tưởng tượng xem, hẹn hò với bạn trai mà lại đụng ngay sếp lớn, còn sếp đó lại là kẻ từng đối đầu với công ty trước đây của mình."
Cảnh Nghi: "..." À, hiểu rồi. Nhưng mà vẫn thấy như có gì đó "lấm lét" ghê á!
Sau khi vứt sạch rác, Lệ Vấn Chiêu quay lại: "Đi thôi, tối nay phải về nhà chính."
Cảnh Nghi thắc mắc: "Sao tự dưng lại về đó?"
"Gần Tết rồi, truyền thống nhà họ Lệ là như vậy."
.
Quả nhiên, khi về đến nhà, cả ba anh em khác của nhà họ Lệ đều đã có mặt. Lệ Đình và Lệ Minh Chức ngồi đánh bài nhưng bị Lệ Úc hạ đẹp. Hai người bị dán đầy giấy ghi chú lên mặt.
Lệ Minh Chức la oai oái: "Anh cả, cứu em! Anh hai chơi ăn gian, nhớ bài, tính bài! Đánh thế này sao mà chơi nổi nữa!"
Lệ Đình ngẩng lên, hậm hực nói thêm: "Để em xem, không lẽ em thua mãi được!"
Lệ Vấn Chiêu ngồi xuống chơi vài ván, trong khi đó, Cảnh Nghi bị Lệ Minh Chức kéo ra góc phòng tám chuyện.
Đột nhiên, Lệ Úc ngửi ngửi, nhăn mặt: "Anh cả, sao anh có mùi gì kỳ thế? Anh vừa đi nấu ăn à?"
Cảnh Nghi cứng đờ.
Lệ Đình ngước lên, chau mày: "Không giống mùi bếp. Ngửi kỹ thì... giống mùi dầu mỡ vỉa hè trộn với siêu bột ngọt hơn. Anh cả, anh đi ăn hàng rong đấy à?"
Tất cả ánh mắt dồn về phía Lệ Vấn Chiêu.
Cảnh Nghi: "..." Ờ thì... tôi là nguyên nhân kéo anh các cậu đi đó!
Lệ Vấn Chiêu chỉ thản nhiên đáp: "Đúng là có đi ngang qua. Còn chơi nữa không đây?"
Lệ Đình la "có" xong vùi đầu chia bài, còn Lệ Úc hơi rũ lông mi suy tư trong chốc lát, chốc lại nhìn qua Lệ Vấn Chiêu, chốc lại nhìn qua Cảnh Nghi, như đang suy ngẫm đều gì đó.
Một lúc sau, Lệ Úc nhận được cuộc gọi của Tạ Uẩn rồi bỏ đi, khiến Cảnh Nghi bị kéo vào "lấp chỗ trống". Nhưng mà cậu đâu giỏi đánh bài lắm!
Trong lúc đánh bài, Cảnh Nghi bắt đầu "liên lạc thần giao cách cảm" với Lệ Vấn Chiêu:
【Anh có com bảy không?】
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, nhìn về phía Lệ Đình, thử nghiệm xem "tính năng" này có vấn đề không.
【Lén lút thế này gọi là gian lận!】
【Gian lận gì chứ, người ta gọi là quyết tâm thắng lợi!】
Cảnh Nghi quay sang nhìn Lệ Đình đầy tự mãn, quyết tâm trả thù những lần bị chèn ép trước đây. Nhưng khi bị nhắc đến lượt ra bài, cậu lại mải tám với Lệ Vấn Chiêu đến mức quên mất mình đang chơi.
"Cậu có đánh nổi con ba không vậy?" Lệ Đình gõ bàn nhắc nhở.
Cảnh Nghi: "..." Thôi xong, quên mất bài cầm rồi.
Trước khi Lệ Vấn Chiêu lên tiếng "cứu", Cảnh Nghi vội vã ra một quân bốn yếu xìu.
【Dừng lại đi, để em tự lo!】
【Em muốn thắng một chuỗi lớn cơ!】
Lệ Vấn Chiêu: "Qua lượt."
【Hí hí hí hí hí! Cảm ơn đại thiếu gia.】
Lệ Đình nhìn qua: "Anh, anh không sao chứ? Không có cả con 5 luôn á?"
Lệ Vấn Chiêu, tay nắm chặt 4 con 5, mặt tỉnh bơ: "Không có."
Lệ Đình nhìn sang Cảnh Nghi một cái: "K."
Cảnh Nghi: "???"
Đạn pháo mà đem đi bắn muỗi?
Cảnh Nghi chẳng có lá nào lớn, liền nhích nhích người, rón rén ngồi sát vào Lệ Vấn Chiêu hơn một chút:
【Đại thiếu gia, chặt anh ta đi!】
Lệ Vấn Chiêu: "5"
Lệ Đình: "??? Anh vừa nói không có con 5 mà?"
Lệ Vấn Chiêu mặt lạnh như băng: "Lúc nãy không để ý."
Lệ Đình: "..." Không ổn rồi, ông anh mình còn trẻ mà đã mắc bệnh già rồi.
Nhờ Cảnh Nghi thi thoảng "gian lận" nho nhỏ, thế là ván bài biến thành một mớ lộn xộn, cuối cùng Lệ Đình lại thua thêm hai trận.
Cảnh Nghi vui mừng xoa tay: "Tam thiếu gia, xin lỗi nha, đến lượt tôi dán anh rồi."
Lệ Đình cười nhạt: "Cậu dám dán à?"
Cảnh Nghi: "Tại sao không?"
Lệ Đình: "Mặt tôi mà dễ dán thế à? Coi chừng tôi trả đũa..."
Chưa nói hết câu, một tiếng "bốp" vang lên, hai tờ giấy dán chặt trên trán, che hết cả mắt. Trong khi đó, "thủ phạm" thì đã chạy biến mất.
Lệ Đình: "..."
Cảnh Nghi, nhớ mặt cậu đấy!
Hóa ra dán giấy chỉ là cái cớ, Cảnh quản gia chẳng qua muốn nhân cơ hội này "đập" Lệ Đình một phát thôi mà!
.
Đánh bài xong, Cảnh Nghi lủi vào phòng mình, tránh né không dám bén mảng ra phòng khách, sợ bị Lệ Đình bắt gặp rồi trả đũa.
Nằm cuộn trên giường chơi điện thoại một lúc, Cảnh Nghi cảm thấy khát nước. Phòng không có nước, nhịn thêm chút nữa cũng không nổi, cậu đành lò dò mở cửa thật nhẹ.
Trời đã khuya, cả nhà đều đã nghỉ, cậu rón rén đi vào phòng ăn rót nước, trên đường về thì liếc thấy ánh sáng từ cửa sổ thư phòng trên tầng hai. Nghĩ ngợi một lát, Cảnh Nghi quyết định lên xem thử.
Cửa thư phòng khép hờ, quả nhiên, Lệ Vấn Chiêu vẫn ngồi ngay ngắn làm việc.
【Đại thiếu gia?】
Lệ Vấn Chiêu ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
Cảnh Nghi đẩy cửa bước vào: "Trễ thế này rồi, anh vẫn chưa nghỉ à?"
"Gần xong rồi." Lệ Vấn Chiêu xoa xoa chân mày, đặt bút xuống: "Tìm tôi có việc à?"
"Không có, chỉ là thấy thư phòng còn sáng đèn nên tôi lên xem thử."
Cảnh Nghi vốn tưởng ai quên tắt đèn, không ngờ lại bắt quả tang đại thiếu gia đang tăng ca.
"Là do Thẩm Thù Bách giở trò nữa à?" Ngoài chuyện này ra, Cảnh Nghi cũng không nghĩ được lý do nào khác để Lệ Vấn Chiêu thức khuya như vậy.
"Cũng gần giống, nhưng giải quyết ổn rồi." Lệ Vấn Chiêu liếc cậu một cái, đột nhiên hỏi: "Gần đây em có thấy cơ thể khó chịu ở đâu không?"
Cảnh Nghi ngơ ngác: "Anh hỏi gì lạ vậy? Không có mà."
"Không có thì tốt." Lệ Vấn Chiêu thu ánh mắt lại, tỏ vẻ như đang suy tính gì đó.
Chuyện "nghe được suy nghĩ" chắc vẫn chưa thể nói ra... Hiện giờ phạm vi của "loa phát thanh" dường như đang thu hẹp lại, có lẽ quan sát thêm một thời gian nữa sẽ biết được, biết đâu chỉ còn mình anh nghe được?
Nguyên nhân là gì nhỉ? Do mối quan hệ thân thiết hơn? Hay là... do tiếp xúc thân mật?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lệ Vấn Chiêu rơi xuống cổ Cảnh Nghi.
"Anh nhắc mới nhớ..." Cảnh Nghi động động vai, kéo nhẹ cổ áo: "Tự nhiên cổ em thấy hơi nhột nhột."
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu: "Chỗ nào?"
Cảnh Nghi mò mò một điểm: "Ở đây."
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng kỳ lạ: "Ở đây?"
Cảnh Nghi ngửa cổ lên: "Lệch sang trái một chút."
Lệ Vấn Chiêu di chuyển tay: "Ở đây?"
Cảnh Nghi cười cười, nghiêng đầu: "Anh mạnh tay lên chút đi, làm nhẹ quá em nhột."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
"Sao vậy? Loa phát thanh lại hoạt động à?" Cảnh Nghi cười hỏi.
"Không có." Lệ Vấn Chiêu chỉ chỉ dấu đỏ trên cổ cậu: "Chỗ này là vết tôi nhéo hồi sáng, hơi ngứa, bình thường thôi."
Cảnh Nghi sững lại. Anh bấm hồi nào?
Ồ đúng rồi. Ở trước khách sạn buổi họp của Thẩm Thù Bách, anh có nhéo cậu một cái.
Chỉ một cái mà giờ để lại dấu luôn? Lúc ấy cậu còn chẳng thấy đau.
"Đại thiếu gia, anh đừng có dọa em chứ." Có ai mà da nhạy cảm vậy không?
Lệ Vấn Chiêu nhún vai: "Cũng không phải ở phía sau cổ, tôi nói dối em làm gì?"
Cũng đúng... Chỗ cổ dễ thấy, không thể gạt được.
Cảnh Nghi ngẩn người nghĩ ngợi: Mình xuyên không kiểu gì mà hóa thành nhân vật má hồng thủy tinh thế này?
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ngày một gần. Cảnh Nghi cuống quýt, ngồi thụp xuống, núp ngay dưới chân Lệ Vấn Chiêu.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
"Anh, anh chưa ngủ à?" Lệ Úc vừa đi qua, tay còn cầm ly nước.
Lệ Vấn Chiêu, mặt lạnh lùng: "Sắp rồi."
Lệ Úc nghiêng đầu nhìn, thấy biểu cảm như nghiến răng của anh trai, thở dài rồi đi tiếp: "Thôi anh nhớ ngủ sớm nhé."
Nghe tiếng đóng cửa, Cảnh Nghi mới từ từ ngóc đầu lên: "Đi chưa anh?"
"Cảnh Nghi."
Cảnh Nghi ngơ ngác: "Dạ?"
"Chúng ta đang vụng trộm à?"
Cảnh Nghi sặc: "Không, không đến nỗi... cấm kỵ vậy đâu."
Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Thế em trốn làm gì?"
"Đại thiếu gia... với quản gia..." Cảnh Nghi cắn môi, lắp bắp: "Hình như... hơi cấm kỵ đó chứ."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Vài tiếng trước, cậu còn đồng cảm với Phàn Minh. Vài tiếng sau, cậu trực tiếp trở thành "đồng chí cùng hội"!
Thế gian xoay vần, ai mà biết được cậu quản gia nhỏ này phút tiếp theo sẽ "quậy banh" nhà ai nữa.
Lệ Vấn Chiêu thật sự muốn tóm cổ người nào đó, dạy dỗ một trận ra trò. Nhưng chưa kịp ra tay, quản gia nhỏ đã nhanh như gió, trơn tuột chạy mất tiêu.
【Đại thiếu gia.】
Lệ Vấn Chiêu: "?"
Người đâu rồi? Cái này là... gọi hồn qua không gian à?
Lệ Vấn Chiêu hờ hững đáp lại: 【Ừ.】
Giọng nói quen thuộc vang lên, chậm rãi mà rất đỗi đáng nghi:
【Em không phải là loại tra nam đâu. Em cũng muốn khoe với người khác là em có anh mà...】
"..."
Lệ Vấn Chiêu khựng lại, bỗng dưng bật cười khẽ, cúi đầu.
Quản gia nhỏ này, ngày càng biết cách "điều khiển" anh mà!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");