Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Haiz, hóa ra sự thật lại là như vậy." Đại tỷ phú Lương Kinh trầm ngâm nói, ánh mắt nhìn Lệ Vấn Chiêu đã pha thêm chút tiếc nuối:
"Trước đây tôi chỉ nghe đồn cậu ngông cuồng, nào ngờ cậu vừa gan dạ vừa tinh tế, lại còn toàn năng mười tám kỹ nghệ."
Lệ Vấn Chiêu không biết nên cười hay khóc: "..."
Cảnh Nghi tranh thủ góp lời: "Đúng đó! Đại thiếu gia của chúng cháu tốt như vậy, đáng tiếc đôi khi vẫn 'song quyền nan địch tứ thủ'*, thường xuyên bị người ta tính kế."
(*Một mình khó chống lại cả đám đông.)
"Chuyện nhỏ!" Lương Kinh đập bàn một cái rõ to: "Sau này có chuyện gì cứ bảo với tôi một tiếng. Tôi đây ghét nhất là bọn ức hiếp người khác!"
"Nhóc con, lần sau gặp chuyện đừng tự mình leo tòa nhà cao tầng nữa, nguy hiểm lắm. Cứ tìm chú Lương này, chú giúp cậu một tay."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Chỉ trong một bữa cơm, từ chỗ chưa quen biết, đã trực tiếp thăng cấp thành chú cháu.
Lệ Vấn Chiêu không thể không khâm phục khả năng kết thân thần tốc của Cảnh Nghi, đúng kiểu "xã hội đen xây tình thân".
"Cảm ơn chú Lương." Cảnh Nghi rất tự nhiên, cầm ly nước ép trước mặt: "Cháu lấy nước ép thay rượu, kính chú một ly!"
Lương Kinh cười ha hả: "Được! Uống nào!"
Lệ Vấn Chiêu chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cũng bị kéo theo uống hết hai ly.
Cuối cùng, dưới sự nhiệt tình của Lương Kinh, anh còn phải thêm số liên lạc và hứa Tết sẽ đến nhà chúc mừng.
Bữa cơm kết thúc, trợ lý của Lương Kinh đến đón ông về.
Cảnh Nghi thì no căng bụng, than thở: "Chú ấy uống kinh thật, may mà chỉ gọi nước ép, chứ nếu là rượu chắc em gục mất."
Lệ Vấn Chiêu quay lại, nhẹ nhàng chạm vào má Cảnh Nghi: "Còn đi nổi không?"
Cảnh Nghi lườm anh: "Nói gì mà kỳ cục vậy? Tất nhiên là đi được, em có uống rượu đâu!"
Nhưng thực ra, cậu ăn no đến mức buồn ngủ, không nhịn được ngáp khẽ một cái, đôi mắt hơi long lanh nước. Cậu vội chớp mắt mấy cái, ánh nhìn lại trong trẻo.
Lệ Vấn Chiêu thoáng mềm lòng, thậm chí không buồn truy cứu chuyện cậu phá hoại danh tiếng của mình. Anh bình tĩnh nói: "Em không uống rượu, nhưng cả buổi chỉ nói toàn những lời như say rượu."
Nào là một mình hạ gục 88 vệ sĩ của Thẩm Thù Bách, rồi tự lái trực thăng sang nước ngoài giải cứu nhân viên bị bắt cóc, thậm chí là đi trong mưa giông sau khi mất một dự án lớn...
Toàn những câu chuyện vừa cường điệu vừa ly kỳ.
Ấy vậy mà bàn ăn lúc đó lại vô cùng hài hòa: quản gia nhỏ bịa chuyện như thần, đại tỷ phú nghe "Liêu Trai Chí Dị" giải khuây, không khí chẳng khác nào một buổi biểu diễn hài độc thoại.
"Đó không phải là nói linh tinh." Cảnh Nghi nhún vai: "Chỉ là để chặn đường lui của Thẩm Thù Bách thôi. Những câu chuyện đó coi như Đại thiếu gia đã hy sinh vì tập đoàn đi!"
Nói xong, cậu cười khanh khách hai tiếng, hí hửng nói: "Nghĩ kỹ lại thì hôm nay hai ta phối hợp quá ăn ý ha!"
Lệ Vấn Chiêu chẳng buồn trả lời. Trong đầu anh đã hiện lên cảnh cả đống tin đồn kỳ cục sẽ từ nhà Lương Kinh lan ra khắp nơi trong thời gian tới.
Bữa cơm kéo dài đến chín giờ tối, vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh buốt phả vào mặt Cảnh Nghi.
"Tuyết rơi rồi."
Bầu trời đêm đen như mực, từng bông tuyết trắng rơi xuống, lặng lẽ phủ một lớp mềm mịn lên mặt đất.
"Em thích tuyết à?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.
Cảnh Nghi gật gù: "Cũng bình thường. Nếu tuyết ăn được, chắc em thích hơn đấy."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh liếc đồng hồ rồi nhìn sang cậu: "Tôi nghe nói tối nay ở công viên trung tâm có lễ hội đèn mừng năm mới. Em muốn đi không?"
Cảnh Nghi cắm đầu đi tiếp, lẩm bẩm: "Không đâu, em thấy..."
Chưa nói hết câu, cậu chợt dừng bước.
Lệ Vấn Chiêu là kiểu người gì, sao lại đột nhiên nhắc tới lễ hội đèn?
Rồi như nhận ra điều gì, Cảnh Nghi mím môi cười bẽn lẽn.
Hóa ra Đại thiếu gia muốn hẹn hò!
Cậu khéo léo quay lại, đổi giọng: "Em nghĩ lại rồi, đi cũng được!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
.
.
Công viên trung tâm rực rỡ sắc màu, lễ hội mừng năm mới tràn ngập không khí lãng mạn. Người người tấp nập, các khu vực sáng đèn lấp lánh.
Cảnh Nghi vừa đi vừa ngắm, ánh mắt bị thu hút bởi các quầy hàng ăn: "Đại thiếu gia, hình như cái kia ngon lắm."
Lệ Vấn Chiêu thản nhiên: "Em ăn hết được không?"
Cảnh Nghi cúi đầu nhìn chiếc bánh đang ăn dở trong tay, im lặng trầm ngâm.
Lệ Vấn Chiêu nhắc nhở: "Lãng phí là tội ác, Cảnh quản gia."
Cảnh Nghi tiếc nuối nhìn sang quầy hàng xa xa, nuốt khan: "Dạ dày em giống như miếng bọt biển vậy, ép thêm chút nữa vẫn còn chỗ mà..."
Muốn ăn quá đi!
Lệ Vấn Chiêu lấy điện thoại ra, cúi đầu làm gì đó.
Cảnh Nghi tò mò: "Anh đặt giúp em à?"
"Không." Lệ Vấn Chiêu lạnh nhạt: "Tôi sợ ngày mai bệnh viện kín giường, đang nhờ bác sĩ Ân giữ chỗ trước."
Cảnh Nghi: "..."
Khi đồng hồ dần chạm đến nửa đêm, quảng trường càng đông nghịt, mọi người tập trung chờ màn bắn pháo hoa chào năm mới.
Ánh sáng từ sân khấu làm nổi bật gương mặt sắc nét của Lệ Vấn Chiêu.
Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn, đôi mắt chớp liên tục.
Trời ơi, Đại thiếu gia của mình đúng chuẩn nhân vật huyền thoại, đẹp trai xuất sắc!
Đang mải ngắm, cậu bỗng bị một người va phải, cả người lao về phía trước, đâm sầm vào ngực Lệ Vấn Chiêu.
Cảnh Nghi ngơ ngác quay đầu, thấy một cô gái nháy mắt tinh nghịch:
"Không cần cảm ơn đâu, tôi thấy cậu mê anh chàng đẹp trai này từ nãy rồi."
Lệ Vấn Chiêu ngẩng đầu: "...?"
Cảnh Nghi: "..."
Không phải chứ! Cô nói nhỏ được không? Lớn tiếng thế này là sợ cả quảng trường không nghe thấy à?!
Cô gái kia mỉm cười toe toét, kéo bạn mình rời đi. Còn cảnh tượng để lại khiến Cảnh Nghi chỉ muốn trốn luôn vào đất.
Khi quay lại, cậu phát hiện không biết từ khi nào mình và Lệ Vấn Chiêu đã bị đám đông đẩy dạt vào góc quảng trường.
Cảnh Nghi vừa nhấc chân muốn di chuyển, thì eo bị một lực giữ lại.
Lệ Vấn Chiêu thản nhiên như không, giọng hơi chậm rãi: "Thì ra tôi lại khiến em thèm khát đến mức này à?"
Mặt Cảnh Nghi lập tức đỏ ửng. Cậu mạnh miệng: "Thế thì sao chứ? Không được à?"
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu khẽ tối lại, anh thở dài nhẹ một tiếng: "Em chỉ dám khiêu khích tôi trước mặt người khác thôi nhỉ."
Cảnh Nghi còn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói thì đã thấy má mình bị một ngón tay véo nhẹ.
Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Cứ ghi sổ trước đi, sau này tính nợ sau."
Cảnh Nghi như bị sét đánh ngang tai: "Gì mà tính nợ chứ, sao anh nhỏ mọn thế?"
Lệ Vấn Chiêu cười khẽ, khoé môi hơi nhếch lên, đáp hờ hững: "Không nhỏ mọn thì là gì?"
Cảnh Nghi ngước nhìn lên, ánh mắt trượt từ cằm đến bờ môi mỏng của anh. Cậu cứ thế mà ngơ ngẩn vài giây.
Đột nhiên, cậu dồn hết can đảm, nhón chân lên, khẽ hôn lên môi Lệ Vấn Chiêu một cái nhanh như chớp.
Xong, cậu lập tức lùi lại, mặt đỏ rần như trái cà chua, trốn tránh ánh mắt của anh.
Lệ Vấn Chiêu hơi ngẩn ra. Anh cất giọng, như vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra: "Em..."
"Ơ! Kia có vẻ đông vui lắm kìa, đi qua xem thử đi!"
Cảnh Nghi như con thỏ nhỏ bị giật mình, vừa nói vừa quay người chạy mất.
Lệ Vấn Chiêu đứng chôn chân, nhìn bóng lưng đang bỏ chạy kia, cảm giác như vừa bị mở ra một cánh cửa... hoàn toàn mới lạ.
.
Đến tận khuya hai người mới rời khỏi công viên.
Cảnh Nghi lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Giờ chúng ta về đâu?"
Lệ Vấn Chiêu đáp không cần suy nghĩ: "Về nhà cũ."
"Được thôi."
Nhắc đến về nhà, Cảnh Nghi lại nghĩ tới căn hộ nhỏ mới tậu của mình, trang trí thì đẹp nhưng chưa biết đến bao giờ mới được chuyển vào ở.
Lệ Vấn Chiêu đi sát bên cạnh, nghe rõ từng tiếng "rì rầm" trong đầu cậu, ánh mắt anh khẽ trầm xuống.
Về đến nhà đã là mười giờ tối. Cảnh Nghi chào tạm biệt Lệ Vấn Chiêu, nhanh chóng trở về phòng của mình.
Ngồi nghĩ lại cả buổi, cậu tự thấy hôm nay đã dùng hết vốn liếng sáng tạo để "tăng thiện cảm" với ngài tỷ phú kia. Thành tích phải nói là không tệ!
Sau khi tắm rửa xong, Cảnh Nghi nằm ườn trên giường, lướt điện thoại một cách lười nhác. Đúng lúc này, một tin nhắn hiện lên.
[Thư ký Phàn]: Gặp chút vấn đề trong khâu sửa chữa, căn hộ của cậu có thể sẽ giao chậm.
[Bạn của Phàn]: Chậm bao lâu thế? o.O
[Thư ký Phàn]: Khoảng... một năm.
[Bạn của Phàn]: Một năm?! Anh thuê đội của lão phật gia làm à?
[Thư ký Phàn]: ...
[Thư ký Phàn]: Đây là công ty uy tín, khách hàng đông lắm. Lịch hẹn này tôi cũng phải tranh mới được đấy.
Cảnh Nghi lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ bụng: "Thôi được rồi, dù sao cũng vì chất lượng. Một năm thì một năm, miễn sao đẹp là được!"
Cậu tự nhủ: "Dù muộn một chút, nhưng 'công trình trọng điểm' này hoàn thành, nhất định phải dụ Lệ Vấn Chiêu tới tham quan!"
Sau khi đặt điện thoại xuống, Cảnh Nghi vỗ nhẹ lên chiếc gối mềm mại, mỉm cười hài lòng.
"Nhỏ nhưng ấm cúng, ta cứ sống vui vẻ, chung chăn chung gối, là tuyệt nhất rồi!"
.
Sáng hôm sau, ngày đầu năm mới, Cảnh Nghi bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
"Đừng nói là quên về nhà nhé? Đầu năm đầu tháng mà còn phải đợi gọi à?" Giọng cụ ông trong điện thoại đầy trách móc.
Cảnh Nghi bị mắng tỉnh ngủ, rụt rè đáp: "Không đâu... Con nhớ mà..."
Tuy đây không phải lần đầu gặp, nhưng Cảnh Nghi vẫn cảm thấy xa cách với ông cụ. Người lớn tuổi lại khó tính, tính cách nóng nảy, hoàn toàn không phải kiểu dễ gần giống như Lương Kinh.
Ông cụ giục: "Giờ được nghỉ rồi thì tranh thủ về, ông đã chuẩn bị đồ ăn sẵn rồi!"
Cảnh Nghi miễn cưỡng ngồi dậy: "Để con hỏi ý Đại Thiếu Gia trước đã."
Nghe vậy, cụ mới hài lòng, cúp máy sau khi nhắc thêm một lần: "Sớm quyết định đi!"
Sau khi rửa mặt mũi, Cảnh Nghi chạy thẳng đến phòng của Lệ Vấn Chiêu.
Trong ngày nghỉ hiếm hoi, Lệ Vấn Chiêu không làm gì ngoài đứng bên cửa sổ, lặng nghe tiếng tuyết rơi.
Cảnh Nghi gõ cửa nhẹ, giọng cẩn trọng: "Đại Thiếu Gia, em muốn hỏi... anh thấy Cảnh Nghi 'nguyên bản' trước kia là kiểu người thế nào?"
Lệ Vấn Chiêu hơi nhướn mày: "Em đang viết tự truyện hả?"
Nhưng anh vẫn đáp: "Năng động, lanh lợi, tham ăn, văn chương thì... cũng tạm."
Cảnh Nghi: "..."
Anh có thể thêm chút filter cho đẹp lòng nhau không?
Lệ Vấn Chiêu cười khẽ: "Sao tự dưng hỏi thế?"
Cảnh Nghi vò đầu bứt tai: "Cụ nhà bảo về ăn Tết. Em sợ lộ sơ hở."
Nghe thế, Lệ Vấn Chiêu trầm ngâm vài giây, sau đó gợi ý: "Em có thể tìm cách đánh lạc hướng. Khi người ta bận rộn, họ sẽ không để ý cậu thay đổi ra sao."
Cảnh Nghi nghe vậy, mắt sáng rỡ: "Hay quá! Ý hay! Đúng là Đại Thiếu Gia!"
Nhưng mà phải tìm cách nào mới khiến lão gia nhà họ Cảnh hoàn toàn quên đi và không để ý gì đến "cậu con trai bảo bối" đây...
Mấy giây sau, ánh mắt Cảnh Nghi bỗng sáng bừng như bóng đèn LED, cậu ngẩng lên nhìn Lệ Vấn Chiêu với vẻ cực kỳ quyết tâm.
Lệ Vấn Chiêu: "...?"
Cảnh Nghi nở nụ cười tiêu chuẩn tám chiếc răng trắng bóc: "Vậy em sẽ mang theo một ít đặc sản về là được chứ gì."
Lệ Vấn Chiêu: "...?"
Đặc sản gì mà khiến quản gia nhỏ bày ra cái nụ cười vừa ngây thơ lại vừa mờ ám thế kia?
Nhà họ Cảnh nằm ở một khu tập thể cũ ngoại ô thành phố thủ đô, có vườn, có cây, có hoa, nhìn chung là mang vibes ấm cúng, yên bình kiểu "làng quê giữa lòng đô thị".
"Cảnh lão gia." Một chàng trai trẻ từ trong bếp nói vọng ra, giọng hào hứng: "Canh sắp xong rồi, chuẩn bị ăn cơm chưa ạ?"
Cảnh lão ngồi trên sofa, mắt liếc qua cái đồng hồ treo tường: "Đợi thêm tí nữa, thằng nhóc nhà tôi sắp về rồi."
Chưa nói dứt câu, chuông cửa đã vang lên.
Lão Cảnh nhìn vào màn hình chuông cửa, cơn bực mình tăng vọt: "Về nhà mình mà còn bấm chuông cái gì? Chắc lại làm mất chìa khóa rồi chứ gì, cái thằng nhóc vô tích sự..."
Cửa vừa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt không phải là "thằng nhóc vô tích sự" mà là một người đàn ông cao ráo, mặc vest chỉn chu, thần thái đúng chuẩn CEO: Lệ Vấn Chiêu.
"..."
Từ sau lưng Lệ Vấn Chiêu, Cảnh Nghi ló đầu ra, cười toe toét: "Cảnh lão gia, con đã đặc biệt mời đại thiếu gia đến đây thăm ngài. Vui không? Hả, vui không?"
Lão Cảnh: "..."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");