Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đại thiếu gia, bình tĩnh, bình tĩnh nào!"
Cảnh Nghi vừa đặt mông xuống giường đã lập tức trườn như lươn, hai chân đạp đạp, cả người lướt nhanh về phía góc tường như được bôi mỡ.
Chưa đầy hai giây, cậu đã tự đẩy mình đến góc giường, ngồi bó gối co ro.
Lệ Vấn Chiêu nhìn động tác linh hoạt của cậu, bật cười: "Em chạy cái gì thế?"
Sao mà không chạy cho được? Không chạy chắc anh xử lý em luôn quá!
Từ trước đến nay, Cảnh Nghi luôn giữ khoảng cách tôn trọng với không gian riêng tư của Lệ Vấn Chiêu.
Dù hiện tại đang sống trong giàu sang, nhưng tâm hồn cậu vẫn đậm chất nhà nghèo, vừa bước vào phòng ngủ chính của anh là tim đã đập thình thịch, chỉ sợ sơ suất làm hỏng thứ gì phải đền.
Nhân dịp lần đầu đặt chân vào đây, cậu vừa hồi hộp vừa không kiềm lòng được mà liếc mắt đánh giá xung quanh.
Phòng ngủ rộng rãi, hướng đón sáng tốt, sạch sẽ đơn giản, không thừa bất kỳ thứ gì. Hoàn toàn khác xa với căn phòng đầy kịch bản lộn xộn của Lệ Minh Chức.
Nhưng có một thứ trong phòng này lại hơi "chỏi" với phong cách lạnh lùng của Lệ Vấn Chiêu, chính là chiếc giường cậu đang ngồi.
Chăn ga gối đệm đều màu vàng nhạt, mềm mại ấm áp, đặc biệt là trên gối còn thêu mấy chú vịt vàng béo tròn.
Cảnh Nghi cúi đầu nhìn, nhịn không được khẽ cười: "Đại thiếu gia, ga giường của anh trông... cũng khá đáng yêu đấy chứ. Hihihi..."
Cậu cười xong mới nhận ra không khí im lặng đến đáng sợ. Ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm ngay đôi con ngươi sâu thẳm của Lệ Vấn Chiêu.
Trong mắt anh thoáng hiện chút ý cười, nhưng còn có gì đó nóng bỏng khiến mặt Cảnh Nghi cũng dần nóng theo.
Nuốt nước bọt, cậu nhanh chóng túm một cái gối ôm vào lòng, tìm kiếm chút cảm giác an toàn yếu ớt: "Anh... anh bế em qua đây làm gì?"
"Không phải muốn thưởng à?"
Cảnh Nghi: "..."
Thưởng kiểu gì mà biến giường đơn của em thành giường đôi, cảm giác mình đã mất nửa lãnh thổ.
Như đọc được suy nghĩ của cậu, giọng trầm thấp của Lệ Vấn Chiêu vang lên từ phía giường:
"Đừng lo, vẫn còn đủ chỗ. Em thậm chí có thể nằm trên người tôi mà ngủ."
Cảnh Nghi:"..."
Mặt nóng rực như bị úp vào nồi lẩu!
Này này, lỗi hệ thống rồi, buff bảo vệ của tôi đâu? Sao không thấy tiếng "bíp bíp" cảnh báo?
"Có yêu cầu gì khác thì nói luôn đi." Lệ Vấn Chiêu thản nhiên. "Tôi đều có thể đáp ứng."
Cảnh Nghi suy nghĩ một lúc, dè dặt đề xuất: "Hay là... đổi phòng ngủ chính thành phòng đôi được không ạ?"
Lệ Vấn Chiêu: "Không."
Cảnh Nghi bĩu môi chu mỏ, trong lòng không khỏi than vãn:
【Đàn ông đúng là hứa lèo! Nói cái gì cũng đáp ứng, thế mà vừa nãy đã lật kèo rồi. Hừ !】
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, thẳng thắn đáp: "Yêu cầu hợp lý mới đáp ứng. Em nghĩ yêu cầu của mình hợp lý sao?"
Cảnh Nghi vênh mặt: "Quá hợp lý luôn!"
Anh cười khẽ, cúi xuống nhìn cậu: "Phần thưởng của tôi, tôi quyết định. Tôi cho gì thì em nhận nấy."
Cảnh Nghi: "..."
Không để cậu kịp nghĩ gì thêm, Lệ Vấn Chiêu quay người đi, tiện tay đóng cửa phòng, rồi tự nhiên cởi áo choàng ngủ ra.
Cảnh Nghi: "..."
Anh vừa tắm xong, để trần nửa thân trên, lưng vai thẳng tắp, cơ bắp săn chắc nhưng không quá thô kệch. Dáng người hoàn mỹ, tỉ lệ eo mông hoàn hảo, mỗi động tác thay quần áo đều toát lên khí chất mạnh mẽ.
Cảnh Nghi lặng lẽ quan sát không chớp mắt. Vài giây sau, cậu không nhịn được nuốt nước bọt, trong đầu thoáng nghĩ:
Thật ra... dùng dáng người thế này làm gối ôm cũng đáng!
Đây là sắc đẹp trong truyền thuyết luôn ấy, ôm một cái chắc tối nào cũng mơ đẹp!
Lệ Vấn Chiêu quay đầu lại, nhướng mày, ngón tay thản nhiên c.ởi th.ắt lưng:
"Có đẹp hay không, tự em thử thì biết."
Cảnh Nghi đỏ bừng mặt: "..."
Chết thật, đang YY thì bị bắt ngay tại trận!
Cậu chui tọt đầu vào gối, giả chết.
Lệ Vấn Chiêu bật cười, kéo chăn ra: "Ngủ chưa?"
Cảnh Nghi cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt nghiến răng: "Chúc ngủ ngon, Đại thiếu gia."
Động tác tắt đèn của anh khựng lại vài giây, sau đó cười nhẹ: "... Được."
Cái gì cũng chưa làm mà đã bị cậu cộp ngay cái mác "cần an phận."
Cũng may là hiện tại anh không có ý nghĩ muốn làm gì cả, chỉ là quản gia nhỏ này thông suốt quá chậm, anh đành phải nỗ lực phát triển từ từ thôi.
Thêm chút tiếp xúc thân mật, chắc quản gia nhỏ sẽ không ngốc nghếch đến mức chỉ coi anh là đại thiếu gia với cái mác bạn trai đâu.
Anh nhìn Cảnh Nghi nằm cứng đờ người, rất chu đáo mà không quấy rầy cậu.
.
Chăn ga mới tinh, nhưng nằm lâu trong phòng này nên cũng đã vương chút mùi hương của Lệ Vấn Chiêu. Cảnh Nghi nằm trong chăn, hít hà mùi thơm quen thuộc, đầu óc thì rối tung như một ổ tóc rối.
Cái giường này rộng mênh mông, cậu cảm thấy có thể thoải mái đá chân trên giường mà không lo đụng phải ai.
Cậu nghiêng người vào trong, cố gắng tránh tình trạng ngủ mơ ngủ mộng đạp vào Lệ Vấn Chiêu, cả người căng cứng, không một chút buồn ngủ, đôi mắt trong bóng tối chớp chớp mà không dám nghĩ ngợi lung tung.
Không biết đã bao lâu, tiếng thở phía sau dần đều, chắc là Lệ Vấn Chiêu đã ngủ rồi. Cảnh Nghi mới nhẹ nhàng quay đầu lại.
Lệ Vấn Chiêu nằm yên, tư thế ngủ chuẩn như trong sách giáo khoa, rèm cửa che tối om, Cảnh Nghi gần như không nhìn rõ được đường nét trên khuôn mặt của anh.
【Đại thiếu gia?】
"......"
【Anh ngủ chưa?】
"......"
Hình như đã ngủ thật rồi.
Cảnh Nghi hơi nhấc người dậy, nếu đã ngủ rồi thì dù sao cậu cũng không ngủ được, chạy về chỗ của mình cũng chẳng có gì sai trái nhỉ?
Cậu cố gắng giữ tiếng động thật nhẹ, nhưng tiếng chăn ga xào xạc vẫn không nhỏ chút nào.
Cảnh Nghi ngồi dậy, định lén lút chuồn xuống giường. Nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy eo mình bị siết chặt, bị kéo lại, và rồi cậu ta rơi vào vòng tay ấm áp của
Lệ Vấn Chiêu.
Hơi thở ấm nóng của Lệ Vấn Chiêu phả vào tai cậu, anh thở dài một hơi, giọng nói trầm khàn: "Nửa đêm không ngủ, định đi đâu vậy?"
Cảnh Nghi ấp úng, thở cũng hơi gấp: "Không đi đâu cả, em không ngủ được."
Lệ Vấn Chiêu chỉ nhắm mắt, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, khoảng cách giữa họ quá gần, hơi thở hòa quyện, nhịp đập của ngực cũng trở nên nóng bỏng.
Lệ Vấn Chiêu không vạch trần cậu, "Không phải đã nói chúc ngủ ngon rồi sao, sao còn không yên ổn vậy?"
Cảnh Nghi: "......"
"Ngủ đi." Lệ Vấn Chiêu vỗ nhẹ vào gáy cậu: "Có chuyện gì thì sáng mai nói."
Cảnh Nghi vốn đang hoang mang, nhưng khi nghe những lời này của Lệ Vấn Chiêu, cậu thở phào nhẹ nhõm, được bao bọc trong vòng tay ấm áp, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, Lệ Vấn Chiêu mở mắt ra. Anh làm sao không nhận ra tâm tư của quản gia nhỏ này chứ, cậu dễ hiểu quá đi, bí mật đều viết rõ trên mặt, không cần phải lắng nghe những tiếng lòng bị lộ ra.
Một khi đã xác định được tình cảm, anh có thể thỏa sức thu hút quản gia đáng yêu này vào lòng.
.
Đúng như Cảnh Nghi đã nghĩ.
Ôm sắc đẹp trong truyền thuyết, cậu ngủ rất say, đến sáng hôm sau mở mắt ra thì thấy Lệ Vấn Chiêu đã không còn trên giường, bên cạnh trống rỗng, Cảnh Nghi thì chiếm hết phần lớn giường, không biết Lệ Vấn Chiêu đã ngủ như thế nào.
Nghĩ đến đây, mặt Cảnh Nghi đỏ bừng.
Lại cùng giường chung gối rồi.
Lần ở bệnh viện là bất đắc dĩ, lần này mới thật sự là cùng giường, mà cậu còn ngủ ngon như vậy, quả thật là sắc đẹp hàng đầu giúp dễ ngủ.
Thời gian gần đến giờ làm, Cảnh Nghi xuống giường.
Lệ Vấn Chiêu đâu, sao không gọi cậu dậy?
Cậu mặc áo khoác ra ngoài, định gọi anh thì thấy Lệ Vấn Chiêu đang mặc sơ mi và áo vest, cà vạt được thắt một cách chỉn chu, đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại
"Bộ phận nghiên cứu phát triển kiểm tra lại toàn bộ, không thể chỉ có một người, xem xét khả năng giả mạo hồ sơ hoặc sử dụng tên khác..."
Nghe thấy tiếng bước chân, Lệ Vấn Chiêu quay đầu lại, ra hiệu cho Cảnh Nghi đi rửa mặt, rồi tiếp tục nói với người ở đầu dây bên kia: "Công nghệ phát minh nghiên cứu khoa học kỹ thuật, không có tôi ký tên, không ai được nhúng tay vào."
Cảnh Nghi rất tri kỷ mà không quấy rầy anh, ngoan ngoãn đi rửa mặt, vừa xong ra tới nơi thì Lệ Vấn Chiêu đã cúp máy.
"Chào buổi sáng."
Cảnh Nghi: "....Chào buổi sáng ạ."
Trên bàn ăn sớm đã được dọn đồ ăn nóng hổi lên, toàn là những món thường ngày theo khẩu vị Cảnh Nghi thích.
Lệ Vấn Chiêu: "Tối qua ngủ có ngon không?"
Cảnh Nghi vẻ mặt như thường, gật gật đầu: "Tốt ạ."
Lệ Vấn Chiêu cười cười: "Ừm, phòng ngủ phụ của em tôi cho người đem giường đi rồi."
"......??"
Cảnh Nghi ngơ ngác vài giây mới phản ứng lại: "Cái gì???"
Giường ở phòng ngủ phụ của mình, mắc gì anh ấy cho người đen đi vậy ??
Lệ Vấn Chiêu: "Về sau em ngủ cùng tôi."
"........" Cảnh Nghi im lặng vài giây, sau đó vùi đầu ăn cơm.
Lúc này tới Lệ Vấn Chiêu kinh ngạc: "Em không có gì muốn nói sao?"
Cảnh Nghi liền nhẹ giọng nói: "Không có nha, sắp tới là mùa đông rồi, mà em cũng cần một cái giường ấn áp nữa, mà em thấy giường của đại thiếu gia không tồi, biết làm ấm giường ngủ rất thoải mái."
Cậu nói xong buông đũa, vỗ vỗ vai Lệ Vấn Chiêu cổ vũ: "Không ngừng cố gắng nha."
Lệ Vấn Chiêu: "....."
Anh vừa nâng mí mắt lên thì quản gia nhỏ miệng cọp gan thỏ đã chạy biến đi.
Chạy về phòng ngủ chính, Cảnh Nghi đóng cửa lại khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng bừng.
Mình dám chêu trọc phản diện!
Mình thật là lợi hại!
.
.
Cơm nước xong xuôi, hai người như thường lệ đến công ty.
Mới vừa bắt được nội gián, công ty đang nghị luận rất sôi nổi.
Vừa đến quầy lễ tân, Cảnh Nghi nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, người gửi là Lệ Minh Chức.
Cảnh Nghi ôm kiện hàng lên tầng cao nhất, ở trong văn phòng mở ra xem thử.
"Oa, đẹp quá đi!"
Thì ra Lệ Minh Chức gửi cho cậu mấy chậu cây thực vật tươi tốt, mọng nước, lá nào lá nấy no đủ đầy đặn, nhìn là đáng yêu.
Cảnh Nghi chụp ảnh gửi cho Lệ Minh Chức nhắn lại là mình đã nhận được rồi. Sau đó đem 2 chậu cây đưa tới cho Lệ Vấn Chiêu xem thử.
"Đại thiếu gia, anh thấy đẹp không?"
Lệ Vấn Chiêu ngước mắt nhìn, ánh mắt rơi vào đôi mắt sáng lấp lánh của Cảnh Nghi: "Đẹp."
"Thế thì hai chậu này tặng anh."
"Không nhận." Lệ Vấn Chiêu từ chối không chút do dự.
Cảnh Nghi: "Vì sao?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ cúi mắt, giọng trầm: "Nhà đã nuôi sẵn một chậu cây mọng nước rồi."
"..."
Cảnh Nghi ngẩn người ba giây.
Rồi cúi xuống nhìn chính mình. Mình béo đến mức giống cái cây mọng nước thật sao?
Nói linh tinh!
"......"
Cuối cùng, cậu mạnh tay đặt hai chậu cây bên máy tính của Lệ Vấn Chiêu, không chăm cũng phải chăm!
Những chậu còn lại, Cảnh Nghi giữ hai chậu cho bàn làm việc của mình, rồi bày thêm vài chậu ở bồn rửa và bệ cửa sổ trong văn phòng. Hai chậu cuối cùng, cậu quyết định mang tặng thư ký Phàn.
.
Bên phòng thư ký
Phàn Minh đang tụ tập cùng đồng nghiệp bàn về đồ hiệu, không khí rất sôi nổi.
"Cảnh trợ lý đến rồi," Phàn Minh lên tiếng, "Có việc gì tìm tôi à?"
Cảnh Nghi tò mò thò đầu qua: "Mấy người đang nói gì thế?"
Phàn Minh cười: "Đồng hồ. Anh Hứa bên phòng tôi muốn mua một chiếc xịn, nhưng chúng tôi không rành lắm."
Hứa Miện thấy Cảnh Nghi, mắt sáng lên: "Trợ lý Cảnh ngày nào cũng kề cận tổng giám đốc Lệ, chắc gu thẩm mỹ cao lắm, cậu giúp tôi chọn nhé?"
Cảnh Nghi xua tay: "Không, không, tôi không dám nhận đâu."
Hứa Miện: "Trợ lý Cảnh khiêm tốn quá!"
"..." Cảnh Nghi cạn lời.
Thực tế: Không phải cậu khiêm tốn, mà cậu thật sự phế. Thẩm mỹ và gu của cậu đã "hỏng" từ lâu rồi vì ngày ngày đều thoải mái "bỏ bê".
Hứa Miện xoay máy tính về phía Cảnh Nghi: "Đây là vài mẫu đồng hồ, cậu xem giúp tôi mẫu nào hợp với dân công sở nhất?"
Cảnh Nghi nhìn thoáng qua. Mẫu nào cũng hao hao nhau, nhưng giá thì... chết khiếp. Toàn sáu con số!
"Dân công sở" kiểu gì mà chơi đồ thế này? Đi đường không sợ bị giật sao?
Cảnh Nghi trầm ngâm vài giây rồi chỉ: "Mẫu này."
Hứa Miện: "???"
Mẫu nào?
Cảnh Nghi với gương mặt bình thản: "Công sở thì chỉ hợp với bảng Excel thôi."
Đừng làm màu nữa, chấp nhận thực tế đi, dân công sở. Có tiền thì ăn ngon ngủ tốt, mua đồng hồ làm gì?
Hứa Miện: "..."
Phàn Minh: "..."
Phàn Minh kéo Cảnh Nghi sang bên, hạ giọng giải thích: "Hứa Miện gần đây áp lực lớn, mua đồng hồ là để xả stress."
Cảnh Nghi chẳng hiểu, nhưng ngạc nhiên: "Stress gì mà cần sáu con số mới xả được?"
"..." Phàn Minh nghĩ một lúc, thấy cậu nói có lý. Anh thở dài: "Mỗi người mỗi kiểu, có khi Hứa Miện cần cảm giác chi tiền mạnh tay để xả."
Cảnh Nghi vẫn không hiểu, nhưng tạm chấp nhận.
Phàn Minh quay ngược hỏi: "Thế còn cậu? Khi áp lực cậu làm gì?"
Cảnh Nghi: "Tôi không có áp lực."
"..." Phàn Minh không tin: "Không chút nào sao?"
【Không tự ti vì gia cảnh không môn đăng hộ đối? Không thấy lạc lõng giữa những bữa tiệc sang trọng nhà họ Lệ? Không tự ti về vị trí hay tầm nhìn của mình sao?】
Cảnh Nghi: "..." Trong đầu Phàn Minh chứa bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình thời xưa vậy?
"Tôi nói thật, không có." Cảnh Nghi nhún vai, "Ngay cả tiểu thuyết tôi còn không đọc truyện có kết BE, sao có thể sinh ra áp lực được?"
Phàn Minh: "..."
Anh cạn lời. Thực ra, ăn chơi cùng Lệ tổng, làm gì cũng không thiếu thốn thì đúng là chẳng có lý do gì để áp lực.
Không trách được Cảnh trợ lý mỗi ngày tung tăng như châu chấu.
Cảnh Nghi: "..."
Thư ký Phàn, tôi biết đọc suy nghĩ đấy, đừng có lẩm bẩm kiểu này trước mặt tôi!
.
Sau khi chia sẻ mấy chậu mọng nước cho Phàn Minh, trò chuyện chán chê và được "trả công" bằng hai gói đồ ăn vặt, Cảnh Nghi mới hí hửng quay về văn phòng.
Một ngày thảnh thơi quá sức tưởng tượng.
Lệ Vấn Chiêu đang tăng ca, cậu sẽ đi ăn vụng nơi này một ít nơi kia một ít, hí hí hí hí hí hí hí
"Cảnh quản gia."
Cửa thang máy mở ra. Lệ Đình, đã lâu không ghé trụ sở chính, xuất hiện với túi lớn túi nhỏ trên tay.
"Cậu cười ngẩn ngơ gì ở đây thế? Đứng đực ra có phải vừa nhặt được tiền không?"
"Không, chỉ là vui thôi." Cảnh Nghi quay đầu: "Tam thiếu gia, sao anh đến đây?"
【Lại đến điều tra đại tẩu à?】
Lệ Đình cười nham nhở: "Hôm nay tôi đến giúp anh hai. Anh ấy và chị Tạ tái hợp, tôi muốn tặng chút quà. Tiện cậu ở đây, xem giúp tôi mấy thứ này được không?"
Cảnh Nghi nhận đống túi to từ Lệ Đình, mở ra tưởng toàn đồ sang xịn mịn như quần áo, túi xách, trang sức. Ai ngờ lại là mấy món kỳ lạ không tưởng...
Chuông gỗ, bồn cầu mini, cốc nước hình cơ bắp, bát chú hề...
Cảnh Nghi càng xem càng không tin nổi: "Đây là quà chia tay à?"
【Tam thiếu gia, nếu anh tặng mấy thứ này thật, chuẩn bị tinh thần bị đuổi khỏi Lệ gia đi nhé!】
Lệ Đình: "..."
Sao nghiêm trọng thế chứ?
"Tôi chọn toàn đồ thực dụng mà." Anh cầm lấy chuông gỗ:
"Anh hai và chị Tạ dọn về ở chung, chắc thiếu nhiều thứ. Tôi tìm cả ngày mới được đấy."
Cảnh Nghi lấy chuông gỗ: "Thứ này... thực dụng ở điểm nào vậy?"
"Đây là đèn ngủ." Lệ Đình gõ nhẹ, chuông lập tức phát ra ánh sáng dịu dàng, đổi màu theo nhịp gõ. "Đặt đầu giường rất tiện khi dậy giữa đêm."
Cảnh Nghi mặt ngơ ngác: "Đèn đầu giường anh đặt chỗ nào thế?"
"..." Lệ Đình lấy bồn cầu mini ra: "Thế cái này được chưa? Đây là máy xông tinh dầu, dùng hương liệu nhập khẩu, độc lạ lắm đấy."
Cảnh Nghi: "..."
【Thế giới này điên quá rồi, Tam thiếu gia còn điên hơn cả tôi.】
"Cái này thì sao..." Lệ Đình tiếp tục thử vận may, "Bát mì hề nhỏ xinh này là loại dành cho cặp đôi đó. Tưởng tượng buổi tối hai người đứng trong bếp, cùng ôm bát ăn mì, không phải rất lãng mạn sao?"
Cảnh Nghi im lặng vài giây, cuối cùng lười cả thở dài: "Tam thiếu gia, tin em đi, mấy món này mà tặng, nhị thiếu sẽ chia tay luôn."
【Khó khăn lắm mới hàn gắn được tình cảm với bạn gái, giờ lại vì mấy món quà dị hợm này mà bị đá... chậc chậc chậc!】
Lệ Đình: "Không cái nào dùng được sao? Thế còn chiếc áo khoác này thì sao, ma sát sinh nhiệt, tạo tia lửa tình yêu, tượng trưng cho tình cảm chân thành của họ!"
Cảnh Nghi liếc sang với đôi mắt đã "tắt đèn": "Thời tiết này mà ma sát chỉ tạo ra tĩnh điện, chứ đừng mong tia lửa tình yêu."
Lệ Đình: "............"
Vài phút sau, Lệ Đình bất lực sai Phàn Minh xử lý hết đống đồ kỳ cục. Hai người nhìn nhau, rồi đồng loạt quay mặt đi như chẳng liên quan gì đến nhau.
.
Sau khi "dạo chơi" một vòng trong công ty, Cảnh Nghi quay về văn phòng. Nghĩ bụng chắc hẳn Lệ Vấn Chiêu vẫn đang miệt mài làm việc, nhưng vừa bước vào, cậu thấy người nào đó đang nhìn điện thoại, mặt đầy biểu cảm khó diễn tả.
"Đại thiếu gia, anh đang xem gì mà nhìn như bị táo bón thế?"
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu, rồi đẩy điện thoại qua. "Tin tức về Thẩm Thù Bách."
"Tin gì thế?" Cảnh Nghi tò mò nhào tới xem.
Trên màn hình là một bài viết đang hot trên Weibo với hashtag to đùng:
#Thẩm Sơ Bách và Tần Ninh Ninh tái hợp#.
Cảnh Nghi dựa vào bàn, mắt sáng lên: "Thật á? Tái hợp rồi?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ đưa tay, hơi ôm lấy eo quản gia nhỏ đang tự động nhào vào lòng mình. "Ừ."
Bài đăng của Thẩm Sơ Bách trên Weibo như đổ dầu vào lửa cho câu chuyện:
[Thẩm Thù Bách - Tập đoàn Thẩm Thị]: Ngày chia tay em: 25 ngày, 15 giờ, 23 phút, 42 giây, anh đau khổ đến tận xương tủy. Trời lạnh rồi, Ninh Ninh, vào lòng anh đi, lòng anh 37 độ @Tần Ninh Ninh.
Cảnh Nghi: "........."
【A a a a a a, mắt tôi! Vừa mới xem mà như bị xịt dầu mỡ cả lít vào vậy á!】
"Cái này đúng là tinh túy của văn học tổng tài bá đạo ngày xưa..." Cảnh Nghi lẩm bẩm, "Một cái post thôi mà đủ để tim người ta đau nhói, não quay mòng mòng."
Nhớ lại quãng thời gian trước kia mình cuồng thể loại này, đọc hẳn 3000 chương, cậu chỉ muốn quay về quá khứ tự đấm mình.
Phi phi phi! Đúng là rác rưởi!
Lệ Vấn Chiêu nhịn cười: "Bây giờ em hiểu vì sao tôi có biểu cảm đó rồi chứ?"
Cảnh Nghi gật đầu lia lịa. "Cũng may văn phong bá đạo này không chạm đến anh. Nếu mẹ ruột của truyện mà lây cái này sang nhà họ Lệ, em không những không thích anh mà còn chạy xa được bao nhiêu thì chạy."
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Phía dưới bài viết, bình luận rần rần khen ngợi, nào là tình yêu đích thực, nào là tổng tài si tình, đọc đến chán cả mắt.
Cảnh Nghi lắc đầu ngán ngẩm: "Mọi người ở đây ăn dưa chất lượng thế này hoài à?"
Cậu lướt xuống thêm vài dòng, thấy tay hơi ngứa, quay sang hỏi: "Em có thể bình luận được không?"
Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp: "Có thể."
Nghe thế, Cảnh Nghi cứ tưởng đây chỉ là tài khoản nhỏ chuyên "chìm sóng" của Lệ Vấn Chiêu, liền nhanh chóng gõ vài dòng.
Nhìn màn hình xong, cậu hít thở sâu, cảm giác cả người sảng khoái.
Nhưng khi Lệ Vấn Chiêu lấy lại điện thoại, anh suýt cứng đờ. Ngay dưới bài viết của Thẩm Thù Bách là một bình luận công khai với tick xanh chói lọi:
[Tập đoàn Lệ Thị - Lệ Vấn Chiêu (V)]: 37 độ thôi sao? Không bằng trò tàu lượn siêu tốc Big Swing, cái đó lên đến 200 độ kìa."
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Cảnh quản gia, cái miệng này đúng là độc nhất vô nhị!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");