Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 87: Đóng cửa, thả Vô Thường!
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 87: Đóng cửa, thả Vô Thường!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối tuần trôi qua cái vèo. Chấn thương của Cảnh Nghi đã đỡ được một nửa, giờ cậu ấy đã có thể đi lại được rồi, dù rằng hơi... khập khiễng.

Thế mà vẫn nhất quyết đòi đi làm.

Cảnh Nghi tự thấy nể chính mình. Hồi chưa "tái sinh", cậu sợ nhất là dính mùi công sở. Vậy mà giờ có bạn trai làm sếp lớn, cậu lại lậm cái mùi này lúc nào chẳng hay.

Cảnh Nghi tắt chuông báo thức, rồi lăn một vòng như cá nục khô bị vứt vào chảo, rúc ngay vào cái lò sưởi di động là Lệ Vấn Chiêu: "Sếp ơi, dậy đi làm thôi~"

Lệ Vấn Chiêu hé mắt nhìn con vẹt báo thức trong lòng, rồi ôm lại chặt hơn: "Hôm nay đừng đi làm nữa. Tuyết sắp rơi, đường trơn lắm."

Cái người hậu đậu này chỉ cần hơi hớ hênh là kiểu gì cũng ngã lộn cổ. Chân mới lành được chút, không cẩn thận lại đi giật vé quay lại bệnh viện ngay cho xem.

"Không được!" Cảnh Nghi mơ màng nhưng vẫn cứng đầu: "Em muốn đi làm. Em vẫn đang xài hack mà, có thể giúp anh cơ mà!"

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày nhìn cậu: "Đi thì được, nhưng không được nhảy nhót bừa bãi."

Cảnh Nghi nheo mắt đầy nguy hiểm: "Trong mắt anh, em là con châu chấu à?"

Lệ Vấn Chiêu phì cười. Không phải châu chấu gì cả. Cậu rõ ràng là một viên bảo bối khó tìm.

.

Bên ngoài trời phủ đầy sương mù, lác đác mưa rơi, không khí buốt lạnh.

Cảnh Nghi bò khỏi giường, lạch bạch tự đi vào phòng vệ sinh. Sáng nay, cậu quyết định không để ai bế nữa, tự mình tập luyện để chân chóng lành. Mỗi bước đều nhói, nhưng cậu bặm môi chịu đựng.

Lát sau cậu bước ra, Lệ Vấn Chiêu đã diện sẵn vest chỉnh tề. Bộ suit màu xám tối, đường cắt ôm sát dáng người, từ vai rộng tới eo thon, kéo dài đến đôi chân thẳng tắp.

Hình ảnh ấy không khác nào bước ra từ một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà Cảnh Nghi từng lén đọc.

Cậu nhìn dáng lưng thẳng tắp, cử chỉ dứt khoát của Lệ Vấn Chiêu, rồi nhớ tới những ngày qua mình cứ như bị khiêng từ bên này sang bên khác.

Đảo mắt xuống bàn tay anh vẫn đang đút trong túi quần, Cảnh Nghi lẩm bẩm tính toán xem lát nữa làm cách nào nắm tay cho tự nhiên nhất mà không đỏ mặt...

Nhưng cậu nghĩ sâu quá! Đến mức cái chân đau vấp thảm cái bụp.

Thế là toàn thân lao thẳng vào Lệ Vấn Chiêu, ôm trọn eo anh như con gấu mèo bám cây tre.

Lệ Vấn Chiêu bị đâm bất ngờ, quay đầu lại nhìn cậu: "Sao thế?"

Cảnh Nghi giả vờ bực mình, phun luôn một câu: "Thảm nhà anh sao còn chế độ ngáng người vậy hả?"

Lệ Vấn Chiêu không cãi. Anh chỉ thản nhiên kéo Cảnh Nghi đứng thẳng lại, vài giây sau còn bonus thêm một cái xoa đầu:

"Hôm nay em dậy sớm hơn bình thường 5 phút. Chắc bị 'nổ não sáng sớm' đây mà."

"...!!!"

Cảnh Nghi lườm anh tóe lửa, rồi cố nén không tranh cãi. Đổi đề tài, cậu nhướn người nhìn xem anh vừa mải ngắm nghía góc nào "soi xét giang sơn" mà đứng bất động thế.

Rồi mắt cậu dừng lại ở... một chiếc hộp nhỏ trước mặt anh.

"Gì đây?"

Lệ Vấn Chiêu nhấc hộp lên, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: "Quà cho em."

Ồ, sếp lớn ga-lăng ghê chưa?!

"Ban đầu tôi định vài hôm nữa mới đưa." Lệ Vấn Chiêu nói tiếp "Nhưng giờ đưa luôn cũng tốt. Mở ra xem đi."

Cảnh Nghi hí hửng bốc nắp hộp. Nhưng bên trong chẳng thấy vàng, chẳng có kim cương lấp lánh, chỉ có... một cái USB đen thui.

Cảnh Nghi lắc lắc cái USB trước mặt: "Đây là cái gì?"

"Toàn bộ tài sản của tôi."

USB vừa nhỏ vừa nhẹ, vậy mà Cảnh Nghi có cảm giác như tay mình sắp chịu không nổi trọng lượng của nó.

Cậu nhìn chằm chằm cái USB, lại lườm sang Lệ Vấn Chiêu: "Bây giờ thế giới hiện đại tới nỗi chuyển sang dùng 'thẻ tiết kiệm USB' hết rồi sao?!"

Dù bây giờ, thế trận giữa Lệ Vấn Chiêu và Thẩm Thù Bách đã bước vào hồi cam go. Anh biết rõ độ xảo trá của đối thủ, chỉ cần sơ hở nhỏ là đủ khiến Lệ gia lại một lần rơi xuống đáy.

Dẫu đã tỉ mỉ sắp xếp suốt mấy tháng trời, Lệ Vấn Chiêu vẫn không tránh khỏi nỗi chua xót. Nhưng thôi, ngọn sóng lớn chỉ đang chờ anh cưỡi qua, phải không nào?

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần đến cái mốc Lệ thị diệt vong. Nếu không cẩn thận, Lệ Vấn Chiêu rất có khả năng thất bại.

Thế nên, anh đã âm thầm chuẩn bị đường lui, cho mình và cả Cảnh Nghi. Chiếc USB phải nằm trong tay Cảnh Nghi, anh mới yên tâm được.

Cảnh Nghi khẽ ngẩng mắt, vừa hay bắt gặp nét lo lắng mơ hồ nơi đáy mắt của Lệ Vấn Chiêu. Không nói không rằng, cậu siết chặt tay anh thêm một chút.

"Lệ Vấn Chiêu."

Lệ Vấn Chiêu hơi sững sờ. Lần đầu tiên cậu gọi anh đầy đủ cả tên như vậy, cảm giác trong lòng bỗng mềm nhũn:

"Ừm?"

"Có em ở đây với anh mà."

"..."

Cảnh Nghi chẳng giỏi mấy trò nói lời ngọt ngào. Nhưng chỉ một câu đơn giản này thôi đã khiến mặt cậu nóng bừng, cậu đành câm nín, chui vào lòng anh như một chú mèo nhỏ, khẽ cọ vài cái, dùng hành động nạp thêm sức mạnh cho anh.

Chỉ vài giây sau, Lệ Vấn Chiêu đã ôm trọn cậu trong vòng tay, thì thầm bên tai: "Được, có em bên anh."

Thật ngoan!

Hai người ôm nhau đến khi Cảnh Nghi bắt đầu thấy hơi ngộp, mới chịu rời ra.

Căn phòng ngủ chính yên tĩnh đến mức, tiếng tim đập thình thịch bên tai cũng nghe rõ mồn một. Xa xa ngoài kia, ồn ào phố thị bị những tòa nhà cao tầng và vườn hoa nhỏ cản lại, càng làm không khí thêm lặng lẽ.

Hiếm lắm mới thấy Lệ Vấn Chiêu lộ vẻ yếu đuối thế này, lòng Cảnh Nghi như bị rót đầy mật ngọt.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh, rồi ngón tay không kìm được bắt đầu nghịch nghịch trong lòng bàn tay anh. Sau đó, cậu ngước lên, ánh mắt long lanh ngại ngùng:

"Đi đánh trận rồi, anh không định tặng em một nụ hôn để lấy tinh thần sao?"

Lệ Vấn Chiêu lập tức nín thở, cúi đầu nhìn cậu. Ánh mắt cậu, trong ánh sáng nhạt buổi sớm, sáng lấp lánh còn hơn cả ánh ban mai.

Thấy anh vẫn bất động, Cảnh Nghi hơi sốt ruột, đành nhón chân, chủ động ghé đôi môi mềm mại lên.

Ngay khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, một bàn tay lớn đã nắm lấy cổ cậu, giữ chặt đầy sở hữu. Lệ Vấn Chiêu không kiềm chế được mình, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong.

Cảnh Nghi run lên, tay siết chặt lớp áo nơi ngực anh. Lần đầu hai người trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt như vậy, từng nhịp thở gấp gáp hòa quyện với nhau, bầu không khí mờ ám đến chóng mặt.

Trong lúc cảm nhận nụ hôn ấy, trái tim cậu ban đầu căng thẳng, nhưng dần bình lặng. Không hiểu sao, cậu lại nhắm hờ đôi mắt, thầm thử vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi anh...

Hành động táo bạo ấy khiến Lệ Vấn Chiêu mất kiểm soát, vòng tay siết lại, như muốn biến cậu thành một phần cơ thể của mình.

Cảnh Nghi chẳng còn chút sức lực nào để chống cự, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào anh, bấu chặt đôi vai rộng, cả người mềm nhũn nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả, vừa lạ vừa... thích.

Một âm thanh nhỏ bật ra từ cổ họng cậu:

"...Ưm!"

Cảnh Nghi mở to mắt. Cái gì? Cái tiếng vừa rồi... là từ miệng cậu sao?

"..."

Lệ Vấn Chiêu từ từ buông cậu ra, ánh mắt đầy d.ục v.ọng rơi xuống môi cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve khóe môi ươn ướt ấy.

Cảnh Nghi mệt nhoài dựa vào anh, ngước đầu hỏi: "Hôn nữa không ạ?"

Động tác của Lệ Vấn Chiêu khựng lại, rõ ràng trong mắt là sự do dự, nhưng giọng nói lại nghiêm trang đến bất ngờ:

"Để dành đã."

Cái gì? Cái này mà cũng để dành được á?

Cảnh Nghi chớp mắt, bĩu môi, không biết nên mong đợi hay thất vọng: "Thui được."

Nhìn cậu chậm rãi bước đi tập tễnh, Lệ Vấn Chiêu híp mắt, nghĩ thầm: Cứ để dành, rồi sẽ tính cả vốn lẫn lãi.

Anh bước lên phía trước, nói: "Để tôi bế em."

"Không cần, em tự đi được!" Cảnh Nghi lườm anh, phản bác.

Lệ Vấn Chiêu hiển nhiên chẳng tin, thấy cậu còn phải vịn tường mới đi được, bèn phán một câu xanh rờn:

"Muốn đến công ty thì phải nghe lời tôi."

Cảnh Nghi quay đầu lại bĩu môi: "Đồ phát xít độc tài!"

Lệ Vấn Chiêu mặc kệ, bế cậu đi ra ngoài như đúng rồi.

.

Ở phòng khách, hai người bạn "đen trắng" đã thức dậy từ sớm, đang oanh tạc túi quà vặt mới mua hôm qua của Cảnh Nghi.

Qua một đêm mà mấy chục triệu tiền đồ ăn vặt đã sạch bách.

"Đại thiếu gia, thả em xuống, nhanh lên!" Nhìn thấy cảnh này, thay vì tức giận, Cảnh Nghi bỗng trở nên hào hứng, mặt mày sáng rỡ.

Lệ Vấn Chiêu lập tức hiểu ý, thả cậu xuống.

Cảnh Nghi nhảy lò cò bằng một chân về phía hai người nọ: "Ăn được không?"

Vừa ném bỏng ngô vừa đánh nhau, hai người đen trắng đồng thanh đáp: "Ngon lắm!"

Hắc Vô Thường: "Mấy cái này ngon lắm, cậu có thể cho tui vài bịch gói mang về nhà được không?"

Cảnh Nghi hào phóng nói: "Đương nhiên là được."

Hắc Vô Thường ánh mắt tán thưởng: "Cậu là tốt nhất!"

Bạch Vô Thường thấy vậy liền phân tâm: "Tôi cũng muốn nữa."

"Được được" Cảnh Nghi tủm tỉm cười "Các người muốn gì tôi cũng cho được hết."

Họa hoằn lắm mới nghe một câu nghiêm túc của cậu. Mới dăm ba câu, bọn họ đã nhìn nhau, tự nhủ:

Tên nhóc họ Cảnh này nói ngọt không thua chồn đi chúc Tết đâu.

"Vậy cậu muốn gì?" Bạch Vô Thường đi thẳng vào vấn đề chính.

"Hi hi hi hi" Cảnh Nghi cười cong mắt.

"Chân tôi đang bị què rồi, không thể ra ngoài mua snack cho các người được." Cảnh Nghi quơ quơ chân, ý bảo mình đang bị thương.

Bạch Vô Thường khinh bỉ nói: "Quả nhiên người sống đều nói chuyện quanh co lòng vòng."

Cảnh Nghi cười hì hì

.

Kết quả là sáng sớm Phàn Minh nhìn thấy Cảnh Nghi tay chân lành lặn đi vào công ty. Anh trừng muốn rớt mắt ra ngoài.

"Cảnh quản gia." Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới, trừng mắt nhìn chằm chằm

"Thư ký Phàn, chào buổi sáng." Cảnh Nghi vui vẻ chào hỏi.

Phàn Minh: "Chân cậu sao rồi?"

"Cũng ổn rồi."

"Nhanh vậy hả?!"

Thời điểm xuất viện, bác sĩ nói phải dưỡng thương ít nhất là 1 tháng lận.

"Đương nhiên rồi!" Cảnh Nghi cười nói

Đột nhiên khoé mắt lướt qua cái bóng trắng phía sau mình, Cảnh Nghi nhảy dựng: "Mấy người tới đây chi vậy?"

Phàn Minh ngơ ngác: "...?"

Bạch Vô Thường vừa thổi vừa nhai cây xiên chả cá nóng hổi, nói lí nhí trong miệng: "Bám theo cậu chứ sao. Lỡ cậu chạy thì làm sao?"

Cảnh Nghi nhướn mày: "Biết câu 'Chạy được thầy chùa, không chạy được cái chùa' không?"

Bạch Vô Thường lạnh nhạt cười: "Cái chùa đó chẳng phải của cậu!"

"Chuẩn bài!" Hắc Vô Thường bất thình lình xuất hiện, ôm nguyên quả sầu riêng vừa gặm vừa bồi thêm:

"Bọn này ăn ở địa ngục bao năm, cái gì chẳng từng thấy qua. Nhưng nếu cậu bỏ rơi Lệ Vấn Chiêu mà chuồn trước, bọn này không theo kịp máy bay, không theo kịp tàu siêu tốc. Biết tìm cậu ở chân trời nào?"

Cảnh Nghi thở dài, giơ cờ trắng: "Thôi được, theo thì theo."

Chí ít, cũng như mang theo hai cái "lá chắn bất tử" bên mình. An toàn là trên hết.

Đang tính hùng hồn đáp trả, cậu bỗng nhăn mũi, quay ngoắt ra sau: "Mà này, có nhất thiết phải ăn cái thứ khẩu vị nặng này trong văn phòng không?"

Hắc Vô Thường thoáng giật mình, rồi ôm quả sầu riêng lượn thẳng ra chỗ cầu thang.

Phàn Minh, người chứng kiến, cảm thấy cả đầu óc lẫn niềm tin đều đang nghiêng ngả.

Lùi lại một bước, anh cảnh giác hỏi: "Cảnh quản gia, dạo này cậu có đi đâu đến nhà họ Thẩm hay gì không thế?"

Cảnh Nghi chẳng hiểu ra sao: "Hả? Sao tự dưng lại hỏi thế?"

"Vì hình như cậu bị... nhập rồi." Phàn Minh vừa nói vừa lẩm nhẩm mấy câu thần chú tự bịa trong miệng.

"Không có! Tôi chỉ đang nói chuyện với Hắc Bạch Vô Thường thôi." Cảnh Nghi biện minh, mặt tỉnh queo.

Bạch Vô Thường ngoảnh lại liếc mắt nhìn cậu trợ lý, chẳng buồn phản ứng, tiếp tục phiêu diêu cùng que chả cá.

Phàn Minh hoài nghi cực độ, nhưng... nghe thế, cậu lại thở phào: "Cảnh quản gia đừng quậy nữa, tôi biết cậu nói giỡn mà!"

Cảnh Nghi: "..."

Tôi thề là tôi nghiêm túc mà.

.

.

Cùng thời điểm đó, tại nhà họ Thẩm.

Thẩm Thù Bách, sau khi mê sảng mấy ngày trời, đã tỉnh lại. Tần Ninh Ninh nghe theo chỉ đạo của hắn, vác cả "thầy trừ tà hàng đầu Thủ Thành" về nhà.

Người này vừa bước vào đã tuyên bố đanh thép: "Có ác quỷ đã lẻn vào đây!"

Tần Ninh Ninh hoảng sợ, gật đầu lia lịa như muốn cầu xin: "Xin ông cứu lấy chúng tôi!"

"Thầy" quả thật không phải kiểu chỉ được cái mã. Sau màn lầm bầm như thể tụng kinh, Thẩm Thù Bách tỉnh bơ ngồi dậy, nhưng mặt thì nhăn như bánh bao chiều. "Ông từ đâu tới vậy?"

"Tôi là Trương Sơn Phong, danh chấn Thủ Thành."

Thẩm Thù Bách lập tức khựng lại: "Trương Tam Phong hả?!"

"Trương. Sơn. Phong." Ông kia rướn mày, gằn từng chữ như giáo viên dạy vỡ lòng.

"....."

Nếu không phải người này một thân đạo bào, hắn còn tưởng Tần Ninh Ninh thuê nhầm thầy giáo dạy ngữ văn cho trẻ em không đấy.

Dù còn bán tín bán nghi, Thẩm Thù Bách vẫn không thể bỏ qua cơ hội.

Thẩm Thù Bách chờ không được muốn trả thù ngay lập tức: "Không biết tiên sinh có thể giúp ta trả thù người khác bằng thủ đoạn nào đó mà thần không hay quỷ không biết không?"

Tần Ninh Ninh sắc mặt biến đổi: "Anh muốn làm gì vậy?"

"Em bình tĩnh đi." Thẩm Thù Bách đè vai cô lại, đi đến trước mặt đại sư, ánh mắt so với ma quỷ còn muốn lạnh hơn: "Đạo sư đại nhân, có được hay không?"

"Không biết Thẩm đạo hữu muốn trả thù như thế nào?"

Thẩm Thù Bách: "Tôi muốn cho Lệ Vấn Chiêu cũng bị ác quỷ quấn thân!"

"Đương nhiên có thể." Trương Sơn Phong nói "Bần đạo mấy năm nay vào Nam ra Bắc, tích cóp được không ít cô hồn dã quỷ, sinh linh oán khí, nhiêu đó thôi cũng đủ làm thần hồn một người bị huỷ hoại, chỉ là làm như vậy thì sẽ tổn hại phần lớn âm đức, bần đạo cũng rất khó xử."

Thẩm Thù Bách nhìn sắc mặt muốn nói lại thôi của Trương Sơn Phong, lập tức hiểu ra, xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa qua

"Làm phiền tiên sinh rồi."

Trương Sơn Phong nhếch miệng, từ từ đón lấy một chiếc thẻ ngân hàng.

"Không dám không dám."

Thẩm Thù Bách lúc này mới lộ ra nụ cười thật sự sau mấy ngày vừa rồi.

.

.

Trái ngược với bầu không khí ma quái bên nhà họ Thẩm, trụ sở Lệ thị lại rộn ràng hết cỡ.

Hắc Bạch Vô Thường chẳng khác nào mấy đứa trẻ đắm mình trong thế giới đồ ăn. Bằng một cách nào đó, hai người mò được kho trà nước ngọt và đồ ăn vặt của tập đoàn Lệ, sau đó phá đảo không còn mảnh giáp.

Tiếng sột soạt mở gói liên tiếp vọng ra khắp nơi như bản giao hưởng cho sự hoang tàn của chốn thiên đường đồ ăn vặt.

Cảnh Nghi vừa nhìn hiện trường vừa thở dài.

Tổng giám đốc, anh có thể hoãn mở phòng trà một chút không? Không là nhân viên dọa chết ngất mất!

Trong khi đó, tiếng Bạch Vô Thường vang lên:

"Ôi cái này hay này, lạnh lạnh thơm mùi trà, ngon hơn cả Thiên Niên Đại Hồng Bào của Mạnh Bà!"

"Ui, đây là đùi gà? Được đấy, nhân loại đúng sáng tạo!"

"Nhìn xem này, quả này... Ai da, là mơ chua!"

"Mạnh Bà chắc thích món này, tôi cầm về cho bà ấy chút."

Cảnh Nghi tự hỏi, rốt cuộc ở âm phủ ngày xưa Mạnh Bà đã phải nuôi hai vị này vất vả thế nào...

Chả hiểu sao lại làm quỷ sai được nhỉ?

Hắc Vô Thường nghe được tiếng lòng: "Dĩ nhiên là nhờ vào ma lực dễ thương của hai anh em bọn tôi chứ sao!"

Cảnh Nghi: "..." Há!

Ánh sáng ngoài cửa sổ rực rỡ, Hắc Vô Thường nhìn thấy miệng Cảnh Nghi hơi sưng, quay đầu nhìn Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường:?

Hắc Vô Thường nháy mắt ra hiệu.

Bạch Vô Thường ngơ ngác: "Làm gì thế?"

Hắc Vô Thường: "..."

Hắn ra sức bĩu môi về phía Cảnh Nghi.

Bạch Vô Thường nhìn sang, chàng trai có dung mạo ôn nhu ngồi bên cửa sổ, dáng người mảnh khảnh xinh đẹp, ưa nhìn, rồi sao nữa?

Hắc Vô Thường: "..."

Hắn ta cạn lời một giây, nói lớn: "Ý của tôi là! Họ Cảnh xuyên qua cũng nửa năm rồi, sao vẫn còn dậm chân tại chỗ với Lệ Vấn Chiêu thế!"

Bạch Vô Thường: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Không khí đông cứng lại.

Kệ tôi.

Đồ Hắc Vô Thường lắm chuyện, thảo nào suốt ngày câu nhầm hồn, quả báo đấy!

"Bọn tôi là 'tình yêu trong sáng' đó nha." Cảnh Nghi đỏ mặt chu chu cái miệng nhỏ, "Ngươi là ma, biết gì chứ?"

"Lệ Vấn Chiêu nhìn kiểu gì cũng chả liên quan tới 'tình yêu trong sáng'." Hắc Vô Thường cười cười: "Hai người có thật lòng không đấy?"

Cảnh Nghi bất mãn: "Tất nhiên là thật lòng rồi! Tôi chỉ là hơi bị chậm tiêu thôi, nên tiến độ hơi bị chậm một chút..."

Chậc, cậu đang cố giải thích cái gì với hai con ma ngốc này vậy?

Bạch Vô Thường u oán lên tiếng: "Từ 'chậm tiêu' này là ai nghĩ ra vậy, nghe hay hơn từ 'đần độn' nhiều nhỉ."

Cảnh Nghi: "..."

Hắc Vô Thường cười khẹc khẹc, hơi b.iến th.ái: "Bọn tôi có thể bồi thường cho cậu vài món đồ chơi nhỏ nhỏ, chỉ hai người dùng được thôi nhé, miễn phí đó, có muốn không?"

Cảnh Nghi: "..."

Mùa đông rồi, cây cũng khô héo rồi, Hắc Vô Thường cũng vàng khè rồi.

"Còn nói nhăng nói cuội nữa" Cảnh Nghi siết chặt nắm đấm "Tôi sẽ đem hết đồ ăn vặt đi cho người khác, cho hai người húp cháo loãng luôn!"

Vừa dứt lời, trước mắt liền nổi lên một trận gió đen.

"Á á á, sướng như party thả ga một năm một lần ở quỷ giới vậy--!" Hắc Vô Thường ôm máy làm kem la lớn, "Không có hồn ma nào giành đồ ăn với ta nữa!"

Cảnh Nghi: "..."

Niềm vui của người và ma quả thật không giống nhau.

.

Cậu ở trong phòng trà, thả hai tên Vô Thường tự do một lúc, thấy hai người họ vẫn đang say sưa trong đống đồ ăn vặt, liền đứng dậy khóa cửa lại.

Đồ của người trần mắt thịt không thể nhốt được quỷ sai, Cảnh Nghi chỉ đề phòng có nhân viên đi lạc vào - cái cảnh tượng không có ai, nhưng khắp nơi đều là tiếng nhai chóp chép, đủ sức dọa chết một tên ngốc nào đó xông vào.

Cảnh Nghi trở về tầng cao nhất.

"Đại thiếu gia." Cảnh Nghi mặt mày xanh xao đẩy cửa bước vào: "Em đã về rồi."

"Bọn họ ăn no rồi à?" Lệ Vấn Chiêu ngẩng đầu hỏi.

"Dạ chưa." Cảnh Nghi cúi gằm mặt lủi thủi về chỗ ngồi, chẳng dám nhìn Lệ Vấn Chiêu, "Hai cái tên đó chắc đang dọn sạch sẽ cả cái phòng trà nước luôn quá."

"Không sao, cứ để họ ăn." Lệ Vấn Chiêu liếc xéo Cảnh Nghi một cái, giọng điệu có phần lười biếng: "Càng mập ú thì mình càng dễ ra điều kiện... Em nóng hả?"

"Không có ạ." Bị Lệ Vấn Chiêu nhìn chằm chằm khiến Cảnh Nghi thấy tim mình như muốn bốc cháy, cậu ho khẽ một tiếng, "Chạy cầu thang mệt thôi."

Tất cả tại Hắc Bạch Vô Thường hết, kể chuyện mà làm người ta đỏ hết cả mặt.

Lệ Vấn Chiêu không nói gì thêm.

Ngồi trên ghế, tâm trí Cảnh Nghi cứ lâng lâng như đang bay trên mây, ánh mắt cứ vô thức liếc trộm Lệ Vấn Chiêu.

Từ văn phòng nhỏ nhìn sang, góc nghiêng của Lệ Vấn Chiêu đập vào mắt, bộ veston cao cấp ôm sát lấy đường eo, mày rậm mắt sáng, toát lên vẻ nghiêm nghị mà lại quyến rũ chết người, trông tập trung làm việc thôi mà cũng thấy hấp dẫn.

Ực.

Cảnh Nghi nhìn mà tâm hồn xao xuyến.

Emmm... đẹp trai quá trời quá đất!

Thích ghê á!

Đôi mắt này rõ ràng là đôi mắt nhìn người yêu đầy thèm thuồng chứ có phải thiếu tâm nhãn đâu, Hắc Vô Thường mới là người thiếu tâm nhãn.

Hứ.

Nghe tiểu quản gia cứ lải nhải bên tai, Lệ Vấn Chiêu cầm tài liệu mà cả buổi cũng chẳng lật được trang nào, một chữ cũng không đọc vào đầu được.

Có thể nói là lần lơ đãng tệ nhất từ trước đến giờ.

"Em..." Anh vừa mở miệng thì bị tiếng gõ cửa của Phàn Minh cắt ngang, "Lệ tổng, Thẩm tổng đến rồi."

Cảnh Nghi ngẩng phắt khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ai cơ?"

Phàn Minh thở hổn hển lặp lại: "Thẩm Thù Bách của tập đoàn Thẩm thị."

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày hỏi: "Hắn ta đến làm gì?"

"Nói là đến bàn công việc với ngài, nhưng mà bên cạnh có dẫn theo một người đàn ông, trông không giống người tốt, mặt mũi cứ âm trầm."

Lệ Vấn Chiêu mỉm cười, dựa người vào lưng ghế: "Đã đến rồi thì gặp thôi, dẫn họ đến..."

"Phòng trà nước ạ." Cảnh Nghi đột nhiên lên tiếng.

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, hiểu ngay Cảnh Nghi đang toan tính điều gì.

"Đi sắp xếp đi."

.

Tại sảnh lớn của Lệ thị, Thẩm Thù Bách đã chờ đợi mười phút.

"Chuẩn bị xong hết chưa?" Hắn ta hỏi người phía sau.

Trương Sơn Phong đã thay bộ đạo bào cũ kỹ, giờ đang mặc bộ vest đen do Thẩm Thù Bách chuẩn bị, đứng bên cạnh trông đúng là một trợ lý.

"Đã xong xuôi hết rồi." Hắn ta lắc lắc lọ sứ nhỏ trong tay, "Chỉ cần thả thứ bên trong này ra, tôi đảm bảo bọn họ không thấy được mặt trời ngày mai."

Thẩm Thù Bách lúc này mới nở nụ cười, chỉ là có phần nham hiểm.

Cửa thang máy mở ra, Phàn Minh bước ra, đưa tay ra hiệu, "Thẩm tổng, Lệ tổng của chúng tôi mời ngài lên."

Thẩm Thù Bách cười khẩy một tiếng.

Ra vẻ ta đây lắm nhỉ?

Cứ chờ đấy, hắn ta sẽ nhịn thêm ngày cuối cùng này, một ngày nữa thôi, cả Lệ thị này sẽ là của hắn, tất cả những người này đều phải nhìn sắc mặt hắn ta mà làm việc.

Thẩm Thù Bách liếc mắt ra hiệu cho người phía sau, rồi đi theo Phàn Minh.

Thang máy dừng lại trước khi đến tầng cao nhất, Thẩm Thù Bách nghi hoặc: "Không đến văn phòng trên tầng cao nhất sao?"

Phàn Minh: "Lệ tổng tiếp khách ở phòng trà nước ạ."

"..."

Lệ Vấn Chiêu, cái tên thần kinh này, đúng là lắm chuyện!

Mà thôi kệ, hai ngày nay anh chưa ăn chưa uống, bây giờ vẫn còn thấy tay chân bủn rủn, nếu có thể ăn đồ của Lệ Vấn Chiêu, uống đồ của Lệ Vấn Chiêu ở phòng trà nước thì cũng được.

Coi như là khúc dạo đầu của bản nhạc chiến thắng vậy.

"Tới rồi." Phàn Minh đẩy cửa, "Thẩm tổng, mời vào."

Cánh cửa từ từ mở ra.

Thẩm Thù Bách xoay người nhìn, "..."

Cái quái gì thế này?

Phòng trà nước của Lệ thị là bãi rác à?

Phàn Minh cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, nhưng nhiệm vụ của anh chỉ là đưa Thẩm Thù Bách đến đây, còn lại không liên quan đến anh ta.

Đóng cửa lại, Phàn Minh gọi bảo an đứng chờ ở cửa.

Trong phòng, Cảnh Nghi cười hề hề: "Đóng cửa, thả Vô Thường!"

Lệ Vấn Chiêu đang đứng bên cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng động, xoay người lại: "Thẩm tổng đến rồi, cứ tự nhiên."

Thẩm Thù Bách: "..."

Anh ta ngồi chỗ nào bây giờ? Đừng nói đến mông, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

"Lệ tổng, công ty của anh bị cướp phá à?" Thẩm Thù Bách cười nhạo.

"...?"

Hắc Bạch Vô Thường chui ra từ một đống túi khoai tây chiên, "Ai dám mắng hai anh em tụi tao?"

Xoay người lại, nhìn thấy người đứng bên cạnh Thẩm Thù Bách, Bạch Vô Thường nhíu mày: "Người kia có âm khí."

Hắc Vô Thường: "Hả?"

Bạch Vô Thường nhíu mày: "Mùi của lệ quỷ, muốn hãm hại."

Cảnh Nghi đứng bên cạnh Lệ Vấn Chiêu, nghe được cuộc đối thoại của Hắc Bạch Vô Thường.

Cậu không ngờ Thẩm Thù Bách lại đến với mục đích đen tối như vậy, cảnh giác xích lại gần Lệ Vấn Chiêu, nhỏ giọng thuật lại.

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày.

Cảnh Nghi nắm chặt nắm đấm nhỏ thịt của mình: "Sao Thẩm Thù Bách lại nghĩ ra được cái cách hại người không lợi mình như vậy chứ, không sợ hại đến bản thân sao?"

Lệ Vấn Chiêu nheo mắt: "Hắn ta đã phát điên rồi, đương nhiên sẽ không đi theo con đường bình thường."

"Quả nhiên." Cảnh Nghi gật đầu nghiêm túc

"Câu nói xưa quả là đúng, khi Thượng đế đóng một cánh cửa cho ai đó, thì Ngài còn dùng cửa kẹp luôn cả não của người đó."

"..."

Thẩm Thù Bách bước vào phòng trà nước, không bàn chuyện hợp tác, không nói chuyện làm ăn, liền vội vàng quay người ra sau, hất hàm ra hiệu.

Trương Sơn Phong hiểu ý, lập tức mở nắp chai.

Nhiệt độ trong phòng trà nước bỗng chốc giảm xuống, giống như có người bật điều hòa, trong không khí có thứ gì đó không tên đang lảng vảng, phát ra tiếng gầm rú thê lương.

Lệ quỷ Hoàng Tuyền hiện ra ngay trước mắt.

Cảnh Nghi rụt cổ lại.

Người hiện đại làm gì đã thấy ma bao giờ, lần này đúng là gặp ma thật rồi.

Lệ Vấn Chiêu kéo anh ra phía sau, thân hình cao lớn che chắn phía trước, có chút nghi ngờ: "Hắc Bạch Vô Thường có đáng tin không vậy?"

Cảnh Nghi bám vai hắn, hé nửa con mắt ra: "Chắc là ổn thôi, dù gì cũng là người trong hệ thống mà."

Lúc này mà hai đứa này vẫn còn rảnh rang tám nhảm, Trương Sơn Phong cười lạnh, tay nâng niu cái bình lẩm bẩm niệm chú.

Miệng bình trắng toát bắt đầu tỏa ra ánh lửa, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp không gian, con ma dữ được thả ra bị hắn điều khiển lao về phía Lệ Vấn Chiêu.

Thẩm Thù Bách ở bên cạnh nói: "Lệ Vấn Chiêu, giỗ đầu năm sau, tôi nhất định đốt thật nhiều giấy tiền cho cậu."

Lệ Vấn Chiêu hất mặt: "Anh cứ giữ lại mà xài đi."

"..."

Chưa đầy một giây sau, miệng bình bỗng nhiên nổ tung, ánh lửa tan biến.

Thẩm Thù Bách: "Ủa gì kì? Sao lửa tắt ngóm rồi?"

"Không biết nữa." Trương Sơn Phong hiếm khi lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, cảm nhận thấy có gì đó không đúng: "Căn phòng này ma quái quá."

Chưa kịp để vị đại sư này kịp phản ứng, cổ họng hắn bất ngờ siết chặt, cả người bị đập ra đằng sau, đụng đổ cả kệ đồ ăn vặt trống không.

Thẩm Thù Bách: "Ông làm trò con bò gì thế hả???"

"Thời buổi nào rồi mà còn ai nuôi quỷ nhỏ." Bạch Vô Thường bóp nát cái bình, thuận tay túm lấy một con quỷ, vo tròn vo lại thành quả bóng, đá về phía Hắc Vô Thường: "Thủ đoạn hiểm độc vậy, tổn âm đức ghê á."

Hắc Vô Thường trông có vẻ không đáng tin lắm, nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn khá đỉnh, há miệng túi snack ra, đọc thần chú, rồi thu tất cả lũ ma vào trong đó, niêm phong lại cẩn thận.

Ợ lên một cái: "Làm phiền ta ăn bim bim..."

Một làn khói trắng âm lãnh phảng phất qua, Bạch Vô Thường không nói không rằng bay vụt đến trước mặt Trương Sơn Phong.

Một luồng âm khí nồng nặc và xa lạ bất ngờ ập đến.

Trương Sơn Phong giật mình kinh hãi, sự việc diễn ra quá bất ngờ, hắn biết mình gặp phải đối thủ cứng cựa rồi:

"Con quỷ chết tiệt nào đó! Thiên sư này chính là Thánh Thủ Trương Sơn Phong, còn không mau cút hết ra!"

"Mi mà bày đặt ra vẻ thế! Cái tên xàm xàm đó mi dám gọi à!" Cứ mỗi một câu nói, Bạch Vô Thường lại giáng cho Trương Sơn Phong một chưởng

"Cái loại như mi có tư cách gọi là Tam Phong, lại còn họ Trương, biết phạm húy không hả!"

Bạch Vô Thường không hiện hình.

Trong phòng trà nước, liên tục vang lên tiếng bùm bụp bùm từ người Trương Sơn Phong, bị đánh cho bay tứ tung khắp căn phòng, lại còn toàn bị đánh trúng chỗ hiểm, chẳng mấy chốc nằm bẹp dưới sàn.

Thẩm Thù Bách đã sợ chết khiếp.

Bạch Vô Thường đáp đất nhẹ nhàng, phủi phủi tay với vẻ mặt ghét bỏ: "Loại người như mi, sau này nhất định phải xuống mười tám tầng địa ngục, thôi thì cũng sắp tới ngày đó rồi, ta chờ coi, khi nào đó ta sẽ đích thân xuống đón mi."

Trương Sơn Phong: "..."

Chắc là sắp chết đến nơi rồi, đôi mắt hắn mở to, cuối cùng cũng nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch trước mắt.

"Trắng trắng trắng trắng trắng trắng trắng..."

Hắc Vô Thường thò đầu lại: "Nó nói gì vậy?"

Trương Sơn Phong: "Đen đen đen đen đen đen đen..."

Hắc Bạch Vô Thường: "..."

Chuẩn đoán: bị đánh cho khùng mất rồi.

"Không sao nữa rồi nhỉ, vậy ta đi ăn vài quả nho khô cho đỡ kinh." Hắc Vô Thường ngoảnh đầu, vừa quay người lại đã chạm phải ánh nhìn hoảng loạn của Thẩm Thù Bách.

"Đen đen đen đen đen..."

"..." Hắc Vô Thường nhìn xuống thân hình đã vô tình hiện ra: "Thôi toi."

Nghe vậy Bạch Vô Thường đi tới: "Gì mà toi?"

Thẩm Thù Bách càng thêm kinh hãi, run rẩy ngón tay: "Trắng trắng trắng trắng trắng trắng trắng..."

Hắc Bạch Vô Thường: Toang rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lời Đồn

Copyright © 2022 - MTruyện.net