Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 93: Ghi nợ quà tặng
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 93: Ghi nợ quà tặng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lệ Vấn Chiêu vừa dứt lời, cả căn nhà rơi vào trạng thái tĩnh lặng mấy giây.

Cảnh Nghi như hóa đá: "......"

Lệ Minh Chức nhìn Cảnh Nghi bằng ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lệ Úc vẫn ngồi im tại chỗ, ung dung chờ phản ứng ngớ người của hai cậu em trai.

Người phản ứng mạnh mẽ nhất chính là Lệ Đình.

Anh bật dậy khỏi ghế sofa, động tác quá gấp gáp khiến đầu gối đập thẳng vào bàn trà. Cơn đau làm anh nhăn mặt nhăn mày, nhưng chẳng buồn để ý, vừa nhảy lò cò vừa ôm gối, vừa nhảy tới trước mặt Lệ Vấn Chiêu:

"Anh cả! Phát âm tiếng phổ thông của anh sai rồi phải không? Anh muốn nói là tối nay Cảnh Nghi sẽ cùng anh 'vật tay', không phải 'ngủ' đúng không?!"

Lệ Úc đang ngồi trầm ngâm mà cũng phải xoa trán, bất lực với đứa em trai này.

Đến mức này rồi mà Lệ Đình vẫn tự bịa chuyện để "bịt đầu mối" như thế, không khó hiểu vì sao cái hoạt động "tìm đại tẩu" của bọn họ kéo dài mãi mà chẳng thấy tin tức gì.

Hóa ra, cái kiểu điều tra của Lệ Đình là nhắm mắt mò bừa.

Lệ Đình không hề nhận ra ánh mắt kỳ quặc của mọi người, ngước lên nhìn Lệ Vấn Chiêu đầy mong chờ:

"Đúng không anh cả? Đúng chứ?!"

Lệ Minh Chức đứng kế bên nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Anh ba à..."

Lệ Đình lập tức quay phắt lại: "Làm gì?"

Không thấy anh đang bận giải oan à?

Lệ Minh Chức chỉ tay vào hai bàn tay đan chặt vào nhau của Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu: "Em không biết vật tay thế nào, nhưng hai người muốn đánh nhau thì không ai lại mười ngón đan xen thế kia đâu, đúng không?"

Lập tức, ba đôi mắt như tia laser bắn thẳng về phía cặp đôi kia.

Cảnh Nghi theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng lại bị Lệ Vấn Chiêu nắm chặt hơn, không cho cậu vùng vẫy.

"Còn thắc mắc gì nữa không?" Lệ Vấn Chiêu thản nhiên lên tiếng.

Lệ Minh Chức ngây ngô lắc đầu. Lệ Đình hoàn toàn hóa đá.

"Vậy anh với Cảnh Nghi đi nghỉ trước đây." Lệ Vấn Chiêu dắt tay Cảnh Nghi đi lên lầu, không quên nói thêm, "Chúc ngủ ngon."

Lệ Úc liền đáp lại đầy điềm tĩnh: "Ngủ ngon, anh cả."

Cho đến khi bóng dáng Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi biến mất ở khúc quanh cầu thang, hai "chú cún ngốc nghếch" Lệ Đình và Lệ Minh Chức vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ.

"Anh ba ơi..." Lệ Minh Chức như người vừa tỉnh mộng, mở lời mơ hồ, "Hình như... tụi mình tìm thấy chị dâu rồi."

Lệ Đình: "......"

Lệ Đình không rõ là do cú sốc quá lớn hay vì tự thấy bản thân "ngáo ngơ" đến mức vô phương cứu chữa, cuối cùng đành buông người xuống ghế sofa, vẻ mặt cứng đờ.

Anh đưa tay run rẩy nhấc chén trà lên uống một ngụm, lập tức hét to: "Á! Nóng muốn chết !!!"

Cạch!

Chén trà vừa pha xong bị hất xuống sàn, nước nóng văng tung tóe.

"Lại chuyện gì nữa đây?" Dì Phương vừa lau tay từ bếp bước ra, chuẩn bị lên lầu dọn giường cho Lệ Minh Chức thì nghe tiếng động lớn, cứ ngỡ mấy anh em lại cãi nhau to.

"Không sao đâu, dì Phương." Lệ Úc bình thản nói, "Dì cứ làm việc của dì đi."

"Vậy còn cậu Minh Chức..."

"Không cần dọn giường đâu, tối nay nó tự lo."

"À... vậy để tôi đi lấy chổi quét mấy mảnh vỡ. Mấy cậu cẩn thận nhé, đừng để dẫm phải."

"Dạ."

Lệ Úc vừa đứng dậy định trở về phòng thì hai cậu em ngốc nghếch lập tức chặn lại, ánh mắt như dò xét.

"Làm gì?" Lệ Úc hỏi.

Lệ Đình trừng mắt, chắn trước đường anh: "Anh hai, chuyện của anh cả và Cảnh Nghi, anh có phải biết từ lâu rồi không?!"

"Ừ."

Lệ Đình tức giận: "Vậy tại sao anh không nói cho tụi em biết?"

"Đúng vậy, anh hai! Tại sao không nói chứ?" Lệ Minh Chức phụ họa.

Lệ Úc bình tĩnh nhìn hai đứa em trai, chậm rãi nói: "Nếu hai đứa biết trước, có nói cho anh không?"

Lệ Đình chẳng cần suy nghĩ, buột miệng: "Tất nhiên là không rồi!"

"Vậy đó, anh cũng thế."

"......"

Lệ Úc mỉm cười, vỗ vai hai đứa em một cái, thở dài, rồi thong thả rời đi.

Anh đã hẹn xem phim với Tạ Uẩn, giờ đi là vừa đẹp. Tối nay, anh sẽ tạm ở lại căn hộ riêng, để mặc hai thằng nhóc này "tự sinh tự diệt" trong căn biệt thự lớn.

.

.

Ở hành lang tầng hai, Cảnh Nghi đang ngồi xổm ở góc, tay bám lấy lan can, nhìn xuống phía dưới, nơi hai bóng dáng "xám xịt" vẫn còn đứng ngây ngẩn như hai cái cột điện.

"Đại thiếu gia." Cảnh Nghi túm lấy lan can, giả vờ bi thương, "Hình như tam thiếu gia với tiểu thiếu gia bị sốc nặng rồi."

"Không đâu." Lệ Vấn Chiêu điềm tĩnh trả lời.

Cảnh Nghi chỉ xuống dưới: "Đến mức đó rồi mà còn không sao?"

Anh cả nhà này, anh tự tin vào sức chịu đựng của các em trai mình hơi quá thì phải?

Lệ Vấn Chiêu liếc xuống dưới, chậm rãi đáp: "Điều tụi nó quan tâm là ai phát hiện trước và ai ăn miếng dưa đầu tiên."

Quả nhiên, Lệ Đình đã cựa quậy, khẽ hắng giọng rồi nói: "Thật ra, anh đã nhận ra từ lâu rồi."

Lệ Minh Chức: "?"

"Anh thường xuyên ra vào trụ sở chính, bên cạnh anh cả chỉ có mình Cảnh Nghi, chuyện này anh có thể không biết sao?" Lệ Đình đau khổ nói, "Anh đã nhận ra từ lâu, chỉ là lười vạch trần thôi."

Lệ Minh Chức không phục: "Anh ba, anh xạo quá."

"Anh nói thật mà."

Lệ Minh Chức cãi lý: "Thế thì em còn tận mắt thấy anh cả với Cảnh Nghi cùng mở cửa phòng khách sạn nhé? Em mới là người ăn miếng dưa đầu tiên!"

"Em còn thấy anh cả vào phòng Cảnh quản gia đấy!"

"Thế thì đã sao? Anh cũng từng thấy rồi!"

"Em còn thấy anh cả ôm Cảnh Nghi!"

"Cái này là gì? Anh còn thấy họ hôn nhau trong vườn sau!"

"Cái gì? Sao còn có cả chuyện đó nữa?"

Cảnh Nghi: "......"

Được rồi, giờ thì cậu tin rồi. Tam thiếu gia với tiểu thiếu gia nhà họ Lệ chính là hai "quái vật mê dưa", tám chuyện còn nhiệt tình hơn cả việc shock trước xu hướng tình cảm của anh cả nhà mình.

"Tin chưa?" Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu hỏi.

"Tin rồi tin rồi." Cảnh Nghi đứng dậy, giơ tay xin hàng, "Đại thiếu gia nói cái gì cũng đúng, là chân lý, em không nên nghi ngờ anh."

Lệ Vấn Chiêu thấp giọng cười khẽ, chẳng lộ chút cảm xúc: "Vậy sao em vừa nãy còn định chạy qua ở chung với Lệ Minh Chức?"

Cảnh Nghi lập tức chối bay chối biến: "Làm gì có! Em chỉ thích ngủ cùng Đại thiếu gia thôi mà."

Lệ Vấn Chiêu đóng cửa, quay người lại, đè Cảnh Nghi xuống, vòng tay ôm lấy và hôn lên môi cậu. "Thật không?"

Cảnh Nghi đứng im, chẳng thèm phản kháng: "Tất nhiên rồi!"

Hôn một lúc, ánh mắt Lệ Vấn Chiêu dần tối lại, giọng khàn khàn: "Em nghĩ tôi tin không?"

Rõ ràng muốn chạy thì có!

"Chẳng lẽ tôi đối xử với em không tốt?" Anh siết chặt vòng tay quanh eo Cảnh Nghi, giọng có chút nguy hiểm: "Nói thật đi."

Cảnh Nghi nhìn bộ dạng "hờn dỗi" hiếm thấy của Đại thiếu gia mà trong lòng thầm kêu trời.

U chu cha, tổng tài lạnh lùng của em mà cũng có lúc nhỏ nhen thế này sao?

Đáng yêu ghê!

Cậu bèn nhón chân, vòng tay ôm cổ Lệ Vấn Chiêu, giọng mềm như bún: "Em chạy cũng chẳng chạy xa được, anh lúc nào chẳng tìm ra em."

Câu trả lời này khiến Lệ Vấn Chiêu hài lòng, lại còn làm thỏa mãn một góc nhỏ ích kỷ trong lòng anh.

Anh nhẹ nhàng vuốt lên khóe môi cậu: "Đi tắm đi. Tôi sẽ bảo dì Phương mang hành lý của em lên."

Cảnh Nghi mắt tròn xoe: "Có cần nhanh vậy không?"

"Cần." Lệ Vấn Chiêu cúi mắt, nói chắc như đinh đóng cột.

Cảnh Nghi hiểu ý, lập tức đổi giọng: "Ờ thì... cũng không nhanh lắm. Vậy để em đi tắm trước nha."

"Ừ."

Nhưng vừa quay đi, cậu đã nảy ra ý tưởng: "Đợi đã, em muốn đi cùng để tự lấy đồ!"

"Đồ gì?" Lệ Vấn Chiêu nghi ngờ.

"Bảo bối của em ấy! Nào là quà của Tam thiếu gia, đồng hồ Nhị thiếu gia tặng, cả chìa khóa xe nữa..." Cảnh Nghi ngón tay đếm liệt kê từng món quà với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Lệ Vấn Chiêu hơi nhướn mày: "Vậy sao không thấy quà của tôi?"

Cảnh Nghi đáp tỉnh bơ: "Thẻ anh đưa em, em đang xài nè!"

Lệ Vấn Chiêu bật cười, điềm nhiên nói: "Để tôi lấy cho. Ngoài trời đang lạnh, em đừng ra nữa."

Nghe nhắc đến tuyết rơi và gió rét, Cảnh Nghi liền ngoan ngoãn đồng ý: "Dạ được ạ."

Cậu chuẩn bị đồ đi tắm, còn Lệ Vấn Chiêu thì xuống nhà, đến phòng của Cảnh Nghi.

Theo chỉ dẫn, anh tìm được một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu trong ngăn tủ. Hộp không khóa, mở ra là thấy ngay những "bảo bối" mà Cảnh Nghi quý như vàng.

Lệ Vấn Chiêu nhìn lướt qua, lòng chợt nghĩ: Hình như mình chưa từng tặng cậu ấy món gì có giá trị lưu giữ.

Anh ngẫm một lát, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ, đặt vào bộ sưu tập "báu vật" của Cảnh Nghi.

Sau đó, Lệ Vấn Chiêu quay lại phòng.

Trên đường, anh đụng ngay Lệ Đình đang lén lút ra lấy nước uống. Hai người chạm mắt nhau.

Lệ Đình gãi đầu, chột dạ hắng giọng: "À, anh cả... em hỏi chút được không?"

"Hỏi đi."

"Anh bảo em xử lý vụ bên nhà họ Thẩm, có phải là vì vụ em bảo Cảnh Nghi rót rượu không?"

"Không phải."

"Ơ?"

Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp: "Không phải mấy đứa đang tìm người anh thích à? Anh thấy mấy đứa tìm hoài không ra nên mới đưa chút gợi ý thôi." Anh dừng một chút, giọng hơi lạnh: "Tiếc là, mấy đứa vẫn không nhận ra."

Lệ Đình: "..."

.

Cảnh Nghi vừa tắm xong thì hành lý của cậu đã được dọn hết lên phòng chính, chiếm cứ gần như toàn bộ không gian riêng của Lệ Vấn Chiêu.

Cậu lau tóc bước ra, thấy Đại thiếu gia ngồi ngay ngắn trên giường, chiếc hộp gỗ của mình đặt trang trọng bên cạnh.

Lệ Vấn Chiêu nhìn lên: "Tắm xong rồi?"

"Dạ, nước ấm dễ chịu ghê. Anh có muốn tắm không?"

"Không vội." Lệ Vấn Chiêu chỉ vào chiếc hộp: "Hộp của em đây, muốn kiểm tra không?"

"Không cần đâu."

"Không kiểm tra thật à?"

"Cũng chẳng có gì để kiểm tra mà..."

Lệ Vấn Chiêu nhắc: "Bên trong toàn đồ quý của em, tốt nhất nên tự kiểm tra."

Nghe câu này, Cảnh Nghi thấy là lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến gần mở ra. Cậu vừa nhìn vào thì...

Ủa? Sao lại có thêm một hộp nhỏ màu đen?

Mở hộp ra, là một cặp nhẫn đôi lấp lánh đến lóa mắt.

Cảnh Nghi quay ngoắt sang nhìn Lệ Vấn Chiêu, miệng lắp bắp: "Cái này... cho em á?"

"Không cho em thì tôi mua về để làm gì? Đặt làm đồ trang trí chắc?"

"Đẹp quá trời luôn á!" Cảnh Nghi cười hí hửng, rồi bất ngờ sát lại gần trêu:

"Đại thiếu gia, anh căng thẳng đúng không? Sợ quản gia nhà anh không nhận lời chứ gì?"

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, vẫn tỏ ra lạnh lùng: "Không có chuyện đó."

"Xì, em thấy rõ mà!" Cảnh Nghi chống cằm chọc ghẹo: "Vừa nói đến kiểm tra hộp, ai đó lưng cứng đơ như cây thước kìa!"

Không chịu được, Lệ Vấn Chiêu bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cậu, nhấn xuống eo, véo nhẹ một cái: "Biết rõ tôi mong chờ cái gì mà còn đùa cợt, hả?"

"Trêu anh chút thôi mà!" Cảnh Nghi nhe răng nhận lỗi, giọng ngọt như rót mật, tiện thể còn khoe luôn nửa lá bài trong tay.

"Thật ra em cũng có chuẩn bị quà cho anh đấy, nhưng xem tình hình này, có vẻ anh phải chờ hơi... lâu một chút nha."

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, giọng đầy tò mò: "Quà gì?"

"Em mua một căn nhà vàng ngoài kia, định làm chỗ giấu người đẹp." Cảnh Nghi thở dài ra chiều tiếc nuối.

"Nhưng mà tiếc là thư ký Phàn lại chẳng ra gì, tìm mấy cái công ty sửa nhà lâu lắc quá. Chắc phải mất cả năm nữa em mới dọn anh vào đấy được."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Thì ra Cảnh Nghi mua nhà không phải để dọn ra sống một mình, mà từ lúc mua đã tính luôn chuyện sống cùng nhau cả đời rồi.

Nghĩ đến đây, Lệ Vấn Chiêu cảm thấy như mình tự đào hố rồi nhảy vào.

Đúng là... thất sách.

Cảnh Nghi cầm hai chiếc nhẫn đôi lên, kiểu dáng tối giản, mộc mạc, nhưng lại rất tinh tế.

Cậu vừa cầm nhẫn vừa căng thẳng, vừa phấn khích, trái tim thì đập như trống làng.

"Em không ngờ anh tặng cái này, em chẳng chuẩn bị gì hết trơn!"

Cảnh Nghi mặt đỏ bừng, mạnh dạn nắm tay Lệ Vấn Chiêu. "Em nợ trước, sau này bù lại nha!"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Sau này?"

"Ừm ừm!" Cảnh Nghi chọn chiếc lớn hơn, nhẹ nhàng đeo vào tay Lệ Vấn Chiêu.

"Kỷ niệm ngày cưới, Valentine, sinh nhật, Giáng sinh... lần nào em cũng sẽ tặng quà cho anh."

Vừa nói, cậu vừa từ tốn đẩy nhẫn lên đến gốc ngón tay của Lệ Vấn Chiêu.

"Giờ em nợ trước thế này, được không?"

Chiếc tay vừa được đeo nhẫn lập tức bị nắm chặt, kéo theo cả Cảnh Nghi vào lòng. Lệ Vấn Chiêu cúi xuống, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên khóe môi và đôi mắt của cậu, cảm xúc bộc lộ rõ rệt chẳng kém gì nhịp tim dồn dập kia.

"Được."

Cảnh Nghi còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm, cả người bị đẩy ngã xuống giường. Đầu cậu tựa lên gối, khóe mắt vì hồi hộp mà ửng ướt, môi thì đỏ au.

"Anh chưa đeo nhẫn cho em mà!"

Lệ Vấn Chiêu ôm chặt lấy cậu, khẽ hôn lên khóe môi: "Nhìn tay em đi."

Dưới ánh sáng dịu dàng, chiếc nhẫn mảnh khảnh trên ngón tay Cảnh Nghi như giam trọn trái tim cậu. Trái tim ấy giờ đây yên tĩnh đến lạ, dường như từ giây phút này, chẳng còn ý định rời đi nữa.

"Chiêu thức lặng im không một tiếng động mà đổi hình này của anh thật cao tay hihihi!" Cảnh Nghi cười khúc khích, đôi mắt long lanh đầy ý cười.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Vấn Chiêu đã quá quen với việc cậu luôn phá tan không khí lãng mạn. Đôi mi khẽ khép, anh yên lặng ngắm nhìn một lúc rồi chống người ngồi dậy.

"Không hôn nữa ạ?"

Cảnh Nghi lè lưỡi, vẫn chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi.

"Hôn chậm rãi thế này chỉ khiến người ta thèm thêm!"

"Hôn nữa thì tôi không đảm bảo tối nay em còn ngủ được đâu." Lệ Vấn Chiêu cúi đầu thì thầm.

Cảnh Nghi: "..."

Ánh mắt cậu theo phản xạ mà rơi xuống chỗ không nên nhìn, rồi lập tức mặt đỏ như cà chua.

Cậu vội chui tọt vào chăn, vừa lầm bầm vừa xua tay: "Anh đi tắm đi, nhanh lên!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mob-World Game

Copyright © 2022 - MTruyện.net