Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gia Mỹ vừa đi đến cửa căn phòng VIP kia thì dừng lại, yên lặng nghe cuộc đối thoại bên trong.
Giọng Ro có vẻ nhẩn nhìn vang lên: “Lão đại, tôi đã làm theo ý cậu, khiến bọn họ chịu lỗ một khoản lớn, tại sao cậu còn chưa thả em gái tôi.”
Căn phòng im lặng một lúc, sau đó một âm thanh lạnh lùng như diêm vương từ địa ngục vang lên: “Tôi nói rồi, khi nào thành công nuốt hết lợi nhuận của chúng thì em gái ông sẽ an toàn trở về, bằng không…”
“Cậu bức người cũng vừa phải thôi, chuyện này không nằm trong khả năng của tôi.”
Gia Mỹ nghe đến đây thì quay qua nhìn Lâm Khánh Phong và Bảo Hưng cách đó không xa, thấy hai người đàn ông gật đầu, cô ta chậm rãi gõ cửa sau đó bước vào.
Trong phòng, Ro ngồi đối diện với một người đàn ông có thân hình cao lớn, người đó mặt một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản với một cái quần đen, đáng nói là… hắn ta cũng đeo mặt nạ.
Trên gương mặt kia là một chiếc mặt nạ bằng vàng che đi hai mắt…
Dù vậy, đôi mắt đấy vẫn rất lạnh lẽo.
Khi Gia Mỹ bước vào, đôi mắt ấy lại dừng trên người cô ta, khiến cô ta có cảm giác bất an.
Gia Mỹ nhanh chóng đánh giá tình hình xung quanh, có vẻ như nếu cô không vào thì Ro sẽ trở mặt với người đàn ông này, vì cô nhìn rõ được cơn giận của Ro, cả gương mặt gần như biến dạng vì kích động.
Gia Mỹ bước lên đặt khay rượu xuống, sau đó nở nụ cười tiêu chuẩn của một nhân viên, chậm rãi rót rượu vào li cho hai người đàn ông.
***
Thiên Châu vẫn ngồi tại quầy pha chế, một số tên đàn ông không biết tốt xấu đến làm phiền, nhưng nếu không bị sự lạnh nhạt của cô làm mất mặt, thì bị sự lạnh lẽo của cô dọa chết khiếp mà bỏ đi.
Cho đến khi…
Một người đàn ông có diện mạo anh tuấn, ngũ quan cân đối, từ nãy giờ cùng một cô gái khác đứng từ xa, đột nhiên đến bên cạnh Thiên Châu nói chuyện.
Thiên Châu quả thật hơi bất ngờ với sự kiên nhẫn của người đàn ông này, mặc cho cô có lạnh lùng thế nào cậu ta vẫn kiên quyết nói.
“Xin chào, tiểu thư, chúng ta có thể làm quen không?”
…
“Tôi là Minh Thi, còn cô?”
…
“Không sao, sự thân thiết không bắt nguồn từ cái tên mà, đúng không?”
Cứ như thế, liên tục mười phút đồng hồ, khiến khả năng kiên nhẫn của cô bị khích đến cực hạn, ngoại trừ Lâm Khánh Nam thì người đàn ông này có trình độ ‘mặt dày’ đáng nể nhất.
Thiên Châu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thật phiền phức.”
Ánh mắt của người đàn ông kia vẫn vô cùng nhẫn nhịn, thậm chí còn mỉm cười trước ba chữ của cô, cậu ta hứng thú nói: “Em rất thú vị.”
Thiên châu thật sự muốn rút súng ra bắn chết cái tên vô lại này.
Đang lúc bực mình thì một âm thanh mừng rỡ từ phía sau vang lên: “Anh yêu, sao anh lại ở đây?”
Thiên Châu nhìn Minh Thi nhếch miệng khinh bỉ, thì ra là một tên phá gia chi tử chỉ biết đàn bà, cô kinh tởm.
Tức thì, một cánh tay khoát lấy tay của Thiên Châu, ngay sau đó một thân hình nhỏ bé của người con gái áp sát vào cô, giọng nói nũng nịu, có phần tăng thêm âm lượng, khiến mọi người quay lại nhìn: “Anh yêu, người ta tìm anh khắp nơi đấy.”
Thiên Châu nhíu mày nhìn cô gái trong lòng mình. Chuyện gì đây?
Tịnh An dùng ánh mắt ghen tức nhìn về phía người đàn ông kia, giọng nói của cô ấy như họa mi mà nói lớn: “Thì ra có hồ ly tinh đến làm phiền anh, đồ hồ ly tinh không biết tốt xấu, xui cho anh hôm nay lại đụng tới bảo bối của tôi, cưng à, em nói có đúng không?”
Người đàn ông kia hình như không hề ngỡ ngàng, sau đó nhìn Thiên Châu mỉm cười đưa một tấm namecard cho cô rồi nói: “Tôi thật sự muốn làm quen với cô.”
Sau khi người đàn ông đó rời đi, Tịnh An vẫn ôm tay của Thiên Châu một lúc, đợi đến khi những ánh mắt không thể tin nỗi của mấy tên công tử nhà giàu kia khiếp sợ mà nhìn đi chỗ khác cô ấy mới buông Thiên Châu ra mà ngồi cạnh cô.
“Chị thấy thế nào? Kĩ thuật của em không tồi chứ?”
Thiên Châu im lặng, hít một hơi sâu rồi đánh giá người con gái ngồi trước mặt mình, cô gái này quả thật thành công khiến cho Thiên Châu nổi da gà toàn thân, cái gì mà ‘bảo bối của tôi’? lại còn ‘anh yêu’, làm Thiên Châu muốn đi nôn một trận.
Quan trọng là… Thiên châu nghe thấy tiếng cười của Lâm Khánh Phong và Bảo Hưng ở một góc nào đó.
Nhưng quả thật là cách này rất hữu hiệu, đã thành công trả lại cho Thiên châu không gian yên tĩnh.
“Sao lại ở đây?”
Tịnh An dựa người vèo quầy pha chế, uể oải nói: “Em bị cha áp giải đến đây để gặp mặt mấy con người vô vị kia.”
Kì thực là cha của Tịnh An đang lo thay cho cô , cái gì mà đi gặp gỡ xem có ai ưng cô không?
Thiên Châu gật đầu: “Đúng, thật vô vị.”
Tình An cười cười sau đó nhìn về hướng người đàn ông mới vừa đi và nói: “Chị, em diễn đạt thế cơ mà, sao người đó ngay cả một chút sợ hãi cũng không có? Chẳng lẽ hắn là loại bán nam bán nữ cái gì cũng hứng thú?”
Thiên Châu không nói gì, nhưng đáy mắt ẩn hiện ý cười
Nhưng chỉ được vài giây, ánh mắt đó lại sắc bén mà lạnh lẽo đến lạ thường.
Sau khi rót rượu xong, Gia Mỹ để chai rượu lên khay rồi định đi ra khỏi phòng, nhưng chưa để chai rượu vào vị trí thì cánh tay cô đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt.
Gia Mỹ kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đó: “Quý khách, xin hỏi có chuyện gì?”
Người đàn ông đó mỉm cười đầy hàm ý nhìn Gia Mỹ, sau đó ánh mắt hắn lạnh lẽo trở lại và dùng lực một cái khiến Gia Mỹ ngã nhào trên đất.
“Ro, ông cũng to gan thật”
Đúng lúc này, Ro như một người điên mất khống chế, gã ta đứng lên rút súng ta hướng về phía người đàn ông, giọng nói khản đặt cố gắng gào lên:
“Tôi nói rồi, nếu không thả em gái tôi thì tôi nhất định sẽ đem xác cậu chôn chung với nó.”
Người đàn ông nhếch miệng lạnh lùng: “Vậy sao? Ông cho là ông đủ khả năng?”
Ro gào lên như một con dã thú nổi điên, hắn không nghĩ ngợi nhiều, bóp cò súng.
~Đoàng~ Tiếng súng vang lên, đồng thời người đàn ông kia cũng nhanh chóng né được viên đạn, khiến chiếc bình hoa sau lưng vỡ tung, những mảnh vở cứa trúng tay của Gia Mỹ khiến cánh tay cô ta bị đứt một đường khá sâu.
~Rầm~ Cánh cửa mở ra, Lâm Khánh Phong và Bảo Hưng xông vào, người đàn ông đeo mặt nạ nhanh như chớp đã rút súng ra nhắm về phía Lâm Khánh Phong mà nã đạn, sau đó hắn ta phóng qua cửa sổ, chạy ra hành lang.
Ở dưới tầng một, một số thuộc hạ của Ro thấy có điều bất thường liền xông lên khống chế toàn bộ người có mặt.
Thiên Châu nhíu mày, quay qua Tịnh An, dặn dò một câu rồi rời đi: “Ở đây, đừng đi lung tung.”