Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sao cô có thể phát hiện ra bom? Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề này.
Y La hết lần này đến lần khác lựa chọn không báo cảnh sát mà tự tháo gỡ bom, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là cô không biết phải giải thích việc này như thế nào.
Mạc Tôn thấy ánh mắt của Y La dao động, nét mặt lại bắt đầu mất tự nhiên, anh liền biết cô nàng này lại đang tìm cớ.
Đến bước này rồi mà còn định nói dối sao. anh chống mắt chờ xem cô nàng có thể tìm được cớ gì để nói, Mạc Tôn ung dung chờ.
“Tôi … tôi có thể không trả lời được không?” Y La vô cùng đáng thương hỏi, đôi mắt to đen láy chớp chớp, mang theo ánh nước vừa yếu đuối vừa mong manh.
“không được.” Nhưng phiền một nỗi là ý chí của đồng chí cảnh sát Mạc rất là sắt đá.
“Tiểu Tám, làm sao bây giờ?” Biết không thể không nói, Y La chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Tiểu Tám trong lòng.
“Sự tồn tại của tôi vượt quá sự tiến bộ khoa học kỹ thuật trên trái đất, cho dù cô nói ra tôi nhưng không có cách nào chứng minh tôi tồn tại, như vậy ngược lại làm cho cô càng thêm khả nghi.” Tiểu Tám nghiêm túc phân tích.
“Tôi biết a, chính vì nguyên nhân này nên tôi mới luôn không muốn báo cảnh sát.” Y La nói “Bây giờ vấn đề là tôi phải trả lời anh ta như thế nào đây?”
“Tôi có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Tôi và 0017 có quan hệ tương sinh, chế ước lẫn nhau mà tồn tại. Nếu 0017 chế tạo bom tàng hình, tương tự như vậy, tôi có thể đưa ra một lượng kiến thức khoa học tương đương. Tôi có thể cung cấp cho cô một phần bản thiết kế, từ bản thiết kế này có thể tạo được máy quét tìm bom tàng hình.”
Từ sau khi Mạc Tôn nói không được, Y La vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói gì. Lúc đầu, Mạc Tôn còn nhẫn nại chờ câu trả lời của cô, nhưng chờ mãi mà không thấy Y La nói gì, Mạc Tôn nhịn không được mà hỏi lại “Ngay cả máy kiểm tra an ninh cũng không phát hiện ra bom, vậy sao cô lại phát hiện được?”
Y La ngẩng đầu, chỉ trong nháy mắt, Mạc Tôn nhạy cảm phát hiện, nét mặt Y La không còn sự hoảng loạn như lúc nãy, trong ánh mắt còn ánh lên sự vui sướng, đây là … đã tìm được cớ rồi?
“Tôi … tôi có một máy radar tự chế có thể kiểm tra phát hiện bom.” Y La nói.
“Là cái gì?” Mạc Tôn hơi ngoài ý muốn, những lời này không giống như đang tìm cớ.
“Cái radar này có nguyên lý hoạt động giống như sóng siêu âm, chỉ là tôi đã cải biến nó. trên thế giới mỗi một vật đều có tần số của riêng vật đó, nên tôi đã cài đặt trong máy radar một số loại tần số đặt biệt, giống như là Nitroglycerin, bên trong nó có …”
“Dừng, dừng!” Mạc Tôn đưa tay ngăn Y La lại, nói “Những điều cô nói tôi nghe không hiểu, tóm lại là cô có một máy radar có thể rà quét tìm được bom, đúng không?”
“Đúng thế.” Y La rất khí phách trả lời.
Bỗng nhiên lại tự tin như vậy, cô nàng này đã nghĩ thông suốt nên thành khẩn khai nhận rồi sao? Tuy là lý do này nghe rất hợp tình hợp lý, có thể nói là không có một chút khe hở nào, nhưng trực giác của Mạc Tôn vẫn khiến anh cảm thấy còn điều gì đó chưa thích hợp lắm.
“Tôi muốn! Lão Mạc, tôi muốn cái radar kia!” Trong điện thoại, giọng của Vương Nghị bỗng cao lên thêm mấy đề xi ben.
Mạc Tôn sửng sốt, cầm điện thoại ngạc nhiên hỏi “Sao cậu vẫn chưa cúp điện thoại?”
“Mẹ nó, rõ ràng là cậu kêu tôi chờ đừng cúp, thằng khốn nhà cậu có phải là quên mất tôi rồi không. Chạy nhanh hỏi nữ thần của tôi là cô ấy có thể cho tôi mượn cái radar được không?”
“Nữ thần của cậu?”
“Đúng thế, vừa có thể tháo gỡ được bom, vừa phát minh ra được thiết bị rà quét bom còn cao cấp hơn cả nước anh và Mỹ. Tôi tuyên bố, từ giờ phút này, cô ấy chính là nữ thần của tôi.” Giọng của Vương Nghị gào to đến nỗi xuyên qua cả điện thoại làm Y La ở cách đó không xa cũng nghe được.
Tức thì Y La cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ: Nữ thần của anh phải là Tiểu Tám mới đúng.
“Hệ thống không có giới tính a.” Tiểu Tám trịnh trọng thanh minh.
“Tôi biết, tôi biết rồi, không có giới tính thì hay rồi.” Y La nhịn không được mà nói móc.
Trong giây lát lơ đãng, Y La không nghe thấy Mạc Tôn nói gì, đến khi định thần lại thì Mạc Tôn đã cúp điện thoại.
Mạc Tôn cúi đầu nhìn đồng hồ, ước chừng tốc độ hành động của cục an ninh quốc gia, mấy người này chắc là đang trên đường đến Long Thành rồi, anh nghĩ nghĩ rồi nói với Y La “Tôi biết là cô không muốn để người khác biết đến năng lực đặc biệt của mình.”
Y La kinh ngạc ngẩng đầu, dường như muốn hỏi, sao anh lại biết.
“Nhưng hôm nay cô đã tháo gỡ bom, không chỉ cứu được hơn ba trăm mạng người trên máy bay mà còn ngăn được hoạt động khủng bố rất lớn.” Mặc dù phương pháp làm việc của Y La không hoàn hảo, nhưng không thể phủ nhận rằng cô đúng là một anh hùng, từ sâu trong nội tâm, Mạc Tôn rất đồng tình và thưởng thức Y La.
Cũng chính vì như vậy, lúc ở sân bay, khi Mạc Tôn nhận thấy có khả năng Y La gặp phải nguy hiểm, cho dù không phù hợp với quy định nhưng anh vẫn dứt khoát cắt bỏ toàn bộ hình ảnh của Y La ở sân bay.
“Một chút nữa, cục an ninh quốc gia sẽ cử người đến đây điều tra, khả năng họ sẽ yêu cầu cô phối hợp điều tra.”
“Vậy … tôi phải làm thế nào?” Y La cẩn thận hỏi.
“cô không cần lo lắng.” Tuy rằng chưa tiếp xúc nhiều nhưng dường như Mạc Tôn có thể hiểu được nỗi lòng của Y La “Cục an ninh quốc gia sẽ hỏi cô về tình hình sự việc lúc đó, nội dung cũng không khác việc tôi hỏi cô lúc nãy là bao. Còn việc cô có năng lực tháo gỡ bom, tuy rằng năng lực này rất hiếm có nhưng nếu cô không tự nguyện thì cục an ninh quốc gia sẽ không ép buộc cô đâu. Nếu cô không muốn thì cô sẽ vẫn là một người bình thường như cũ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu cô còn gặp phải chuyện như vậy thì nhớ phải báo cảnh sát.”
“Ừ, ừ, tôi biết rồi.” Dù sao đã bị anh phát hiện, tôi có não tàn mới tiếp tục đơn thương độc mã một mình.
“À, cô có mang theo cái máy quét radar đó không? Chút nữa nhớ mang theo.” Mạc Tôn nói bổ sung.
“Bây giờ à?” Y L cứng đờ.
“Sao thế, có vấn đề gì không?” Mạc Tôn nhướng mày, thầm nghĩ, tôi đã biết là cô còn giấu diếm gì mà.
“không có vấn đề gì, không có vấn đề gì, chỉ là … tôi có thể đưa ra bản thiết kế được không?” Y La chột dạ cười lấy lòng nói.
“cô lại định làm cái quỷ gì vậy?”
“Đâu có, đâu có, chỉ là cái máy quét radar kia lúc mà tôi đổ bom vào bồn cầu, do tôi hồi hộp, lo lắng quá nên run tay làm rớt nó xuống bồn cầu luôn rồi.” Vì làm tăng độ tin cậy, Y La còn khoa chân múa tay diễn tả động tác không cẩn thận của cô “Tôi nói thật đó.”
“…” Mạc Tôn không còn gì muốn nói, đỡ trán, anh không muốn hỏi Y La đã làm cách nào mà làm rơi xuống bồn cầu, vì anh cảm thấy nếu anh càng hỏi sâu thì sẽ càng có nhiều vấn đề phát sinh “đi thôi.”
Mạc Tôn ngồi vào ghế lái, định lái xe đi.
“Từ từ đã.” Y La vội vàng cản Mạc Tôn.
“Lại sao nữa?” Mạc Tôn hình như nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình.
“Quần áo, tôi vẫn chưa thay quần áo, tôi không thể mặc thế này đi được. Còn túi xách, điện thoại di động đều ở phòng thử đồ. Với lại tôi muốn nói với bạn tôi một tiếng đã.” Rõ ràng là lời nói bình thường nhưng không biết vì sao, Y La lại cảm thấy mình hơi làm phiền đến Mạc Tôn.
Đây là cái cảm giác quái quỷ gì vậy?
Dường như lúc này Mạc Tôn mới để ý đến bộ váy lễ phục trang trọng, xa hoa Y La đang mặc. Bộ váy có thiết kế lộ vai trễ ngực, lúc này Y La lại đang dựa nghiêng trên lưng ghế, thế nên một cái nhìn của Mạc Tôn đã được nhìn thấy toàn bộ phong cảnh tươi đẹp trước ngực cô gái. Hình ảnh này đột nhiên đánh sâu vào thị giác của Mạc Tôn, làm người đàn ông đã trải qua mưa bom bão đạn vẫn không đổi sắc trong nháy mắt cứng đờ người.
“Khụ …” Mạc Tôn xấu hổ dời tầm mắt, làn da cổ màu đồng bỗng ửng đỏ một cách đáng ngờ “Tôi đi vào cùng cô.”
“A, được.” Y La không để ý đến chút mất tự nhiên của Mạc Tôn, nghe anh đồng ý thì lập tức vui vẻ đẩy cửa xe nhảy xuống, bước vội vàng quay trở lại phòng thử đồ.
Bước xuống xe phía sau, Mạc Tôn sờ sờ mặt mình, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay thời tiết thật là oi bức.
Ban đầu, Y La còn lo lắng đang không biết phải giải thích với bạn thân về việc mình phải rời đi như thế nào, lại không nghĩ đến khi cô vừa mở miệng, còn chưa biết phải nói sao thì Hà Băng Băng lại tỏ vẻ ‘tớ hiểu hết, cậu cứ đi đi, không cần phải giải thích, cũng không cần lo cho tớ’, không chút lưu luyến đem cô đẩy ra ngoài.
Y La ù ù cạc cạc cứ thế theo Mạc Tôn rời đi.
Tuy nhiên, Mạc Tôn không đưa Y La về cục cảnh sát mà đưa cô đến một căn phòng trong khách sạn năm sao nào đó của Long Thành.
Hai người ngồi trong phòng khách sạn, lúc đầu Y La còn có chút ngại ngùng, nhưng cũng may là tốc độ hành động của cục anh ninh quốc gia đúng là rất mau, hai người ở khách sạn chưa đến mười phút thì người của cục an ninh quốc gia đã đến.
Cục an ninh quốc gia chỉ cử hai người đến, trong đó có một người hình như rất thân quen với Mạc Tôn, vừa vào cửa liền tặng cho Mạc Tôn một cú đấm thật mạnh, ai ngờ Mạc Tôn thuận thế bắt lấy rồi ấn anh ta vào tường.
“Chỉ với công phu mèo quào này của cậu mà dám ra tay với tôi, cái tật “nhớ ăn không nhớ đánh’ của cậu chẳng thay đổi gì nhỉ.” Mạc Tôn không nể nang gì mà cười nhạo.
“Lão Mạc, anh Mạc, buông tay, buông tay, đau quá … đau.” Vương Nghị kêu lớn xin tha.
“Đôi trưởng Mạc.” Một người khác mặc đồ vest, nhìn Mạc Tôn chào nghiêm “Em là Triệu Minh Huy, em vừa mới gia nhập cục được một năm, em đã nghe rất nhiều về anh.”
“Ừ.” Mạc Tôn nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại cậu ta, rồi buông lỏng tay Vương Nghị ra.
“Mẹ nó, một năm không thấy mà cậu đón tiếp tôi như vậy đó hả?” Vương Nghị vừa xoa xoa cánh tay đau nhức vừa oán hận.
anh lắc lắc rồi quay đầu bỗng nhìn thấy Y La đang ngồi trên ghế sô pha kinh ngạc nhìn bọn họ, đôi mắt lập tức sáng ngời “Lão Mạc, đây là nữ thần của tôi à?”
Mạc Tôn nhìn Y La rồi gật đầu “Ừ, nữ thần của cậu đó.”
“Nữ thần” Vương Nghị vọt qua đến trước mặt Y La, tình cảm mãnh liệt mà bao la bày tỏ sự ngưỡng mộ trong lòng anh “Tại hạ là Vương Nghị, ngưỡng mộ kỹ thuật tháo gỡ bom của ngài đã lâu.”
“A … ha ha ha …” anh cho rằng tôi không biết sự ngưỡng mộ của anh mới có từ ba mươi phút trước à.