Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Ly bỗng bật cười. Không phải 50 năm là cả đời người rồi sao.
‘‘Đến lúc đó tôi đã trở thành một bà lão nhăn nheo rồi, không thể hầu hạ ngài được.’’
‘‘Không nhăn nheo.’’
Lưu Ly bỗng lấy lại bình tĩnh, thoáng chốc lạnh lùng nói: ‘‘6 tháng.’’
6 tháng??? không phải là quá ít sao. Không đủ đối với hắn chút nào.
Hạ Dương định mở miệng phản bát vì thời gian quá ít: ‘‘Không phải là quá…’’
Chưa kịp nói hết câu thì Lưu Ly lại cắt lời: ‘‘4 tháng–’’
Hạ Dương bổng thoáng chốc giật mình. Sao thời gian lại ngắn hơi rồi. Hạ Dương vội đồng ý.
4 tháng – đối với cô là quá dài nhưng đối với Hạ Dương lại quá ít.
‘‘Ngoài ra tôi có một vài điều kiện.’’
Hạ Dương: ‘‘Em nói đi.’’
Lưu Ly: ‘‘Thứ nhất, Ngài không được công khai chuyện ngài bao nuôi tôi và không được cấm cảng công việc riêng của rôi.’’
‘‘Thứ hai, Tôi sẽ không chuyển đến sống chung với ngài.’’
‘‘Và thứ ba, Lúc làm chuyện tình ái ngài phải bịt mắt và không hôn môi.’’
Hạ Dương có chút uất ức, những chuyện khác hắn có thể đồng ý nhưng hôn môi thì…
Hạ Dương định nói gì đó nhưng Lưu Ly lại cướp lời: ‘‘Nếu ngài không đồng ý bất kì điều kiện nào nêu trên thì coi như hợp đồng hủy bỏ.’’
Hạ Dương lúc này chỉ biết ôm uất ức mà đồng ý. Chuyện trên thương trường Hạ Dương chưa bao giờ để mình thất thố nhưng khi đối mặt với Lưu Ly Hạ Dương chẳng biết câu chữ nào để phản biện chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đó chờ lệnh.
‘‘Ngoài ra số tiền ngoài đã chi ra để hỗ trợ bà, tôi sẽ kiếm tiền trả lại ngài.’’
‘‘Không…không cần trả.’’ Tôi cho em mà.
Lưu Ly lạnh lùng nói: ‘‘Mối quan hệ của tôi với ngài không thân đến mức ngài cho tôi số tiền lớn như vậy.’’
Hạ Dương chỉ biết cúi đầu, giọng nói có hơi uất ức:’‘Ừm…’’
Xhieesc xe cuối cùng cùng dừng trước cổng bệnh viện.
Khi vừa đến phòng Lưu Ly đã chạy đến chỗ bà tâm sự một lúc lâu trong khi đó Hạ Dương lại đứng ngoài ban công chờ Lưu Ly để đưa cô về chung cư của cô.
Tình cờ một giọng nói nhẹ nhàng và hơi nhạt yếu cất lên: ‘‘Hạ Dương?’’
Hạ Dương quay đầu sang, là Vân Thy. Cô ta cũng đang được chữa bệnh tại bênh viện này.
Hạ Dương liền chạy đến đỡ cho Vân Thy dìu cô đứng lại chỗ ban công phía dưới cầu thang. Nhìn dáng vẻ của Vân Thy có chút gầy gò và đôi lúc lại họ vài tiếng khiến người khác như muốn được chăm sóc.
‘‘Sao cậu lại vào đây? Bị bệnh hả?’’
Hạ Dương: ‘‘Không, tôi có việc.’’
Vân Thy hơi dựa vào Hạ Dương: ‘‘Ngày mai tôi phải làm phẫu thuật rồi.’’
Ánh mắt có chút đáng thương nhìn Hạ Dương: ‘‘Cậu…có thể ở lại với tôi được không.’’
‘‘Tô…’’ Hạ Dương định đẩy Vân Thy ra nhưng chưa kịp đây thì Lưu Ly đang đi tới.
‘‘Hạ tổng, tối nay tôi phải ở lại với bà nên anh có thể…’’
Nhìn thấy cảnh hai người đang thân mật ôm nhau như vậy Lưu Ly lại làm như bình thường, bình thản nói: ‘‘Chốc nữa anh có thể về trước không cần chờ tôi. Xin lỗi vì đã làm phiền hai vị, hai người cứ tiếp tục đi ạ.’’
Hạ Dương thấy tình hình không ổn liền đẩy nhẹ Vân Thy ra rồi đuổi theo Lưu Ly, cố giải thích: ‘‘Anh và cô ấy không có chuyện gì cả. Lúc nãy chỉ vì cô ấy mệt nên mới dựa vào người anh.’’
Lưu Ly lạnh lùng vừa đi vừa bình thản nói: ‘‘Hạ tổng không cần giải thích chuyện này với tôi. Tôi với ngài chỉ là quan hệ hợp đồng với nhau thôi.’’
Hạ Dương: ‘‘Ly Tâm…’’
Lưu Ly cắt lời: ‘‘Và~ tôi không muốn anh gọi tôi bằng tên của người khác.’’
Lưu Ly bước vào trong phồng của bà, Hạ Dương cuối cùng lại chỉ đứng đó, Vân Thy vừa đuổi tới nơi liền thở khó khăn, nói: ‘‘Chắc cô ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta, để tôi vào giải thích.’’
Hạ Dương chặn lại, nói: ‘‘Không cần, đi thôi.’’
Hạ Dương dìu Vân Thy trở về phòng, lúc Hạ Dương không để ý, ánh mắt Vân Thy lộ rõ sự căm ghét nhìn về hướng phòng của Lưu Ly.
Tại sao lúc đó cô không chết đi? Tôi đã tắt cuộc gọi đó rồi mà?
Ly Tâm à, cô trở về đây làm gì? Cướp lại Hạ Dương à?
Đừng có mơ tưởng nữa!!!
Đến sáng hôm sau, Lưu Ly rời khỏi bệnh viện và lên máy bay trở về thành phố để chuẩn bị ghi âm.
Vừa vào công ty đã nghe tiếng động lớn từ phòng giám đốc. Mọi người đều bàn tán xôn xao về chuyện này, ai ai cũng đứng hóng chuyện trước của phòng giám đốc.
Trì Dật cũng đứng hóng ở đây. Vừa quay đầu lại thấy Lưu Ly liền vui vẻ giống một chuc cún con: ‘‘Chị Ly Ly! Chị về rồi ạ?’’
‘‘Ừm, mà ở đây có chuyện gì vây.’’
Trì Dật xoa xoa đầu: ‘‘À…Tên quản lý của chúng ta…sắp bị sa thải rồi.’’
‘‘Nhanh vậy sao’’. Chuyện vừa xảy ra hôm trước hôm nay đã bị sa thải rồi. Đúng là Hạ Dương cái gì cũng nhanh chóng.
Âm thanh vọng ra khiến ai cũng sợ thường ngày giám đốc rất hoà đồng và vui vẻ nhưng hôm nay lại rất khác, anh ta rất thẳng thắn và lạnh lùng.
Một lúc sau Lưu Ly được gọi cào phòng giám đốc, Lúc này Tần Đình đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày: ‘‘Lưu Ly à, cô vào đi.’’
Lưu Ly lịch sự ngồi vào: ‘‘Giám đốc gọi tôi có chuyện gì sao ạ?’’
‘‘À, cũng không có gì. Chỉ là tôi muốn giới thiệu quản lý mới cho cô.’’
Một cô gái với sắc khí chuẩn mực, tao nhã bước vào. Tần Đình mỉm cười: ‘‘Đây là quản lý mới của cô và họ.’’
Lưu Ly ngước nhìn, người quản lý kia lịch sự chào lại, nói: ‘‘Tôi tên Tô Đường, rất mong hợp tác vui vẻ.’’
‘‘À vâng’’
Sau khi hai người kia ra ngoài, lúc này Tần Đình mới được giải phóng: ‘‘Ha…Tên Hạ Dương chết tiệt, cậu về đây chết với tôi.’’
Thật ra Buổi tối hôm ấy Tần Đình đang ngủ thì một tiếng chuông điện thoại réo lên làm đánh thức anh dậy, vừa định chửi người bên kia thì nghe tiếng Hạ Dương: ‘‘Cậu mau đến quán bar MR rồi đưa tên khốn quản lý của Lưu Ly đi đi.’’
‘‘Hả?’’.Chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì Hạ Dương lại nói: ‘‘Và kiếm một người quản lý mới cho Lưu Ly. Tốt nhất là đừng có chuyện như vậy xảy ra nữa không thì tôi sẽ cho công ty của cậu phá sản.’’
Vì câu nói như ''Từ trên trời đưa xuống ấy khiến Tần Đình vội giả quyết mọi chuyện nhanh chóng để tránh làm mất lòng người ‘‘bạn thân’’ của anh.
Hắn còn nói người quản Lí ấy phải đặc biệt Là – Con – Gái mới chấp nhận.
Haizz, đúng là số khổ mà.