Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huấn luyện bộ đội vẫn liên tục diễn ra đến 29 tháng chạp. Ngày 30 cuối năm hôm nay các đơn vị ở sư đoàn A rời giường luyện tập, ăn qua điểm tâm sau đó bắt đầu tổng vệ sinh, nhiệt tình mười phần nghênh đón ngày tết âm lịch đang đến gần. Nơi nơi đều là không khí vui mừng hân hoan, nhất là khu người nhà ở chúc viện.
Năm nay khu nhà giành cho người nhà của quân nhân ở sư đoàn A có nhiều người hơn so với những năm khác, vợ của Lưu Hướng Đông là Sở Dao cũng cười nói cùng Nghiêm Chân, năm nay tập hợp thành một đoàn, xem ra là náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nghiêm Chân cười cười, sửa sang lại khăn quàng cô đi theo Sở Dao đi về phía căn tin của sư bộ. Bởi vì năm nay có nhiều người chị dâu cùng đến đây cho nên trong sư bộ liền tổ chức người nhà cùng binh sĩ đón năm mới cùng nhau.
Trên đường đi, có mấy người lính cứ nhìn nhìn Nghiêm Chân khiến cho cước bộ của cô cũng bắt đầu loạn lên. Nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, cô vẫn nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ. Nhưng những việc như thế, phần ngọt ngào nơi đáy lòng vẫn không thể bỏ qua, cô nhìn nhìn chung quanh thế giới thuộc về anh, cô rốt cuộc cũng đi vào hơn nữa là anh mở rộng cửa mà đón cô đi vào.
Sở Dao đối với chuyện đêm đó cũng có nghe qua, nhưng chuyện này cũng chỉ là truyền miệng, chỉ nói là vợ của tham mưu trưởng say rượu cùng tham mưu trưởng ầm ỹ một trận, phỏng chừng còn rất kịch liệt, viết thương ngoài miệng kia không phải rõ ràng sao? Về phần sự thật như thế nào thì mọi người đều tự hiểu trong lòng là không nên hỏi.
“Tiểu Chân, em là lần đầu tiên đến bộ đội đón năm mới sao?”
Cô sửng sốt một chút, đem bánh trẻo dồn lại một chỗ, đủ các loại hình dạng xinh đẹp khác nhau rồi cười khẽ, “Không phải.”
Thời điểm Nghiêm Chân chín tuổi mới rời khỏi bộ đội, còn trước kia mỗi đêm 30 hàng năm cô đều cùng ba của mình cùng nhau đến căn tin trong doanh trại cùng những người lính khác đón năm mới. Bầu không khí náo nhiệt đó cô vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì lúc đó trên mặt ba cô luôn có nụ cười sáng lạn nhất.
Sở Dao cảm thán, “Ba em cũng là quân nhân sao? Em cũng thật có duyên phận đi theo quân đội nha. Tiểu Vĩ nhà chị năm nay sẽ thi đại học, quyết tâm thi vào trường quân đội nữa, chị nói sao cũng không thay đổi được ý định của nó. Em nói xem, ba của nó cả đời đều kính dâng cho bộ đội rồi, nếu đưa nó vào nữa thì chị làm thế nào chịu được chứ…”
Cô nghe xong cũng cười cười, “Chị dâu, nếu cháu nó muốn đăng ký thi vào thì chị cứ để cho cháu nó thi đi, người trẻ tuổi luôn có lý tưởng của mình mà.”
Nói xong, còn chưa đợi Sở Dao mở miệng thì bạn nhỏ Cố Gia Minh đã nắm lấy tay Sở Dao mà ồn ào lên, “Dì ơi, cháu trưởng thành cũng muốn tham gia quân ngũ.”
Đây là đội ngũ cách mạng đang hướng về mặt trời của mình, truyền đạt và kế thừa cho những con người có phẩm chất tốt.
Hai người lớn đứng đó không tự chủ được đều nở nụ cười.
Bánh trẻo vừa làm xong còn chưa nấu chín thì sư trưởng Lưu Hướng Đông cùng chính ủy Cao Tường đi đến, lãnh đạo có thói quen thời điểm đón năm mới hằng năm đều đến cơ sở cùng những người lính chung vui, tất cả đều rất náo nhiệt.
Cố Hoài Việt cũng đi theo phía sau, tầm mắt dừng ở trên người Nghiêm Chân rồi mỉm cười. Nghiêm Chân cúi đầu, Sở Dao ở sau lưng đẩy cô thì cô mới hé ra khuôn mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh anh.
“Em lạnh sao?”
Nói xong anh cầm tay cô, Nghiêm Chân lắc lắc đầu nhưng thật ra tay của anh rất lạnh, cô theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.
Lưu Hướng Đông khom người nhìn bạn nhỏ Gia Minh đang chơi chỉ đến thắt lưng của mình, tiểu gia hỏa này anh càng nhìn càng thích, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của bạn nhỏ nào đó, “Gia Minh, cháu đang làm cái gì vậy? Bác nhìn sao cũng thấy giống chiếc xe thiết giáp ở trong kho nha?” Đây là anh đang pha trò, khuôn mặt kia đã bị anh vuốt ve đến méo mó.
Tiểu gia hảo kia giơ tay lên một chút, dẫu môi nói, “Bác Lưu, đây là xe tăng không phải xe thiết giáp.”
Lưu Hướng Đồng nhìn chằm chằm mòn đồ chơi kia cả nửa ngày, cuối cùng thoải mái cười, nhìn Cố Hoài Việt nói, “Tiểu gia hỏa nhà cậu cũng không tệ.”
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh chu miệng cọ đến trước mặt Cố thủ trưởng, một đôi mắt lợi hại ở trước mặt hai người lớn này quét tới quét lui.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh ở lại nhà Tịch Thiếu Phong một đêm rồi mới trở về nhà, không thú vị gì cả. Hai người cháu của bà nội Chung không cùng lý tưởng với cậu bé, cả ngày kỳ kèo chỉ biết xem đồng thoại hay nghe kể chuyện xưa.
Thời điểm tiểu gia hỏa kia bị trục xuất về nhà liền cảm giác được có điểm không thích hợp. Cậu bé đeo túi sách trên lưng đứng ở cửa, chỉ vào môi người ba đang mở cửa cho mình mà hỏi, “Thủ trưởng, ba sao lại để bị thương?”
Cố Hoài Việt hí mắt nhìn con trai một cái, bất đắc dĩ đêm đó ngủ không ngon nên lực uy hiếp không quá lớn. Sau đó gõ lên đầu tiểu tử kia một cái rồi nắm áo của tiểu gia hỏa kia mà lôi vào nhà.
Đợi cho Cố Hoài Việt ăn qua điểm tâm rồi đi ra khỏi cửa thì một mình Nghiêm Chân bắt đầu đối mặt với sự khảo vấn ác liệt của tổ chức. Nghiêm hạ sĩ có một đôi mắt khóc đến sưng lên như quả hạch đào, không biết nên nói cái gì. Nhưng làm cho anh giày vò nhiều lần như vậy, chút hậm hực trong lòng cũng nhanh chóng mất hết.
Tiểu gia hỏa kia nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, dẫu môi : hai người này khẳng định có miêu ngấy.
(Miêu ngấy: từ này không thể giải thích rõ ràng được, nhưng hiểu nôm na là có gian tình, có điều mập mờ.)
Tiểu gia hỏa kia tiếp tục chu miệng, ngẩng đầu nhìn hai vị đại nhân nào đó, “Cô giáo gần đây cũng không cùng con chơi nữa… Cô giáo… cô giáo lấy lớn khi nhỏ, còn ba cũng không có nhìn đến con nữa… ba..” Càng nói càng tức giận.
Nghiêm Chân bị tiểu quỷ này dõng dạc lên án thì cúi đầu, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười.
Cố Hoài Việt cúi người xuống, gõ đầu tiểu quỷ này một phát, nhìn khuôn mặt bánh bao của tiểu quỷ nào đó rồi cười nói, “Ai có thể không nhìn con, sáng đến nỗi có thể soi sáng cả 50 viên ngói kia kìa.”
Tiểu gia hỏa lập tức căm tức nhìn ba mình, người ở đây nghe cuộc đối thoại của hai người đều bị chọc cười, đều cười lớn lên. Nghiêm Chân sợ run một chút, khi phản ứng lại được thì đỏ mặt mà quay đầu đi.
Qua trong chốc lát bánh trẻo được bưng lên, Lưu Hướng Đông cùng hai người kia cũng đi, đi một vòng đến các đơn vị cùng căn tin trong sư bộ xem các chiến sĩ cùng người nhà một chút.
Nghiêm Chân túm tay Cố Hoài Việt đang đi ở phía trước, dặn anh, “Anh uống ít thôi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, nhéo nhéo tay cô, nói về nhà chờ anh sau đó liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của anh, Nghiêm Chân đứng phát ngốc trong chốc lát cho đến khi tiểu gia hỏa kia túm lấy góc áo của cô, cô mới phục hồi lại tinh thần cùng tiểu quỷ này ăn bánh trẻo đón năm mới.
Cô sao lại quên, còn có cái bóng đèn nhỏ này cần phải dỗ ngọt chứ.
Ăn xong cơm tất niên Nghiêm Chân kéo bạn nhỏ Cố Gia Minh về nhà, ngồi ở trên ghế sofa gọi điện thoại cho bà nội ở Cố viên. Hình như ở đâu cũng đều vô cùng náo nhiệt, có vẻ như chỉ có hai người bọn họ cô đơn tịch mịch thôi.
Bà nội ở đầu kia điện thoại dặn cô, “Đã qua năm mới rồi nên ở đây rất vui.”
Lão nhân gia nghe cô nói Cố tham mưu trưởng đêm 30 rồi mà cũng không ở nhà, nghĩ đến cô không vui liền giảng giải cho cô. Nghiêm Chân ngẩn người, cô có chỗ nào yếu ớt như vậy chứ, hỡn nữa cũng không phải là trước kia. Nhưng lời muốn nói lại càng không nói được, cô ngoan ngoãn lên tiếng, cắt đứt điện thoại.
Bông tuyết ngoài cửa sổ không biết bắt đầu rơi từ líc nào, độ ấm vào ban đêm cũng cực kỳ thấp nhưng đứng ở chỗ này cô lại không cảm giác được sự rét lạnh đó. Đã từng trải qua nhiều đêm rét lạnh sau đó lại hưởng thụ sự ấm áp thì cũng coi như là một chuyện may mắn đi, Nghiêm Chân cứ nghĩ như vậy mà sống tiếp.
Đến tầm 11h đêm, Nghiêm Chân đem Cố Gia Minh đã ngủ say mà ôm trở về phòng của cậu bé. Tiểu gia hỏa này chơi mệt rồi, nói là phải đợi ba trở về cùng nhau đón giao thừa nhưng chưa tới 9h liền nằm úp sấp trên đùi của cô mà ngủ. Nghiêm Chân trong lòng mặc niệm tiểu trứng thối, ngủ sớm như vậy, cô còn chưa kịp nói chúc mừng năm mới đâu, tiểu gia hỏa này nặng làm cô rất khó ôm lấy, qua hôm nay thì tiểu quỷ này cũng đã lớn thêm một tuổi rồi.
Thuận tiện đắp tấm chăn lên cho cậu bé, Nghiêm Chân đắp chăn cho cậu bé rồi tắt đèn đi ra ngoài, chợt nghe tiếng chìa khóa lạch cạch ngoài cửa nhưng nửa ngày rồi mà cũng không thấy anh vào cửa. Anh ấy uống nhiều lắm sao?
Nghiêm Chân xoa xoa mắt, đi ra mở cửa. Cô vừa mở cửa, quả nhiên vị thủ trưởng nào đó đang cúi đầu cầm chìa khóa xem chiếc chìa khóa nào có thể giúp anh mở cửa vào nhà. Bỗng nhiên có bóng người hiện dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng hắt ra khiến anh sợ run một chút, ngẩng đầu, anh thấy đứng đối diện với mình là một người phụ nữ xinh đẹp, thản nhiên nở nụ cười.
Cố Hoài Việt có tửu lượng không tệ nhưng đây là bộ đội, hơn nữa lại vào đúng dịp qua năm mới, sẵn dịp qua năm mới sẽ có diễn tập cho nên còn ai nhớ rõ là ai mang quân hàm gì nữa, chỉ một câu… chiến hữu tình thâm, giải tỏa hết buồn bực. Mặc dù là Cố Hoài Việt cũng bị chuốc không ít rượu.
Nghĩ đến việc đó Cố tham mưu trưởng mắng một tiếng, “Hỗn tiểu tử.”
Nghiêm Chân nâng mắt chăm chú nhìn anh cả nửa ngày, không tự chủ được mà nở nụ cười, chạy nhanh đến kéo anh vào nhà, không cho người này đứng ở cửa mà làm loạn.
Sau khi vào nhà cô đi đến phòng bếp làm một cốc nước mật ong, độ ấm vừa phải để cho anh uống.
Cố Hoài Việt tựa trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần. Nghiêm Chân đưa nước mật ong cho anh, anh nhận lấy, uống một ngụm liền cúi đầu thưởng thức cốc nước. Nghiêm Chân ngồi xuống ở bên người anh, thúc giục anh uống nhanh lên.
Anh cười cười, quay đầu lại rồi cầm lấy tay cô, “Anh vừa nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Anh nhớ rõ năm trước có một lần, anh cùng Hoài Ninh cùng đi uống rượu. Hoài Ninh uống không ít, anh lái xe đưa chú ấy về nhà, anh dìu chú ấy vào cửa thì thấy Lương Hòa lập tức vọt vào phòng bếp làm một ly nước mật ong. Em có biết khi đó anh suy nghĩ cái gì không?” Anh dừng lại rồi nhìn cô, sau đó nói, “Anh nghĩ rằng có vợ thật là tốt.”
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, rồi sau đó thấp giọng hỏi anh, “Anh không nói Hòa Hòa làm cho anh một ly nước sao, cứ như vậy mà lái xe trở về sao?”
“Có tài xế cơ quan đưa anh về.” Anh cười nói.
“Cái này không quan trọng.”
Cố tham mưu trưởng nhắm mắt dựa vào tấm đệm trên ghế sofa, giọng nói có chút mệt mỏi, “Kỳ thật cô em dâu này một khi bị nhìn tới thì sẽ sượng mặt. Không phải người khác thì không có chỗ nào không thể nói nổi, đã biết như thế rồi làm sao còn nói nổi nữa.” Thay lời người khác nói, một người đàn ông sao lại không biết xấu hổ mà nói em dâu rụt rè của mình đi làm nước cho mình uống chứ.
Nghiêm Chân bỗng dưng cảm giác được trong lòng mình có cảm giác đau đớn như kim châm vậy. Cô đau lòng cho anh, một người đàn ông, có lẽ chỉ khi uống rượu vào thần trí mơ hồ mới có thể cho phép chính mình thể hiện rõ sự yếu ớt, đây là chuyện nghĩ đến mà còn không dám nghĩ. Trở về đau đầu thì ngủ một giấc, sau đó lại mở mắt ra, lại là một người đao thương bất nhập, luyện mãi thành thép.
“Về sau không được như vậy nữa.” Nghiêm Chân nhẹ giọng oán trách anh một câu.
Không nghĩ tới vị thủ trưởng nào đó rất phối hợp, nắm chặt lấy tay cô, rồi lên tiếng. Anh nói về sau sẽ không như thế nữa, lại còn nhẹ giọng than thở một câu, “Dù sao anh cũng có em rồi mà.”
Cô cười cười, cầm lấy tay anh. Cô phát hiện, anh uống rượu rất tốt, uống rượu vào sẽ không như ngày thường, đối với tất cả mọi thứ đều thản nhiên, còn có thể phát hiện được cô xem như là tốt lắm rồi, rất tốt nữa là đằng khác.
Nghiêm Chân còn đang vui sướng, không chú ý tới đôi mắt thâm thúy của anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, đợi đến khi cô phát hiện ra thì ánh mắt kia đã tràn đầy ý cười.
“Làm sao vậy?” Cô cam đoan mặt của cô bây giờ rất đỏ.
“Không có gì, anh phát hiện trên tóc em có dính một thứ thôi.” Nói xong anh đưa tay lên lấy xuống một chiếc lông vịt đưa cho cô. Nghiêm Chân nhận lấy, không nghĩ tới nhất thời như trời long đất lỡ, cô bị anh ôm chặt trong cái ôm đầy ấm áp của anh, còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại thì nụ hôn của anh đã ép xuống môi cô.
Anh hôn cô không phải là lần đầu tiên nữa, lần đâu tiên là trò đùa dai của tiểu quỷ kia, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, lần thứ hai là khi anh tức giận, hôn bằng tất cả sự tức giận của anh, lần thứ ba…
Lần thứ ba Nghiêm Chân chỉ có loại cảm giác nóng chảy cùng hít thở không thông, điều này làm cho cô có chút chống đỡ không nổi, thất kinh mà ôm lấy cổ của anh.
Cố Hoài Việt đẩy mái tóc dài của cô ra, hương thơm nhàn nhạt làm cho anh không tự chủ được mà hôn sâu hơn, không biết vì sao anh bỗng nhiên muốn hôn cô, nhưng chỉ hôn một chút là tốt rồi nhưng vừa hôn cô thì liền ngừng không được. Lý trí của anh bây giờ không còn được bao nhiêu,thẳng đến khi đáy mắt của cô mênh mông một tầng nước thì Cố Hoài Việt mới buông cô ra, đầu cụng lên trán cô để bình phục lại hơi thở. Cô có chút khẩn trương, anh nhìn ra được cho nên đành phải buông cô ra.
“Em đi nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẫn đang còn thở phì phò, nói không ra lời. Anh mỉm cười, nhưng là cười khổ.
“Anh uống nhiều.” Thật lâu sau, Nghiêm Chân buồn bực nói một câu.
“Uh, anh biết.” Anh nói, bởi vì uống nhiều cho nên anh mới dễ dàng xúc động như vậy, khó mà ngăn được.
“Nhưng là em không có say.” Cô nhanh chóng nói, “Cho nên em biết rất rõ ràng.”
“Sao?” Anh nhíu mày nhìn cô.
Nghiêm Chân vùi đầu vào trong lòng của anh, “Em nói là có thể, Hoài Việt.”
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, lập tức làm cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình. Anh nỗ lực nhìn sâu vào trong mắt của cô, mới phát hiện ra trong đôi mắt của cô tràn ngập sự ngượng ngừng, khuôn mặt đỏ rực càng sáng rực không gì sánh được. Anh đứng dậy ôm lấy cô, Nghiêm Chân hầu như là vô thức ôm lấy cổ anh để không bị ngã.
“Nghiêm Chân”
“Sao ạ?”
“Chúng ta vào phòng thôi.”
Anh đặt cô lên trên giường, còn chưa đợi Nghiêm Chân bình ổn lại thì nụ hôn của Cố Hoài Việt đã rơi xuống, những lời lẽ khác đều bị nuốt lại trong đôi môi mềm mại ấy, tùy ý để cho anh chọc ghẹo đùa giỡn mà cô không thể nào không đón nhận lấy.
Cho tới khi Nghiêm Chân tưởng chừng như sắp hít thở không thông nữa thì Cố Hoài Việt buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng cắn một chút lên đôi môi hồng của cô. Nghiêm Chân thử hôn lại anh, chỉ là tiếp xúc một chút thôi liền cảm nhận được vết thương bị cô gây nên từ mấy hôm trước.
Cô mở đôi mắt đang bị bao phủ một tầng sương mù, nghĩ muốn nhìn anh nhưng bàn tay của cô đã bị anh chế trụ sau đó để lên trên bờ vai của anh, Nghiêm Chân thuận thế liền ôm lấy vai anh. Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh rơi xuống trên mũi cô, cằm rồi cổ…
Nghiêm Chân bị khiêu khích như vậy khiến cho cô mơ hồ cảm giác được sự động tình của mình. Nghiêm Chân cảm giác được một bàn tay dọc theo thắt lưng của cô đang chậm rãi đi lên, khẽ xoa bóp nơi nào đó của cô khiến cho cả người cô run rẩy không ngừng, thân mật đến nỗi không khống chế được.
“Hoài Việt.” Cô vô thức gọi tên của anh, giống như đang tìm sự che chở nơi anh vậy.
Mà Cố Hoài Việt đáp lại chính là thả chậm tốc độ, khẽ hôn lên mũi của cô. Thân thể của cô có vẻ mẫn cảm, anh khiêu khích một chút đã khiến cô sợ run rồi, “Chúng ta từ từ sẽ đến, được không em?”
“Vâng…” Cô mơ mơ hồ hồ trả lời anh, lập tức cảm giác được chiếc áo ngực đang mặc trên người bị anh tháo ra, sau đó ngay cả một chút đồ phòng ngực còn lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Cố Hoài Việt rất nhanh tháo dỡ chướng ngại vật ở nửa người trên của cô, dùng sự ôn nhu lưu luyến để vuốt ve an ủi Nghiêm Chân, để cho cô thích ứng dần đồng thời khiến cô thả lỏng thân thể.
Hiệu quả thật sự rất tốt, Nghiêm Chân hầu như cảm giác được sự động tình của chính bản thân mình, mặc kệ là về mặt sinh lý hay tâm lý cô đều không thể chống cự, như dây cung đã được kéo căng lên, phát ra tiếng rên rỉ mê người. Càng làm cho cô xấu hổ chính là tay của anh lúc này đang bắt đầu đi dần xuống hạ thể của cô, cảm giác có cái gì đó tiến vào khiến cho cô nhịn không được mà kinh hô một tiếng, cả người vì đau đớn mà run rẩy liên tục.
“Thả lỏng…” Anh nói xong lại bắt đầu hôn cô, khiến cho những hờn dỗi cùng thanh âm nức nở đều bị nuốt hết vào nụ hôn đó. Như vậy không có chỗ phát tiết nên chỉ có thể để khoái hoạt trong cơ thể cô ngày càng mãnh liệt, cô hầu như là đã chịu không nổi mà khóc lên.
“Nghiêm Chân?” Anh thử gọi tên của cô.
“Anh… anh… anh đừng bắt nạt em…” Mặc dù toàn thân đều bị quản chế nhưng cô giáo Nghiêm vẫn đang lên án anh, vì toàn thân cô không còn chút sức lực nào, nên lời nói ra cũng không có uy lực, giống như là đang làm nũng vậy…
Anh nghe cô nói chuyện như vậy, giống như chú mèo nhỏ đang nức nở khiến anh càng muốn bắt nạt cô. Cố Hoài Việt cụng đầu trên cái trán của cô rồi cười nói, “Vậy hiện tại dừng lại hay là để em bắt nạt anh đây..” Anh hôn lấy vành tai của cô, động tác ở tay không vì thế mà dừng lại, ngược lại còn nhanh hơn. Cô chỉ cảm thấy thân thể một trận co rút, muốn khép chặt hai chân lại nhưng lại bị anh tách ra, trong nháy mắt cô cảm giá được dục vọng của anh lớn đến thế nào.
Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau, cô vô thức ôm lấy bờ vai của anh, nỗ lực tìm kiếm sự chống đỡ. Toàn thân muốn phát tiết dục vọng của bản thân nên càng khó chịu hơn, cô vô thức ôm lấy người anh, nhưng Cố Hoài Việt cảm thấy không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chậm rãi thử thăm dò ở nơi cô, “Có thể chứ em?”
Nghiêm Chân gối đầu lên đầu vai của anh, không biết là nên gật đầu hay lắc đầu, chỉ cảm thấy đau đớn hòa cùng sự khoái cảm như đang xé rách cô ra, càng tới cực hạn thì cô càng yếu mềm dễ tan vỡ. Cô biết sự chịu đựng của anh đã không còn được nhiều nữa, từ sự tiếp cận ôn nhu nhưng cũng vồ vập của anh khiến cô cảm nhận sự nóng rực của anh, nhưng anh sợ cô đau nên vẫn kiên trì như cũ mà chầm chậm tiến hành từng bước…Suy nghĩ một chút, Nghiêm Chân khẽ cắn cằm của anh một chút, nghe anh kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo đó thân thể nhỏ bé của cô bị anh tiến vào, cảm giá đau đớn khiến cô run rẩy không ngừng, cô vô thức mà cắn chặt môi.
Đôi mắt của Cố Hoài Việt nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau đớn lẫn quấn quýt của cô, vươn tay khiến cho cô buông cánh môi đang bị cắn ra, sau đó hôn lên đó. Bất luận là vì cái gì đi nữa anh vẫn muốn hôn lên đôi môi ấy, giống như tất cả dục vọng của anh đều gắn bó với đôi môi ấy, thẳng cho đến khi anh tiến vào hoàn toàn, giữ lấy được thân thể của cô.
Cơ thể cô đau đớn như bị xé rách làm đôi khiến cho cô không nắm chặt được bờ vai của anh nữa, nhưng cô vẫn ý thức được anh đang chậm rãi đi vào hạ thân của cô, thẳng đến khi cảm giác đau đớn trở nên yếu ớt, khoái hoạt lan tràn toàn thân. Anh buông đôi môi của cô ra, để cô thả lỏng.
Anh nhịn không được mà kêu tên của cô, sợ đánh thức tiểu gia hỏa đang ngủ ở phòng bên kia…
Kỳ thực đó chỉ là cái cớ, anh sợ khi nghe xong thanh âm của cô thì càng thêm khống chế không được nhưng bây giờ lại lún càng sâu.
Kỳ thực là anh đã mất đi khống chế, liên tục xông tới mà giữ lấy thân thể của cô, giống như muốn hòa nhập vào cơ thể của cô một cách nhanh nhất vậy,không để cho cô có thời gian nghĩ ngơi. Tiếng rên rỉ của cô vang lên bên tai của anh, anh không thể chịu đựng được sự khoái cảm mà cô mang lại cho anh, liên tục hôn cô. Sự giao hòa của hai người trong lúc này khiến cơ thể của Nghiêm Chân không tự chủ được mà rút chặt, nhưng động tác của anh không thong thả chút nào, nhanh chóng cướp đoạt đi thần trí còn sót lại của cô.
Cho đến khi anh tiến quân thần tốc khiến thân thể của cô co rúm không ngớt, Cố Hoài Việt mới thả lỏng thần trí, thuận lợi đưa cô và anh đến cao trào.
Sau đó anh chậm rãi bình ổn lại hô hấp của mình, rồi gọi cô , “Nghiêm Chân.”
Mà cả người cô không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mở to đôi mắt phủ một lớp sương mù mà nhìn anh, còn nổi lên một màng nước càng lộ vẻ đáng thương hơn. Cố Hoài Việt vén mái tóc dài của cô, động tác mềm nhẹ như trấn an cô. Mà Nghiêm Chân chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ sự ôn nhu lúc này của anh.