Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên đi ra.
Nghiêm Chân vội vàng đứng dậy hỏi, “Chú Tịch thế nào rồi?”
“Chú ấy hơi mệt, trước hết nên nghỉ ngơi.” Anh nói xong rồi nhìn về phía Chung Lê Anh, “Dì Chung, chú ấy nhờ cháu đưa dì trở về. Giờ cũng đã trễ rồi, dì cũng nên nghỉ ngơi…”
Chung Lê Anh lắc lắc đầu, “Lát nữa Tiếu Tiếu cũng tới đây, dì ở đây đợi con bé.” Tịch Tiếu là con gái mà Tịch Thiếu Phong cùng Chung Lê Anh thu dưỡng, du học ở nước ngoài, mới về nước thì nghe ba bị bệnh tim phải nhập viện, giờ này đang vội vàng chạy đến đây. Tịch Thiếu Phong không muốn con gái phải lo lắng nhưng còn chưa biết rằng con gái mình đã về nước.
Cố Hoài Việt cũng không miễn cưỡng bà ấy nữa, mang theo Nghiêm Chân cùng Gia Minh về nhà.
Thẩm Mạnh Xuyên cùng với bọn họ cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, tiểu gia hỏa kia đối với những ký ức về miệng quạ đen Thẩm Mạnh Xuyên này vẫn còn nhớ rất rõ, nên không tránh khỏi cứ quay đầu cố ý trừng mắt liếc nhìn anh ta mấy cái.
Đến lần thứ ba thì Thẩm Mạnh Xuyên cảm thấy buồn bực, liền trừng lại, “Tôi nói này, tiểu tử nhà mấy người nuôi dưỡng cũng không quá ỷ lại nha. Còn nhỏ như vậy mà cũng đã biết đồng lòng chống lại người bên ngoài nha.”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn anh một cái, chế trụ tiểu gia hỏa kia, không cho cậu bé hồ nháo nữa.
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua vợ cùng con trai, sau đó che chở cho hai người họ rồi mới nói, “vẫn trở về căn cứ diễn tập nghỉ ngơi hay sao?”
“Cái này không cần cậu quan tâm.” Anh tháo mũ xuống, ánh mắt nhìn đi nơi khác, “Áp lực ngàn cân, đổi lại là cậu có ngủ được không?”
Cố Hoài Việt thản nhiên nở nụ cười rồi nói, “Chỉ có thể cảm động lây thôi, hơn nữa có điểm tiếc nuối.”
Thẩm Mạnh Xuyên chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, vừa chuyển đầu thì biểu tình có chút phức tạp, tầm mắt dừng ở trên người của Nghiêm Chân, mà phản ứng của cô bình tĩnh ngoài dự kiến của anh, cô hướng anh gật gật đầu, hơn nữa còn mỉm cười.
So với trước kia, thì đã như những người bạn rồi.
Thẩm Mạnh Xuyên không ngốc, biết dưới tình huống của anh, bạn tốt là một loại bất hòa khác.
Vô duyên vô cớ bị người ta kéo đến đây, Thẩm Mạnh Xuyên quay đầu, căm tức nhìn Cố Hoài Việt.
“Vậy tôi đi trước, thằng bé có vẻ mệt rồi.”
Khốn cái P ấy, hai mắt to đang lườm Cố Hoài Việt.
Nội tâm của Thẩm Mạnh Xuyên phát hỏa, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nét tươi cười, “Đúng vậy, vợ và con trai giống như lò sưởi làm ấm giường, đương nhiên là muốn về nhà rồi.”
Nói xong chỉ thấy Nghiêm Chân ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái. Cố Tham mưu trưởng thực vừa lòng với hành động bao che khuyết điểm của vợ mình, ý cười đong đầy nơi đáy mắt, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, luôn đối với Thẩm Mạnh Xuyên như kẻ địch thì đương nhiên sẽ không thể cho cậu ta sắc mặt hòa nhã nào rồi, “Tôi đây liền chúc Thẩm sư trưởng sớm ngày tìm được ôn nhu hương của mình. Gia đình tôi đi trước.”
(ôn nhu hương : ý ở đây là chỉ vợ, sự quan tâm từ người vợ )
Thẩm Mạnh Xuyên chửi thầm một tiếng, nhìn bóng dáng ba người rời đi mà vuốt mặt, “Đúng là càn rỡ.”
Về nhà, rửa mặt xong nằm ở trên giường, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút quá đáng với Thẩm Mạnh Xuyên. Anh ta cũng không có làm sai cái gì, cho dù làm sai cũng nói xin lỗi rồi, biết đối với anh ta như thế là có chút keo kiệt.
Cô thở dài một hơi, lập tức bị người nào đó ở phía sau chặn ngang ôm lấy, “Làm sao vậy?”
Vòng ôm ấm áp khiến cô không khỏi nhích tới gần hơn, “Không có việc gì.”
Anh hôn lên trán cô, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cô ừ một tiếng, nhưng nghĩ gì đó nên vẫn xoay người sang nói, “Hoài Việt, vừa rồi ở bệnh viện chúng ta đối với Thẩm Mạnh Xuyên như vậy có phải là có phần quá đáng hay không?”
Cố Hoài Việt mở to hai mắt, nhìn đôi mắt của cô ở trong đêm tối lại càng sáng hơn, cười cười, “Không có việc gì đâu, hai người bọn anh đối chọi gay gắt đã thành thói quen. Đối với cậu ta mà nói, lời châm chọc của anh so với sự đồng tình càng dễ nghe hơn nhiều.”
Nghiêm Chân rầu rĩ cười cười, nằm ở trong ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập phập phồng trong lồng ngực, “Em có chuyện còn chưa nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?” Anh đùa nghịch mái tóc dài của cô, thấp giọng hỏi.
“Kỳ thật em cùng Thẩm Mạnh Xuyên trước kia cũng đã từng quen biết.”
“Hả?” Cố Hoài Việt nhíu mày, cánh tay ôm lấy cô hơi dùng sức , “Thành thật khai báo.”
Nghiêm Chân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Cũng không thể xem là quen biết được, nhưng cũng đã từng gặp qua, Nhưng lần đó là anh ta bắt nạt em, về sau cũng không gặp lại nữa.” Sau này là trên thảo nguyên mà gặp lại anh ta, lúc đó cô thật sự là không nhớ rõ anh ta, thẳng đến sau này anh ta lại mang theo Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di đến sư bộ, cô mới nhớ ra anh ta.
Khi đó cô rất ghét anh ta, thù cũ cộng thêm hận mới. Nhưng bậy giờ nghĩ lại, cảm giác gì cũng đã không còn nữa. Có lẽ thời gian thật sự là phương thuốc chữa lành mọi vết thương. Cô nghĩ như vậy, mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lại nhìn thấy Cố tham mưu trưởng đang xuất thần nhìn chằm chằm vào cô.
Nghiêm Chân vội hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Anh nói xong, đem cô ôm chặt vào trong lòng, “May mắn.”
May mắn, may mắn gì chứ? Người này nói chuyện sao lại luôn chỉ nói nửa câu?
Nghiêm Chân buồn rầu hỏi, “May mắn cái gì?”
Người trên đỉnh đầu cô lại làm như đang ngủ, sau một lúc lâu khi cô sắp buông tha cho việc biết được đáp án thì chỉ nghe anh nói một câu, “May mắn hai người chúng ta đã kết hôn.” Con khỉ Thẩm gia kia không thể làm trò được nữa rồi.
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, khi phản ứng lại được thì có chút dở khóc dở cười, thì ra người này cũng có lúc ngây thơ như vậy. Cô đẩy anh ra, muốn xoay người nhưng lại bị người nào đó chặn lại.
“Đừng nháo.” Anh nói, anh cần nói một chuyện với em.”
“Chuyện gì thế?”
“Diễn tập còn chưa có kết thúc, mấy ngày này anh phải đi theo bên người Lộ phó tư lệnh để quan sát diễn tập. Cho nên ngày nghỉ cũng bị hủy bỏ…” Anh nói có chút chần chờ.
“Em biết.” Nghiêm Chân rầu rĩ nói một câu, anh để cho cô chán ghét một chút nhưng luôn có thể bảo trì bình tĩnh nhắc nhở cô thời điểm nào nói tạm biệt.
Cố Hoài Việt cũng biết cho nên chỉ có thể ôm lấy cô, thấp giọng nói, “Anh xin lỗi..”
Trước kia vướng bận của anh rất ít, luôn là quần áo nhẹ nhàng mà ra trận. Nhưng hiện tại anh đã có được một nửa của mình, làm không tốt lại cảm thấy áy náy, anh không thể lại đi ra chiến trận một cách tự do nữa, bởi vì có ràng buộc, một sự ràng buộc ngọt ngào. Nói đến thế cũng bởi vì hơn một người mà thôi.
Nghiêm Chân liền cảm giác được tâm của mình như bị ai đó nhéo vào, có chút đau đớn. Cô túm nhanh quần áo của anh, dúi đầu vào trong lòng anh, không dám nhìn anh. Bởi vì chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh có thể thấy rõ ánh mắt ướt át của cô.
“Về sau không cho nói ba chữ này nữa. Em rất ghét.”
Anh buồn, nở nụ cười nhẹ, “Anh không nói nữa.”
Kỳ thật cái gì cũng không nói, cứ im lặng đợi như vậy cũng tốt rồi. Cùng với sự oán giận vì thời gian quá ít của bọn họ, còn không bằng tận tình hưởng thụ mỗi phút giây hai người ở cùng nhau.
/…………..
Diễn tập tiến vào giai đoạn thứ hai, Cố Hoài Việt đi theo Lộ phó tư lệnh để quan sát diễn tập mà tiểu gia hỏa Cố Gia Minh cùng Nghiêm Chân cũng đã kết thúc những ngày nghỉ, không thể không trở về thành phố C.
Lý Uyển tự mình tới sân bay đón hai người, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tiểu gia hỏa kia mà đau lòng.
“Đây gọi là gì hả? Hứng lên thì đi, mất hứng thì về sao.”
Nghiêm Chân đi theo cũng chỉ cười cười, trong lòng có chút mất mát.
Trên đường trở về nhận được điện thoại của giáo sư Lý, nói tài liệu mà Nghiêm Chân nhờ bà ấy tìm đã tìm đủ rồi, hỏi cô khi nào thì qua lấy. Nghiêm Chân lúc này mới nhớ tới mình vài ngày trước đó bị Tống Phức Trân đả kích nên nhất thời muốn ra sức học lên nghiên cứu sinh, lập tức cảm ơn bà rồi hẹn ngày tới nhà thăm hỏi.
Tắt điện thoại, Lý Uyển cũng đã dỗ được tiểu gia hỏa kia, Nghiêm Chân nghe thấy bà thở dài một hơi, “Con cũng có việc, nó cũng có việc, khi nào thì trong cái bụng này mới có thể có tin vui chứ?”
Nghe bà nói trắng ra như vậy, Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng mà vuốt vuốt tóc.
“Mặc kệ nói như thế nào đi nữa, chờ lần sau nó trở về thì phải cử hành hp6n lễ.” Mẹ Cố đã nói rõ ràng như vậy.
Nghiêm Chân có chút dở khóc dở cười nhìn bà, đang càng nói càng hăng hái.
“Mẹ, Hoài Việt anh ấy bây giờ còn chưa có thời gian…”
“Con cũng đừng nuông chiều nó quá.” Mẹ Cố liếc mắt nhìn cô, giải quyết dứt khoát, “Cứ quyết định như vậy đi, lần tới phải đi xem áo cưới.”
Nghiêm Chân trợn tròn mắt.
Quả nhiên, trở lại thành phố C còn chưa kịp nghỉ ngơi thì mẹ Cố đã lôi kéo Nghiêm Chân đi đến các cửa hàng áo cưới để thử áo cưới.
Từng chiếc áo cưới xinh đẹp được đưa tới trước mặt cô, những bộ váy mà Nghiêm Chân xem vừa mắt thì mẹ Cố lại không hài lòng.
“Cái này tục tằng quá, đổi.”
“Cái này để lộ ra nhiều quá, đổi.”
“Cái này giành cho người mập đấy chứ, con dâu của tôi nhỏ nhắn thế này.”
Người phục vụ luống cuống tay chân, hỏi mẹ Cố, “Vậy phu nhân muốn váy cưới kiểu gì?”
Lý Uyển nghĩ nghĩ rồi nói, “Con dâu tôi mặc vào có thể làm cho người ta cảm giác được đây là cô gái rất hạnh phúc…”
Người kia a một tiếng, nhìn về phía Nghiêm Chân mà cầu viện.
Nghiêm Chân đi qua, kéo tay mẹ chồng mình, để cho bà ngồi xuống, “Mẹ, mẹ đừng có gấp quá. Hoài Việt không biết khi nào trở về, đến lúc đó chúng ta đi chọn cũng không muộn.”
Mẹ Cố uống một ngụm trà rồi nói, “Khó mà làm được, con làm chuyện gì mà dựa vào thời gian của nó thì liền bị chậm lại, mẹ tự mình xử lý cho các con.”
Quay đầu lại, bà nhìn Nghiêm Chân, “Lúc hai đứa đi đăng ký kết hôn đã rất qua loa, hiện tại cử hành hôn lễ không thể qua loa được.”
Nghiêm Chân cười cười, cũng tùy ý mẹ chồng mình vậy.
Buổi tối về nhà, Nghiêm Chân nhận được điện thoại của Cố Hoài Việt gọi về.
Giọng nói của anh ồm ồm, giống như bị khói thuốc súng làm cho khó thở, uống lên mấy ngụm nước thì mới có thể nói ra một câu.
“Diễn tập đã xong rồi sao?”
“Uh, đã xong.” Anh nuốt xuống nước miếng, không muốn nói nhiều về chuyện diễn tập nên hỏi cô, “Vừa rồi anh gọi điện thoại về cho mẹ, mẹ nói hai người đi thử váy cưới rồi.”
“Đó là tự mẹ quyết định lấy.” Nghiêm Chân khí thế hừng hực đánh gãy lời của anh.
Cố Hoài Việt thấy cô phản bác lại như vậy thì rất muốn cười, “Nghiêm Chân, anh lúc này đang gặp khó khăn khi nói chuyện, em đừng đánh gãy lời anh nói. Hãy để anh nói hết được không?”
“Vâng.” Cô đỏ mặt ngồi trên ghế sofa, thuận tiện nhìn về phía tiểu gia hỏa đang nhíu mày kia ý bảo cậu bé về phòng làm bài tập đi. Tiểu gia hỏa kia thật khinh thường xoay người qua đi chơi trò chơi, cái miệng nhỏ nhắn than thở: ai muốn nghe hai người tâm tình chứ?
“Em là một người vợ tốt, nhớ kỹ, trong hôn lễ anh muốn được nhìn thấy cô dâu xinh đẹp nhất.”
“Hả?’ Nghiêm Chân có chút phản ứng không kịp.
Cố Hoài Việt khụ một tiếng rồi nói, “Anh muốn nói, chờ anh trở về, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em nói có được không?”
Nghiêm Chân kinh ngạc, khi phản ứng lại đươc thì thấp giọng oán giận với người đầu kia điện thoại, “Cái gì mà được không, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, chẳng phải chỉ còn thiếu mỗi bước này thôi sao?”
Đương nhiên là không giống, Cố tham mưu trưởng âm thầm nói trong lòng như vậy.
“Anh đây coi như là em đồng ý rồi, đúng không?”
“Vâng.” Cô nói rất nhỏ giống như không muốn ai nghe thấy.
“Anh bên này rất ồn ào nên nghe không thấy.”
“Em đồng ý rồi.” Mặt cô đỏ lên, rống một tiếng rồi ngắt điện thoại, lại không biết người ở đầu kia điện thoại nhìn ống nghe mà cười ngu ngơ ước chừng 5 phút.
Cô còn không biết anh sao, sẽ lại hứa suông thôi, hơn nữa thời gian xa cách lần này kéo dài tới ba tháng.
Ba tháng không gặp không thấy bóng người, kết hôn cái gì chứ. Cho dù chọn được áo cưới đẹp rồi đặt ở trong nhà cũng là lo lắng suông, không duyên cớ lại càng thêm ngột ngạt.
Nghiêm Chân thở dài một hơi, đem sách phân loại. Gần đây cô cũng bề bộn nhiều việc, trừ công việc phải làm ở thư viện, còn phải xem tư liệu ôn tập để chuẩn bị cho cuộc thi nghiên cứu sinh vào năm sau.
Tiểu Lưu đi theo phía sau cô, càng không ngừng oán giận, “Gần đây lại phải đi xem mắt, phiền chết mất.”
Nghiêm Chân khẽ cười, “Em còn trẻ tuổi như vậy cũng đã lo lắng chuyện lập gia đình rồi sao?” Nói xong mới nhớ tới mình năm trước, nếu không cùng người nào đó kết hôn thì chỉ sợ giờ này còn phải tiếp tục đi xem mắt nữa rồi.
“Không phải, em không muốn nói…”
Tiểu Lưu vung tay lên, vừa nói ra vài từ Nghiêm Chân liền cảm giác trước mắt mơ hồ một mảnh, giống như muốn té xỉu. Tiểu Lưu vội vàng đưa một tay đỡ lấy cô, một tay nắm lấy giá sách bên cạnh, miệng không khỏi nói thầm, “Choáng đầu mà cũng lây sao? Sao cả em cũng có chút choáng váng thế này.”
Nghiêm Chân chậm rì ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nói với Tiểu Lưu, “không phải choáng váng mà là .. động đất.”
Tầng trệt cũng bị lắc lư rất nhỏ, toàn bộ trường học, thậm chí toàn bộ thành phố đều sôi trào lên.
Cũng may động đất chỉ xảy ra hơn 10 giây, Nghiêm Chân bất chấp tất cả ném sách ở đó, cùng Tiểu Lưu nói vài câu rồi chạy ra ngoài.
Các thầy cô giáo cũng đã hợp các em học sinh lại rồi xuống dưới quảng trường trước dãy phòng học. Nghiêm Chân mất một chút thời gian mới đến được dãy phòng học của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh.
Lúc này tiểu gia hỏa kia đang mang túi sách trên lưng dỗ Lâm Tiểu Tiểu vừa bị dọa khóc, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô thì vui vẻ đưa tay về phía cô ngoắc ngoắc, “Cô giáo Nghiêm.”
Nghiêm Chân lấy lại bình tĩnh, đi về phía cậu bé.
“Mấy em không có việc gì chứ?”
Tiểu gia hỏa kia lắc lắc đầu, Lâm Tiểu Tiểu khóc nức nở giữ chặt tay cô, Nghiêm Chân sờ sờ đầu cô nhỏ, “Không sợ, hiện tại không có việc gì rồi.”
Cũng may là động đất ở cường độ thấp, đối với thành phố C thì không có ảnh hưởng gì lớn.
Vừa vặn là thời điểm tan học, rất nhiều phụ huynh học sinh ở ngoài cổng trường chờ con, đến khi thấy được con của mình được cô giáo đưa ra thì mới yên tâm.
Nghiêm Chân đem Lâm Tiểu Tiểu giao cho mẹ của cô bé, sau đó vội vàng mang Gia Minh về nhà.
Đến Cố Viên, cô còn chưa kịp tiến vào đại sảnh đã nghe tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ chồng.
Lý Uyển đang cùng người ở đầu kia điện thoại nói chuyện hăng say, nhất thời ngẩng đầu nhìn thấy Nghiêm Chân thì vội vàng gọi cô vào, “Xem, vừa mới nhắc là đã tới rồi, là bà nội của con điện thoại tới.”
Nghiêm Chân nhận điện thoại, biết được bà nội không có việc gì cũng hơi yên tâm.
Chuyên mục Tin tức liên tục đưa tin về vụ động đất lần này, tâm động đất ở thành phố Q cách thành phố B không xa, cấp độ động đất là 7.1.
Nghiêm Chân nghe sơ qua con số này mà hoảng sợ, nơi phát ra trận động đất đáng sợ này với nơi bị ảnh hưởng lớn của động đất của hai năm trước là đối lập, cấp độ động đất cũng không cách biệt mấy, nhưng có thể nghĩ được hậu quả nghiêm trọng đến mức độ nào. Nơi xảy ra động đất của hai năm trước vẫn còn là một ký ức còn mới mẻ, cảnh tượng của những gì còn sót lại trước mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Rất nhiều sinh mệnh sống đã bị chôn vui dưới lớp gạch ngói, qua đời lặng lẽ không một tiếng động, trong đó cũng có không ít trẻ nhỏ.
Sự thật là tình huống không ngừng chuyển biến xấu, dư chấn không ngừng, lại đúng lúc này mưa lớn liên tiếp khiến gia tăng số người gặp nạn lên, con số tử vong cũng không ngừng tăng lên, tình hình ở nơi xảy ra động đất càng ngày càng được đặt ở mức cảnh báo cao nhất.
Chỉ mong ông trời phù hộ cho người dân ở khu vực này có thể thuận lợi vượt qua trận thiên tai lần này. Nghiêm Chân ở trong lòng mặc niệm, vừa đứng dậy liền nhìn thấy Lý Uyển chạy thật nhanh xuống dưới lầu dưới.
Cô không khỏi kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy bà, “mẹ, làm sao vậy?”
“Gọi điện thoại, nhanh đi gọi điện thoại.”
“Mẹ gọi điện thoại làm gì thế?” Chỉ sợ hiện tại không thể liên lạc được, cũng không thể gọi bằng di động lại càng tăng thêm gánh nặng.
Mà Lý Uyển lo lắng nên nói năng lộn xộn,, “Vừa rồi mẹ gọi điện cho Hòa Hòa, nó nói rằng Hoài Ninh đã dẫn người đi tới khu vực bị tai nạn rồi, con nhanh chóng gọi điện thoại cho Hoài Việt đi, lập tức gọi điện thoại đi, khuyên nó đừng đi, đừng để cho nó đi.” Mẹ chồng nghĩ gì đó rồi vỗ đầu nói, “Không được, không cần gọi cho nó nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho lão Tịch…”
Thấy Nghiêm Chân không có phản ứng gì, bà liền tự mình đi gọi điện.
Nghiêm Chân như giật mình, đứng ngẩn người ở nơi đó.
Cô nghĩ rằng mình đã quên đi một việc.
Cô lúc này mới nhớ tới chồng của mình là một quân nhân, một người mà quốc gia cần thì luôn làm, là một giải phóng quân.
Ý thức được điểm này, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm giác được sự hoảng hốt.
……………
Văn phòng của Tịch tư lệnh ở quân khu B.
Tịch Thiếu Phong bị bệnh nặng mới khỏi, chiếc ghế này còn chưa ngồi ầm chỗ thì liền nhận được điện thoại từ thành phố C gọi tới. Tắt điện thoại, ông nghiêm mặt gọi Cố Hoài Việt ở sư đoàn A vào văn phòng của mình, khoảng cách không xa khi đứng nói chuyện.
“Báo cáo.”
“Vào đi.” Ông lên tiếng, người nọ đẩy cửa đi vào.
Cố Hoài Việt làm một cái quân lễ, “Tư lệnh viên tìm tôi có việc gì sao?”
Biểu tình Tịch Thiếu Phong phức tạp, gật gật đầu, cầm lên một điếu thuốc nhưng còn chưa châm thì đã bị Cố Hoài Việt ngăn lại, “Dì Chung có lệnh, chú không thể hút thuốc.”
Tịch Thiếu Phong đành phải trừng mắt nhìn anh một cái, ngượng ngùng buông điếu thuốc trong tay xuống, “Bộ đội mấy ngày nay thế nào? A, tôi là nói cảm xúc của các chiến sĩ thế nào?”
“Đã xong thời khắc chuẩn bị.”
Người này biết ông hỏi trọng điểm, ngón tay Tịch Thiếu Phong theo bản năng vuốt ve mặt bàn đá cẩm thạch, “Các cậu đã nhận được lệnh rồi sao?”
“Vâng.” Cố Hoài Việt đứng thẳng người trả lời vấn đề của ông, bởi vì khoảng cách từ thành phố B tới huyện Y rất gần, cho nên bộ đội nơi này đều được điều đến khu xảy ra thiên tai.
Tịch Thiếu Phong lại gật gật đầu, do dự lại do dự nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Cậu trở về an bài một chút, lần này cậu ở lại trực đơn vị.”
Ông nói với tốc độ cực nhanh.
Cố Hoài Việt cũng rất nhanh, phủ quyết một cách rõ ràng, “Không được.”
Tịch Thiếu Phong trừng mắt, “Hãy bớt sàm ngôn đi, thừa dịp tôi còn chưa đổi ý.”
Cố Hoài Việt nở nụ cười, “Chú còn thuyết phục không được chính mình mà còn muốn thuyết phục cháu sao?”
Tịch Thiếu Phong ngồi xuống, có chút mệt mỏi, “Vậy thì… cậu muốn đi cũng có thể, cậu đi thuyết phục mẹ cậu đi, điều kiện tiên quyết là làm cho bà ấy đừng nhắc tới thương thế của cậu.”
Cố Hoài Việt dừng một chút rồi mới nói, “Đó cũng là do sự chêch lệch về tuổi tác.”
Anh từng bị thương, nhưng đó là chuyện khi đang còn ở đại đội đặc chủng, từ khi chuyển đến đây cũng đã qua mấy năm, mẹ anh chẳng qua là muốn tìm cái cớ không cho anh đi.
Tịch Thiếu Phong nói, “Tôi đã nói với mẹ cậu là sẽ trả lời bà ấy. Được rồi, cậu trở về đi.”
“Các chiến sĩ năm phần thì có hơn bốn phần muốn đi tới nơi xảy ra động đất đó rồi.”
“vậy cậu ở lại coi chừng một phần năm còn lại đi.” Tịch Thiếu Phong nói như trảm đinh chặt sắt, “Những chiến sĩ ở lại này, tư tưởng cảm xúc cũng phải chiếu cố đến, đặc biệt là những người có gia đình người thân ở trong khu vực xảy ra thiên tai, phải đặc biệt chú ý…”
“Chính ủy sẽ đến chỉ đạo về công tác tư tưởng.” Cố Hoài Việt cố gắng nói ý kiến của mình.
“Ai làm đều giống nhau.”Tịch Thiếu Phong vẫy tay, không muốn lại cùng vị tham mưu trưởng này đấu võ mồm nữa.
Cố Hoài Việt bật cười, “Chú đây là đang thuận nước dong thuyền để cho thoái mái đấy à, xoay người khiến cho cháu không bằng 4/5 các chiến sĩ đó. Cháu cũng biết, đến lúc bọn họ trở về, cháu cũng sẽ phải thoát quân hàm cùng quân trang cho bọn họ đón gió.”
“Cậu…” Tịch Thiếu Phong chán nản, dám lấy điều này để uy hiếp ông sao? Tiểu tử này là thừa sự can đảm đây mà?”
Cố Hoài Việt thu lại nét cười, “Chú Tịch, cháu nhớ rõ thời điểm cháu tham gia quân ngũ ở quân khu Tây Tạng cũng có gặp qua một trận động đất lớn, khi đó quân khu đã nhanh chóng điều rất nhiều binh lính đi cứu viện. Chú là người dẫn đầu, chú xuất phát trước dẫn theo đội ngũ và còn nói một câu, chú có nhớ là mình đã nói gì không?”
Tịch Thiếu Phong trừng mắt nhìn anh, Cố Hoài Việt không nhanh không chậm mà nói từng chữ một, “Chú nói rằng, thân nam nhi không quản nguy hiểm, khiến cho bản thân không bao giờ cảm thấy có lỗi với cuộc đời này.” Những lời này anh nhớ đến bây giờ, cơ hồ là không chút ghĩ ngợi liền thốt ra, “Hiện tại đang là lúc nguy hiểm, cháu còn không sợ, chú sợ sao?”
Tịch Thiếu Phong nghe anh nói như vậy thì cũng trầm mặc vài giây, sau đó vỗ vỗ vai anh, giọng nói khàn khản, “Cậu đi đi…”
“Chú Tịch.”
Tịch Thiếu Phong sửa sang lại quân hàm trên vai anh, “trước khi đi, gọi điện thoại cho mẹ cháu…”
Cố Hoài Việt cười cười, làm quân lễ, “Vâng.”
Nhìn bóng dáng Cố Hoài Việt rời đi, Tịch Thiếu Phong cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại tới thành phố C, tiếng đô vang lên hai tiếng thì có người liền nhận điện thoại, xem ra người đầu kia luôn luôn chờ cuộc điện thoại này.
“Thế nào?” Cố phu nhân lo lắng hỏi.
Tịch Thiếu Phong không biết nói như thế nào, nhưng sự trầm mặc này cũng đã nói lên tất cả, đầu kia cũng thở dài một hơi rồi ngắt điện thoại.
Tiểu tử này! Tịch Thiếu Phong không khỏi cười khổ.
Cố Hoài Việt đem xe dừng ở dưới lầu, đi nhanh vào bên trong. Thông tín viên Tiểu Mã thấy anh đi vào thì cũng làm một cái quân lễ rồi nói, “Tham mưu trưởng, buổi sáng người nhà của anh đã điện thoại tới.”
Anh giật mình một chút rồi gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Thứ hai này đội ngũ cứu viện sẽ xuất phát, sự tình cần phải xử lý rất nhiều, hơn nữa cảm xúc của những chiến sĩ có tên trong danh sách gia đình nằm trong khu vực xảy ra động đất cũng phải được chiếu cố. Trong bộ đội đem hết toàn lực giúp bọn họ liên hệ với người nhà, nhưng có những chiến sĩ cá biệt không liên hệ được với người nhà thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Kiều phó sư trưởng đã dẫn đầu một đội cứu viện tiến vào nơi xảy ra tai nạn nghiêm trọng nhất trong khu vực xảy ra động đất, thứ hai này sẽ có một đội cứu viện nữa do anh cùng Lưu Hướng Đông tự mình dẫn dắt tới thẳng khu vực tâm của trận động đất.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Mã hoang mang rối loạn từ bên ngoài chạy vào, nói rằng các chiến sĩ có gia đình đang ở trong khu vực động đất lớn đã uống một ít rượu, đang làm loạn ở ngoài kia.
Cố Hoài Việt từ trong đống giấy tờ ngẩng đầu lên, nhíu mày, “Sao lại thế này?”
Tiểu Mã lắc lắc đầu, “Tôi nghe nói là ở căn tin thứ hai, Lưu sư trưởng đã đi qua đó rồi.”
Khoảng cách giữa thành phố B tới tỉnh Q cũng tương đối gần, chịu ảnh hưởng lớn của việc thay đổi thời tiết một cách thất thường. Lúc này mặc dù đã là tháng tám những độ ấm cũng không cao, hơn nữa đêm hôm qua mới có một trận mưa lớn nên sáng hôm nay rời giường liền cảm giác được sự lạnh lẽo.
Cố Hoài Việt đi nhanh về phía căn tin, lúc này lại bắt đầu có mưa nhỏ nhưng là phía trước căn tin thứ hai vẫn đứng một hàng binh. Đứng ở phía trước là sư trưởng Lưu Hướng Đông. Người này có đường nét thô kệch của hán tử Sơn Đông, căn bản nhìn qua liền dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ, giờ phút này nghiêm mặt mím môi, một câu cũng không nói thì lại càng có vẻ của hung thần.
Cao Tường đứng ở bên cạnh anh ta, thấy Cố Hoài Việt thì nhanh đi về hướng anh.
“Sao lại giáo huấn bọn họ ở chỗ này, mở rộng phạm vi nữa thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Đây là thời gian cơm chiều, lui tới đều là binh sĩ, thấy đội ngũ kỳ quái này cũng đều không tự chủ được mà đứng lại.
Cao chính ủy nói, “Đây là lão Lưu cố ý, nói là răn đe” Nói trắng ra chính là giết gà dọa khỉ.
Cố Hoài Việt mím môi, không thèm nhắc lại.
Lưu Hướng Đông đứng ở bậc thang ven đường đi của căn tin, đầu vừa ngẩng, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu của những binh sĩ đứng trước mặt này. Những binh sĩ này đều có gia đình ở huyện Y, nhưng lại toàn nằm trong danh sách những người không được đi cứu viện, nỗi nhớ nhà làm cho họ càng sầu khổ đầy bụng, uống vào chút rượu thì lại biến thành như vậy.
Lưu Hướng Đông thanh thanh cổ họng, anh gần nhất chỉ là kêu gọi mọi người cũng đã không dưới mười lần, cổ họng sớm đã khàn đi, có thể hạ giọng lên thêm vài phần uy nghiêm , “Nghiêm….”
Anh ngưng tụ tầm mắt, nhìn sáu cái mặt đỏ bừng trước mặt này, trên mặt bọn họ đều có một phần nước, không biết là nước mưa hay là nước mắt.
“Toàn thể các chiến sĩ nghe lệnh của tôi… đem quân trang cởi ra cho tôi.”
Lời vừa nói ra, đừng nói là sáu người lính kia, chính ủy Cao Tường cũng mở rộng miệng, “Lão Lưu đang làm cái gì vậy?”
Cố Hoài Việt đã có đáp án trong lòng, “Không có việc gì đâu.”
Sáu người lính làm loạn bị đàn áp xuống, trong lúc nhất thời quên chấp hành mệnh lệnh. Mặt Lưu Hướng Đông không chút thay đổi nhìn bọn họ, “Như thế nào? Không nghe thấy mệnh lệnh của tôi? Cởi ra.”
Họ đang mặc là quân trang mùa hè, cởi vài cái nút liền cởi ra toàn bộ áo, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ màu trắng. Lưu Hướng Đông liếc mắt một cái nhìn tới những chiếc áo ba lỗ có những vòng tròn hay hình số tám màu hồng thì nói, “Áo trong cũng cởi ra.”
Lúc này là không hề nghi ngại, chấp hành mệnh lệnh.
Mưa giúp bọn họ thanh tỉnh thần trí sau khi uống rượu, sáu người lính đứng thẳng hàng.
“Đứng ở chỗ này cho các cậu tỉnh rượu.” Lưu Hướng Đông nói, “Quân trang này trước hết tạm thời đừng mặc, chờ khi nào giống một người quân nhân thì hãy mặc vào cho tôi.”
Anh đứng đó, nhìn bọn họ nói, “Không cho các cậu đi là ủy khuất các cậu sao? Nhìn xem bộ dạng của cậu hiện tại là cái bộ dạng gì?”
Không phải là anh tàn nhẫn, mà đây là vấn đề không thể không lo lắng đến, những binh lính hiện tại ý chí có vẻ bạc nhược, vì phòng gặp chuyện không may, anh không dám tùy tiện dẫn bọn họ đi.
Lưu Hướng Đông lạnh lùng nói, “Số mệnh của những người lính là đồng hành cùng quốc gia. Quốc gia gặp phải những tai nạn ngoài ý muốn hết sức nghiêm trọng, các cậu cũng chỉ có được bộ dạng này thôi sao? Còn muốn đi cứu nước cứu người sao? Vô nghĩa.”
Nói xong, trong nháy mắt yên tĩnh qua đi, sáu người lính này tuổi còn nhỏ không chịu được chất vấn của hắn, cúi đầu nức nở ra tiếng, “Tôi nhớ nhà, tôi nhớ ba mẹ, tôi tham gia quân ngũ hai năm không về nhà, tôi muốn về nhà…”
Trong lúc nhất thời nơi đây trở nên thương cảm, giọng nói của Lưu Hướng Đông chậm rãi vang lên, dùng giọng nói khàn khàn mà nói với bọn họ, “Các cậu phải tin tưởng vào các chiến hữu của mình, chỉ cần có một người còn sống thì cho dù có phải phế bỏ cả hai tay cũng sẽ đem bọn họ đào ra. Hiểu chưa?”
Câu hỏi này chính là hỏi sáu người này, cũng đã có người trả lời được câu hỏi của anh, “Hiểu được…”
Lưu Hướng Đông dừng ánh mắt ở trên người những người lính của anh, rốt cuộc cũng cười cười, rất nhanh thu lại nụ cười, ra mệnh lệnh, “Nghe lệnh, đem quần áo mặc vào.”
Đợi cho đến khi bọn họ mặc xong quần áo, Lưu Hướng Đông tự tay thay bọn họ sửa sang lại quân hàm.
Cố Hoài Việt cùng Cao Tường đứng ở ngoài đám người, Cao Tường cười cười, “Thật không thể tin thời điểm này mà Lão Lưu còn có thể làm như vậy, làm công tác tư tưởng sao?”
Cố Hoài Việt cũng nở nụ cười, không có trả lời. Tinh thần vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ tới ai đó cùng với tiểu gia hỏa kia đang ở thành phố C, lúc này anh lại nhớ tới hai người kia.
Anh đội mũ đi trở về, lại thấy Tiểu Mã đang chạy về phía mình, tiểu tử này hôm nay còn nhiều việc hơn so với anh. Cố Hoài Việt nhíu mày, “Lại có chuyện gì?”
Sáng mai sẽ xuất phát, giờ phút này thần kinh của anh đã khẩn trương ở mức độ cao rồi.
Biểu tình của Tiểu Mã là kinh ngạc, nói chuyện với anh cũng không lưu loát, “Vừa rồi chiến sĩ gác cổng có gọi điện thoại tới, nói là có người muốn gặp thủ trưởng nhưng không có giấy chứng nhận nên không thể cho vào. Có thể hay không… có thể hay không là….”
Lời còn chưa dứt, người trước mắt đã không còn thấy bóng dáng,Tiểu Mã đành đem hai từ “Chị dâu” ở phía sau khắc chế mà nuốt trở lại.
Anh dùng tốc độ 100m/s mà chạy tới cổng, nhưng lui tới đều là những binh sĩ đang bận rộn chuẩn bị cho ngày mai. Cố Hoài Việt đành phải khắc chế chính mình thả chậm tốc độ, thẳng đến khi anh thấy được thân ảnh ở cổng doanh trại đăng lẳng lặng cầm chiếc ô chờ ở đó, mời hoàn toàn không để ý nữa mà chạy nhanh qua.
Nhưng người lính gác cổng vẫn không thể phân biệt được, dù sao cậu ta cũng chỉ mới được điều đến gác cổng chưa bao lâu, hơn nữa còn là lính mới nên không nhận biết được người đàn ông trước mặt này là ai, bất qua thấy quân hàm cũng kêu một tiếng thủ trưởng.
“Thủ trưởng, vị này không có giấy chứng nhận nhưng lại nói muốn gặp tham mưu trưởng, có cần gọi điện thoại cho tham mưu trưởng ra đây đón người không ạ?”
“Không cần.” Giọng nói của anh vừa vang lên, cả người anh đã đứng ở trước tầm mắt của cô.
Mà Nghiêm Chân cũng nhìn thấy anh, tay nắm ô không tự chủ được mà run run lên.
Người lính kia có chút khó hiểu mà Cố Hoài Việt dùng một động tác làm tiêu tan đi sự khó hiểu của cậu ta.
Anh bước nhanh qua, đưa tay kéo cô vào trong lòng mình, dùng sức ôm lấy… một sức mạnh có thể bóp nát mọi thứ.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết bị nhìn bao lâu, thẳng đến khi Nghiêm Chân đẩy người anh, nói đau thì Cố Hoài Việt mới buông lỏng cô ra.
Mới có mấy tháng không gặp cô, ngắm nhìn cô một lần, trừ bỏ thần sắc có chút mệt mỏi ở ngoài thì vẫn xinh đẹp giống như lúc trước. Anh thuận tay vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi loạn, “Sao tự nhiên tới đây?”
Nghiêm Chân cúi đầu, buồn rầu một lát rồi ngẩng đầu, cố gắng chống đỡ mà tươi cười, “Thì muốn đến gặp anh.”
Nhưng vô luận cười thế nào, cặp mắt có chút sưng đỏ kia cũng không lừa được người.
Cố Hoài Việt chỉ cảm thấy nội tâm như bị kim châm, đau không thể tả nhưng cũng rất bén nhọn. Anh tiếp nhận ô trong tay cô, cầm lấy tay cô, “Đi thôi.”
“Đi chỗ nào?”
“Về nhà.”
Nhà ở trong dãy nhà nhỏ ấm áp kia.
Phòng ở bên này cũng không có gì thay đổi, bởi vì anh có người nhà ngẫu nhiên đến bộ đội vẫn còn lưu trữ những thứ này trong nhà. Trước đó không lâu vừa mới thu thập xong, hiện tại đơn giản quét tước một chút là được. (vì bình thường không có người nhà anh sẽ ở cùng các chiến sĩ, khi Gia Minh và Nghiêm Chân tới thì mới chuyển về đây. Cũng giống như đội trưởng phòng hóa đoàn Cố Hoài Ninh.)
Cố Hoài Việt thu dọn xong, gặp Nghiêm Chân vẫn còn đứng ngẩn người ở cửa, không khỏi nhíu mày đi qua , “Sao em còn đứng ở cửa thế, nhanh đi vào đi.”
Nghiêm Chân làm như vừa hoàn hồn, chậm rãi đi vào.
Anh cầm lấy tay cô, rất lạnh.
Trầm ngâm một lát, Cố Hoài Việt đi vào phòng vệ sinh mở nước thử độ ấm, nước cũng rất lạnh, may mà trong bộ đội vẫn có máy nước nóng, một lát sau cũng từ từ nóng lên.
“Không lạnh nữa, em tắm rửa bằng nước ấm này đi.”
Quả thật là rất lạnh, thời tiết đầu tháng chín, dấu không được cảm giác man mát của mùa thu. Nghiêm Chân gật gật đầu, đi vào phòng vệ sinh. Nhưng còn chưa đi tới cửa thì đã bị Cố Hoài Việt gọi lại. Cố Hoài Việt bất đắc dĩ cười cười, đưa cho cô một bộ quần áo ngủ đặt vào trong đó, “Em vào tắm đi, tắm rửa xong thay bộ quần áo này vào.” Cô chỉ mặc một cái áo mỏng manh.
Nghiêm Chân tiếp nhận, mỉm cười với anh rồi đi vào.
Cửa đóng lại, Nghiêm Chân giống như mới phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn mình trong gương, muốn cười một chút nhưng tươi cười như vậy lại càng khó coi hơn. Vừa mới rồi để cho anh nhìn thấy là nụ cười này sao?
Cô cười khổ, mở vòi hoa sen, tắm rửa.
Buổi sáng mẹ chồng cô gọi điện thoại cho Tịch tư lệnh, nghe ngữ khí có chút chần chờ ở đầu kia của Tịch Thiếu Phong, cô chỉ biết anh nhất định sẽ đi, không thể nghi ngờ gì nữa.
Anh là một người quân nhân, cô biết rằng anh nhất định sẽ đi, cho nên không đợi mẹ chồng tắt điện thoại, cô đã trực tiếp đi tới sân bay.
Tắm rửa xong, cô mặc trên người bộ quần áo ngủ của quân đoàn phát cho binh sĩ rồi đi ra noài. Tiểu Mã cũng đã mang thức ăn từ căn tin về đây, lần này cô tới trong nhà cái gì cũng chưa có chuẩn bị.
Tiểu Mã cười ngây ngô với cô, “Đây là phần ăn đặc biệt mà bếp trưởng làm, chuyên môn dành cho chị dâu.”
Nói xong, liền bị Cố Hoài Việt đá đi.
“Em có đói bụng không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy có mệt hay không, đi nghỉ ngơi nhé?”
Cô vẫn lắc đầu như trước, Nghiêm Chân không nói lời nào, chỉ nhìn anh. Ánh mắt thản nhiên, ánh mắt ẩm ướt.
Loại ánh mắt này làm cho anh không thể không thừa nhận, cô rõ ràng là cái gì cũng chưa nói nhưng kỳ thật cô cái gì cũng đã nói. Anh đi lên, ôm lấy cô, “Nghiêm Chân, đừng như vậy…”
Cô tiến vào trong lòng của anh, rốt cuộc cũng giật mình, đưa tay ôm lấy người anh, giọng nói nức nở, “Em không sao, em tới quá nhanh còn chưa nghĩ ra muốn cùng anh nói cái gì thì đã lên máy bay rồi. Em vừa tắm rửa xong nghĩ rằng sẽ tốt hơn.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, “Em không phải là đến giữ anh lại. Thật sự, em chỉ muốn đến tiễn anh đi, được không?”
Được không?
Cô hỏi anh như vậy, anh còn có thể cự tuyệt sao?
Anh cúi đầu nhìn cô, không có mở miệng. Thời gian trầm mặc ngắn ngủi này làm cho cô có chút hít thở không thông, liếm liếm môi, muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên bị anh ôm lên ngang người. Nghiêm Chân kinh sợ một chút rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt không hề chớp mà nhìn anh, tùy ý để anh ôm mình đi đến trên giường… sau đó, một nụ hôn rơi xuống.
Khi thì mút lấy khi thì cắn lấy, nụ hôn của anh thực đột nhiên cũng thực vội vã. Khẽ cắn lên môi dưới của cô, khiến cô khẽ mở miệng, chiếc lưỡi ấm áp thuận thế mà vào, giống như muốn chiếm lấy tất cả của cô.
Nghiêm Chân bị anh cướp đi thần trí vốn có, chỉ còn lại hai tay vô thức ôm lấy anh, hứng lấy nụ hôn của anh. Không biết qua bao lâu, anh trở mình nằm bên cạnh cô, rút cuộc mới buông cô ra. Thân mình Nghiêm Chân xụi lơ, vô lực như muốn trượt đi vậy. Cố Hoài Việt vội vàng đưa tay ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Cứ như vậy, cô ghé vào trên người anh, cùng anh đối diện như vậy.
“Nghiêm Chân…” Anh gọi tên của cô.
“Hoài Việt.” Cô gối đầu lên vai anh.”
“Sao em?”
“Em ở nhà chờ anh, cùng Gia Minh chờ anh về.”
Anh giật mình, giống như có một dòng ước ấm chảy qua trong lòng anh, khiến anh nghẹn mà nói không nên lời. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, “Được.”