Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ép buộc mình một đêm, sáng sớm hôm sau cô rốt cuộc đem quần áo của anh giặt sạch rồi phơi lên.
Nữ quân y đã trở về văn phòng nghỉ ngơi, thời điểm Nghiêm Chân đi ngang qua có dừng một chút, thay cô ấy đem chiếc áo khoác ở bên cạnh đắp lên cho cô ấy.
Cố lão gia và Cố phu nhân bị Chung Lê Anh khuyên trở về Tịch gia, lúc này phỏng chừng cũng vừa nghỉ ngơi không được bao lâu.
Trong phòng bệnh im ắng, Nghiêm Chân ngồi xuống bên giường, nhìn Cố Hoài Việt đang ngủ say, nhìn đến mê mẩn.
Bọn họ kết hôn đã được bao lâu rồi nhỉ? Hơn một tháng nữa có lẽ là được một năm rồi.
Một năm này anh ở trong bộ đội bận rộn, giống như thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi cũng thiếu rất nhiều vậy. Nhưng hiện tại anh ngủ cũng không an ổn, mày nhíu lại, như bị tra tấn rất đau xót.
Nghiêm Chân vươn tay, thật cẩn thật không đụng tới miệng vết thương của anh, đồng thời đem chân của anh vừa được phẫu thuật điều chỉnh tư thế một chút, rồi sau đó lại nhẹ nhàng mà ấn giữa hai lông mày của anh.
Làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn của anh hay không cô không biết, cô chỉ biết làm như vậy sẽ làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Di động để ở trong túi bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông điếc tai phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng bệnh. Nghiêm Chân vội vàng chạy ra ngoài, ấn nút nghe điện thoại, cô phải ra khỏi phòng bệnh mới dám nói chuyện.
Đầu kia là bà nội.
“Tiểu Chân à, Tiểu Cố xảy ra chuyện gì rồi? Có nghiêm trọng không, hai đứa đang ở chỗ nào thế?” Bà nội của cô hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Nghiêm Chân phải cố gắng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu an ủi bà nội ở đầu kia điện thoại.
“Không có việc gì đâu bà nội. Chỉ là chân anh ấy bị thương một chút thôi.
“Vậy hiện tại thế nào rồi? Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói tĩnh dưỡng vài ngày thì sẽ khỏe lại, bà nội không cần phải lo lắng quá.”
“Bà không lo lắng đâu, sẽ không lo lắng…” Bà nội ở đầu kia nhắc tới nhắc lui, “Bà vừa gọi điện thoại cho mẹ chồng con, là tiểu tử Phùng Trạm nhận điện thoại. Lúc đầu tiểu tử này không chịu nói cho bà biết, bà hỏi mãi nó mới chịu nói. Mà Gia Minh đâu, Gia Minh cũng biết và qua đó rồi sao?”
“Không có.” Loại trường hợp này làm sao có thể mang tiểu tử kia lại đây, “Gia Minh ở nhà bà ngoại của thằng bé, mấy ngày nay vẫn đang ở đó.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Bà nội rốt cuộc cũng yên lòng.
Nghiêm Chân ở đầu này vẫn còn trầm mặc vài giây, nghe thấy bà nội ở đầu kia thở dài một hơi, “Sao lại không cẩn thận để bị thương thế chứ, xảy ra chuyện này không nhiều cũng ít người phải theo chịu đau cùng, người chịu đau đớn nhiều nhất là thằng bé.”
Nghiêm Chân hít một hơi, cố gắng cười cười, “bà nội, Hoài Việt không có việc gì đâu, thực sự là không có việc gì, bà nội cũng đừng lo lắng.”
“Bà đã biết.” Bà nội còn nói, “Mấy ngày nay bà vừa vặn tính nói bác cả cháu đưa bà đến thành phố C xem mấy đứa sống thế nào. Giờ thì được rồi, để bà nói bác cả cháu trực tiếp đưa bà đến thành phố B luôn, bà đi xem cháu gái của bà thế nào.”
Nghiêm Chân nghe bà nội nói xong thì cả kinh, “Bà nội, bà đi tới đây làm gì chứ? Hoài…. Hoài Việt… anh ấy…”
“Bà đi thì thêm phiền cho mấy đứa có phải không?”
“Không phải?” Nghiêm Chân bồn khổ vò tóc.
“Không phải vậy thì không cần khuyên. Bà phải đi xem Tiểu Cố có phải là không có việc gì nghiêm trọng hay không, đỡ phải cháu gặp chuyện gì cũng đều giấu bà già này.” Nói xong, điện thoại lạch cạch một tiếng rồi cắt đứt, thanh âm đô đô cắt đứt cuộc nói chuyện ngắn ngủi mà rõ ràng. Nghiêm Chân khép điện thoại lại, thể xác và tinh thân đều mệt mỏi, cô lấy tay bưng kín mặt.
“Tiểu Chân?”
Phía sau truyền đến giọng nói của Lý Uyển, Nghiêm Chân nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi xoay người lại, tiếp nhận chiếc hộp âm ấm trong tay mẹ chồng. Cô dở lên xem một chút, nhất thời có mùi hương bay ra.
“Mẹ, mẹ nấu món gì vậy, sao lại thơm như vậy?”
Lý Uyển lo lắng đánh giá cô, “Con một đêm không ngủ rồi đấy à?”
“Không có đâu ạ.” Cô cúi đầu.
Lý Uyển khẽ thở dài, “Hầm xương nấu canh thôi, dì Chung con hầm cho đó, nói ăn cái gì bổ cái nấy.” Ánh mắt dừng ở trên cửa phòng bệnh, mẹ chồng cô cau mày, “Con xem đi, cùng nó ở trong này, không chừng khẩu vị hai đứa như nhau rồi.”
“Con đừng có nghe bà già ủ rũ này nói, đứa nhỏ không có nhiều tật xấu cũng bị bà ấy dọa cho có rồi.” Cố lão gia mang theo một người đang đi đến đây.
Cố phu nhân trừng mắt nhìn chồng mình một cái, rồi nhìn về phía người bên cạnh ông ấy. Người kia Nghiêm Chân cũng biết – nữ quân y.
“Vị này là..?” Cố phu nhân đánh giá nữ quân y.
“Tôi là bác sĩ, tối hôm qua khi Cố tham mưu trưởng được đưa tới đây thì tôi là người khâu lại miếng vết thương cho anh ta, gọi tôi Đồ Hiểu là được rồi .”
Cố phu nhân vừa nghe xong thì vội cầm lấy tay nữ quân y, “Cảm ơn cô, bác sĩ Đồ.”
Ba chữ “bác sĩ Đồ” làm cho khóe miệng Đồ Hiểu không khỏi cứng đờ, nhưng vẫn nỗ lực cầm tay Lý Uyển, “Dì đừng nói như vậy, đây là công việc của cháu.”
Tầm mắt rơi xuống trên người Nghiêm Chân, Đồ Hiểu nghiến răng nghiến lợi, cái biểu tình kia có thể nói như sau, “cô nếu cũng bảo tôi là bác sĩ Đồ thì tôi liền liều mạng với cô.”
Nghiêm Chân lĩnh ngộ được ý tứ này, nháy mắt mấy cái, hơi hơi lộ ra nét cười.
“Cảm ơn cô.”
Đồ Hiểu cũng cười sáng lạn, “Chị dâu không cần phải khách khí.”
Cuộc nói chuyện ngắn gọn qua đi, Lý Uyển vội vàng hỏi thương thế của Cố Hoài Việt, đấy cũng là vấn đề mà Nghiêm Chân quan tâm nhất bây giờ. Tuy rằng tối hôm qua trong lúc vô tình nghe được Lưu Hướng Đông nói, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
Biểu tình của Đồ Hiểu trở nên nghiêm túc, “Kỳ thật miệng vết thương trên đùi chỉ là vết thương bên ngoài, nghiêm trọng chính là chân phải của anh ấy. Chân phải của anh ấy đã từng bị chấn thương, xem ra là đã phẫu thuật rồi có phải không?”
Đối mặt với vấn đề của Đồ Hiểu, Lý Uyển cùng Nghiêm Chân hai mặt nhìn nhau. Cố lão gia hít sâu một hơi điếu thuốc trên tay, giọng nói nhỏ dần, “Đã từng phẫu thuật qua, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước, có quan hệ đến vết thương mới này sao?”
Lý Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, “Đã nhiều năm trước sao? Sao tôi lạikhông biết chứ? Tôi chỉ biết chân của con nó có thương tích, giải phẫu khi nào hả? Ông già nhà ông cùng nó gạt tôi có phải không?”
“Tâm tư của nó bà cũng biết, không phải sao? Nói ra trừ bỏ thêm nước mắt cùng với sự lo lắng của bà thì còn được gì nữa hả?”
“Ông… ông…” Cố phu nhân chán nản, một lúc sai hốc mắt liền đỏ lên. Nghiêm Chân nhìn nhìn, trong lòng như bị kim châm vậy, đau đến co rúm lại. Cô đỡ Lý Uyển ngồi xuống, giúp bà dễ thở hơn.
“Mẹ, đừng có gấp, chúng ta từ từ nghe bác sĩ nói đã.”
Đồ Hiểu vội nói, “Phải, nhất định có quan hệ, tôi đoán Cố tham mưu trưởng sau lần giải phẫu đó thì không có tĩnh dưỡng?”
Tay Cố lão gia cầm điếu thuốc có chút run, “Nó nói không có việc gì cả, xong rồi liền trực tiếp trở về sư đoàn chuẩn bị diễn tập. Tôi… tôi cũng không ngăn nó. Tĩnh dưỡng, tiểu tử này biết cái gì gọi là tĩnh dưỡng sao?”
Lý Uyển vừa nghe thấy thì nước mắt rơi tách tách trên cánh tay của Nghiêm Chân khi cô đang đỡ lấy bà.
Nghiêm Chân nắm chặt tay, cố gắng trấn định hỏi Đồ Hiểu, “Không tĩnh dưỡng tốt thì hậu quả nghiêm trọng lắm sao?Cô…cô cũng biết anh ở bộ đội không có nhiều thời gian để tĩnh dưỡng…”
“Đương nhiên rất nghiêm trọng. “ Đồ Hiểu nói như trảm đinh chặt sắc, “Loại gãy xương trong tình trạng kiệt sức này nếu không chữa trị tốt là không thể tham gia huấn luyện quân sự. Đương nhiên Cố tham mưu trưởng cũng đã qua thời kỳ tân binh, không phải mỗi ngày ăn vào rồi lại phải luyện tập trên mặt đất, nhưng lượng công việc cũng không nhỏ, hơn nữa lần này anh ấy còn đi đến khu thiên tai…”
Nói tới đây Đồ Hiểu ngừng lại, thứ nhất là vì ý của cô ấy đại khái mọi người đều đã hiểu, thứ hai là vì…. Sắc mặt của Nghiêm Chân đã tái nhợt. Cô sợ mình nói ra câu sau thì người phụ nữ này sẽ trực tiếp ngất xỉu.
Một sự trầm mặc làm người ta cảm thấy áp lực cũng qua đi, Cố lão gia đã mở miệng, “Vậy bệnh tình của nó cụ thể sẽ chữa trị như thế nào? Bệnh viện các cô có phương án nào không?”
“Ý tứ của chủ nhiệm vẫn là làm giải phẫu trước tiên, giải phẫu xong rồi thì tốt nhất nên tĩnh dưỡng mấy tháng…” Nói tới đây Đồ Hiểu dừng lại, “Đây là phương án tốt nhất, nhưng cần sự phối hợp của tham mưu trưởng.”
Lại một sự trầm mặc nữa.
Theo lý thuyết đây là phương án tốt nhất nhưng lại không có người nào có thể thay Cố Hoài Việt làm chủ cho phương án này, bởi vì người kia cho tới bây giờ đều rất ít nói, cố chấp lại thường xuyên làm chuyện cố chấp.
Lúc này người đánh vỡ sự trầm mặc này là Nghiêm Chân, cô nói với Đồ Hiểu, “Làm đi, chỉ cần anh ấy khỏe mạnh là được.”
Giọng nói không lớn, lại lộ ra sự kiên định. Đồ Hiểu mỉm cười với cô.
“Phối hợp, nhất định phối hợp.” Cố lão gia nói, “Tiểu tử này, lúc này nếu không phối hợp thì cũng không cần làm một người quân nhân nữa đâu, bộ đội không giáo dưỡng một người bệnh có tính chấp ngoan cố như nó đâu.”
Cố Hoài Việt còn chưa tỉnh, mà canh do Cố phu nhân mang đến đã có chút lạnh. Đồ quân y làm người tốt mang theo Cố phu nhân đi đến phòng bếp đun nóng canh. Cũng thật sự là khó xử cho cô, buổi tối hôm qua đã bắt đầu vì bọn họ mà chạy ngược chạy xuôi.
Nghiêm Chân muốn đi nhưng bị mẹ chồng ngăn lại, bà dặn cô nghỉ ngơi nhiều, “Con nhìn sắc mặt con giờ xem, sắp giống với Hoài Việt rồi. Vạn nhất nếu ngã bệnh, Hoài Việt tỉnh lại hỏi mấy người già chúng ta thì biết làm sao bây giờ? Con nghỉ ngơi một lát đi.”
Nghiêm Chân định nói không có việc gì nhưng nghe mẹ chồng cô nói thế nên cũng chuẩn bị trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi.
Nghiêm Chân vừa mới vào gian ngoài phòng bệnh liền phát hiện ra cửa trong phòng bệnh mở ra, lặng lẽ đi qua, vừa vặn thấy Cố lão gia ngồi ở trước giường của Cố Hoài Việt.
Tay của ông ấy sờ từng chỗ một trên người đứa con quật cường của mình, rồi sau đó lại thay con trai dịch góc chăn. Tay dừng lại trên vết thương ở đùi phải, muốn chạm vào rồi lại không dám, do dự mãi vẫn để tay xuống.
Một Cố Trường Chí như vậy cô chưa từng thấy qua, bộ dáng xoay người thật cẩn thận làm cho Nghiêm Chân cảm thấy ấm áp lại vừa chua xót.
Nghiêm Chân cúi đầu sờ sờ khóe mắt ướt át, ngẩng đầu lên thì đã thấy ba chồng xoay người lại cười ôn hòa với cô.
“Nó còn ngủ.”Cố lão gia đi tới chỗ cô, hạ giọng nói nhỏ.
“Phỏng chừng là quá mệt mỏi, tối hôm qua đau quá nên anh ấy có tỉnh một chút nhưng sau đó lại ngủ an ổn lại.”
“Uh, cứ để cho nó ngủ đi, trong khoảng thời gian này cũng mệt muốn chết rồi.” Cố lão gia quay đầu nhìn cô một cái rồi đóng cửa lại.
Nghiêm Chân nhìn Cố lão gia ngồi xuống ở ghê sofa thì liền chuẩn bị đi pha trà nhưng bị Cố lão gia ngăn lại, “Ở trong bệnh viện không cần rườm rà, uống nước lọc là được rồi.”
Nghiêm Chân rót cho ông một ly nước, Cố lão gia uống một ngụm rồi nhìn về phía Nghiêm Chân nói, “Nha đầu, hai ngày nay làm con mệt muốn chết rồi phải không?”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu, “Không sao đâu ạ.”
Cố lão gia thả lỏng người dựa vào sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài, “Tiểu tử này nghĩ mình làm bằng sắt sao, liều mạng đi về phía trước như chạy thế kia. Nhưng mọi người đều được bố mẹ sinh ra, sao có thể ép buộc để nó chống lại mình chứ.”
“Ba, Hoài Việt còn chưa sống đến độ tuổi như ba, còn không biết quý trọng sinh mệnh của mình .”
Cố lão gia cười cười, nói, “Trong nhà mọi người đều nói Hoài Việt cùng Hoài Ninh lớn lên giống mẹ con, nhưng mẹ con lại nói, tính tình của hai đứa nhỏ này chẳng có chỗ nào giống bà ấy cả. Đây chính là một sự tâng bốc cho ba, muốn nói cố chấp ngang ngạnh thì ai cũng không thể so được với Hoài Việt. Gặp cái chết cũng có thể chống lại được, nhìn xem so với sinh mệnh thì lòng tự trọng còn quan trọng hơn. Con nói xem thứ đó không thể ăn cũng không thể uống, con sẽ không muốn để mất thứ đó như vậy sao?”
Nghiêm Chân không nói chuyện, tay nắm chặt thành quyền.
“Lấy đến tay đều là giấy khen, tất cả lời nghe được đều là khích lệ, nhìn đến tất cả đều là vinh dự, Có cái gì không tốt cất giấu rồi quay đầu nuốt vào trong bụng, có loạn cũng phải loạn ở bên trong.” Cố lão gia đau lòng quở trách người đang nằm ở trên giường bệnh kia, “Nuôi dưỡng một đứa con vĩ đại như vậy, nhưng nhận trở về đều là đau lòng. Đến bây giờ nó còn gạt ba rằng thời điểm nó rời khỏi đại đội đặc chủng thì phát sinh chuyện này, cùng nhau thông đồng với lão Tịch,. Nhưng con nói xem làm ba đây ngốc như vậy sao? Con cái chịu qua đau đớn gì chúng ta sẽ không biết sao? Mẹ con ở nhà biết được, khóc đến ngất đi, tỉnh lại thì đòi dù thế nào cũng phải đưa bà ấy đi bộ đội tìm nó.Thế nào cũng phải đi, Phùng Trạm ngăn cản cách nào cũng ngăn không được…” Nói tới đây Cố lão gia ngừng lại, nói không được nữa.
Hốc mắt Nghiêm Chân cũng ửng đỏ, nhanh chóng nắm chặt tay hơn nữa, “Ba, cứ để cho anh ấy nghĩ là mọi người không biết đi. Anh ấy không muốn ba biết thì ba cứ coi như là không biết đi.”
Cố Trường Chí ngẩn ra, sau một lúc lâu, thở dài, như là bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.