Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi tỉnh lại, Cố Hoài Việt hoảng hốt nghĩ mình còn ở khu thiên tai vì mấy ngày mấy đêm không chợp mắt được, nhất là đầu gối dính đất cũng không quản nổi mí mắt, ngủ không biết trời trăng gì… nhưng vừa tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên giường bệnh, đùi phải băng bó bằng băng vải, nâng người lên một chút là có thể nhìn thấy được.
Cố Hoài Việt giật mình, nằm trở về.
Nhìn xung quanh trái phải một vòng thì thấy trong phòng bệnh không có ai.
Anh đang định chống cánh tay muốn đứng dậy thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra. Cố Hoài Việt ngầng đầu nhìn, là mẹ Cố.
Lý Uyển không biết đã cầm hộp giữ ấm đựng canh nóng này trên tay bao nhiều lần, sợ canh xương nhanh nguội nên lại đi hâm nóng lại. Thấy Cố Hoài Việt đã tỉnh lại nên bà vui vô cùng.
Bà buông hộp giữ ấm rồi vội vàng đi đến bên giường, để ở phía sau lưng anh một cái đệm, dìu anh ngồi dậy. Được mẹ hầu hạ như vậy, Cố tham mưu trưởng có vẻ không thích ứng được.
“Mẹ, mẹ không cần đỡ con đâu, con tự ngồi dậy được.” Mở miệng nói thì mới phát hiện ra cổ họng của mình đau rát muốn chết, anh không khỏi ho khan hai tiếng.
“Con còn nói sao. Không nhìn xem chân của con đều biến thành cái dạng này rồi mà còn cứng rắn chống đỡ nữa à.” Mẹ Cố lên tiếng răn dạy anh.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, dựa vào gối đầu mà ngồi dậy.
“Hiện tại mấy giờ rồi ạ?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Giữa trưa, 12h rồi. Con nha, ngủ từ tối hôm qua cho tới tận giữa trưa hôm nay rồi đó.”
Quả là một giấc ngủ thật dài.
Anh cười cười, nhìn mẹ đổ canh ra cho mình thì nhíu mày. Mẹ Cố đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, nên nói trước, “Không muốn uống cũng phải uống, bác sĩ lúc nãy có nói, đi đứng không tốt không thể tham gia huấn luyện quân sự gì hết…”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu mẹ.” Anh hơi ngẩn người, nhận lấy bát canh, uống được mấy ngụm sau đó lại buông xuống.
Lý Uyển nhìn anh nhíu mày thì chỉ có thể thở dài.
Thấy được sự thất vọng và thương tâm của mẹ, Cố Hoài Việt nhanh chóng an ủi bà, “Chỉ là tác dụng phụ của thuốc giảm đau quá lớn, con một chút thèm ăn cũng không có, uống mấy thứ này như là đi giời sông lấp biển vậy mẹ ạ, không uống được nữa.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng khi mẹ Cố nghe xong thì hốc mắt cũng đã đỏ lên. Cố Hoài Việt bật cười, đưa tay lau từng giọt nước mắt cho mẹ mình, “Mẹ đừng khóc, con không phải vẫn nằm ở chỗ này tĩnh dưỡng rất tốt sao, qua vài ngày nữa thì tốt rồi.”
“Chuyện này có thể vài ngày nữa là tốt được sao?” Mẹ Cố lại lẩm bẩm một câu, thu dọn hộp giữ ấm, “Ngày khác mẹ sẽ nấu cho con một chút cháo dinh dưỡng, con không bồi bổ là không được đâu, biết chưa?”
“Con biết rồi.” Cố Hoài Việt cười, mẹ Cố lúc này mới lau khô nước mắt, cũng không khóc nữa.
Anh thả lỏng chính mình, tựa vào chiếc gối mềm sau đầu, trầm mặc một lát rồi nhịn không được mà hỏi, “Nghiêm Chân đâu hả mẹ?”
Tối hôm qua vì đau nên thần trí của anh có chút không tỉnh táo, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy cô đang ngồi bên giường. Tóc tai có chút hỗn độn, quần áo thì có chút đơn bạc, cứ như vậy mà ngồi bên giường, nắm lấy tay của anh rồi nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương trên đó. Anh nhớ rõ mình hình như có nói qua cái gì đó, nhưng lại giống như là không có. Hiện tại tỉnh lại thì không thấy cô đâu, ngay cả ký ức của tối hôm qua cũng giống như ảo giác vậy.
Mẹ Cố khó có lúc thấy được biểu tình mê mang như thế của anh, cũng nở nụ cười, còn mang theo giọng mũi trêu ghẹo, “Vợ của con có thể biến mất đi đâu chứ, con bé đi ăn cơm rồi. Bị mẹ cứng rắn ép buộc nó nên nó mới vội vàng đi một lúc, bằng không thì không biết con bé có thể trụ tới khi nào nữa…”
Mẹ Cố vừa nói xong thì chợt nghe tiếng mở cửa ở phòng khách, mẹ Cố cũng ra mở cửa phòng bệnh thì thấy Nghiêm Chân mang theo một đống đồ ăn đi đến. Mẹ Cố vừa tiếp nhận đồ ăn vừa nói, “Con sao lại mua nhiều như vậy, ăn làm sao mà hết được?”
“Dì Chung nói đây đều là những món ăn vặt đặc sản chỉ có ở thành phố B, con cũng không biết mẹ thích loại nào nên mua mỗi thứ một ít, mẹ nếm thử trước đi? Cô nói xong liền cởi áo khoác đi vào trong phòng bệnh, khi thấy Cố Hoài Việt ngồi tựa vào đầu giường, cô chôn chân ngay tại đó.
Tỉnh, anh tỉnh rồi sao? Cô nhìn anh, lẳng lặng đứng ở đó.
Anh nhìn cô cười cười, thẳng đến khi cảm giác thấy nụ cười nơi khóe miệng anh càng ngày càng rõ, cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, đi tới bên giường.
“Anh… anh tỉnh rồi à?” Cô có một chút không thể tin được, “Anh còn đau không?”
Cô hỏi xong liền cảm thấy lời này thật là ngốc. Mới có một đêm mà thôi, có thể giảm được bao nhiêu đau đớn chứ? Nhưng chỉ sợ có người so với cô còn ngốc hơn, nghe thấy cô hỏi như vậy, thì anh cảm thấy đúng thật nên nói không đau vẫn là tốt nhất.
Nghiêm Chân nhìn anh, không khỏi nở nụ cười, giống như một cô gái ngốc nghếch đơn thuần vậy.
“Anh lại tính gạt em nữa, khâu bao nhiêu mũi em không phải không biết.” Bao gồm cả chấn thương cũ trên đùi của anh, Nghiêm Chân không có cách nào tưởng tượng khác đi được, mà anh đau như thế nhưng vẫn nhẫn được tới bây giờ.
“Thật sự là đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Anh nhìn cô, “Nhưng sao anh lại cảm thấy em so với anh còn giống bệnh nhân hơn đó.”
Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt có quầng thâm.
“Chỗ nào có chứ.” Cô cúi đầu, lảng tránh ánh mắt nhìn thẳng của anh.
Cố Hoài Việt cũng không ép buộc cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Đợi lát nữa lên giường nằm nghỉ một lát đi.”
“Không có việc gì đâu.” Cô nói, “Em chỉ… chỉ có chút lo lắng cho anh thôi.”
Anh cười cười, đưa tay vuốt mái tóc của cô, “Anh biết.”
Có một loại ăn ý như vậy, cô không cần nói gì nhiều, chỉ một ánh mắt là anh có thể hiểu được.
Nghiêm Chân ngẩng đầu, hỏi anh, “Em bây giờ nhìn thật sự tệ như vậy sao?”
“uh.” Cố Hoài Việt ôn nhu nhìn cô, “Thật là có chút dọa người.”
Nghiêm Chân nhịn không được bĩu môi, “Anh nhìn gương đi rồi biết, em chỉ biết là người tám lạng kẻ nửa cân rồi đó.”
Anh nở nụ cười, nhịn không được muốn nắm lấy tay cô nhưng cô lại chạy mất rồi.
“Chờ em đi hóa trang đã, em không muốn bị so với anh đâu.” Nói xong, chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy an tâm, trong lòng anh bây giờ rất ấm áp.
…………
…………………………
Bởi vì có vợ ở cùng, Cố tham mưu trưởng luôn ngoan cố lúc này cảm thấy cảm giác dưỡng thương đúng là rất tốt. Nhưng khi anh nhìn đến phương án trị liệu, thì nhịn không được mà mặt nhăn mày nhíu.
Đồ quân y tay bỏ trong túi áo blouse trắng đứng ở một bên có chút vui sướng khi có người gặp họa.
Một bên đánh giá biểu tình phát sầu của thủ trưởng, một bên nhìn Nghiêm Chân cần cù quét dọn. Từ khi cô nói một câu rằng phòng bệnh cần bảo trì không khí trong sạch thì mới có lợi cho thân thể của bệnh nhân, thế là người phụ nữ này mỗi ngày đều tổng vệ sinh. Cô ấy quét dọn lau chùi như vậy khiến cho nữ quân y có chút chột dạ.
“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô?” Cô tiến đến trước mặt Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn nữ quân y Đồ Hiểu, có chút khó hiểu.
“Cô hiện tại đều đem mọi việc vặt trong nhà tới đây, có phải vì tham mưu trưởng về sau đi lại không tiện mà chuẩn bị không thế?”
Nghiêm Chân không khỏi trừng mắt, “Bác sĩ Đồ, có người nào lại rủa chính bệnh nhân của mình như vậy chứ?”
Đồ Hiểu cười cười, “Nhìn anh ta mặt mày đều nhăn lại thì tôi cũng biết được rồi.”
Cái vị quân y này chỉ biết nhiễu loạn quân tâm thôi, Nghiêm Chân dùng cây lau nhà đuổi cô ấy ra ngoài. Sau khi quay lại thì phát hiện ra thủ trưởng vẫn ngồi ở đầu giường nhìn phương án trị liệu mà ngẩn người như trước.
“Anh đừng xem nữa.” Nghiêm Chân nói.
“Sao?” Cố tham mưu trưởng ngẩng đầu.
“Em thay anh đáp ứng rồi.” Nghiêm Chân chống tay lên cây lau nhà, nhìn anh nói, “Em nói là em đã thay anh làm chủ chuyện này rồi, ba cũng đồng ý, nói bộ đội không nuôi một bệnh nhân ngoan cố như anh. Cho nên em đã thay anh mà lo lắng một chút, cảm thấy vẫn nên đồng ý là tốt nhất.”
Thời điểm khi cô nói ra những lời này thì biểu tình của cô thực nghiêm túc, nhưng Cố tham mưu trưởng cảm thấy được trong lòng cô đang vui vẻ. Sức khỏe của anh hiện tại làm cho anh không thể phản đối, không thể không đáp ứng nhưng điều đó làm cho cô vui vẻ như vậy sao?
Cố tham mưu trưởng ho nhẹ hai tiếng, vẫy vẫy tay với cô, “Em lại đây một chút.”
“Làm gì thế?” Nghiêm Chân có chút đề phòng nhìn anh, cô hiện tại nên học tập Cố tiểu tư lệnh có tinh thần cách mạng kiên định, không thể thỏa hiệp.
Cố Hoài Việt nhìn bộ dáng của cô mà bật cười, “Em lại đây, anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Mật ngọt chết ruồi!
Trong đầu nhảy ra hình ảnh tiểu gia hỏa Cố Gia Minh cảnh cáo cô. Cô chịu đựng!Chịu đựng!... nhưng … không được.
Cố tham mưu trưởng thuận lợi ôm mỹ nhân về.
Nghiêm Chân xoa xoa tóc của anh một chút, một bên vừa phỉ nhổ chính mình đến tận đáy lòng một bên dùng khẩu khí ra mệnh lệnh nói với anh, “Này, giải phẫu là nhất định phải làm. Tĩnh dưỡng cũng phải làm, hơn nữa trong thời gian dài anh không thể chạm nước.”
“Anh chưa nói là không làm giải phẫu.”
“Uh, có giác ngộ.”
“Nhưng thời gian tĩnh dưỡng có dài quá không?” ý đồ của tham mưu trưởng là cùng với thủ trưởng lâm thời của mình thương lượng.
Nghiêm Chân vung tay, “Không thương lượng!”
Cố Hoài Việt bật cười, bắt lấy tay cô, “Nghiêm Chân.”
“Anh có kêu tên em một ngàn một vạn lần cũng vô dụng thôi.”
“Vợ ơi.” Anh dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ gọi tên cô, tay ôm lấy vòng eo của cô cũng thắt chặt lại, thế nhưng người trên đỉnh đầu vẫn bất động như cũ.
“Anh… anh làm nũng cũng vô dụng. Giải phẫu phải làm, tĩnh dưỡng theo yêu cầu của bệnh viện, xong.” Nói xong, cô nhẫn tâm nắm lấy tay anh tách ra, cầm cây lau nhà tiếp tục lau dọn.
Một lần ngốc nghếch mà khiến cô lại dao động, xem ra không nghe theo tiểu tư lệnh quả nhiên là không được. Mà Cố Hoài Việt chỉ có thể cười khổ, mỹ nam kế cũng đã sử dụng nhưng sao lại không thực hiện được thế này. Anh thả lỏng nằm trên giường, nhìn trần nhà mà phát sầu.
Chỉ chốc lát sau cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Cố tham mưu trưởng nghĩ đến thủ trưởng lâm thời đã trở lại, dùng tốc độ nhanh nhất từ giường ngồi dậy, kết quả nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông quen thuộc.
Người này một thân chiến phục, tựa vào cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn anh. Thấy anh ngồi dậy, thì vui vẻ hếch cằm, “A, anh hùng cứu tế đã trở lại rồi sao?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không trả lời, trong lòng cảm thấy âm hồn con khỉ của Thẩm gia này sao không chịu tiêu tan chứ.
Con khỉ của Thẩm gia từ trước đến nay rất quen thuộc với anh, gặp chủ nhân không nói gì thì tự mình lấy ghế ngồi xuống.
“Ai, tôi nói này, sao lại bị chỉnh thành như vậy hả? Nghe nói là bị thủy tinh đâm vào suýt chết mà, còn khâu mấy mũi thế kia?” con khỉ Thẩm gia nhìn anh, “Rất tốt, rất tốt. Tục ngữ nói, vết sẹo chính là dấu ấn công lao của người quân nhân nha. Cậu xem cậu lập tức lại có thêm một cái rồi này.”
Cố Hoài Việt rốt cuộc liếc mắt nhìn cậu ta hỏi, “Vào bằng cách nào?”
“Cái gì mà vào bằng cách nào?”
Cố Hoài Việt liếc mắt đánh giá cao thấp cậu ta một phen rồi mới nói, “Một thân thuốc súng…mùi còn chưa tan hết mà vào được đây, đợi đến khi cậu đi rồi thì bệnh viện phải phun bao nhiêu nước tiêu độc đây hả?”
“Hì, cậu tốt nhất là đừng nói, trinh sát bảo vệ của bệnh viện quân y này làm việc thật đúng là tốt thật không để lọt một người nhưng ông nội đây là nghênh ngang mà đi vào nha.”
“Phỏng chừng là vị bác sĩ Đồ ấy cho cậu đi cửa sau chứ gì?”
Con khỉ của Thẩm gia hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của anh, mà lấy phương án trị liệu đang để ở bên cạnh lên xem, đọc nhanh như gió từ trên xuống dưới.
Sau khi xem xong, không khỏi thở dài, “Xem ra lúc này chuẩn bị giải phẫu cho cậu rồi, giải phẫu không tính mà còn phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm nữa sao?”
“Cho nên mới nói nội bộ bất đồng thì không phải cũng đã vào đây rồi sao?” Cố Hoài Việt thở dài.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, không ít quần áo bệnh nhân cùng chăn đều được phơi ngoài nắng.Thẩm Mạnh Xuyên nhìn hết tất cả, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mày không khỏi cau lại, sờ sờ túi áo, lấy ra một gói thuốc lá, “Tôi nói này, tôi có thể hút điếu thuốc không?”
Bệnh nhân nào đó nhàn nhã trả lời bằng bốn chữ, “Đây là phòng bệnh.”
Thẩm Mạnh Xuyên đành phải cất gói thuốc đi, “Tôi đi ra ngoài hút.” Đi tới cửa, Thẩm Mạnh Xuyên dừng lại một chút, quay đầu lại nói, “Có chuyện này tôi quên nói với cậu, tôi vừa mới nhớ ra.”
“Chuyện gì?” Cố Hoài Việt nhìn hắn.
Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, “Nhớ không rõ lắm. Đại khái là mấy ngày hôm trước, đúng rồi, ngày mà cậu vừa nằm viện ấy.. Tối hôm đó tôi nhận được điện thoại của bác sĩ Đồ. Cậu đoán xem cô ấy hỏi tôi cái gì?”
“Cái gì?”
“Cô ấy nói bên cạnh cô ấy có một cô gái vừa khóc như nước sông Hoàng Hà chảy, vừa quyết liệt tẩy sạch bộ quần áo dính máu và bùn đất. Cô ấy hỏi tôi là phải làm sao bây giờ? Tôi lúc ấy nói tôi cũng không biết, hiện tại tôi đem vấn đề này giao lại cho cậu, cậu không phải luôn luôn thông minh hơn tôi sao. Hiện tại tôi nghĩ cậu đã có đáp án.”
Cố Hoài Việt nghe thế thì ngây ngẩn cả người, rất lâu sau vẫn không nói chuyện.
Thẳng đến khi Thẩm Mạnh Xuyên đóng cửa rời đi, anh mới từ trong tiếng đóng cửa đó mà phục hồi lại tinh thần, nhìn cánh cửa đóng chặt kia mà cười tự giễu.
Người thông minh a, người thông minh. Anh làm gì mà được làm người thông mình rồi?
Được rồi, chỉ lần này thôi.
Chờ thủ trưởng lâm thời trở lại, anh muốn nói với cô 4 chữ : phục tùng mệnh lệnh!