Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Hôn Cũng Có Ái
  3. Chương 37+38
Trước /35 Sau

Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 37+38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 37:

Liệt Diễm là người đã cùng Hứa Dương trưởng thành, bọn họ cùng một khoảng thời gian bị bắt đến căn cứ huấn luyện sát thủ để tiến hành tập huấn, đồng thời cùng một gian thời tham gia vào tổ chức sát thủ.

Tuy rằng như thế, nhưng tính cách của bọn họ lại có sự khác biệt rất lớn. Liệt Diễm tính cách thô bạo, tính tình tự phụ, cứng đầu cố chấp, cứ luôn nghĩ rằng bản thân mình là trung tâm, nhưng Hứa Dương lại không giống thế, anh ta giỏi dùng người, không cần biết bất cứ lúc nào đều luôn luôn nguyện ý lắng nghe ý nghĩ của người khác, điều quan trọng chính là, tính cách của anh ta không nóng không vội, không hoảng không loạn. Cho nên, người của tổ chức sát thủ khi ấy đều rất ủng hộ Hứa Dương.

Đặc biệt là lão đại của tổ chức sát thủ năm ấy, Ưng Vương lại càng xem anh ta là ứng cử viên xứng đáng nhất kế thừa vị trí đứng đầu tổ chức sát thủ. Liệt Diễm đố kỵ ghen ghét, liền một lần phái người đi ám sát Hứa Dương. Nhưng Hứa Dương không hổ là sát thủ hàng đầu thế giới, lúc anh ta không cầm súng thì là quý ông thân sĩ, cầm súng lên rồi liền biến thành ma quỷ. Không chỉ toàn thân lành lặn trong nhiều lần bị ám sát, ngược lại càng đem những người muốn hại anh ta giết chết không còn lại một mảnh giáp nào!

Cuối cùng, Hứa Dương thuận lợi lên làm lão đại của tổ chức sát thủ, Liệt Diễm tức khắc thu liễm lại tất cả sự hận thù tự nguyện phục vụ cho Hứa Dương.

Trải qua mười mấy năm, lúc tất cả mọi người đã đều quên mất Liệt Diễm của nhiều năm trước, thì hắn lại lần nữa xuất hiện sáng chói, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, đã thay thế Hứa Dương ngồi lên vị trí lão đại của tổ chức sát thủ.

Những năm này trong lúc ẩn nấp bên cạnh Hứa Dương, hắn ở trong ngoài tổ chức cũng đã huấn luyện được rất nhiều thế lực, cho nên mới có thể mang đến cho tổ chức một mối hoạ lớn trong thời gian một tháng Hứa Dương rời khỏi, đồng thời ngồi vững lên vị trí sát thủ lão đại.

Trước đây, Liệt Diễm đã từng có nhiều lần đến Trung Quốc tham gia nhiệm vụ, nhiệm vụ gần đây nhận được chính là ám sát một cô gái nhỏ 18 tuổi. Chủ thuê là một người phụ nữ, bởi vì đám sát thủ bọn họ lúc nhận nhiệm vụ không có nhấn mạnh nói muốn gặp mặt người chủ thuê, cho nên người phụ nữ ấy vốn không có yêu cầu gặp mặt, mà chỉ đơn giản đưa cho bọn họ một tấm hình cùng với địa chỉ nơi ở của cô gái đó.

Lúc cầm lấy tấm hình, Liệt Diễm kinh ngạc một trận, bởi vì cô gái ở trên tấm hình cùng với Lâm Khả Khả lúc còn trẻ giống nhau như hai giọt nước, thậm chí đến hai cái lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên gương mặt cũng đều giống y chang nhau.

Cho nên khi biết được trong tổ chức xuất hiện nội gián, hơn nữa còn là Hứa Dương giở trò, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là lấy Lâm Hạ để đột phá lớp vòng vây, mà sự thật chứng minh, phương pháp này đúng thật có hiệu quả.

…………

“ Trung đội, Liệt Diễm đột nhiên rời khỏi mái nhà rồi. ” Đoạn Trần đột nhiên nói. Vừa rồi Liệt Diễm vẫn còn an ổn nằm trên mái nhà chờ đợi Lâm Chính Long bước vào toà nhà mà hắn ta đã ngắm chuẩn, nhưng lại đột nhiên đứng dậy rời đi rồi, chuyện này rất kỳ lạ.

Tiêu Thần nhận lấy ống nhòm, nhìn thấy mái nhà trống trơn không một bóng người, chân mày chau lại, lẽ nào, hắn đã biết bản thân mình bị bao vây rồi sao?

“ Di chuyển!”

Ai nấy cũng đều thu dọn xong đồ đạc của bản thân mình, đi theo phía sau Tiêu Thần đi ra ngoài, trong lúc bước ra khỏi cửa chợt đụng phải Hứa Dương đang xông vào đây. “ Tôi nhận được một thông tin, Lâm Hạ bị Liệt Diễm bắt đi rồi!”

Đồng tử của Tiêu Thần mở rộng, bàn tay nắm dây quai balo gân xanh nổi lên, trong con người loé qua một tia kinh sợ hoảng loạn, nhưng rất nhanh phục hồi trở lại lại lần nữa mở cánh cửa ra, “ Vào trong rồi nói. ”

“ Là thế này đây, trong tổ chức có một người gửi thông tin cho tôi, nói Liệt Diễm bắt được một cô gái nhỏ, hắn chuẩn bị dùng cô gái ấy để ép buộc tôi. Khi đó tôi nhất thời không hiểu rõ cậu ta nói lời này là có ý gì, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, trên thế giới này người có đủ sức uy hiếp đối với tôi cũng chỉ có Khả Khả, nhưng Khả Khả đã qua đời rồi, thế thì, Liệt Diễm nhất định sẽ nghĩ rằng, Lâm Hạ trông giống Khả Khả đến thế kia thì cũng có thể uy hiếp được tôi. ” Hứa Dương chân mày nhíu chặt uống ngụm nước, trong lòng hận không thể cho Liệt Diễm trăm ngàn vết dao.

“ Ý của anh là ai cơ, Lâm Hạ hiện tại đã ở trong tay của Liệt Diễm rồi ư?” Tạ Ích Dương hỏi nói, anh ta cũng có chút gấp gáp, em trai anh ta vì cô gái nhỏ này nên mới từ bỏ ước mơ học nhiếp ảnh ngược lại chạy đến đại học Quân Y, nếu như Lâm Hạ xảy ra chuyện gì đó, đừng nói là trung đội trưởng, đến cả em trai của anh ta cũng có thể đau đến sống không bằng chết mất.

Hứa Dương trầm trọng mà gật gật đầu.

Tiêu Thần từ đầu đến cuối đều trầm mặc, sau cùng cuối cùng cũng hỏi lên điểm mấu chốt của vấn đề này: “ Tại sao hắn ta lại biết đến Lâm Hạ?”

“ Cái này tôi cũng không rõ, Lâm Hạ vẫn luôn ở trong trường học, rất ít khi đi lại những nơi bên ngoài trường học hay nhà ở, theo lý mà nói, cô ấy có lẽ không có cơ hội tiếp xúc với những người của tổ chức sát thủ, cho nên…….” Anh ta ngừng lại chốc lát, nói: “ Cho nên, tôi đoán, có thể đã có người bỏ tiền mời tổ chức sát thủ đến giết cô ấy. ”

“ Không thể nào! Lâm Hạ tiếp xúc được đều là những người trong trường học, hơn nữa tính tình cô ấy ôn hoà, không dễ đắc tội với người khác. Tôi nghĩ rằng, sẽ không có ai hận cô ấy hận đến nỗi muốn dồn cô ấy vào đường chết. ” Anh là chồng chưa cưới của Lâm Hạ, tất nhiên biết được nhân phẩm của Lâm Hạ, người ghen ghét Lâm Hạ cũng sẽ có, nhưng ghen ghét đến mức muốn để cô chết, có lẽ là không có.

“ Tôi cũng cảm thấy không thể nào, nhưng đây là cách lý giải duy nhất. ” Hứa Dương lấy một điếu thuốc ra châm lửa, mạnh mẽ hút một hơi, khói trắng bay bay làm mông lung đôi mắt của anh ta.

“ Hiện tại không phải là lúc nói cái này. ” Tiêu Thần đứng lên, cầm balo lên liền đi về phía bên ngoài, “ Hiện tại điều quan trọng nhất chính là cứu cô ấy ra ngoài. ”

“ Tiêu Thần, anh là lính đặc chủng, nhất định phải bình tĩnh. ” Hứa Dương sợ anh quá lỗ mãng, không những không cứu được Lâm Hạ ra, ngược lại còn làm loạn toàn bộ kế hoạch này.

Nhưng Tiêu Thần vẫn một mực đi ra ngoài, giống như không nghe thấy lời của anh ta vậy.

Bắt đầu từ lúc anh tiến bước vào bộ đội đặc chủng, đã có người nói với anh rằng, lính đặc chủng là đỉnh cao của bộ binh, bọn họ được khoác lên cái danh vinh quang ‘những người ưu tú nhất’, nhưng đồng thời, những điều mà bọn họ phải đón nhận lại nhiều hơn những người khác. Lúc nhìn thấy chiến hữu ngã xuống ở trước mặt, điều bọn họ cần phải làm không phải để lại sự đau khổ, mà là tiếp tục vực dậy chiến đấu. Khi kẻ địch bắt lấy người mà bản thân bọn họ yêu nhất để uy hiếp bọn họ, điều bọn họ cần phải làm không phải là thỏa hiệp, mà là bất cứ lúc nào cũng phải duy trì sự bình tĩnh, không được nóng vội.

Những điều này, anh đã sớm học được rồi, nhưng hiện tại gặp phải, chợt lại là một tình cảnh khác. Anh cảm thấy ở trong trái tim có một trận đau đớn lo lắng không yên, tựa hồ có một thứ gì đó muốn phá lồng ngực mà nhảy ra.

…………….

Lúc Lâm Hạ tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang ở trong một nhà kho, hơn nữa còn là kiểu tan hoang cũ nát, gián và chuột chạy loạn khắp nơi, cô muốn di chuyển thân thể, chợt phát hiện thân thể đến cả một chút sức lực cũng không có, căn bản không động đậy được.

Có thể là bởi vì không được uống nước, đôi môi của cô trắng bệch, thô ráp đến nỗi tróc cả một lớp da. Lâm Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng bởi vì động tác nuốt xuống mà hơi nhói đau.

Cô không biết bản thân mình bị gì, rõ ràng chỉ là đi mua một cái quạt điện, sao lại bị đem đến nơi này rồi thế? Hơn nữa lại còn bị trói chặt.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một chút âm thanh, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng có thể nghe được rõ ràng.

Một người đàn ông hỏi: “ Lão đại, chúng ta đã bị bao vây rồi, xung quanh đây đều có lính đặc chủng, chúng ta phải làm sao đây?” Trong giọng nói có chút gấp gáp.

Người được gọi là ‘lão đại’ trả lời: “ Hiện tại chúng ta có cô gái tên là Lâm Hạ kia ở trong tay, ít nhất có thể kiềm hãm được Hứa Dương. ”

Lại có một giọng nói nói: “ Cô gái ấy rốt cuộc là ai thế, tại sao có thể kiềm hãm được Hứa lão đại?”

Giọng nói uy nghiêm của ‘lão đại’ lại vang lên: “ Vừa rồi mày gọi Hứa Dương là gì?”

“ Lão đại, em nhất thời quên mất, xin anh hãy tha thứ cho em……”

“ Ahh____” Giọng nói xin lỗi của người đàn ông ấy đột nhiên hét lên một tiếng, ‘ầm’ một tiếng quỳ xuống trên đất: “ Lão đại, em sai rồi, em thật sự không phải cố ý đâu ____”

“ Lão đại, hiện tại đang là lúc cần gấp nhân lực, trước tiên giữ lại cái mạng chó của nó đã sau này hãy xử lý nó vậy, thêm một người thêm một phần sức lực. ” Một người đàn ông khuyên giải nói.

Có lẽ bởi vì lời nói của người đàn ông đó đã chạm phải điều mấu chốt rồi, nên ‘lão đại’ liền bỏ qua cho người đàn ông đang bị giẫm đạp kia.

Lâm Hạ thầm nghĩ, người đàn ông đó tính cách thật là thô bạo, người ta chỉ là nói một câu ‘Hứa lão đại’ mà thôi, thế mà xém chút nữa bị hắn ta đá chết rồi.

Cô lại xê dịch thân thể một chút, chợt không cẩn thận đụng phải một khúc gỗ ở bên cạnh tường, Lâm Hạ vội vã xoay đầu nhìn về phía cánh cửa, cửa lớn dần dần mở ra dưới ánh mắt kinh sợ của cô.

Cô cuối cùng đã nhìn rõ mấy người ở bên ngoài rồi, người lão đại đẫn dầu kia mặc bộ đồ da màu đen, đeo thêm một cái kính đen nhìn không rõ dung mạo, nhưng từ tư thế đi lại có thể biết được hắn ta có lẽ là một người rất bá khí. Còn người đi bên cạnh hắn ta ai nấy cũng đều mặc cả thân quần áo màu đen, nhìn vào có chút khí thế có thừa, bá khí tràn ngập.

Lâm Hạ hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đang từng bước từng bước tiến gần đến nguy hiểm, ngược lại ở trong lòng còn đang đánh giá vẻ bề ngoài của bọn họ nữa.

“ Quen biết Hứa Dương sao?” Người đàn ông mặc áo khoác màu đen kia chợt hỏi.

Lâm Hạ nhìn vào kính đen của hắn ta, tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn ta từ trong kính đen bắn ra, cô co rụt thân thể lại, nhỏ bé mà gật gật đầu.

Nhận được câu trả lời, người đàn ông rất mãn nguyện, khoé miệng còn vui vẻ mà câu lên.

Nội tâm của Lâm Hạ vùng vẫy một phen, cuối cùng không từ bỏ mà mở miệng: “Tôi căn bản không quen biết các người, tại sao các người lại muốn bắt tôi? Tôi đắc tội với các người rồi sao?”

“ Có người ra giá mua cái mạng của cô. ”

Lâm Hạ kinh ngạc mà mở to đôi mắt, ngây ngốc nhìn vào những người đang ở trước mặt mình, có người, ra giá, mua cái mạng của cô? Thế thì, những người ở trước mặt đây, là sát thủ?

“ Tại sao chứ?” Ban đầu cô rất kinh sợ và căng thẳng, nhưng sau khi biết được mục đích của bọn họ, cô ngược lại đã bình tĩnh trở lại, không phải bởi vì cô không sợ chết, mà là bởi vì, làm một cái ví dụ, bạn tham gia kỳ thi cuối kỳ, bạn cho rằng bạn làm không tốt sẽ rớt môn cho nên bạn cứ luôn lo lắng bất an, nhưng lúc thành tích được công bố và đúng thật là đã rớt môn, bạn ngược lại rất bình tĩnh.

“ Sát thủ chúng tôi có một quy tắc, chính là tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin của chủ thuê cho bất kỳ ai biết, cho nên, ” Liệt Diễm tháo kính đen xuống, một khuôn mặt đen đến phát sáng lọt vào trong tầm mắt của Lâm Hạ, “ Tôi sẽ không nói cho cô biết. ”

“ Lão đại, Hứa Dương tìm thấy chúng ta rồi!” Một người đàn ông cùng mặc bộ quần áo màu đen gấp gáp chạy qua đấy, giọng nói có chút run rẩy: “ Còn đưa theo hai người đàn ông khác nữa. ”

“ Phía sau bọn họ có lính đặc chủng hay không?” Người mà hắn ta kiêng dè nhất vẫn là lính đặc chủng, Hứa Dương cho dù có lợi hại, nhưng cũng không đánh lại được số đông sát thủ đang vây đánh. Chỉ có những người lính đặc chủng Trung Quốc kiên trì bất bạt, không đạt được mục đích quyết không ngơi nghỉ kia mới là điều mà hắn ta vẫn luôn sợ nhất, cho dù sau lưng hắn ta có cả một tổ chức sát thủ hùng mạnh.

“ Không có. ”

Lâm Hạ ở bên cạnh dỏng tai lắng nghe đoạn đối thoại của bọn họ, lúc nghe thấy hai chữ Hứa Dương, trong lòng hơi có chút lo lắng, Hứa Dương chỉ có ba người, mà bọn họ ở đây có nhiều người đến như thế, bọn họ sẽ là đối thủ của những tên sát thủ này sao.

CHƯƠNG 38:

“ Đem cô ta đi vào trong!” Liệt Diễm chỉ vào một căn phòng khác ở trong nhà kho nói.

Một người đàn ông đi qua đấy, kéo mạnh sợi dây trói ở trên người cô một cách thật thô bạo, Lâm Hạ bị lực kéo ép phải đứng lên, nhưng bởi vì ngồi quá lâu nên đầu óc có chút choáng váng, trước mắt tối đen một mảnh. Còn chưa đợi cô phản ứng lại, người đàn ông đó đã kéo cô đi đến một căn phòng khác trong nhà kho tương đối kín đáo, trên đường đi cô đụng phải năm cái ghế, rồi lại đụng thêm ba khúc gỗ, Lâm Hạ bị đụng đến toàn thân toàn là vết thương. Nhưng những vết thương đau đớn này ngược lại khiến thần trí của cô càng thêm tỉnh táo, sức lực cũng dần dần quay trở về thân thể của cô.

Cuối cùng cũng tìm được căn phòng, Lâm Hạ bị hắn ta dùng lực đẩy ngã nhào ở trên đất, đầu cộc vào một cạnh bàn, tức khắc, máu tươi chảy như nước tràn.

Sau khi người đàn ông rời đi, Lâm Hạ ngây ngốc mà nhìn lên trần nhà, nếu như, cô nói là nếu như, Hứa Dương không cứu được cô, thế thì có phải cô sẽ bị bọn họ giết chết không?

Trong đầu hiện lên bóng dáng của một người, người đó cười với cô, cưng chiều mà nhìn lấy cô, Lâm Hạ đột nhiên muốn khóc, cuộc sống của cô tựa hồ như vừa mới bắt đầu có ý nghĩa, nhưng chợt có thể bị giết chết bởi một lý do thật nực cười, thậm chí, đến cả người muốn giết cô là ai cô cũng không hề biết, thật thương tâm.

Là ai đây?

Trong những năm này, cô không xinh đẹp kinh động đến ai, lại không có bối cảnh, trừ thành tích học tập tốt hơn những người khác ra, cô thậm chí cái gì cũng đều không sánh được với người khác. Hơn nữa, cho dù cô có không nhiệt tình giúp đỡ người khác đi nữa, nhưng cũng xem như là tính cách ôn hoà nhỉ, cô tự cho rằng những năm nay mình không có đắc tội với bất cứ ai, đến cả cơ hội đùa giỡn đỏ mặt với người khác cũng đều không có.

Điều chủ yếu nhất là, trong số tất cả những người cô quen biết, không có một ai có thể giàu đến nỗi chi đủ tiền ra mua chuộc sát thủ giết chết cô.

Ý thức càng lúc càng rã rời, bởi vì tay đang bị trói, đến cả máu tươi ở trên trán chảy vào trong mắt cũng không thể lau đi được, lúc Lâm Hạ mất đi ý thức, thứ mà cô nhìn thấy chính là trần nhà màu đỏ của nhà kho.

…………..

“ Liệt Diễm, đã lâu không gặp. ” Hứa Dương thân sĩ mà cười cười, trong giống như cuộc hàn huyên giữa bạn bè với nhau vậy, nhưng sự lạnh lẽo ở trong mắt lại tiết lộ ra cảm xúc thật sự của anh ta.

Liệt Diễm căng cứng cả mặt, trước đây hắn cười với anh là bởi vì hắn muốn quấy nhiễu tầm mắt của anh ta, khiến anh ta cho rằng hắn thật lòng thật ý muốn quy thuận theo anh ta, nhưng hiện tại, đến cả một nụ cười giả tạo hắn cũng đều keo kiệt với anh ta.

“ Hứa Dương, anh vẫn còn to gan thật đấy, thế mà dám một mình đến gặp tôi, anh là cho rằng tôi sẽ không giết anh, hay là cho rằng tôi không giết nổi anh thế. ” Trong con ngươi của Liệt Diễm dần dần nhuộm lên tầng sát ý.

Ai ngờ rằng sau khi Hứa Dương nghe xong lời này không tức giận ngược lại còn bật cười, anh ta trả lời: “ Cả hai. Tôi biết cậu hận không thể lập tức giết chết tôi, nhưng cậu sẽ không làm thế, bởi vì cậu nhìn vào thì trông như đã ngồi vững trên vị trí lão đại tổ chức, nhưng thực chất cậu ngồi không yên ổn được chút nào, còn về việc lý do tại sao, tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ rồi nên tôi sẽ không nói thêm nữa. Hơn nữa, dựa vào chút võ công của cậu, cậu vẫn không giết được tôi đâu. ”

Ánh mắt của Liệt Diễm đột nhiên biến nên sắc bén, hắn vẫn luôn không ngồi an ổn được trên cái vị trí lão đại tổ chức này, bởi vì hắn vốn không phải lão đại tuyệt đối, có bốn người liên hợp lại với nhau liền có thể phế đi hắn rồi. Bọn họ chính là tứ đại trưởng lão của tổ chức, võ công của bốn người đều là hạng nhất hạng nhì, không thường xuất hiện trong tổng bộ của tổ chức, mà duy nhất chỉ có lão đại nhiệm kỳ trước mới có thể biết được tung tích của bọn họ. Liệt Diễm là thuộc loại hình soán quyền đoạt vị, cho nên tự nhiên không có cách nào biết được tung tích của bọn họ từ chỗ của Hứa Dương.

Nhưng bọn họ đối với hắn mà nói, là một sự tồn tại đầy tính uy hiếp, càng huống hồ hắn hoài nghi rằng, Hứa Dương đã cùng tứ đại trưởng lão cấu kết với nhau rồi, chỉ đợi hắn lộ ra chút sơ hở, bọn họ sẽ liền tung một cú huỷ diệt hắn ngay.

Lúc hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bên trong nhà kho chợt truyền đến tiếng súng khe khẽ, hắn mở to đôi mắt, cấp tốc rút súng ra nhắm thẳng vào Hứa Dương, nhưng Hứa Dương cùng với hai người đồng hành chợt trong một khắc hắn rút súng ra đã nghiêng người tránh khỏi. Hứa Dương được mệnh danh là tay súng thần, lúc hắn vừa phản ứng lại thì cây súng ở trên tay của hắn đã bị đánh cho rơi mất rồi, đồng thời anh ta tiến lên trước một bước bóp chặt lấy cổ của hắn.

“ Liệt Diễm, võ công của cậu vẫn là không có chút tiến bộ nào cả. ” Hứa Dương sớm đã vứt đi lớp vỏ bọc thân sĩ ở bên ngoài rồi, khóe miệng mang theo ý cười tà ác, thần sắc trong mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khiến Liệt Diễm không kiềm chế được mà run rẩy một hồi.

Thực ra võ công của Liệt Diễm so cùng với Hứa Dương có thể nói là bất phân thắng bại, nhưng độ linh hoạt của hắn lại không nhanh bằng Hứa Dương, kỹ thuật bắn súng cũng không chuẩn bằng anh ta, cho dù năm đó lúc ở căn cứ huấn luyện sát thủ, Liệt Diễm chăm chỉ chịu khó hơn gấp mười lần Hứa Dương. Nhưng có lúc thứ được gọi là thiên phú này, sẽ ảnh hướng đến người ấy trong suốt cả cuộc đời.

……….

Tiêu Thần cùng Hứa Dương chia ra hai đường, Hứa Dương đưa theo hai người mặc thường phục, lính đặc chủng răng trắng môi đỏ đi qua mặt Liệt Diễm, anh đưa theo 1 nhóm bộ đội nhỏ tiến vào từ bên cửa sổ, nhân lúc Hứa Dương đang đàm phán cùng với Liệt Diễm sẽ đem Lâm Hạ cứu ra ngoài. Nếu như cứu Lâm Hạ thành công, thì Tiêu Thần sẽ ở bên ngoài cửa sổ nổ một phát súng, dụng ý nhắc nhở Hứa Dương rằng anh đã thành công rồi. Vào khoảnh khắc Liệt Diễm nghe thấy tiếng súng, nhất định sẽ ngây người trong một khoảng thời gian ngắn, không dài, nhưng đủ để khiến Hứa Dương tóm được hắn.

Sự việc cứ dựa theo quỹ đạo đã định sẵn mà đi, nhưng có một phân đoạn đã xảy ra sai sót, số người ở lại trong nhà kho canh giữ Lâm Hạ còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng, vì thế nên lúc anh đưa Lâm Hạ rời khỏi, tiếng bước chân nhè nhẹ đã kinh động đến thính lực nhạy bén của những tên sát thủ, Tiêu Thần cùng với Đoạn Trần bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể nổ súng về phía bọn chúng.

Bởi vì sát thủ thực sự quá nhiều, Tiêu Thần lại cõng theo Lâm Hạ rất bất tiện, cho nên lúc mang theo cô đột quá vòng vây, cánh tay của Tiêu Thần đã trúng một phát súng.

Tiếng súng cuối cùng cũng đánh thức Lâm Hạ đang trong cơn hôn mê, vào một khắc nhìn thấy Tiêu Thần, nước mắt của cô liền trào ra khỏi khoé mắt, “ Tiêu Thần, em tưởng rằng, em không thể gặp được anh nữa. ”

Tiêu Thần nhịn xuống cơn đau, hai tay càng ôm chặt lấy cô hơn nữa, nhưng bởi vì quá dùng sức nên dẫn đến máu chảy như nước. Lâm Hạ vùi vào lồng ngực của anh, trong lòng an tâm không gì sánh bằng, vốn không biết được anh đã bị thương. Cuối cùng vẫn là Đoạn Trần, tránh né biết bao viên đạn đang bắn tới, chạy đến bên cạnh anh, hỏi anh thế nào rồi.

Tiêu Thần lắc lắc đầu, dùng ánh mắt tỏ ý anh ta đừng có nói.

Hứa Dương nghe thấy tiếng súng liên miên không dứt từ trong nhà kho, chân mày nhíu chặt lại, dùng súng chỉ vào huyệt thái dương của hắn: “ Liệt Diễm, bảo người của cậu ở trong đó toàn bộ đều bỏ súng xuống!”

Liệt Diễm bật cười lên, bởi vì gương mặt của hắn rất đen, gương mặt lại rất góc cạnh, cho nên lúc nhỏ dữ tợn đến mức có chút đáng sợ. “ Hứa Dương, anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?”

“ Đùng _____”

Hứa Dương hướng về phía chân của hắn nổ một phát súng, miệng súng lại di chuyển về trên huyệt thái dương của hắn, “ Tôi nói lại lần nữa, bảo bọn họ bỏ súng xuống!”

Liệt Diễm nhịn xuống cơn đau, gắt gao mà trừng lấy anh ta, cắn chặt răng nói: “Hứa Dương, có bản lĩnh thì đấu tay đôi đi!”

Hứa Dương nghiêng mắt nhìn vào tên sát thủ đang cầm súng đứng phía sau Liệt Diễm, khóe môi hơi cong, chế giễu mà cười: “ Tuy rằng tôi đối với gương mặt đen thui đỏ ửng này của cậu không ôm bất cứ hy vọng gì, nhưng cũng không cần chỉ nói mà không làm nha, cậu bảo nhiều người cầm súng nhắm vào tôi như thế, còn dám nói là đấu tay đôi!”

“ Vẫn là câu nói ấy, Liệt Diễm, cậu bảo người ở trong đó dừng tay lại, tôi sẽ bỏ qua cho cậu. ”

Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen từ phía sau lưng mọi người đi qua đó, đôi mắt nhìn thẳng vào Hứa Dương: “ Hứa lão đại, đã lâu không gặp. ”

“ Lam Thiên, thân là người đứng thứ hai của tổ chức, có lẽ cậu có thể bảo bọn họ dừng tay nhỉ? Hay là nói ___” Hứa Dương ngừng lại một lát, dư quang quét qua Liệt Diễm: “ Cậu cũng muốn làm lão đại?”

Ánh mắt Liệt Diễm rét lạnh, dùng một ánh mắt nhìn lấy những người ở trong nhà kho, tiếng súng lập tức ngừng lại.

Tiêu Thần cùng Hứa Dương nhìn nhau một cái, sau đó đưa theo Lâm Hạ từ cửa sau của nhà kho rời đi, Hứa Dương sau khi thuận lợi phân hoá mối quan hệ giữa Lam Thiên và Liệt Diễm xong cũng nhanh chóng rời đi.

Sau khi cứu Lâm Hạ đi, lính đặc chủng còn dư lại nhanh chóng lên sàn, trước khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại liền giết chết bọn chúng đến không còn một mảnh giáp, cuối cùng người còn sống sót chỉ có mỗi lão đại Liệt Diễm cùng lão nhị Lam Thiên.

……….

Bệnh viện Quân Tổng.

Tiêu Nguyệt Nhi đi cùng với Cố Quảng Tuyên mang theo sắc mặt trắng bệch mà chạy vào trong đấy, đầu tiên là kéo Lâm Hạ đang ngồi trước sô pha lên xem trái ngó phải, sau đó mới bổ nhào đến bên giường bệnh của Tiêu Thần mà khóc oà lên.

Tiêu Thần giật giật khóe miệng, “ Nguyệt Nhi, anh trai em còn chưa có chết mà, đừng như vậy nữa. ”

Tiêu Nguyệt Nhi lau sạch nước mắt rồi đứng dậy, “ Anh trai, nếu như anh chết rồi em nhất định sẽ không khóc đâu, em sẽ vì bi thương quá độ mà trực tiếp ngất đi đấy. ”

Tiêu Thần: “ ……. ”

Qua một lúc sau, Lâm Hạ cùng Tiêu Nguyệt Nhi đi xuống căn tin mua cơm cho Tiêu Thần.

Cố Quảng Tuyên đi đến trước giường bệnh, chọc chọc vào cánh tay trái bị thương của anh, cười cười nói: “ Nhiệm vụ lần này của các cậu hoàn thành rất xuất sắc, tuy rằng không có đem toàn thể tổ chức sát thủ quốc tế diệt sạch, nhưng đã thành công đánh vào được trái tim của bọn chúng. Ít nhất mấy năm tới đây bọn chúng sẽ không dám xuất hiện kiêu căng nữa, tôi nghe nói gần đây cấp trên bởi vì chuyện này mà đang cân nhắc việc thăng cấp cho cậu. ”

Tiêu Thần liếc anh ta một cái, không có trả lời.

“ Có vấn đề thì cứ nói thẳng, đừng có làm ra vẻ quái gở nữa. ” Cố Quảng Tuyên lại đấm cho anh một đấm nữa.

“ Tôi chỉ là cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ. ” Tiêu Thần dựa vào đầu giường, đôi mắt tựa như có suy nghĩ nhìn thẳng lên trần nhà: “ Lâm Hạ nói với tôi, tên Liệt Diễm kia muốn giết cô ấy là bởi vì có người ra giá mua cái mạng của cô ấy, điều này rất trùng khớp với sự suy đoán của Hứa Dương, nhưng không nghĩ mãi vẫn không hiểu, là ai mà hận Lâm Hạ đến như thế. ”

Cố Quảng Tuyên trầm ngâm một lát, nói: “ Cô ấy có khi nào đã đắc tội với ai rồi không?”

Tiêu Thần lắc lắc đầu: “ Lâm Hạ tính cách thuần hậu lương thiện, đến cả cơ hội đỏ mặt với người khác cũng đều rất ít, làm sao có thể có người hận cô ấy hận đến bước đường thế này được chứ. ”

“ Có khi nào, là đố kỵ?”

“ Đố kỵ………..” Tiêu Thần nhíu mắt nhìn lấy anh ta: “ Cậu muốn nói cái gì?”

“ Không có, tôi chỉ là cảm thấy phần lớn phụ nữ đều rất hay đố kỵ, thứ xuất sắc nhất của Lâm Hạ chính là thành tích của cô ấy, nhưng điều đó tuyệt đối không đủ để tạo thành lý do người khác mua sát thủ giết người. Cho nên, còn có một nguyên nhân, chính là người khác đố kị…….chồng chưa cưới của cô ấy. ”

“ Suy đoán của cậu là?”

“ Triệu Ngưng Ngọc. ”

Tiêu Thần ngây người, tựa hồ cho rằng Triệu Ngưng Ngọc chính là người như thế, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không phải: “ Triệu Ngưng Ngọc tuy rằng nhẫn tâm, nhưng tôi cảm thấy cô ta có lẽ sẽ không lựa chọn cách thức này để làm hại Lâm Hạ. Lâm Hạ chỉ là một đứa trẻ tay trói gà không chặt, nếu như Triệu Ngưng Ngọc muốn đối phó với cô ấy, dễ như trở bàn tay, cô ta tại sao lại muốn lựa chọn đi tiếp xúc với tổ chức sát thủ chứ? Hơn nữa, tôi đã xem qua tư liệu của cô ta, Triệu Ngưng Ngọc trong nhà nghèo khó, có lẽ sẽ không đủ khả năng chi một khoản tiền lớn đến thế. ”

“ Cô ta không đủ khả năng, nhưng Lưu Trượng Nghĩa lại có thể. ”

“ Ý của cậu chính là nói, cô ta cùng Lưu Trượng Nghĩa vẫn còn qua lại?”

“ ……..những gì tôi vừa nói, toàn bộ đều là suy đoán của tôi. ”

Tiêu Thần: “ …….. ”

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhịp Tim Sáng Sớm

Copyright © 2022 - MTruyện.net