Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tăng quản gia ý thức được tình thế nghiêm trọng, lo lắng hỏi: "Xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?"
"Cố Cảo Đình được tổng thống nước B triệu kiến.” Nói đến đây, hai mắt tổng thống hằn lên tia máu:
"Anh ta không chỉ thuyết phục được tổng thống nước B phóng thích tất cả con tin, nước B còn đáp ứng nói xin lỗi, đồng thời ký vào hiệp ước hữu nghị giữa hai nước, vĩnh viễn không khai chiến"
"Tại sao có thể như vậy, anh ta làm sao làm được?" Tăng quản gia cũng rất kinh ngạc:
“Rõ ràng Cố Cảo Đình chỉ còn một con đường chết."
"Chúng ta không nên chỉ nhằm vào Hoắc Vi Vũ, phái Sở Thanh Vân qua, ngược lại để
bọn họ có cơ hội cùng nhau liên thủ, sự tình mới xoay chuyển thành ra như vậy."
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?" Tăng quản gia gấp gáp hỏi.
"Áp dụng kế hoạch B, nếu Cố Cảo Đình thuận lợi về nước, Du Tiệp Ngạo bên kia sẽ không tiếp tục buông tha cho chúng ta". Tổng thống vặn mi đạo, trong mắt đều bởi vì khủng hoảng mà lóe lên tia giết chóc.
"Hoắc Vi Vũ thì sao? "
"Giết cô ta ".Tổng thống không chút suy nghĩ nói.
"Nhưng nếu dây chuyền thật sự trong tay cô ta?" Tăng quản gia nhắc nhở.
Tổng thống dừng một chút, đi qua đi lại trong phòng, âm thầm tính toán, sau đó một lần nữa phân phó nói:
“Du Tiệp Ngạo bên kia tuyệt đối sẽ không để anh ta về nước, không cần giết Hoắc Vi Vũ, nhất định phải làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Cố Cảo Đình và Lâm Thừa Ân, để Mai tướng quân lôi kéo quan chức của Du Tiệp Ngạo đoán chừng là không thể, nhưng nếu là Lâm Thừa Ân thì lại khác, chuyện này, làm sạch sẽ một chút."
"Vâng, tổng thống anh minh ".
**
Hoắc Vi Vũ đứng ở đầu thuyền, nắm chặt lan can, lo lắng nhìn mặt biển.
Sóng biển đánh mạnh từng đợt làm thuyền cũng lắc lư, Hoắc Vi Vũ đã đứng không vững, trong dạ dày cũng cuộn trào khó chịu.
Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến Cô Cảo Đình gặp nguy hiểm, cô liền có thể kiên trì.
"Tiểu thư, cô vào trong đi, bên ngoài quá nguy hiểm." Người chèo thuyền lo lắng nói.
"Tôi không sao, còn bao lâu nữa thì đến nơi?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Khoảng ba tiếng nữa." Người chèo thuyền trả lời.
"Vẫn còn ba tiếng." Hoắc Vi Vũ nỉ non nói.
"Cô cũng nên giữ gìn sức khỏe." Người chèo thuyền khuyên nhủ.
Hoắc Vi Vũ đi theo người chèo thuyền vào trong khoang thuyền, ép buộc chính mình ngủ một hồi. Nhưng cơ bản là không ngủ được.
"Chiếc thuyền cá phía trước mời dừng lại." Bên ngoài có thanh âm của người vang lên.
Chẳng lẽ đến rồi, Hoắc Vi Vũ từ buồng nhỏ trong tàu lao ra.
Lâm Thừa Ân đứng ở bên trên du thuyền, ở trên cao nhìn xuống, băng lãnh nhìn chiếc thuyền cá của bọn họ.
Hoắc Vi Vũ sắc mặt tái nhợt, hướng người chèo thuyền nói: "Không thể ngừng, nhanh đi về phía trước".
"Chúng ta thuyền nhỏ không sánh bằng thuyền lớn, cô đến nhìn vùng biển trước mắt đi, thuyền gỗ nhỏ của chúng ta đoán chừng hiện tại cũng không chịu nổi sóng lớn". Người chèo thuyền khuyên nhủ.
"Tôi nói đi thì cứ đi, ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Hoắc Vi Vũ quát.
Người chèo thuyền vẫn ngừng thuyền lại.
Lâm Thừa Ân tiếp nhận loa phóng thanh, âm thanh lạnh lùng phát ra: "Để anh xuống đón em, hay chính em tự mình lên đây."
"Thừa Ân, để em đi, em phải đến nước B, Cố Cảo Đình vì em mới gặp nguy hiểm, em không thể để anh ấy có chuyện." Hoắc Vi Vũ thỉnh cầu nói.
"Em đừng quên, ba của em bị Cố Cảo Đình hại chết." Lâm Thừa Ân nghiêm nghị nói.
"Ba của em không phải bị anh ấy hại chết, là Hoắc Thuần và con gái của Tần Diệu Ni, em đã nghe được đoạn thu âm khi đó của bọn."
“Nếu không phải Cố Cảo Đình bức ba của em, em sẽ rời đi sao? Nếu em không rời đi, ba của em sẽ xảy ra chuyện sao? Em không thể vì bản thân mình thích anh ta mà quên hết tất cả được."
"Em vẫn cứ thích anh ấy." Hoắc Vi Vũ quát, tay nắm chặt thành quyền:
"Chuyện của em không có liên quan gì tới anh, ba cũng là ba của em, có trả thù hay không cũng là việc của em, anh nhanh để em đi".