Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong yến hội rất ồn ào.
Hoắc Vi Vũ không thấy tổng thống cũng không thấy Duật Nghị, Cố Cảo Đình cũng mất tiu.
Cô lười giao tiếp với người khác, một mình tìm nơi yên tĩnh, chơi game rắn tham ăn.
Đặt tên cho rắn là tiểu Đình ham ăn.
Nửa giờ sau, cô đã hơn một vạn điểm, rắn của cô đã rất dài.
Lâm Thừa Ân tiến tới, anh cũng không hợp với mấy loại yến tiệc này.
Anh nhét một tay vào túi áo, trực tiếp đi đến phía cô, ngồi xuống, hỏi:
"Không muốn nói gì sao?"
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nhìn Lâm Thừa Ân.
Tiểu Đình đụng phải tường, chết.
Hoắc Vi Vũ cất điện thoại di động, nhẹ giọng hỏi:
"Mẹ Lâm có khỏe không?"
"Ngày mai xuất viện. Suốt ngày gọi em, nhìn thấy tin tức, còn tưởng em bị thương mới không có đi thăm bà, gọi điện thoại thì em tắt máy." Lâm Thừa Ân giật giật khóe miệng, tự giễu nói ra:
"Thì ra là không sao, xem ra là chúng tôi lo lắng thái hóa."
"Thừa Ân, mẹ Lâm bị thương không liên quan đến Cố Cảo Đình, Lý trung tá không phải là người của Cố Cảo Đình...."
"Đến bây giờ em vẫn còn giúp anh ta!" Lâm Thừa Ân cao giọng, cắt lời Hoắc Vi Vũ.
"Không phải vậy, anh cho rằng, sao em lại làm thái tử phi mà không phải là vợ của Cố Cảo Đình?" Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay của Lâm Thừa Ân, thành khẩn nói ra:
"Tin tưởng em, tổng thống mới là người giật giây đứng sau, Lý Ích cũng là người của tổng thống, anh có thể không tin, điều tra Lý Ích, anh liền hiểu rõ."
"Anh sẽ phái người điều tra, Vi Vũ, anh hỏi em, chúng ta còn là anh em không?" Lâm Thừa Ân trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt Hoắc Vi Vũ nghiêm túc:
"Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn là người thân của em."
Lâm Thừa Ân quan sát Hoắc Vi Vũ:
"Mẹ anh đợi em mấy ngày, em đối đãi với người thân vậy sao?"
Vành mắt Hoắc Vi Vũ có chút đỏ.
Sau khi mẹ Lâm xảy ra chuyện, cô bị Cố Cảo Đình cầm tù, tổng thống cầm tù, thời gian để cô thở cũng không có, xém chút còn chết.
"Quá nhiều chuyện xảy ra, thật xin lỗi, sau khi yến hội kết thúc, em liền đi thăm mẹ Lâm." Hoắc Vi Vũ xin lỗi.
"Không cần, em là thái tử phi, nhà anh không với tới." Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói, đứng lên.
"Nhất định phải như vậy sao? Em là hạng người gì anh không biết hay sao? Ép chết em, anh mới vui vẻ đúng không?" Hoắc Vi Vũ đứng lên, lớn tiếng nói.
Rất nhiều người tò mò nhìn họ.
Dù sao, Lâm Thừa Ân cũng là bạn trai cũ của thái tử phi.
Lâm Thừa Ân thấy vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, đôi mắt liền dịu xuống, đưa tay, kéo Hoắc Vi Vũ vào ngực:
"Tối nay, chúng ta chờ em đến."
Duật Nghị ra khỏi thang máy, nhìn Hoắc Vi Vũ bị người khác ôm, máu ghen nổi lên, đùng đùng đi đến, trong lòng rất không thoải mái.
Anh nhanh chân tới, kéo Hoắc Vi Vũ đến bên cạnh mình, không vui nhìn Lâm Thừa Ân:
"Anh là ai?"
Lâm Thừa Ân nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói:
"Bạn của em ấy."
"Bạn gì?" Duật Nghị truy vấn.
"Bạn trai cũ." Phùng Tri Dao nói ra.
Duật Nghị kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi:
"Rốt cuộc cô có mấy bạn trai cũ?"
"Cố Cảo Đình, em rể của Cố Cảo Đình, tính hết một lần đi." Phùng Tri Dao xen vào.
Duật Nghị nổi giận, nhíu mày nhìn Phùng Tri Dao:
"Tôi không hỏi cô, cô là cái khỉ gì mà trả lời, vị hôn thê của tôi có rất nhiều đàn ông yêu thích, cô hâm mộ đúng không? Nói chuyện đều mang theo một cỗ ghen ghét, cút ra xa một chút cho tôi."
Phùng Tri Dao: "..."
(*)Tần Nhị Thế, hay Nhị Thế Hoàng đế, tên thật là Doanh Hồ Hợi, là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ 210 TCN đến 207 TCN, là một vị vua bù nhìn