Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cố Cảo Đình, Cố Cảo đình.” Hoắc Vi Vũ gọi to.
Anh cũng không quay lại, cứ vậy đi ra cửa, dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tim thật đau đớn, giống như cùng lúc bị hàng vạn mũi tên đâm thẳng vào, đau đến không thở nổi.
Trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm, nếu như cô không giành được sự tha thứ của anh, cô sẽ vĩnh viễn mất anh.
Hoắc Vi Vũ đuổi theo về phía cửa lớn.
Binh sĩ mở cửa xe cho Cố Cảo Đình, anh kiêu ngạo bước vào trong, mắt cũng không nhìn cô lấy một cái, binh sĩ đóng cửa lại.
“Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ gọi.
“Lái xe.” Cố Cảo Đình lạnh lùng ra lệnh.
Trên mặt đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng tàn khốc.
Hoắc Vi Vũ thấy xe lái đi, cô nhanh chóng chạy theo.
Nếu như cô mất đi anh, mọi việc cô làm còn ý nghĩa gì nữa đây?
Anh nói, cô có thế đi sống cuộc sống của riêng mình, nhưng cuộc sống của cô chính là anh, cô muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không bao giờ tách rời, không có phong ba sóng gió, bình bình đạm đạm, cũng chính là một đời một kiếp.
Cô kiên trì đến bây giờ, chính là vì một mình anh.
Xe của Cố Cảo Đình ngày càng đi xa, cô căn bản không thể đuổi kịp.Anh thật sự không cần cô nữa sao?
Lại một lần nữa, bởi vì sự quật cường của cô, bởi vì cô tự ý phán đoán, bởi vì quyết định của cô, đã khiến cô mất đi người đàn ông quan trọng nhất đời mình.
Nước mắt không ngừng lăn xuống, tim như bị khoét một lỗ to, khí lạnh cứ theo đó tràn vào.
Thế giới của cô chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương.
Thượng trung tá đến bên cạnh cô, không vui nói ra: “Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm vậy. Tư lệnh đối với cô không tốt sao? Nghĩ mọi cách để giúp cô, cô thì sao? Một lần lại một lần ngang bướng với ngài, tổn thương ngài, loại người như cô, đáng đời không có được tình yêu của tư lệnh.”
Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nhìn về phía Thượng trung tá đang tức giận, muốn nuốt đi nước mắt, nhưng khóe miệng vẫn là cảm nhận được vị đắng chát mặn mặn.
“Anh chắc là luôn chờ đến ngày hôm nay?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Cô đang trách tôi sao? tôi chỉ là cảm thấy tư lệnh không nên yêu cô, nhưng tôi chưa từng cố ý giở trò, kết quả như bây giờ đều là do chính cô gây ra.” Thượng trung tá chán ghét nói.
“Cuối cùng tôi đã làm sai điều gì?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, vẫn cảm thấy ủy khuất, nước mắt rơi không ngừng.
“Việc cô làm sai rất nhiều, Duật Cẩn muốn giết cô, tư lệnh bảo vệ cô đến nơi an toàn, dặn cô đừng có chạy loạn ra ngoài, ngươi lại tự mình lén đi ra ngoài hẹn hò cùng Duật Nghị, cô cho rằng tư lệnh không biết sao? Tư lệnh không nói, là do không muốn cô khó xử, dù cho cô lẳng lơ, ngài ấy cũng đều khoan dung cho cô.” Thượng trung tá khinh bỉ nói.
“Đó là vì Duật Cẩn biết việc Cố Cảo Đình chuyển giao khoản nợ cho tổng thống nước B, nếu như ta không kết hôn cùng Duật Nghị, ông ta sẽ nói ra mọi chuyện trong buổi tiệc ăn mừng của Cố Cảo Đình, tôi không phải tìm Duật Nghị để hẹn hò, mà là muốn anh ấy không chọn tôi làm thái tử phi, tôi đã cố gắng để giải quyết vấn đề rồi.”
“Vậy cô giải quyết như thế nào? cô chính là lấy chứng chọi đá, đổi lại càng làm mọi chuyện xấu đi, cô cần phải nói sớm với tư lệnh, để ngài ấy giải quyết, cô luôn tự cho là đúng, tự nghĩ bản thân thông minh, kết quả để lại cho tư lệnh một cục diện rối rắm, để ngài ấy giúp cô thu dọn.”
“Cố Cảo Đình sẽ giải quyết như thế nào, còn không phải tổ chức hội nghị sao? Anh ấy không muốn phản quốc, không muốn nhân dân lầm than, anh ấy chỉ có thể hủy đi thân phận, địa vị, danh dự của mình, cùng tôi cao chạy xa bay.”