Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Thanh Phong giới thiệu Thẩm Thanh Song, "Song Song, đây là Hám Tuấn, bạn thủa nhỏ của anh, vừa mới từ nước ngoài trở về không lâu, hiện tại là tổng giám đốc của Hoàng Đình.
"Thẩm Thanh Song đưa tay về phía Hám Tuấn, "Hám tổng, xin chào! Tôi là Thẩm Thanh Song.
”"Chào chị dâu nhỏ!”Hám Tuấn mỉm cười, vươn tay ra bắt tay Thẩm Thanh Song, nhưng Tiêu Trì Phong lại lạnh lùng nhìn anh ta, lập tức kéo Thẩm Thanh Song đi vào.
Hám Tuấn đứng tại chỗ giương mắt nhìn, bất mãn lẩm bẩm, "Em cũng vào! Tiêu lão đại này thật là, còn chưa kết hôn mà, có cần cưng nựng như vậy không? Ngay cả nắm tay cũng không cho?”Anh giận dữ rụt tay lại, thấy họ đi vào nên cũng chạy theo.
"Lão Đại, chờ em với! Đi nhanh như vậy làm gì?"Hám Tuấn cũng chạy rất nhanh, nhanh chóng vượt qua Tiêu Trì Phong và Thẩm Thanh Song, vươn lên dẫn đầu.
Vừa đi, anh ta vừa nói với Tiêu Trì Phong, "Lão đại, theo chỉ dẫn của anh, tiệc sinh nhật cho chị dâu nhỏ đã bố trí xong, như anh có gì không hài lòng thì lập tức nói cho em biết, em sẽ lập tức cho người đến sửa.
”Lần này, Hám Tuấn không gia vẻ cợt nhả nữa, thay vào đó là thành thật và nghiêm túc.
Tiêu Trì Phong gật đầu mà không trả lời.
Hám Tuấn vươn tay đẩy cửa ra, Thẩm Thanh Song nhìn thấy những bông hồng đỏ nở rộ trong sân, đỏ đến chói mắt.
Những bông hồng đỏ đã được đặt trong phòng, giống như một thế giới được bao quanh bởi những bông hồng đỏ, mùi hương nhè nhẹ thấm vào ruột gan.
Lúc này, một bàn đồ ăn bốc hơi nghi ngút được đặt ở giữa phòng.
Bên cạnh chiếc bàn, là một người phụ nữ mặc xinh đẹp mặc sườn xám, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Cô ấy là nhân viên phục vụ chuyên nghiệp nhất trong căn phòng VIP hàng đầu này, tên cô ấy là Na Tư.
Na Tư vừa nhìn thấy Tiêu Trì Phong đi vào, hai mắt liền sáng lên, sau đó cúi chào bọn họ, "Chào mừng Tiêu thiếu và cô Thẩm!"Ở góc phòng, còn có một cây đàn piano Steinway màu trắng.
Trong lòng Thẩm Thanh Song có chút nghi ngờ.
Một cây đàn piano đắt tiền được đặt ở đây, một lát nữa nữa sẽ có người chơi đàn cho cô nghe? Liệu anh Tiêu có tự mình chơi đàn và hát cho cô nghe không?Cô cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hám Tuấn vung tay lên, tư thế đó khiến lớp giữ nhiệt trên đồ ăn bay lên, sau đó nhanh chóng đặt chúng lên xe đẩy ở bên cạnh, mùi thơm của thức ăn bay ra bốn phía.
Na Tư ân cần rót rượu vang cho Tiêu Trì Phong và Thẩm Thanh Song, sau đó nói một tiếng “Mời” với bọn họ rồi bước sang một bên và đứng yên.
Tiêu Trì Phong nhìn đồ trang trí xung quanh và đồ ăn trên bàn, anh hài lòng gật đầu rồi nói với Hám Tuấn: "Được rồi, các người lui xuống đi!"Hám Tuấn mập mờ liếc nhìn họ, rồi nở một nụ cười ranh mãnh, "Vậy em xin chúc lão đại và chị dâu mọi điều tốt lành, trăm sự như ý!"Sau đó, dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta lấy trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ bằng gấm màu đỏ, nịnh nọt đưa cho Thẩm Thanh Song.
"Chị dâu nhỏ, em có một món quà nhỏ tặng cho chị, chúc chị dâu nhỏ xinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng như hôm nay, năm sau sẽ tốt hơn năm trước!”Sau khi thấy Tiêu Trì Phong gật đầu, Thẩm Thanh Song nhận món quà từ Hám Tuấn, mỉm cười cảm ơn, "Cảm ơn anh Hám.
".