Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Mạch Lương giới thiệu Tạ Kỳ đến làm ở một quán bar, Tạ Kỳ mỗi tuần đi hai ba lần, so với ca sỹ đi hát cũng không khác mấy, buổi tối chín rưỡi mang đàn ghi-ta đi làm. Ông chủ kia từng tài trợ cho bữa tiệc tối đón người mới của khoa bọn họ, lúc ấy nghe Tạ Kỳ trên sân khấu vừa đàn vừa hát bài “Dáng em” liền tán thưởng không thôi, nghĩ muốn kéo hắn vào quán mình làm. Ông ta quen với Diệp Mạch Lương, liền nhờ hắn hỏi Tạ Kỳ xem có muốn đến làm không. Diệp Mạch Lương nói lại với Tạ Kỳ, Tạ Kỳ lại không có hứng thú, nói kia cùng hát rong có gì khác nhau? Hơn nữa quán bar có mấy người tới thật sự là nghe hát? Muốn bày trò câu khách thì tìm mấy mỹ nữ đánh đàn dương cầm hay kéo vi-ô-lông không phải được hơn sao?
Diệp Mạch Lương cười giễu: “Cậu còn so đo người ta có phải thực sự nghe cậu hát hay không? Thôi đi, cậu còn không xuất thân chính quy được đào tạo chuyên nghiệp. Không phải là đi làm kiếm tiền sao? Cậu cần gì quản ngồi phía dưới là người hay heo?”
Tạ Kỳ bị những lời này làm nghẹn lại, tức giận nửa ngày nói không ra lời. Nhưng hắn biết Diệp Mạch Lương trước giờ nói chuyện luôn không suy nghĩ, bản thân cũng không có ác ý, chính là không biết xem hoàn cảnh mà ăn nói có chừng mực, vì vậy lạnh lùng nghiêm mặt đi ra ngoài, không cùng hắn so đo.
Diệp Mạch Lương căn bản không biết lời mình nói xúc phạm Tạ Kỳ, hắn cũng không phải có ý đó, nên cứ cách vài ngày lại hỏi một lần, Tạ Kỳ bởi vì lễ tình nhân mà chảy máu nặng (1), tình hình tài chính khó khăn, hơn nữa muốn xoa dịu Tần Viêm, cho nên suy nghĩ một chút, quyết định đáp ứng đi làm.
Diệp Mạch Lương nói không sai, chỉ là đi làm kiếm tiền, cũng không phải muốn làm nghệ thuật, cậu quản phía dưới ngồi là người có tế bào âm nhạc hay không chứ!
Tháng tư qua đi, mắt thấy sẽ đến kỳ nghỉ dài hạn mồng một tháng năm. Tạ Kỳ vốn nghĩ về nhà, ai ngờ ba mẹ hắn gọi điện nói hôm đó muốn đến trường học của hắn, tiện thể ở lại thành phố chơi vài ngày. Tạ Kỳ nghe xong sửng sốt nửa ngày, nói không nên lời.
Hắn gọi điện thoại cho Tần Viêm hỏi cậu có dự định gì chưa. Tần Viêm nói có thể cùng ba mẹ ra ngoài chơi, địa điểm còn chưa xác định. Tạ Kỳ liền bảo cậu sao không đưa người nhà cậu cùng ba mẹ tôi tới đây chơi luôn?
Tần Viêm thấy buồn cười: “Ba mẹ cậu muốn tới xem cậu, chúng tôi thế nào đi theo được?”
Tạ Kỳ đáp: “Có sao đâu? Dù sao nhà cậu cũng muốn tới nơi khác chơi, chi bằng tới đây đi, có tôi ở đây tiếp đón không phải tốt hơn sao?”
Tần Viêm vẫn là không đồng ý, nói đã tới một lần giờ lại tới nữa. Tạ Kỳ cũng lười cùng cậu nhiều lời, dứt khoát gọi điện về nhà mình, nói muốn mời cả nhà Tần Viêm cùng lại đây chơi, hơn nữa nhiều người đến, đặt vé máy bay hay ở khách sạn đều được giảm giá, ba mẹ đi thuyết phục ba mẹ Tần Viêm đi.
Ba mẹ Tạ Kỳ vốn cùng ba mẹ Tần Viêm quan hệ xưa nay rất tốt, nghe con trai đề nghị như vậy cũng nghĩ không tồi, liền qua nói chuyện với ba mẹ Tần Viêm. Ba mẹ Tần Viêm đã lên kế hoạch mồng một tháng năm cả nhà sẽ đi du lịch nhưng vẫn còn chưa chắc chắn, thấy có chút ngượng ngùng, nhưng là mẹ Tạ Kỳ nói cùng đi tiền vé máy bay khách sạn đều có thể tiết kiệm không ít, hơn nữa còn hơn đi theo đoàn, đi chơi sẽ thoải mái hơn. Ba mẹ Tần Viêm nghe xong, cảm thấy không phải không có lý, liền đồng ý.
Tần Viêm lúc về nhà nghe nói, một câu đều nói không được, trong lòng nghĩ Tạ Kỳ thật sự là càng ngày càng nhiều trò, loại sự tình này cư nhiên lại bày vu hồi chiến thuật (2), thông qua ba mẹ tiếp cận cậu!
Thế nhưng cũng không tức giận, có thể mơ hồ đoán được đến tám phần Tạ Kỳ sẽ làm như vậy. Tần Viêm chỉ lẩm bẩm một câu tôi đã biết rồi quay vào phòng mình.
Ba ngày sau, Tạ Kỳ đứng ở sân bay, chờ đón ba mẹ mình cùng cả nhà Tần Viêm.
Từ tháng hai đến tháng năm, tựa như đã cách một khoảng thời gian rất dài. Thế nên khi Tần Viêm vừa xuất hiện trong tầm mắt, toàn bộ tâm trí Tạ Kỳ chỉ nghĩ cậu dường như so với trước kia thoạt nhìn gầy đi một ít?
Tần Viêm đi phía sau ba mẹ mình, nhìn thấy Tạ Kỳ liền mỉm cười. Tạ Kỳ chạy nhanh lại tính đỡ túi xách trên lưng Tần Viêm, làm Tần Viêm bị dọa nhảy dựng, thấp giọng nói: “Cậu tên đầu heo này! Xách hành lý cho ba mẹ cậu!”
Tạ Kỳ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đi đến phía trước ba mẹ mình, bắt tay thay bọn họ xách hành lý, trộm nhìn Tần Viêm nhoẻn miệng cười. Tần Viêm mặt nhăn mày nhíu đi theo ra sân bay.
Buổi tối ăn cơm, ra ngoài đi dạo xung quanh rồi về khách sạn Tạ Kỳ đã sớm đặt trước, giống như tốt nghiệp cấp ba lần đó đi Trương Gia Giới, Tần Viêm cùng Tạ Kỳ ở chung một phòng đôi.
Mở cửa, bật đèn, Tần Viêm đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn xuống thành thị phía dưới trong đêm tối được bao phủ bởi ánh sáng đèn rực rỡ lung linh.
Bọn họ ở tầng 28, cách mặt đất và bầu trời rất xa, qua lớp cửa kính nhìn ra bên ngoài, dường như đang treo lơ lửng giữa không trung, lên hay xuống đều không được.
Tạ Kỳ tắm rửa xong đi tới hỏi cậu: “Đi tắm không?”
Tần Viêm gật đầu, đi ngang qua Tạ Kỳ, cầm quần áo vào phòng tắm. Tạ Kỳ mở TV ngồi trên giường chờ Tần Viêm đi ra, cầm điều khiển ấn tới ấn lui, không yên lòng mà xem kênh nào.
Hắn vẫn ảo tưởng Tần Viêm tới đây, cùng hắn ở một phòng, sau đó, tựa như kỳ nghỉ hè hai năm trước, hết thảy thuận lý thành chương, hắn áp đảo Tần Viêm, cả hai quay lại như xưa. Thế nhưng từ lúc thấy Tần Viêm xuống máy bay, trên mặt tuy rằng mang theo vẻ tươi cười, nhưng lại tìm không thấy nét đạm đạm ngọt ngào như lúc trước cậu ngồi xe lửa lại đây gặp hắn. Tạ Kỳ mơ hồ nhận thức được, có lẽ qua đêm nay, hết thảy mọi thứ sẽ thay đổi.
Hắn bỗng nhiên sợ hãi Tần Viêm tắm rửa xong đi ra, sợ hãi cậu mỉm cười nói chúng ta đừng đùa, về sau đều làm bằng hữu đi. Hắn sợ hãi chính mình hao tổn tâm cơ đi làm thêm, quà tặng còn chưa mua đã trở nên không cần thiết.
Đang miên man suy nghĩ thì Tần Viêm đi ra, cậu dùng khăn mặt lau tóc, yên lặng ngồi trên giường của mình. Mắt nhìn TV, cùng xem quảng cáo với Tạ Kỳ.
Không biết nên nói gì, không biết nên làm gì. Tạ Kỳ nghĩ mình từ trước đến nay cũng không lo trước lo sau như vậy, việc gì phải sợ chứ? Tần Viêm lúc trước rất yếu đuối, dễ dàng dao động, bị mình đánh cũng sẽ không đánh lại, bị mình hôn cũng sẽ không phản kháng, cho tới bây giờ quyền chủ động đều nằm trong tay mình, thế nào hiện tại người nói không ra lời lại là mình?
Chính là Tần Viêm càng im lặng, Tạ Kỳ càng thêm buồn bực, hắn rốt cuộc cầm điều khiển tắt TV, đi tới trước mặt Tần Viêm.
Tần Viêm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Kỳ chần chờ một chút, cúi thấp lưng, muốn hôn Tần Viêm, Tần Viêm nhanh quay mặt đi, môi Tạ Kỳ liền dừng trên má cậu.
Có lẽ là vừa mới dùng nước lạnh tắm qua, hoặc là điều hòa trong phòng rất thấp, mặt Tần Viêm thực lạnh, sau đó không đợi Tạ Kỳ ôm lấy cậu, Tần Viêm đã tránh được rồi đứng lên.
Cậu đứng trước mặt Tạ Kỳ, làm cho Tạ Kỳ không thể không đứng thẳng người, cùng cậu đối diện.
“Hồi khai giảng có nữ sinh đi theo nói thích tôi.” Tần Viêm lẳng lặng mở miệng, “Cô ấy thấy hoa hồng cậu tặng tôi hôm lễ tình nhân, hỏi tôi có phải đã có người yêu hay không, cho nên không thể đáp lại cô ấy. Cậu đoán tôi trả lời thế nào?”
Sắc mặt Tạ Kỳ nháy mắt cứng ngắc, lui về phía sau một bước, không nói gì.
Tần Viêm mỉm cười: “Sao lại không nói lời nào?”
Tạ Kỳ khàn giọng nói: “Tôi không biết.”
Tần Viêm trên mặt vẫn cười, biểu hiện thoạt nhìn rất bình tĩnh. Thế nhưng trong đầu cậu lúc này đã tương hồ một đoàn. Những lời cậu nói chỉ là nói bừa, cậu cũng không biết mình vì cái gì muốn gạt Tạ Kỳ, không biết mình vì cái gì phải buộc hắn trả lời, không biết mình vì cái gì không tìm lấy cớ nói ngày mồng một tháng năm không thể lại đây, không biết vì cái gì cấp cho chính mình một cơ hội cuối cùng cùng hắn một chỗ.
Đúng là giống như Nghê Nhạn từng nói, bản thân rõ ràng thực thanh tỉnh, nhưng lại không muốn đối mặt. Bãn thân rõ ràng biết đáp án, nhưng vẫn muốn cậu xác nhận lần cuối để không còn hy vọng.
Tần Viêm nói: “Cậu muốn tôi trả lời thế nào?”
Tạ Kỳ đáp: “Cậu dựa theo tình hình thực tế nói.”
Tần Viêm cười rộ lên: “Thế nào là dựa theo tình hình thực tế nói? Nói ‘tôi đã có người yêu, tôi không thể tiếp nhận cậu, thật có lỗi’ sao? Tạ Kỳ, có phải hay không thích cậu, tôi hẳn là sẽ không quen bạn gái?”
Tạ Kỳ nhíu mày thật sâu, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Viêm, đêm nay Tần Viêm rất kỳ lạ, đổi lại là trước kia hắn chắc chắn không chút do dự mà nói ‘cậu đương nhiên hẳn là thừa nhận, cự tuyệt nữ sinh kia!’ Nhưng là lúc này trên mặt Tần Viêm mang theo ý tứ đập nồi dìm thuyền (3), giống như chờ hắn trả lời, sau đó đưa ra quyết định. Tạ Kỳ hoảng sợ, tận sâu trong tim hắn như có âm thanh đang nói, mình nên trả lời thế nào? Mình sao lại thích cậu ta, cậu ta cũng là nam a. Chẳng lẽ bởi vì mình cậu ta sẽ không quen bạn gái? Mình cho dù quản được cậu ta bốn năm đại học, chẳng lẽ còn có thể quản cậu ta về sau cũng không được quen bạn gái, vẫn như vậy dây dưa với mình?
Mình quản cậu ta, vậy mình thì sao? Chẳng lẽ mình về sau không quen bạn gái? Cả đời không kết hôn?
Tạ Kỳ không biết nên làm cái gì bây giờ, tựa hồ trả lời thế nào cũng không được. Hắn hy vọng Tần Viêm trừ bỏ hắn ai cũng không cần yêu, mà như vậy, hắn không phải rất ích kỷ sao?
Vì cái gì không thể tránh đi đề tài này, vì cái gì không thể hòa thuận giống như trước, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần vui vẻ cùng nhau?
Tần Viêm rốt cuộc không giả vờ tươi cười nổi nữa, nhìn Tạ Kỳ trầm mặc cùng ánh mắt trốn tránh, cậu hiểu hắn không giải thích được. Cậu chợt nghĩ đến một khả năng khác, Tạ Kỳ nói thích cậu, chẳng lẽ chính là dùng để thay thế Triệu Tinh đã chia tay, vừa lúc không tìm được bạn gái mới lấp vào chỗ trống đó?
Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu, cả khuôn mặt Tần Viêm đều biến hóa. Cậu miễn cưỡng nghĩ lại, Tạ Kỳ nói thích cậu cũng không quanh co lòng vòng như vậy, cũng không miệt mài theo đuổi. Nhớ kỹ lại, là sau thi đại học, vào kỳ nghỉ hè kia Tạ Kỳ cùng cậu đã đi lệch quỹ đạo, còn có… Tạ Kỳ khi đó nói một câu, cậu thoạt nhìn giống con gái, bởi vì trên người mặc áo ngủ giống của Triệu Tinh.
Giọng nói Tần Viêm bởi vì phẫn nộ mà run rẩy: “Cậu… Nói thật cho tôi biết, có phải đem tôi làm vật thay thế con gái hay không?!”
Tạ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu nói cái gì? Tôi thích cậu chính là thích cậu, liên quan gì đến con gái?”
“Cậu cũng không phải đồng tính luyến ái, sao lại thích tôi?”
“Cậu cũng không phải đồng tính luyến ái, không phải cũng theo tôi bị tôi hôn bị tôi làm?!”
Bốn phía đột nhiên yên lặng bởi câu nói.
Những lời này đã chạm vào vấn đề cả hai đều tận lực né tránh. Tạ Kỳ không kịp hối hận, lời nói ra không thể thu hồi lại, hơn nữa cũng không thể thu hồi một đường sống.
Vẻ mặt Tần Viêm trái lại lại bình thường, đột nhiên cảm thấy buồn cười, cũng không phải đồng tính luyến, kia bọn họ là đang làm gì? Đi chơi uống rượu sao?
Sắc mặt Tạ Kỳ lại âm trầm cơ hồ muốn đóng băng, lần này không phải vì hắn muốn thảo luận kết cục, cùng Tần Viêm gặp mặt sao, vì cái gì càng cố giải hòa lại càng hỏng bét? Hắn chưa từng đem việc thích Tần Viêm cùng thích con gái nói nhập làm một, hắn thấy đó là hai việc khác nhau.
Chính là… Không phải đồng tính luyến ái, không phải biến thái, vậy hắn cùng Tần Viêm là cái gì?
Hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ tới vấn đề này.
Tần Viêm lui một bước, tốt lắm, hắn đã trả lời, cậu cũng không có gì để nói.
Cả đời hai lần làm chuyện ngu xuẩn, mà ngu ngốc nhất chính là biết rõ làm chuyện ngu xuẩn, rõ ràng có thể bứt ra, lại còn không chịu từ bỏ ý định, nhất định phải đụng đầu vào tường gạch, nhất định phải bức đến chết khô.
Tạ Kỳ thử mở miệng thăm dò: “Tôi…”
Tần Viêm cười rộ lên, sắc mặt bình thản: “Như vậy, ngủ đi.”
“A?” Tạ Kỳ mở to hai mắt nhìn, không thể nào!
(1) Ý là viêm màng túi
(2) Vu hồi chiến thuật: Thuật đi đường vòng, không tiếp cận trực tiếp tới mục tiêu (Kỳ Kỳ dễ thương ^^)
(3) Đập nồi dìm thuyền: Quyết đánh tới cùng