Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Vương Thuật Chi lợi dụng bóng đêm đi qua nhỏ ngõ, nhiều lần thiếu chút nữa bị quan binh truy lùng bắt được, cũng may đều hữu kinh vô hiểm tránh được, cuối cùng đứng trước cửa phủ Hứa, nhẹ nhàng gõ cửa. LQĐ
(Hữu kinh vô hiểm nghĩa gần giống có bị hoảng sợ nhưng k gặp nguy hiểm)
Cửa nhanh chóng được mở ra, Vương Thuật Chi nói: “Làm phiền thông bẩm với Hứa đại nhân nói có Vương mỗ cầu kiến.”
Trong kinh đại đa số người đều từng gặp hắn, lại càng không cần phải nói đám người hầu lanh lợi trong phủ của những quan lại quyền quý, người nọ vừa liếc đã nhận ra hắn, bỗng chốc trợn trừng mắt, lộ vài phần bối rối, cười làm lành nói: “Bẩm Thừa tướng… Đại nhân không có trong phủ, ngài ấy đi ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài?” Vương Thuật Chi hơi híp mắt, “Trời còn chưa sáng, Hứa đại nhân đã ra cửa sớm vậy? Chẳng phải hôm nay không phải vào chầu triều sao?”
“Đại nhân đi từ hôm qua ạ.” Vẻ mặt người nọ cung kính, ánh mắt hơi né tránh.
“Đừng lo.” Vương Thuật Chi cười nhẹ nhàng, nhín xoáy sâu gã ta: “Vậy ta vào đợi.”
“Ai ai! Thừa tướng ngàn vạn lần không được!” Nét mặt người nọ lộ vẻ lo lắng, đưa tay cản hắn lại: “Đại nhân nhất thời nửa khắc không về được, Thừa tướng vào cũng phải chờ đợi lâu, chi bằng ngài về phủ trước đi, đợi sau khi đại nhân về, tiểu nhân sẽ tới bẩm báo?”
“Về phủ?” Vương Thuật Chi cong môi, ánh mắt ném ra sau gã ta: “Không phải đại nhân đang ra đó sao?”
“À?” Sắc mặt người này đột nhiên thay đổi, vội vàng quay đầu lại, thấy sau lưng trống không, trong lòng căng thẳng biết mình bị lừa.
Vương Thuật Chi cười lạnh: “Hứa đại nhân thật là biết nhìn thời thế!”
Người nọ nghe hắn nói như vậy, trong lòng biết là không thể gạt được, do dự một lát, vẫn kiên trì lúng túng nói: “Thừa tướng thứ lỗi, quả thật đại nhân không ở trong phủ.”
Đôi mắt sắc của Vương Thuật Chi lạnh như băng, băng lạnh không có sóng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn bóng dáng lén lút chỗ góc trong nội viện, không nói một lời rời đi, nghe sau lưng tiếng đóng cửa khẽ, khóe môi cong càng sâu, ý lạnh trong mắt càng dày.
Đêm nay, bề ngoài trong kinh thành vẫn yên bình như trước, bên trong lại phủ sóng ngầm mãnh liệt, dân chúng bình thường có lẽ ngủ say không hề phát hiện chút động tĩnh, nhưng những lão yêu tinh lăn lộn trên triều đình nhất định là bị kinh động, dù sao bọn bọ cách hoàng cung gần hơn dân chúng, đại loạn ở cửa cung bọn họ không hẳn chưa biết, hơn nữa Ô Y Hạng động tĩnh lớn như vậy, sớm đã phát hiện.
Vương Thuật Chi vừa đi trong lòng vừa cân nhắc chọn lựa, trong kinh thành còn vài phủ đệ là thân thích của Vương thị hắn, lúc này chắc hẳn đã bị khống chế còn những đại thần khác họ kia, tuy nói là đầu nhập vào Vương thị, nhưng đa số đều là quan hệ được và mất thôi, trung thành tất nhiên cũng không thiếu, nhưng bọn họ tận trung chính là với lão Thừa tướng, chứ không phải hắn một hậu sinh tiểu bối mới nhậm chức vài năm ngắn ngủi.
Xem ra, bây giờ quan trọng nhất không phải nghĩ ai trung ai gian, mà là nghĩ ai đủ thông minh lại đủ can đảm, nếu không vào sai cửa phủ lại bị người ta trói lại đưa tới trước mặt Hoàng đế cũng vô cùng có khả năng.
Sắc trời vẫn chưa sáng, Vương Thuật Chi đi hết nửa thành Kiến Khang, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn trên cánh cửa hai chữ “Phủ Lục,” như có như không cong môi, bước lên bậc thềm đưa tay gõ cửa.
Cửa rất nhanh mở ra, người canh cửa thấy là hắn, không đợi hắn mở miệng đã chủ động nghiêng người tránh ra, cúi đầu cung kính nói: “Thừa tướng mau mời vào!”
Đôi mắt lạnh cả đêm của Vương Thuật Chi cuối cùng cũng hiện lên chút ý cười chân chính, khẽ sờ cằm nhấc chân bước qua cửa, xuyên qua sân nhỏ ở giữa đi tới trước cửa phòng trước, thấy Lục Tử Tu đi nhanh ra đón, cười nói: “Lúc đại nhân quả thật không làm ta thất vọng.”
Lục Tử Tu vội liếc hắn, thấy hắn chỉ mặt một thân áo trong không vừa người, nhưng phong thái vẫn thong dong như cũ, vẻ mặt ung dung, vội vàng chắp tay cười: “Có thể giúp Thừa tướng một tay là vinh hạnh của hạ quan, Thừa tướng mau mời vào.”
Vương Thuật Chi đứng tại chỗ, cười yếu ớt nói, “Lục đại nhân cần phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ phủ Thừa tướng bị bao vây, Mạc phủ sợ là cũng lành ít dữ nhiều, một khi tội danh Vương thị mưu phản bị chứng thực, ngươi lại hối hận thì có thể đã không kịp nữa.”
Lục Tử Tu vui vẻ ôn hòa, đôi mắt sắc ngược lại cực kỳ kiên định: “Một khi Thừa tướng đã từ trong cung đi ra, vậy lần này Vương thị tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may, Thừa tướng có ơn dìu dắt hạ quan, tất nhiên hạ quan muốn tri ân đồ báo.”
Vương Thuật Chi cười cười, không nói gì thêm, nhấc chân theo hắn ta đi vào.
Hai người thẳng thắn với nhau, tất nhiên không cần nói gì thêm, Lục Tử Tu ngồi cách bàn đối diện hắn, bảo người hầu đưa tới ít điểm tâm và trà, đi thẳng vào vấn đề: “Thừa tướng tính làm thế nào?”
Vương Thuật Chi dừng một lát, đáy mắt hiện một vòng lo lắng: “Không biết Đại tư mã có quay đầu về Kinh châu….”
“Hạ quan đã cho người ra thành tìm hiểu tin tức.”
“Hả?” Vương Thuật Chi kinh ngạc nhìn hắn ta, chút nghi hoặc chạy lên não, đôi mắt sắc hơi trầm xuống: “Lục đại nhân phái người đi khi nào?”
“Vừa rồi.” Lục Tử Tu mỉm cười: “Hạ quan nào có bản lĩnh cao cường biết trước như vậy, chỉ là có người nhờ vả thôi.”
Vương Thuật Chi giật mình.
“Thừa tướng!” Ở cửa ra vào đột nhiên truyền tới giọng nói cực kỳ quan thuộc, một tiếng này mang theo chút run rẩy và kinh ngạc vui mừng, khiến tai hắn chấn động ong ong, trong nháy mắt mây mù bao phủ trong lòng bị xua đi, nỗi lòng u ám hơn nửa đêm đột nhiên sáng rỡ.
Vương Thuật Chi vội quay đầu, ngơ ngác nhìn Tư Mã Vanh một thân áo ngắn vải thô, thấy y đứng trong sương mù lác đác, cao lớn trầm tĩnh, làm hắn rung động y như cũ, vui mừng lo lắng trong lòng lóe lên rồi biến mất, vội vàng đứng lên, rũ mắt, nhìn y từ cao xuống thấp, sau đó duỗi tay ra ôm chặt lấy y, một tay vuốt ve gáy y, lực đạo rất mạnh: “Yến Thanh, sao ngươi còn ở trong thành? Hả?”
Sau lưng Tư Mã Vanh bị xiết chặt, lập tức bị hơi thở quen thuộc trên người hắn bao phủ, nỗi lòng lạnh giá cả đêm đột nhiên bị tan vỡ, có lẽ quá mệt mỏi, mềm nhũn gục đầu trong ngực hắn người, giọng nói cũng hơi khô khốc: “Thừa tướng, ngươi không có việc gì chứ?”
“Không việc gì.” Vương Thuật Chi có chút tham luyến nắm chặt tay y, rất nhanh lại buông y ra: “Là ngươi xin Lục đại nhân giúp?”
“Dạ.” Tư Mã Vanh gật đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn người khác, sắc mặt không khỏi xấu hổ.
Lục Tử Tu đứng trong phòng, lẳng lặng nhìn tư thế thân mật của hai người, nhíu mày, khi Tư Mã Vanh nhìn qua thì trong lòng bỗng nhiên thả lỏng.
Đôi mắt den kia vẫn luôn trẫm tĩnh nhìn không thấy đáy, dáng người kia vẫn luôn thong dong bình tĩnh, y không phải Nguyên Sinh, mặc dù khuôn mặt y đúc nhau, dù giờ phút này mặc y phục người hầu, giống như Nguyên Sinh đến trong xương cốt, nhưng cũng không phải hắn.
Tư Mã Vanh đi tới trước mặt hắn ta, chắp tay nói: “Đa tạ Lục đại nhân tặng quần áo, mặc rất vừa người.”
“Nguyên Sinh ở bên cạnh ta đã tám năm, thước đo thân thể hắn sao ta lại không biết chứ?” Lục Tử Tu cười ấm áp, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tiện tay thôi mà, chỉ cần ngươi nhớ rõ lời hứa của mình là được.”
“Lục đại nhân nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vì Thừa tướng, tại hạ khắc ghi trong tâm khảm, nhất định sẽ không nuốt lời.” Tư Mã Vanh thấy Vương Thuật Chi đi tới bên mình, quay đầu nhìn hắn nói, “Thừa tướng, chỉ sợ chúng ta không thể ở chỗ này lâu được.”
“Ừ.” Vương Thuật Chi gật đầu, trầm tư một lát, mi tâm hơi giãn ra, nhìn Lục Tử Tu: “Phiền đại nhân cho ta một con ngựa tốt.”
“Được, Thừa tướng bị giày vò cả đêm, chỉ sợ vừa mệt vừa đói, không ngại thì dùng điểm tâm với Yến Thanh trước đã, hạ quan đi kêu người chuẩn bị ngựa.” Lục Tử Tu dừng một chút: “Không cần hộ vệ sao?”
“Không cần, nhiều người ngược lại không an toàn.”
“Dạ.” Lục Tử Tu nhanh chóng phân phó xuống dưới, không chỉ có chuẩn bị ăn ngay mà trong hầu bao còn có bánh hấp và nước, ngoài ra nhét cho họ một cây đao, hai thanh đao ngắn, đều là vật sắc bén, quả thật rất hết lòng.
Hai người vội vã lấp đầy bụng, lại hóa trang chút trên mặt, giả làm người hầu, dưới sự sắp xếp và yểm trợ của Lục Tử Tu, hữu kinh vô hiểm ra khỏi cửa Bắc, cấp tốc chạy thẳng một đường về hướng hai mươi vạn đại quân.
Tư Mã Vanh ngồi đằng trước Vương Thuật Chi, để hắn ôm eo, hơi không được tự nhiên: “Thừa tướng, ta ngồi đằng sau nhé.”
Vương Thuật Chi ôm y càng chặt hơn, dán vào tai y khẽ cười: “Sao vậy? Bộ dáng ngươi rất cao, chắn đường phía trước à?”
“…” Sắc mặt Tư Mã Vanh hơi cứng đờ, ho khan một tiếng, ngoảnh đầu nhìn hai bên nói với hắn: “Chúng ta ở nơi an toàn ngoài thành chờ tin tức cũng được mà, vì sao còn muốn đi tìm Đại tư mã?”
Vương Thuật Chi đang muốn mổ một ngụm lên vành tai y, nghe vậy dừng lại, bất đắc dĩ thở dài: “Ta rất hiểu tính tình bá phụ, sợ ông ấy kích động làm việc, vẫn là tự mình đi một chuyến mới yên tâm.”
Tư Mã Vanh gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là đi chưa được bao lâu đột nhiên cảm giác trán mát lạnh, lập thấy sinh lòng không ổn, lại nâng mắt nhìn, quả nhiên trên trời mưa phùn thưa thớt bay lất phất, không khỏi trợn mắt há hốc mồm: “Cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ, lại thiếu một cây ô, đêm qua nhìn sắc tời khác thường đã đoán sẽ có mưa, vừa rồi trước khi đi lại quên mất.”
“Haizz….” Vương Thuật Chi sờ hạt mưa trên trán: “Còn tưởng rằng Lục Tử Tu thông minh, nghĩ đến cũng không gì hơn cái này.”
Tư Mã Vanh: “….”
Vương Thuật Chi nghiêng đầu nhìn y hồi lâu, im lặng thở dài, gò má kề nhau, trong mắt nhanh chóng hiện lên sự dịu dàng: “Ta không nên mang ngươi đi theo, đêm qua chịu khổ không ít hả? Nhìn sắc mặt không tốt.”
Trên mặt Tư Mã Vanh bị cọ hơi nóng, trống ngực bỗng đập nhanh hơn, rũ mắt nói: “Đừng lo, nói không chừng giờ phút này phủ Lục cũng bị tra rồi, đi cũng tốt.”
Vương Thuật Chi gật đầu, bờ môi như có như không chống lên mặt y: “Tình hình Mạc phủ thế nào?”
“Không khác gì phủ Thừa tướng mấy, nhưng bọn chúng không lục soát ra thứ gì có ích.”
Vương Thuật Chi cũng không hỏi nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng, ngắn gọn, kiên định, lộ ra vài phần an tâm, cùng với sự tin tưởng đối với y.
Trong lòng Tư Mã Vanh vướng víu chút nghi ngờ, cuối cùng vẫn không nhịn mở miệng hỏi: “Vì sao Thừa tướng cứ tin tưởng ta như vậy? Ta đã nói, ta đang lợi dụng ngươi.”
Vương Thuật Chi nghe xong cười rộ lên, “Ừ, ngươi không đành lòng nói dối ta.”
Tư Mã Vanh nghẹn lời: “………”
“Cho nên, cũng sẽ không nhẫn tâm thấy ta gặp chuyện không may.” Ý cười của Vương Thuật Chi càng sâu, hôn một cái lên cổ y, vừa nâng mắt đã thấy lỗ tai y đỏ bừng, mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng, lông mi đen như mực khẽ run vài cái không thể nhận ra.
Vương Thuật Chi thấy gương mắt y dính hạt mưa, đưa tay lau cho y, sau đó ghìm ngựa dừng lại: “Yến Thanh, ngươi ngồi đằng sau ta đi.”
“Hả?” Tư Mã Vanh kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn nhanh xuống ngựa, vươn tay ra không hiểu gì chống tay nhảy xuống, “Sao đột nhiên Thừa tướng lại thay đổi tâm ý hả?”
Vương Thuật Chi không trả lời, chỉ cười cười, một lần nữa phi thân lên ngựa, kéo y lên, rồi cầm hai cánh tay quấn bên hông mình, thấp giọng nói: “Bám sát ta.”
Tư Mã Vanh bỗng dưng hiểu ra, tinh thần chợt hơi hoảng hốt, ngay sau đó cảnh vật trước mặt cũng chập chờn.
Hai người đi dưới trời mưa, mưa càng lúc càng mạnh, Vương Thuật Chi lại ghìm cương dừng ngựa, nhấc chân từ phía trước nhảy xuống.
Tư Mã Vanh thấy hắn bước nhanh tới hồ nước bên cạnh, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.
Vương Thuật Chi với tay hái hai lá sen lớn, vẩy nước rồi cầm lấy, sau khi lên ngựa cài đại khái qua loa trên đầu y, một lá khác thì cài lên đầu mình, vui vẻ dạt dào: “Có còn hơn không.”
Tư Mã Vanh thấy hắn chọc vui trong đau cơn khổ nạn, đưa tay lên đầu sờ sờ, “Ha ha” một tiếng cười rộ lên.
Hết chương 55