Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh âm kia thật hùng hồn lại vô cùng sắc nhọn, khiến người khác cảm thấy vô cùng chói tai, một cảm giác ghê tởm khó chịu xông thẳng vào lòng.
Theo sát thanh âm này, một đoàn huyết diễm cũng từ bên dưới xông thẳng lên chỗ hai người thiêu đốt tới.
Nhạc Vũ không chút để ý, liền đem phù trận mở rộng dưới chân tiếp tục khuếch trương thêm gấp đôi, liền đem huyết diễm đông cứng toàn bộ!
Sau đó không chút quan tâm giẫm xuống một bước, đem thời không hàng rào ngăn cách tầng hai cùng tầng một mạnh mẽ nổ nát.
Hắn cùng Chiến Tuyết trực tiếp đi vào không gian tầng hai, cười lớn nói:
- Các ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn vây giết trẫm hôm nay. Nếu không chuẩn bị chu đáo, trẫm làm sao dám đi vào?
Đoán chừng không ai ngờ Nhạc Vũ dám trực tiếp xâm nhập vào tận sâu trong đại trận, mấy người bên trong đã hóa quang vọt lên, hiện tại đều thoáng ngây ra xuất hiện thân ảnh.
- Minh Hà, Xi Vưu, Nhiên Đăng, Tất Phương, Phong Bá, Vũ Sư. Hắc! Vị tổ sư kia của ta quả nhiên tay bút thật lớn…
Ánh mắt đồng loạt lướt qua trên nhóm người trước mắt, cuối cùng khi xẹt qua thân ảnh hắc y nhân, đồng tử Nhạc Vũ không khỏi co rụt lại, mà khóe mắt cũng rõ ràng trông thấy trên mặt Minh Hà cùng Nhiên Đăng hiện lên ý cười, lại mang theo vẻ đắc ý, thậm chí trong mắt Tất Phương cũng lộ ra vẻ thương hại tiếc hận.
Mà ba người Xi Vưu đều hiện ra lệ mang hung hãn, hận không thể lập tức bước lên xé nát Nhạc Vũ.
Trong lòng thầm giễu cợt một tiếng, Nhạc Vũ cũng chẳng quan tâm, thẳng đưa mắt chuyển sang Hạn Bạt.
Nhìn qua người kia chẳng khác gì Chiến Tuyết lúc còn là sát thi, tuy da thịt trong suốt nhưng tử khí trầm trầm, nhưng khí tức so với Chiến Tuyết ngày xưa cường đại hơn vô số lần.
Khuôn mặt nàng vốn phải đẹp vô song, lại hiện lên ba đạo vết sẹo thật khủng bố đan xen trên mặt nàng. Miệng vết thương còn lật ra ngoài, nhìn giống như con rết vắt ngang không ngừng mấp máy, nhìn qua thật vô cùng xấu xí.
Tuy hơn phân nửa gương mặt đều che giấu dưới mái tóc, nhưng cũng không thể che giấu được rõ ràng.
Nhạc Vũ cũng không hề cảm thấy có gì khác thường, hắn đã quen nhìn thấy núi thây biển máu, Hạn Bạt kia dù có xấu xí thế nào cũng không thể làm lay động tâm tình của hắn.
Hắn khẽ cười, tò mò hỏi:
- Ngươi chính là Hạn Bạt sao? Danh gọi Thác Bạt Huyên, trong truyền văn là nữ nhi của Hiên Viên hoàng đế?
Khuôn mặt Hạn Bạt vốn như tử tịch, cho dù Nhạc Vũ đề cập tới tính danh của mình cũng chưa từng có chút dao động.
Thẳng đến bốn chữ cuối cùng nàng mới lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt băng sương đáp:
- Không phải!
Giọng nói vô cùng đoạn tuyệt, giống như đối với tên mà Nhạc Vũ vừa nhắc qua lại thầm hận khắc cốt.
Nhạc Vũ chỉ làm như không nghe thấy, bỗng dưng phẩy nhẹ tay áo đem Ứng Long ném ra, vô số xích sắt màu bạc quấn quanh đem vị thượng cổ Kim Tiên hoàn toàn khóa chặt.
Mà một đầu xiềng xích Nhạc Vũ trực tiếp ném qua cho Chiến Tuyết, ngữ khí thật thản nhiên nói:
- Thiên quy sở định phàm nhân cùng thần tiên không được kết hôn, Nhân tộc cùng Yêu tộc cũng không được giao hợp. Nếu không phải Tuệ nhi chính là thần long thân thể, không tính là Yêu loại, chỉ sợ hiện giờ trẫm cũng xem như làm trái với thiên quy mà Hạo Thiên định ra…
Nói tới đây, Nhạc Vũ chợt khựng lại nhìn thẳng Hạn Bạt nói:
- Trẫm cùng phụ thân ngươi có giao tình nhiều năm, lần này nếu ngươi chịu trợ giúp trẫm, ngày sau khi ta đăng lên Trung Thiên đại đế vị, nhất định khiến hai người các ngươi kết thành uyên ương, thay đổi sinh tử. Không biết ý của Thác Bạt công chúa lại như thế nào?
Vẻ mặt Thác Bạt vẫn băng băng, đứng thẳng tại chỗ như không hề nghe được lời nói của Nhạc Vũ, chỉ nhìn chăm chú vào Ứng Long, vốn không dám tin, tiếp theo trên mặt lại nổi lên vẻ lo lắng lẫn tức giận đan xen, ẩn hàm ý tứ thương tâm dục tuyệt.
Mà giờ khắc này Ứng Long cũng vừa thức tỉnh, mê mê tỉnh tỉnh liếc mắt nhìn qua, ngay sau đó lập tức cả kinh, đôi mắt giận dữ trừng lên, vô cùng dữ tợn:
- Nàng là Huyên nhi? Tại sao nàng biến thành bộ dáng như vậy? Không có khả năng, không có khả năng! Rõ ràng chỉ nói phong ấn hai mươi vạn năm thời gian, vì sao nàng phải chịu cực hình nặng nề này? Chẳng phải sống không bằng chết hay sao? Hiên Viên hoàng đế, Hạo Thiên lão nhi! Các ngươi dám khinh thường ta…
Thanh âm dần dần biến thành vô cùng thô bạo, thê thảm tuyệt nhiên. Trong đôi mắt Hạn Bạt cũng lóe ra nước mắt, vừa chảy ra liền bị diễm lực quanh thân thiêu đốt bốc hơi, chỉ mơ hồ thấy được trên mặt tràn đầy vẻ âu sầu.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, đang định nói chuyện lại nghe Minh Hà bỗng dưng hừ lạnh một tiếng:
- Nói đủ rồi chứ? Chư vị đạo hữu, xin hãy động thủ!
Chỉ thấy dưới chân Minh Hà mở ra thập nhị diệp hồng liên, vô tận nghiệt hỏa điên cuồng thiêu đốt. Cùng âm sát hung lệ khí tức cùng huyết dịch tanh hôi dung hợp, chỉ nháy mắt đã ngưng tụ ra một thanh hắc diễm huyết đao thật lớn.
Trong hư không hiện ra ba mươi sáu viên Huyết Linh Thần Châu tựa như huyết sắc tinh tú hướng chỗ Nhạc Vũ lần lượt rơi xuống.
Cơ hồ mỗi một viên đều nặng như núi cao, đồng dạng đều có huyết diễm thiêu đốt.
Vừa ra tay liền đem hết toàn lực không chút lưu tình khiến linh lực bên trong Phần Minh Thiên chấn đãng dữ dội, mùi tanh hôi lan tràn xông thẳng vào mũi.
Nhạc Vũ thấy thế cũng không chút hoang mang, ba trăm sáu mươi lăm Thai Tàng Hư Không kiếm vừa chữa trị xong bỗng dưng xoay chuyển với tốc độ cao, đem Thai Tàng không gian triển khai tới mức lớn nhất, trực tiếp bắn ra liền đem ba mươi sáu viên Huyết Linh Thần Châu toàn bộ bao phủ bên trong hư không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http:// mTruyen.net
Tuy linh châu không ngừng va đập khắp chung quanh, huyết diễm thiêu đốt khiến kiếm trận như không chịu nổi công kích, nhưng có thêm Trấn Thế Chung đạt được phân nửa uy lực của Hồng Mông Khí trấn áp, có thể miễn cưỡng đem Huyết Linh Thần Châu tạm thời phong ấn bên trong Thai Tàng Hư Không kiếm trận.
Sau đó Ngũ Sắc Thần Quang lại bắn ra liền làm hắc diễm huyết đao vừa chém tới băng diệt hơn phân nửa.
Theo sát phía sau là cự qua trong tay Xi Vưu, xé rách hư không quét ngang mà đến!
Không đợi Xi Vưu lao tới gần, thân hình Chiến Tuyết bỗng dưng biến hóa.
Ngay sau đó sát, lôi, long ba đôi cự dực duỗi ra, kéo dài khắp trăm vạn dặm thế giới, Cửu Chuyển Huyền Công vận khởi, hóa thành pháp thân sáu tay, một tay cầm Xi Vương Kíc, một kích nghênh đón Xi Vưu công tới.
Kích qua giao nhau, bên trong Phần Minh Thiên lập tức nổ vang chấn động! Thân hình Chiến Tuyệt chợt lui ra sau, trong miệng tràn ra một tia máu tươi.
Mà Xi Vưu vẫn đứng nguyên tại chỗ lù lù bất động, toàn thân bị tử lôi quấn quanh tạc ra vô số miệng vết thương.
Trên gương mặt người đứng đầu thượng cổ Cửu Lê bộ tộc không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.
Tuy pháp lực của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng thần sát lực của Chiến Tuyết cũng thật sự vô cùng mạnh mẽ! Tuy vẫn còn kém hơn hắn một bậc, nhưng chỉ dựa vào Vô Thượng Lôi Pháp thần thông qua lần giao thủ vừa rồi xem như đã ngang ngửa lẫn nhau!
Ngày nữ tử này cướp đoạt thần tinh của hắn còn chưa đạt tới hai mươi năm thời gian, làm sao có thể mạnh mẽ tới nông nỗi này!
Chẳng thể trách Nhạc Vũ lại dám xông vào Vô Tận Diễm Hải Phần Minh Thiên!
- Thái Sơ Kim Tiên! Vĩnh hằng pháp tắc mười hai tầng!
Vẻ mặt Minh Hà cũng giật mình, đợi khi mười chín tầng huyết sắc quang luân sau lưng Chiến Tuyết lục tục mở ra, tiếp theo hắn chợt nghĩ ra điều gì, lại hít sâu một hơi rét lạnh!
- Hay chính hai người này đã làm Hình Thiên thân vẫn!
Sau Xi Vưu tấn công, thần thông linh bảo lại như gió bão mưa rào liên miên ập tới.
Trong tay hắc y nhân bỗng dưng rút ra trận kỳ, ba tầng phù trận bên trong Phần Minh Thiên được thúc giục, lập tức đem bạch diễm bên trong toàn bộ tụ họp, hóa thành một cự đại hỏa thương đánh thẳng xuống!
Bên trong có vô tận diễm lực tụ tập bốc cao lên tới ngàn vạn độ, vô cùng hung hãn cắn nuốt.
Nhạc Vũ cũng không hề nhìn tới, Hà Đồ Lạc Thư hiện ra hình dáng hậu thiên bát quái, lần lượt hiện lên trên đỉnh đầu cùng dưới chân hắn.
Một tòa linh trận khổng lồ chỉ trong nháy mắt đã hình thành, phân bố khắp ba tầng Phần Minh Thiên, cùng linh trận nơi đây đối kháng, khiến thiên địa linh lực hoàn toàn hỗn loạn, không còn cách nào khống chế.
Hỏa diễm cự thương cũng không chú trì hoãn vỡ ra trước người Nhạc Vũ chừng ngàn vạn trượng.
Tất Phương ở ngoài cũng điên cuồng cười to:
- Xem ra lần này còn phải dựa vào ta!
Thân hình hắn biến ảo hóa thành thiên địa pháp tướng, hiện ra một đầu hỏa điểu thật lớn ngay trước mặt mọi người. Phảng phất như có một đầu bạch hạc đang thiêu đốt, cả người thanh diễm lượn lờ, bên dưới bụng chỉ hiện ra một chân.
Hai cánh duỗi ra, lập tức đem diễm lực vừa phân tán dần dần hút tụ vào bên trong.
Nhạc Vũ cũng không hề ngoảnh đầu nhìn qua, trực tiếp nhìn tới chỗ Vũ Sư Thương Dương đang cùng Phong Bá hợp lực tạo ra hàng vạn hàng ngàn băng trùy phong bạo, trong mắt lóe ra tinh mang.
- Thân kẻ dưới dám phạm thượng, tội ngươi đáng chết! Giữa thiên địa này đã không còn nơi cho ngươi dung thân, không chết còn đợi gì nữa?
Vũ Sư còn đang thúc giục thần lực, bỗng dưng thân hình run rẩy, trong hư không bỗng nhiên hiện ra vô số hồng sắc lôi quang phá không đánh xuống, giống như một đầu lôi xà khổng lồ đánh thẳng vào người hắn, thanh thế so với lần trước còn mạnh mẽ hơn gấp bội lần!
Vũ Sư bỗng dưng gào thét một tiếng thê thảm, không còn cách nào bận tâm tới việc đối phó Nhạc Vũ, trực tiếp hóa thành một đạo thủy quang hướng bên ngoài Phần Minh Thiên bỏ chạy.
Chỉ còn lại Phong Bá vẫn ngây người đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ tràn đầy kinh hãi!
Rõ ràng mới mười mấy ngày trước vị An Thiên Huyền Thánh đại đế này còn chưa đủ khả năng hoàn toàn thao túng thiên ý như vậy, hiện tại một lời thành sấm, còn hơn cả một vị Thái Sơ Kim Tiên Vu Thần, không còn chỗ cho ai dung thân, đây là khí vận cao tới bực nào?
Trong tay Nhạc Vũ ném ra một ấn tỳ, tử khí cuồn cuộn, cửu long quấn quanh hóa thành phạm vi ngàn vạn trượng hướng Nhiên Đăng xa xa áp chế.
Lập tức cùng một cây thước khổng lồ va chạm vào nhau, lập tức đem tiên thiên đệ nhất thiên địa Lượng Thiên Xích ép tới mức trầm xuống dưới.
Nhiên Đăng phất tay áo, một cỗ hỏa diễm dâng lên quanh thân, lúc này mới nâng Trấn Thiên Tỳ lên giữa không trung không cho rơi xuống dưới.
Thân hình Tất Phương ở bên kia đã dần dần bành trướng, Chiến Tuyết bỗng dưng đem đại phủ của Hình Thiên kề sát vào cổ họng Ứng Long, ánh mắt băng sương hờ hững, nhìn thẳng trừng trừng vào mặt Hạn Bạt.
Sát ý của nàng bốc cao, trên lưỡi búa cũng ngưng tụ ra vô số sát lực lôi quang.
Giống như ngay lập tức nàng sẽ đem đầu Ứng Long một búa chém xuống.
Thác Bạt Huyên cũng không còn dám do dự, hỏa diễm toàn thân bỗng nhiên co rụt lại, liền đem quang minh bạch diễm nổ tung bắn tới thổi quét mất gần phân nửa.
Ngay sau đó cuốn trở về, diễm quang lóe ra trực tiếp chém thẳng về phía Tất Phương, khiến Tất Phương không cam lòng gào rống lên một tiếng, nhưng chỉ đành nhanh chóng thối lui. Một chân duy nhất dưới bụng cầm lấy một vũ khí giống như mỏ chim giao kích cùng phủ mâu của Hạn Bạt, cả không gian lập tức dấy lên hỏa viêm đầy trời.
Lúc này Nhạc Vũ lại nhìn thẳng vào thân ảnh hắc y nhân, vừa rồi một phen giao thủ, nhìn qua vẫn không có hại mà vẫn còn thừa lực, nhưng Nhiên Đăng cùng Xi Vưu vẫn chưa đem hết toàn lực đối phó hắn.
Mà người trước mắt ngoại trừ khống chế phù trận, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ra tay.
Bỗng dưng cười lớn, Nhạc Vũ nhìn lên thương thiên:
- Hồng Quân a Hồng quân! Hay là ngươi đang nghĩ, lần này ngươi đã thắng định rồi?