Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc khai mở Thiên Thủ Thiên Nhãn, thân hình thanh niên tuấn mỹ cũng bành trướng đến trăm vạn trượng, ngàn lẻ bốn mươi tám cánh tay đều cầm pháp khí mở ra sau lưng, ngàn lẻ tám bốn mươi con mắt lần lượt xuất hiện trên đỉnh đầu, pháp tướng cực kỳ uy nghiêm, chỉ liếc qua đã khiến người nghiêm nghị.
- Từ Hàng đạo nhân?
Nhạc Vũ nhíu mày, trong lòng thoảng qua kinh dị, khí tức Từ Hàng đạo nhân rõ ràng là Hỗn Độn chuẩn thánh!
Theo như hắn biết, lúc gặp người này vào trăm năm trước mới chỉ ở Đại La Kim Tiên, những năm này cũng chưa nghe thấy hắn Độ Kiếp, vậy sao đã chứng nhận Thái Sơ Kim Tiên hồn ấn?
Bỗng nhiên trong lòng hắn có sở cảm, long nhãn khai mở nhìn về một tờ đạo phù tử kim sâu trước ngực Từ Hàng, đang chiếu vào thần hồn.
- Thì ra là thế!
Biết được nguyên do, Nhạc Vũ không khỏi cười nhạt, dùng Tử Kim đạo phù để thay thế Thái Sơ Kim Tiên hồn niệm, cũng khó trách một thân thần thông pháp lực của Từ Hàng bỗng nhiên tiến nhanh.
Hắn có thể trong vòng mấy trăm năm đem Chiến Tuyết cưỡng ép bay vụt đến Thái Sơ Kim Tiên cảnh giới. Nguyên Thủy Thiên Tôn tự nhiên cũng có thủ đoạn khiến đệ tử tạm thời tăng lên cảnh giới, thủ đoạn như vậy với hắn hiện giờ cũng không có gì kỳ lạ, ngược lại càng hiếu kỳ với thiên địa pháp tướng của Từ Hàng.
Cao thấp xem kỹ, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi lóe lên kỳ quang .
- Thiên Thủ Thiên Nhãn! Thực là suy nghĩ khác người. Cửu Chuyển Huyền Công lại có thể bổ toàn đến mức độ này! Muốn xây căn cơ như thế, không trách Từ Hàng đạo hữu, chậm chạp không đột phá Đại La Kim Tiên.
Thần sắc Từ Hàng lại âm trầm, tuy được Nhạc Vũ khen ngợi nhưng không hề lộ vẻ vui mừng, sau khi triển khai toàn bộ pháp tướng liền nói:
- Bệ Hạ quá khen! Nếu nói là Cửu Chuyển Huyền Công, Luyện Thể chi pháp, thế gian này, trừ mấy vị Thánh Nhân thì ai có thể so sánh qua được Bệ Hạ? Thiên Thủ Thiên Nhãn chi pháp của ta thật sự không đáng Bệ Hạ mỉm cười một cái.
Nhạc Vũ mỉm cười, cũng không trả lời, dù hắn rất ít khi triển khai thiên địa pháp tướng, bất quá muốn gánh chịu cắn trả của Thiên Ý Kiếm, thực sự cần một đạo thể vô cùng cường hoành, đổi lại người khác dù dùng khí vận chống đỡ cũng muốn sụp đổ, đối phương khen ngợi như vậy không phải vô cớ.
Từ Hàng cũng dừng lời, ngàn lẻ bốn mươi tám con mắt ngưng tụ quan chiếu:
- Lúc này giáo ta cùng Tây Phương Giáo chấm dứt ân oán. Lại không biết Huyền Thánh Đại Đế tới đây chính là ý gì? Chẳng lẽ là muốn cùng Từ Hàng, chấm dứt nhân quả hai trăm năm?
Bị ngàn đạo thần mục quan chiếu, sát cơ trong lòng Nhạc Vũ chợt dâng lên rồi lại nhanh chóng tản đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http:// mTruyen.net
Cũng không biết vì sao trên người Từ Hàng lộ ta tích lũy không ít nhân đạo thiện công, tuy còn chưa đủ để khiến hắn cố kỵ nhưng tất nhiên ở nhân gian đã làm qua vô số chuyện tốt, bất quá có Nguyên Thủy Thiên Tôn làm hậu thuẫn, nhất thời cũng không tốt ra tay.
Hắn có thể đảm nhiệm An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cũng do người này thôi động. Nếu là ngày sau vẫn có thể một mực như thế giúp mọi người làm điều tốt thì hắn cũng tạm không so đo nhân quả trước kia, nhưng nếu như vẫn chấp mê bất ngộ, muốn đối địch với hắn thì cũng không ngại trả giá biến đối phương thành tro bụi.
Mỉm cười, Nhạc Vũ lại nhìn chỗ rất nhiều Hỗn Độn Kim Tiên, kịch chiến, tập trung vào ba ngọn Tiên Thiên Lưu Ly tử khí phong đăng, một thức hai giả chập chờn bất định trong linh lực phong bạo.
- Truyền thuyết Tiên Thiên có Tam đại bảo đăng, cùng tụ nhân đạo công đức. Một là Bát Cảnh đăng, một vị Bảo Liên đăng, một là Lưu Ly đăng, đều là Tiên Thiên Chí Thánh, tuyệt đỉnh Linh Bảo. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là bất phàm.
Chú mục vào Lưu Ly đăng, duệ mang sát cơ lóe lên trong mắt Nhạc Vũ rồi biến mất, tiếp đó cười nhẹ:
- Từ Hàng đạo hữu, ngươi nói trẫm vì sao mà đến!
Sắc mặt Từ Hàng lập tức lần nữa trầm xuống:
- Quả nhiên không ngoài sở liệu! Nghe nói Bệ Hạ vì chuyện của Thủ Chân nên kết nhân quả sinh tử với Nhiên Đăng sư thúc! Hôm nay bệ hạ nhất định phải như thế, cùng Xiển Giáo ta không chết không ngớt?
Nhạc Vũ nghe vậy không hề tức giận, mắt lộ vẻ tò mò:
- Từ Hàng đạo hữu, chẳng lẽ Xiển Giáo các ngươi ngay cả phản giáo cũng muốn phù hộ? Nhiên Đăng đã cùng hai thánh Tây Phương tư thông, đáng ra không còn ở trong giáo ngươi mới đúng.
Từ Hàng yên lặng một lát lại lắc đầu:
- Dù vậy cũng nên do tự Xiển Giáo ta xử lý, còn chưa tới phiên bệ hạ!
Nhạc Vũ cười lạnh, không muốn nói thêm, xiết chặt Tam Diệu Như Ý Kiếm trong tay, đạp mạnh một bước cưỡng ép vặn vẹo không gian trăm vạn dặm hiện thân sau pháp tướng của Từ Hàng, tựa như dạo chơi tiến về chỗ hạch tâm phong bạo.
Từ Hàng nhíu mày, đang muốn hồi thân thì chợt cảm thấy một kiếm áp sát lực quan không bay tới, chính là Chiến Tuyết đồng dạng triển khai pháp thân, sáu cánh sáu tay đều cầm binh khí, sát lực lôi quang đều thanh thế hùng hồn khiến người sợ hãi.
Dưới áp bách của ý niệm này, Từ Hàng cũng chỉ có thể toàn lực triển khai pháp tướng mới có thể đối kháng, không khỏi nheo mắt, ngoài kinh hãi thì đa phần đều là bất đắc dĩ.
Nhạc Vũ cũng đã đến gần cây Lưu Ly đăng. Chỗ này có rất nhiều Hỗn Độn chuẩn thánh kịch chiến, thời không vỡ nát, dư lực của cương phong và thần thông lan tràn trùng kích bốn phía, dù là Đại La Kim Tiên chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị trọng thương.
Nhạc Vũ lại xem nơi đây như hậu hoa viên nhà mình, nhàn nhã tự nhiên.
Lưu Ly đăng ở xa tựa hồ cũng có cảm giác với Nhạc Vũ , mỗi cái giẫm chân của hắn đều khiến hồn niệm Nhiên Đăng rung động lắc lư, kiêng kị sợ hãi đã đến cực hạn.
Vừa lúc Nhạc Vũ tiếp cận đến vạn trượng thì một nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt, đồng dạng triển khai pháp thân, sau lưng có mười chín đạo quang luân trí tuệ, chân đạp bảo liên hoa, tay phải cầm phất trần, tay trái cầm hoa sen.
Nhạc Vũ vừa nhìn đã nhận ra lai lịch người này.
- Đại Thế Chí?
- Đúng là tiểu phật!
Đại Thế Chí cũng cúi người hành lễ, vẻ ngưng trọng:
- Nhiên Đăng pháp sư cùng ước hẹn với nhị vị giáo chủ Tây Phương, không lâu sau sẽ đầu nhập Tây Phương Giáo, đảm nhiệm quá khứ phật vị. Kính xin Huyền Thánh Bệ Hạ lần này có thể giơ cao đánh khẽ.
- Không lâu sau? Nói cách khác, hiện tại còn còn chưa phải Quá Khứ Nhiên Đăng Cổ Phật?
Đại Thế Chí lập tức khẽ giật mình, há miệng còn muốn nói thêm nhưng Nhạc Vũ không muốn dây dưa, vung tay ném Trấn Thế Tỳ lên trời, đón gió hóa thành ngàn vạn trượng.
Trong mắt Nhạc Vũ cũng đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang sáng chói:
- Cút ngay!