Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Lệnh Hoan Lạc Cùng Sếp
  3. Chương 9-10
Trước /11 Sau

Quân Lệnh Hoan Lạc Cùng Sếp

Chương 9-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quyển 1 – Chương 9: Ứng cử viên cho gìn giữ hòa bình

Tháng mười, khi nhân dân cả nước đều đắm chìm ở trong niềm vui chào mừng ngày Quốc Khánh, ở một nơi khác của trái đất, một nước nhỏ ở Tây Phi-- Samos, lại bùng phát cuộc xung đột vũ trang quy mô lớn nhất kể từ thành lập nước tới nay, chiến tranh từ cảng lớn nhất thành phố Conakry càn quét tới thủ đô Mori, hơn nửa quốc gia bị chiến tranh bao phủ, hơn một ngàn người mất mạng ở trong cuộc xung đột, hàng triệu ngôi nhà người dân bị phá hủy, rày đây mai đó.

Trung tuần tháng mười, quân phản chính phủ liên tiếp tháo chạy, rút vào vùng núi phía nam, quân chính phủ tái chiếm quyền kiểm soát hầu hết các khu vực.

Hạ tuần, khi dư luận quốc tế lên án cùng với sự can thiệp của Liên Hiệp Quốc, lực lượng vũ trang hai bên đạt được thỏa thuận ngừng bắn, nhóm đứng đầu Liên Hiệp Quốc đóng quân ở Samos đặc biệt cử phái đoàn quan sát quân sự đến sân bay Mori, giám sát việc thi hành các thỏa thuận ngừng bắn.

Mà ứng với yêu cầu của hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc, quyết định cử một lực lượng gìn giữ hòa bình đa quốc gia đóng tại Samos, giúp nước này duy trì trật tự trị an và hỗ trợ việc tiến hành Chủ Nghĩa Nhân Đạo.

Cục cảnh sát Tây Đường

“Nhiệm vụ gìn giữ hòa bình?” Nhìn tài liệu vừa mới phát xuống, tất cả mọi người không hiểu ra sao cả mà nhíu mày.

“Vậy không phải là tất cả những cảnh sát gìn giữ hòa bình đều tự nguyện ghi danh tham gia sao? Tại sao lần này cấp trên còn đưa chỉ tiêu xuống cho mỗi phân cục, ngay cả những người già yếu của phân cục chúng ta cũng phải tiến cử người đi? Các anh nói xem họ sẽ chọn ai?” Cảnh sát viên Tiểu Lý mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát, đối với chuyện gì cũng rất tò mò, cậu trằn trọc tự hỏi cả buổi, mặc dù không biết rõ, nhưng nghĩ đến phải mạo hiểm đi Tây Phi, lại có chút kích động.

“Bộ xương già này của tôi chừng hai năm nữa thì về hưu rồi, chắc chắn sẽ không phải là tôi, Tiểu Lý, tôi thấy có lẽ là cậu đấy.” Lão Trương đã có ba mươi năm tuổi nghề cảnh sát, vừa uống trà vừa chậm rãi nói.

“Tôi không thể được.” Kích động thuộc về kích động, thật muốn phái cậu đến chỗ nguy hiểm như vậy sao, cậu có thể không làm, “Anh nhìn xem, phía trên này rõ ràng chỉ rõ, cần giỏi ngoại ngữ, tiếng Anh của tôi kém như vậy, chắc chắn không được chọn. Theo tôi thấy, lớn nhất có thể chính là chị Thẩm, bản lĩnh của chị ấy tốt, ngoại ngữ lại giỏi, nhất định chính là ứng cử viên tốt nhất làm cảnh sát gìn giữ hòa bình.”

“Tiểu tử cậu còn có phải là đàn ông hay không vậy, chuyện cực khổ gì cũng đều giao cho phụ nữ làm thế hả?” Tiểu Dương lườm khinh bỉ cậu ta, lớn tiếng nói.

“Lần này chỉ là chọn đi tham gia tập huấn, có thể vào lực lượng gìn giữ hòa bình hay không cũng không ai biết, nói không chừng cả thành phố A một người cũng không được chọn, mọi người cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” Thẩm Tòng Thiện cười cười, giảng hòa.

“Tiểu Thẩm, vào đây.” Lúc này, lão Thiệu – cục trưởng của phân cục đứng ở cửa lên tiếng gọi, ánh mắt của mọi người đều rơi ở trên người của Thẩm Tòng Thiện.

“Vâng.” Thẩm Tòng Thiện không thèm đếm xỉa đến ánh mắt đồng cảm, vui mừng, lo lắng ở xung quanh, đi vào phòng làm việc của cục trưởng.

Đóng cửa lại.

“Tiểu Thẩm à, chuyện lựa chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình lần này, cháu biết chứ.” Cục trưởng Thiệu là một ông già ôn hòa, nói chuyện lúc nào cũng tươi cười, ánh mắt ông nhìn Thẩm Tòng Thiện giống như là bậc bề trên nhìn vãn bối trong nhà mình vậy, hiền từ và thân thiết.

“Cục trưởng Thiệu, cháu đã nhìn thấy tập tài liệu.” Thẩm Tòng Thiện gật đầu, nói.

“Đúng vậy, tập huấn lần này ta muốn cử cháu đi, không biết cháu có ý kiến gì hay không?” Cục trưởng Thiệu cũng không vòng vo, vào thẳng chủ đề.

“Việc này.” Mặc dù nói Thẩm Tòng Thiện có chút chuẩn bị tinh thần, nhưng nhanh như vậy mà cục Trưởng đã định người rồi, hoặc ít hoặc nhiều cô vẫn có chút kinh ngạc.

“Thế nào? Có khó khăn sao?” Cục trưởng Thiệu ân cần hỏi.

“Không có, chỉ là có chút bất ngờ.” Thẩm Tòng Thiện cười cười.

“Ta biết, chẳng qua là cấp trên cho thời gian eo hẹp quá, ngày mai sẽ phải cử người đi qua. Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cháu thích hợp nhất. Tình hình trong cục cháu cũng thấy rồi đấy, không phải là già thì là không đủ điều kiện, chỉ có trình độ nghiệp vụ của cháu là cao nhất. Tập huấn lần này, mỗi phân cục đều phải cử người tham gia, cháu cần biểu hiện thật tốt. Được chọn thì là làm vinh vang cho trong cục, không được chọn cũng là rèn luyện và tôi luyện năng lực cá nhân mà thôi.” Cục trưởng Thiệu cười cười nói.

“Ngày mai?” Thẩm Tòng Thiện hơi có chút giật mình hỏi: “Gấp như vậy ư.”

“Đúng vậy, cho nên hôm nay cho cháu nghỉ một ngày, về sớm một chút để chuẩn bị đi.” Cục trưởng Thiệu cười vỗ vỗ vai của cô, nhắc nhở.

“Vâng.” Thẩm Tòng Thiện muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng nuốt xuống. Cô biết, mặc dù nhìn thoáng qua thì cục trưởng Thiệu rất dễ nói chuyện, nhưng vừa rồi ông nói một hơi căn bản không có cho cô cơ hội suy nghĩ và lựa chọn, bất kể cô có đồng ý hay không, chuyện này cũng đã được quyết định như vậy, cô cũng không tiện nói gì thêm nữa.

Không phải cô không chịu đi, chẳng qua là trực giác có nhiều chỗ dường như có chút khác thường, về phần đến tột cùng chỗ nào bất thường, cô cũng không nói lên được.

“Cục trưởng Thiệu, vậy cháu trở về thu dọn đồ đạc.” Nghĩ tới đây, Thẩm Tòng Thiện nói một tiếng với cục trưởng Thiệu, liền xoay người đi ra ngoài.

Sau lưng, cục trưởng Thiệu thu hồi nụ cười, sờ sờ đầu trọc trơn bóng của mình, nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy, cũng cảm thấy khó hiểu: “Không hiểu sao người của cục thị chỉ đích danh tiểu Thẩm? Còn không cho ông nói cho cô ấy biết, thật sự là kỳ lạ.”

Về đến nhà, Thẩm Tòng Thiện đem chuyện mình sắp sửa đi tham gia tập huấn nói cho người trong nhà biết, trước sau như một, Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò mấy câu bảo cô chú ý an toàn, mà Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như hoàn toàn không liếc nhìn cô lấy một cái.

Cùng lúc đó, cô gọi điện thoại cho Lương Tư Hàn, như cô dự đoán, anh đương nhiên không đồng ý cho một cô gái như cô đi đến đất nước Samos nguy hiểm như vậy, Thẩm Tòng Thiện buộc lòng phải trấn an anh, thật sự là trong cục không có người nên mới cử cô đi, vả lại nhiều người tập huấn như vậy, tỷ lệ cô được chọn thật sự cực kỳ nhỏ, anh là lo lắng vô ích.d

Cuối cùng Lương Tư Hàn bị cô thuyết phục, nhiều lần dặn dò cô đừng cậy mạnh, có chuyện gì thì liên lạc cho anh, anh cũng sẽ bảo người trong phân cục mình chiếu cố cô, điều này khiến Thẩm Tòng Thiện rất cảm động.

Buổi tối, thu dọn hành lý xong, Thẩm Tòng Thiện mở máy tính, tỉ mỉ xem lại tư liệu cục E đưa cho cô, đó là phần huấn luyện để cho các ứng cử viên biết trước tình hình cơ bản của quốc gia mà họ sắp đi đến, có hiểu biết trước về nhiệm vụ, chuẩn bị tốt tâm lý phòng bị.

“Samos, nằm ờ bờ Tây của Tây Phi, phía Bắc là láng giềng Guinea Bissau, Senegal và Mali, phía Đông giáp Bờ Biển Ngà, phía Nam tiếp giáp với Sierra Leona và Liberia, phía Tây giáp Đại Tây Dương…”

“Dân số cả nước vẻn vẹn hơn 900 vạn người, nhưng chia làm hơn 200 bộ tộc lớn nhỏ. Cư dân Bắc Bộ, Trung Bộ chủ yếu là thờ đạo Hồi, bộ tộc Fula và nhóm sắc tộc Malinke chiếm khoảng 65% dân số cả nước. Cư dân Nam Bộ chủ yếu thờ Thiên Chúa Giáo và sùng bái tộc Susu, dân số chiếm khoảng 30%. Tiếng Pháp và tiếng Anh đều là ngôn ngữ chính thức… ”

“Bắt đầu từ thế kỷ 15 trở thành thuộc địa của nhiều nước, mãi đến năm 1958 tuyên bố độc lập, là một quốc gia chính giáo hợp nhất[1], với chế độ quân sự độc tài, xung đột bộ lạc nổi tiếng hậu thế…”

[1] Chính giáo hợp nhất: là chế độ chính trị dựa vào tư tưởng thần quyền hay do thủ lĩnh các tôn giáo nắm quyền thống trị.

“Là một trong những quốc gia mà Liên Hiệp Quốc công bố là kém phát triển nhất. Kinh tế dựa vào nông nghiệp, khai thác mỏ là chính, cơ sở công nghiệp yếu kém. Lương thực không thể tự cấp, thu chi quốc tế mất cân đối…”

Quyển 1 – Chương 10: Huấn luyện viên chính là anh ta

Ngày hôm sau, Thẩm Tòng Thiện đi đến trung tâm tập huấn trình diện, cô vừa bước vào cửa, một giọng nữ trong trẻo như chim vàng anh đột nhiên vang lên.

“Tòng Thiện!”

Cô ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện hóa ra là bạn học thời trung học đã lâu không gặp-- Lộ Gia Nghi.

“Gia Nghi!” Thẩm Tòng Thiện cũng rất ngạc nhiên, hồi đi học, quan hệ của hai cô rất tốt, nhưng sau đó một người thi đậu đại học cảnh sát nhân dân Trung Quốc, một người thì học quân y.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Mình là tới ghi danh tham gia cảnh sát gìn giữ hòa bình.” Thẩm Tòng Thiện cười nói, hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi T-shirt màu trắng đơn giản, phối hợp với quần jean màu sáng, cột tóc đuôi ngựa rất cao, trông thoải mái và đơn giản.

“Đúng lúc, mình cũng là đến huấn luyện, sau này chúng ta cũng có bạn rồi.” Lộ Gia Nghi hưng phấn nói.

Cô ấy là cô gái rất xinh đẹp, diện mạo thiên về kiểu thành thục quyến rũ, nhìn qua trông có vẻ vô cùng cuốn hút, hơn nữa mặc chính là một chiếc váy quây buộc dây cổ lộ vai, chân mang giày cao gót nhỏ, trên mặt còn trang điểm nhẹ, vô cùng bắt mắt.

Nhưng cách ăn mặc mộc mạc của Thẩm Tòng Thiện cũng không có thua kém bao nhiêu, mặc dù cô không thuộc về kiểu tuyệt đẹp, nhưng ngũ quan xinh xắn, làn da mịn màng, lộ ra hồng hào khỏe mạnh, hơn nữa vóc người cao gầy, cả người trông rất thoải mái.

“Cậu cũng là vì nhiệm vụ gìn giữ hòa bình lần này mà tới sao?” Thẩm Tòng Thiện có chút kinh ngạc, cô biết trong quân đội gìn giữ hòa bình sẽ có phân đội y tế, nhưng bố của Lộ Gia Nghi là một viện trưởng của bệnh viện quân khu, bố cô làm sao chịu để cho con gái bảo bối tới đơn vị này chịu khổ chứ?

“Đúng vậy.” Lộ Gia Nghi dùng sức gật đầu.

“Cậu mặc như vậy đến tập huấn sao?” Thẩm Tòng Thiện quét mắt nhìn cô ấy từ đầu tới cuối mấy lần, càng không dám tin.

Mặc dù tập huấn còn chưa có chính thức bắt đầu, nhưng dầu gì bên trong cũng là trụ sở huấn luyện chính quy nghiêm túc, Lộ Gia Nghi mặc đồ này trông giống như là đi xem mắt, chứ không phải là đi huấn luyện.

“Ôi trời, mình lén nói cho cậu biết.” Lộ Gia Nghi nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hàng mi cong dày vẽ ra hai độ cong giảo hoạt, cô ấy ghé sát vào bên tai của Thẩm Tòng Thiện, nhẹ giọng nói, “Thật ra thì mình đến tìm người.”

“Gì cơ? Cậu tới đây tìm ai?” Thẩm Tòng Thiện cau mày hỏi.

“Thần tượng của mình.” Nghĩ tới người đàn ông như vị thần trong lòng, ngày thường tính tình của Lộ Gia Nghi tùy tiện ấy mà lại biểu lộ vẻ mặt thiếu nữ ngượng ngùng, cô nhỏ giọng thầm thì.

“Thần tượng? Mình thấy là gặp người yêu ấy chứ.” Thẩm Tòng Thiện xuất thân cảnh sát hình sự, làm sao nhìn vẻ mặt Lộ Gia Nghi mà không hiểu, cô nhịn không được cười trêu nói.

“Xuỵt, nhỏ giọng một chút.” Xung quanh người đến người đi, Lộ Gia Nghi kéo Thẩm Tòng Thiện đến một bên ngồi xuống, “Cậu cũng đừng có nói lung tung, anh ấy còn chưa phải là bạn trai của mình.”

Thẩm Tòng Thiện bị bộ dáng khẩn trương của cô ấy chọc cười, cô trêu chọc nói: “Ai có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể khiến cho Lộ đại tiểu thư của chúng ta đuổi tới đây vậy.”

“Anh ấy tên là Hàn Dập Hạo, Thượng tá trẻ tuổi nhất quân khu S, cấp trung đoàn, cũng là một trong những huấn luyện viên tập huấn lần này. Không chỉ trẻ

tuổi, năng lực mạnh, hơn nữa còn siêu đẹp trai.” Nhắc tới người trong lòng ngưỡng mộ, Lộ Gia Nghi không nhịn được chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt khao khát.

“Lộ tiểu thư, nước miếng của cậu cũng chảy ra rồi kìa, mau lau đi.” Thẩm Tòng Thiên trịnh trọng nhắc nhở.

Lộ Gia Nghi phản xạ có điều kiện liền lau khóe miệng, sau khi biết được bị lừa, oán trách trừng mắt nhìn Thẩm Tòng Thiện: “Đáng ghét, cậu cứ giễu cợt mình đi, nói cho cậu biết, khi anh ấy đến, vẫn không có dừng lại chỗ mình một cái. Nhưng mình khác với mấy người phụ nữ kia, mình nhất định sẽ khiến cho anh ấy lưu lại ấn tượng đặc biệt với mình.”

Nhìn bộ dáng Lộ Gia Nghi tuyên thệ với chủ tịch Mai, không theo đuổi được mỹ nam thề không từ bỏ, Thẩm Tòng Thiện cười nói: “Được rồi, cậu sống sót qua mấy ngày này trước đi rồi hãy nói. Mình đi trình diện trước đây, chờ lúc rảnh lại từ từ tán gẫu.”

“Được rồi, nói không chừng chúng ta còn ở cùng nhau đấy.” Lộ Gia Nghi hưng phấn nói, lòng tràn đầy đắm chìm trong niềm vui sắp được nhìn thấy Hàn Dập Hạo.

Tuy nhiên, mặc dù cùng là tới huấn luyện, nhưng một là cảnh sát, một là bác sĩ, bất kể là về kỹ năng nghiệp vụ hay là huấn luyện thể năng, sự khác biệt cũng rất lớn, cho nên khu vực chỗ ở của Thẩm Tòng Thiện và Lộ Gia Nghi đều được tách riêng.

Chia tay bạn tốt, Thẩm Tòng Thiện đến túc xá mới cất quần áo, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, buổi chiều cuộc huấn luyện chính thức bắt đầu.

Cũng giống như những năm trước, trước tiên do lãnh đạo của bộ công an đảm nhiệm nói lời động viên.

“Các bạn đều là những phần tử tinh anh do mỗi phân cục đề cử đến, mỗi lời nói và hành động đều là đại biểu cho cục cảnh sát của mình….”

Thẩm Tòng Thiện bình tĩnh quan sát một vòng, phát hiện có rất nhiều người, đại khái khoảng hơn 300 người.

“Muốn phấn đấu đề cao khó khăn gian khổ, tinh thần chịu khổ, muốn nỗ lực đề cao kỹ năng cảnh vụ của mình, tổng hợp tố chất….”

Trong đó cô còn thấy được vài gương mặt quen, vốn đều là cảnh sát hết sức ưu tú, nhưng hầu hết các ứng cử viên đều là đến từ vùng khác, có vẻ như các văn bản đã được đưa xuống cho bọn họ trước một thời gian rồi.

Thẩm Tòng Thiện có chút không tập trung mà lắng nghe diễn thuyết dài dòng tẻ nhạt ở phía trước, trong lòng suy nghĩ một số chuyện lung tung, rất nhanh suy nghĩ đã bay xa.

“Bây giờ xin mời đồng chí quân đội, là huấn luyện viên chính lần này — Thượng tá Hàn Dập Hạo phát biểu.”

Hàn Dập Hạo? Tên này sao nghe có chút quen tai, Thẩm Tòng Thiện nhanh chóng nhớ ra, anh ta chính là đối tượng ngưỡng mộ trong lòng mà Lộ Gia Nghi nhắc tới.

Nhưng khi ánh mắt tò mò của Thẩm Tòng Thiện xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng người nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc trang phục nguy trang kia, ánh mắt sắc bén như chim ưng, vóc người cao ngất như cây tùng, trong nháy mắt như bị một tia sét đánh trúng.

Dĩ nhiên anh ta chính là “Người đàn ông cầm thú” hại cô bị cách chức mà còn từng cợt nhã cô!

Tên khôn này lại là Thượng tá? Còn là người chỉ huy tập huấn lần này?

Trong lòng Thẩm Tòng Thiên căm hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, gần đây cô gặp cái vận cứt chó gì thế này, sao lúc nào cũng gặp phải tên ôn thần này vậy, lần này thì tốt rồi, tên cặn bã này lại trở thành huấn luyện viên của cô, đây là cái thói đời gì thế!

Khí chất hoàn toàn khác với hai lần gặp mặt trước đó, Hàn Dập Hạo mặc quân phục vào trông rất nam tính và cương nghị, nếu không phải đối với anh ta ấn tượng quá sâu sắc, trong lúc nhất thời Thẩm Tòng Thiện cũng khó có thể đánh đồng người con cháu nhà giàu có đầy mùi tà khí kia với người sĩ quan trẻ tuổi khí khái hào hùng này.

Đầu anh đội mũ huấn luyện mặc quân phục, cắt may vừa người làm cho vóc người cường tráng to lớn của anh trông vô cùng “Hùng dũng”, ống tay áo được xắn lên lộ ra cơ bắp cánh tay, rắn chắc và đường nét rõ ràng, hai chân dài giang ra đứng dưới ánh mặt trời, chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét nhìn toàn sân tập, tỏa ra một loại khí phách như lưỡi dao sắc.

Anh mở miệng nhanh gọn, giọng nói vang vọng ở trên bãi tập: “Hạng mục tập huấn lần này có bắn súng, lái xe, bơi lội, ngoại ngữ, thể năng, các loại lễ nghi quốc té, cường độ huấn luyện tham khảo thêm tình hình huấn luyện bộ đội gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc, toàn bộ quá trình thực hiện cơ chế loại bỏ. Giữa chừng nếu ai không kiên trì được, cũng có thể rút lui. Nhưng tôi hy vọng các bạn nhớ kỹ thân phận và sứ mệnh của mình, xứng đáng với bộ cảnh phục này. Cuối cùng, tôi chỉ có một yêu cầu đối với các bạn, đó chính là đừng để bị đá đi. Bây giờ bắt đầu huấn luyện thể năng từ huấn luyện viên Phương!”

Bên phải, một sĩ quan xoay người về phía Hàn Dập Hạo chào một cái, sau đó đối mặt với những ứng cử viên, hét lên: “Nghiêm, chạy mười ngàn mét, quay đi, chạy!”

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cao Lãnh Sư Huynh Chịu Khổ Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net