Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời của Trương Khác làm Tạ Vãn Tình cau mày mất một lúc:
- Kiếm Nam từ nhỏ đã là đứa trong lòng rất nhiều toan tính, chị rất ít khi hiểu được cậu ta nghĩ gì, em chẳng phải cũng thế sao?
Lời này ít nhiều có chút vị hờn mát, Tạ Vãn Tình quay sang nhìn Hứa Tư:
- Hôm qua em đã mượn Hứa Tư rồi, sau này cứ để Hứa Tư ở lại văn phòng của em là được.
Hứa Tư không có dũng khí nhìn thẳng vào Tạ Vãn Tình, vờ lật xem tài liệu.
Tạ Vãn Tình lại nói:
- Xe vẫn còn để trong bãi đỗ, chị bảo Chu Văn Bân xử lý rồi.
- Đừng, bất kể Tạ Kiếm Nam tới Tân Hải Thông với mục đích gì, em cũng không muốn gặp lại người này nữa. Cái xe đó cứ để trong bãi đỗ, chắc hắn không còn mặt mũi nào tới mang đi đâu.
- Em đó, thật là..
Tạ Vãn Tình đột nhiên thấy Trương Khác ương lên thật giống trẻ con, rồi bật cười vì suy nghĩ kỳ lạ của mình, Trương Khác chẳng phải là trẻ con hay sao?
Hứa Tư tạm thời chưa dám đối diện với Tạ Vãn Tình, nhưng dẫu sao cửa ải này xem như đã vượt qua được rồi, cô càng lo lắng lời nói dối hôm qua bị trong nhà nhìn ra.
Trương Khác buổi chiều tới trường học.
Hứa Tư ăn trưa xong, bên một đống tài liệu vào văn phòng Trương Khác, sau này cô làm trợ lý cho Trương Khác, xử lý chuyện của điện tử Ái Đạt, thấy Tạ Vãn Tình đi ăn trưa về, hốt hoảng ôm tài liệu trốn sau bàn làm việc của Trương Khác, không ngờ Tạ Vãn Tình lại đi vào.
- Tiểu Khác không hiểu chuyện, sau này em phải khoan dung với cậu ấy nhiều hơn đấy.
Buổi trưa nhân viên thích chạy sang phòng kế hoạch xem phim, lúc này ngoài phòng làm việc lớn không còn ai.
- Em, em..
Mặt Hứa Tư đỏ như máu, ấp a ấp úng không nói lên lời.
Tạ Vạn Tình đi tới, nâng khuôn mặt thẹn thùng của Hứa Tư lên, nói:
- Em xinh đẹp như thế chị đã biết Tiểu Khác không thể kháng cự nổi, em lại chiều ý cậu ta, không sợ sau này bản thân thiệt thòi sao?
- Em không muốn gì cả, cũng không định gây bất kỳ phiền phức gì cho Trương Khác, nhưng … nhưng lúc này em không thể rời khỏi cậu ấy.
Hứa Tư cố lấy dũng khí đem tâm sự nói ra.
- Tiểu Khác rất dễ làm các cô gái mê mẩn.
Tạ Vãn Tình cảm thấy mình nói thế không thích hợp, may mà Hứa Tư không nghĩ tới điều khác, cô biết Hứa Tư đã trải qua nhiều việc, biết rõ bất công của cuộc đời, sẽ không có ý chiếm hữu gì, đó là lời tận đáy lòng của Hứa Tư, mỉm cười nói:
- Lợi cho thằng nhóc đó rồi. Chị một mình ở Tiểu Cẩm Hồ rất buồn, Chỉ Đồng một tháng chẳng tới được mấy ngày, sau này em rảnh tới chơi với chị, hai chị em mình ban đêm có thể tâm sự với nhau.
- Dạ.
Hứa Tư lí nhí đáp, cảm thấy Tạ Vãn Tình đang sáng tạo cơ hội ình Trương Khác hẹn hò với nhau, nhưng không dám chắc.
Hứa Tư tối về tới nhà, thấy cha vẫn chưa hay biết gì chuyện ban sáng, cho thấy cậu cô đúng là đã nhận ra quan hệ giữa cô và Trương Khác rồi, liền trốn vào phòng gọi điện cho Trương Khác xem phải làm sao.
Trương Khác đang uống rượu với Thịnh Thanh trong phòng bao, chẳng ngạc nhiên cậu Hứa Tư nhìn ra điều gì, hỏi:
- Chị Vãn Tình buổi chiều có nói gì với chị không?
- Chị ấy nói sau này buổi tối tới Tiểu Cẩm Hồ tâm sự với chị ấy.
Trương Khác mừng thầm, Vãn Tình đã thừa nhận quan hệ giữa mình và Hứa Tư rồi, hi hửng hỏi:
- Vậy tối nay có tới chỗ chị Vãn Tình tâm sự không?
- Chết đi, người ta lo thối ruột, cậu còn ở đó là đùa được.
Đám Thịnh Thanh ở bên cạnh, không tiện tán tỉnh Hứa Tư, Trương Khác hỏi vài chuyện công việc rồi tắt máy.
Mấy người giúp Trương Khác vừa ở cục công an ra, phải đi tắm rửa bỏ xui xẻo trước, trong phòng chỉ có Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương, Trương Khác, Ngô Thiên Bảo.
Trương Khác hỏi Thịnh Thanh:
- Tôi còn chưa biết tên của mấy người huynh đệ.
- Phó Tuấn, sau này Khác thiếu gia có chuyện cứ gọi hắn, gọi là Tuấn Ngốc cũng được, hắn ăn cơm tù sáu năm...
Trương Khác nghĩ Thịnh Thanh không thể dẫn người quá xấu qua bên cầu Từ Phượng, hỏi:
- Vì sao?
- Vợ hắn bị người ta ức hiếp, khi đó còn là bạn gái của hắn, hắn đâm kẻ đó, bị phán 10 năm, vợ hắn một lòng chờ đợi, nhà hắn không có tiền lo lót, hắn phải lao động khổ cực được giảm xuống 6 năm, năm nay mới 29, trông có vẻ trên 30. Thời buổi này người đàng hoàng còn mất việc, hắn tìm đâu ra việc làm? Mấy ngón nghề của Tiểu Hạ là học từ đó đấy.
Nhớ cảnh Đỗ Phi bị Thịnh Hạ bẻ chéo tay ra sau, Trương Khác cười:
- Vậy sao lại gọi là Tuấn Ngốc?
- Cũng chẳng phải ngốc mà là dại.
Thịnh Thanh chỉ Thiệu Chí Cương:
- Thiệu ca biết đấy.
- Nếu nói dại phải là vợ hắn dại, lúc đó có ai chịu để con gái mình đợi một thằng tù 10 năm? Vợ hắn cương quyết rạch mặt chứ không chịu trong nhà gả cho người khác, Phó Tuấn ra tù, chỗ Thịnh Thanh có không ít cô em tươi trẻ, nhưng hắn chỉ yêu bạn gái. Vợ hắn tuy mặt hủy rồi, nhưng sinh được hai đứa con gái song sinh ai thấy cũng phải yêu.
Trương Khác gật gù:
- Lão Thịnh, nhờ anh một việc.
- Khác thiếu gia cứ sai bảo.
- Tôi muốn Phó Tuấn tới công ty tôi, khuyên anh ta giúp tôi.
Thịnh Thanh sảng khoái đồng ý:
- Phó Tuấn không hợp với cuộc sống nguy hiểm của chúng tôi, được theo Khác thiếu gia là phúc của cậu ấy.
Có qua phải có lại, Trương Khác nói:
- Chuyện đĩa lậu của anh tôi có thể tiến cử một người, phó giám đốc cũ của nhà máy Ái Đạt rất am hiểu chuyện làm hàng giả, tôi sẽ nghĩ cách làm cho hắn thất nghiệp, anh đứng nói tôi giở trò xấu sau lưng đấy.
Thịnh Thanh gật đầu:
- Trong tay Khác thiếu gia cất giấu thật nhiều người.
- Nói thật nhé, muốn dựa vào đó kiếm cơm lại không tìm được người thích hợp, anh đi đâu mua máy?
Trương Khác lấy ra một tờ danh thiếp, viết số điện thoại liên lạc trên đó:
- Nhà máy này năm nay đào thải một giây chuyền in đĩa CD, anh tới Hong Kong xử lý đi. Hiện giờ đầu đĩa công năng chưa tốt lắm, anh làm cái ngành này chỉ có thể dựa vào cái tiếng kiếm lối.
Thịnh Thanh cầm lấy tờ danh thiếp như châu báu, hắn không ngờ Phó Tuấn thuận đường đi qua giúp Trương Khác một việc nhỏ làm thái độ của y thay đổi hoàn toàn.
Thịnh Thanh không biết chuyện phát sinh đằng sau, nghe nói đám Phó Tuấn bị bắt vào cục công an, còn định nhờ quan hệ đưa người ra, không ngờ bạn trong cục nói vấn đề rất nghiêm trọng, bọn họ đụng phải người không thể chọc vào.
Khi ấy Phó Tuấn cũng không nói là giúp Trương Khác, chỉ đến khi Trương Khác gọi điện báo mới biết Phó Tuấn lần này gánh việc thay cho Trương Khác. Người này thật không đơn giản, chẳng giống như con trai Đỗ Tiểu Sơn, suốt ngày bám đuổi em gái mình, tâm tư nhìn một cái là thấu ngay.
Trương Khác lại nói:
- Tôi muốn nói một câu, anh đừng cho là khó nghe.
- Sao có thể chứ ạ, tôi luôn mong được Khác thiếu gia chỉ bảo mà.
- Anh cần tìm một cố vấn pháp luật, công ty anh cần nó hơn công ty bình thường đấy.
Trương Khác thấy Thịnh Thanh nghe vào, quay sang:
- Lão Thiệu, công ty anh cũng thế, tâm tư của anh tôi rất hiểu, trận hỏa hoạn ở Sa Điền sáng nay, mọi người có cảm giác gì?
Trương Khác vừa nhắc tới chuyện Sa Điền thì Trương Tri Phi đẩy cửa đi vào, bực tức nói:
- *, Sa Điền vừa gặp hỏa hoạn, Chu Phú Minh liền yêu cầu ban ngành có liên quan xử lý thỏa đáng, phải thể hiện sự quan tâm của chính phủ với người dân, *, chúng đúng là theo sát từng bước, không chịu buông lỏng chút nào.
Trương Khác nhích người, để chú ngồi xuống bên cạnh xong mới nói:
- Điều này cũng chẳng nói lên điều gì.
- Chú chỉ ngứa mắt cái thói thừa lúc cháy nhà hôi của của bọn chúng thôi.
Trương Tri Phi bất kể cốc trước mặt là bia hay rượu, tu một hơi hết sạch:
- Vốn không mấy hi vọng, giờ thì hay rồi, Chu Phú Minh có thể quang minh chính đại xử lý mảnh đất đó, e hai ba ngày là quyết định được chủ của nó.
Mảnh đất đó nếu lấy ra khai phát đương nhiên không thể làm chủ cũ của nó xây lại nhà, phương án xử lý ổn thỏa nhất Chu Phú Minh ra lệnh tất nhiên là mau chóng giải tỏa.