Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giải dược của Tô Lạc chế thành đúng hạn, sau khi Đoạn Niết uống vào không có gì khác thường. Nhưng ta lo lắng, muốn Tô Lạc ở ngốc đến hết mùng một rồi mới đi, để ngừa sinh biến.
Ta vốn tưởng rằng thân thể Đoạn Niết sẽ tốt dần, giống như quá khứ vậy, dưới sự bồi dưỡng của bích hồng linh châu chậm rãi khôi phục sức sống, cho dù không thể so sánh với người thường, cũng sẽ không tiếp tục triền miên giường bệnh nữa. Nhưng việc đời khó liệu, mấy ngày sau Phượng Ngô cung bỗng nhiên tới cấp báo, thật sự là khiến ta giật mình tỉnh giấc, lại còn hoàn toàn đánh nát tưởng tượng vô cùng tốt đẹp của ta.
Đoạn Niết nửa đêm đột nhiên phát bệnh nặng, sốt cao không lùi, sau khi cung nhân phát hiện đã là gọi không tỉnh rồi.
Ta cuống quít chạy tới Phượng Ngô cung, bởi vì đứng không tiện, lại đi rất vội, mấy lần thiếu chút nữa khiến Lưu Phúc đỡ không kịp té nhào xuống đất, lúc sau ta thẳng thừng đẩy ông ta ra khập khiễng đi về phía trước, ngược lại lưu loát.
Đợi đến khi đứng trước giường Đoạn Niết, ta thấy sắc mặt hắn ửng hồng, trên trán không ngừng rịn ra mồ hôi, nhận khăn ướt từ tay cung nhân, giúp hắn lau mồ hôi, da thịt chạm đến một mảnh nóng hổi.
“Hoàng huynh, hoàng huynh!” Ta nhỏ giọng gọi hắn, lúc đầu hắn không phản ứng chút nào, sau một lát lông mi khẽ rung, hẳn là đã nghe được. Ta cảm thấy vui mừng, gọi càng nhiều, không lâu sau, hắn thật sự chậm rãi mở mắt ra.
“… Đoạn Quỹ?”
Ta nắm chặt tay hắn: “Hoàng huynh, là ta, huynh cảm thấy thế nào rồi?”
Hắn mệt mỏi rũ mắt xuống, giọng nói cực nhẹ: “Xem ra… ông trời lần này thật sự không có ý định buông tha cho ta.”
Trái tim ta siết chặt, hoảng sợ ùn ùn kéo đến đánh úp về phía ta, dữ dội mà mãnh liệt.
“Đừng nói nhảm!” Ta khẽ quát hắn, không vừa lòng thái độ tiêu cực đó của hắn, đồng thời thật sự dâng lên một loại dự cảm xấu.
Sau ngày đó, bệnh tình Đoạn Niết lúc tốt lúc xấu, ban ngày uống hết một bát thuốc sẽ đỡ hơn một chút, đến tối nhiệt độ lại tăng cao, cứ như vậy lặp đi lặp lại, tra tấn lòng người.
Ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh hắn, một khắc cũng không dám rời đi, cảm giác sợ hãi một ngày lại tăng thêm một ngày, cảnh tượng này quá quen thuộc, quả thật là cơn ác mộng đã chôn sâu trong ký ức ta.
Trước khi có được Bích hồng linh châu, hắn cũng như thế này, cả ngày nằm trên giường, người sốt nhẹ, bởi vì khắp nơi trên cơ thể phát ra đau đớn mà thống khổ không thôi. Ngươi có thể nhìn thấy sức sống từ trên người hắn theo từng ngày trôi qua, chậm rãi tiêu tán, mặt của hắn giống như tro tàn, ngươi thậm chí không cách nào biết trước hắn sau một khắc còn có thể tỉnh lại hay không.
“Vì sao hắn lại như vậy? Không phải ngươi nói chỉ cần trị được triền miên thân thể hắn sẽ không còn việc gì?” Ta chất vấn Trương thái y, sợ tới mức hai chân run rẩy, nếu không phải Đoạn Niết còn cần ông ta, ta thực muốn lập tức kéo ông ta ra chém.
Ông ta quỳ dưới đất, đầu chạm đất, miệng không ngừng nhận tội: “Vi thần vô năng, vi thần học nghệ không tinh, xin Bệ hạ thứ tội, xin Bệ hạ thứ tội!”
Ta vỗ bàn một cái, giận dữ không thôi: “Hắn nếu như có chuyện gì ngươi liền chôn cùng hắn!”
Không biết sao cho dù biết mệnh của mình buộc cùng với Phượng vương, không có biện pháp vẫn là không có biện pháp, Trương thái y đưa ra tất cả vốn liếng, Đoạn Niết vẫn như cũ sốt cao không lùi.
Cuối cùng ta chỉ có thể truyền Tô Lạc vào cung, gửi hy vọng vào nàng.
Sau khi nàng kiểm tra tình huống của Đoạn Niết, nói với ta: “Hắn bị triền miên tiêu hao quá nhiều tinh khí, người đều là dựa vào tinh khí mà sống, người không có tinh khí thế này liền không sống được nữa rồi.”
Ta ngồi xuống ghế, tay vịn mép bàn, cố gắng khắc chế hàm răng không va vào nhau: “Nhưng hắn có Bích hồng linh châu, trước kia thân thể hắn không tốt, may có hạt châu này mới có thể chống đỡ được đến hôm nay, chẳng lẽ hiện tại Bích hồng linh châu cũng vô dụng sao?”
Tô Lạc suy tư một lát, giải thích: “Ta nói thế này đi.” Nàng đột nhiên đến gần, đưa tay nhấc lên ấm trà cùng chén trà trên bàn, “Người là ấm trà, tinh khí chính là nước bên trong, ấm trà của Phượng vương từ nhỏ đã có vết nứt, dẫn đến không giữ được nước, này chính là sinh ra vốn đã kém cỏi. Mà Bích hồng linh châu là chén trà, nó có thể tập trung linh khí của thiên địa, chậm rãi bổ sung vào người đeo nó.” Nàng mở nắp ấm trà lên, đổ nước trong chén trà vào trong ấm. “Bởi vì linh châu sinh ra linh khí nhiều hơn so với ấm trà bị nứt chảy ra ngoài, cho nên thân thể Phượng vương dần biến tốt. Nhưng ngươi lại hạ cho hắn triền miên, triền miên giống như một con thú tham lam uống nước, không chỉ hút đi nước, còn khiến ấm trà càng thêm nhiều vết nứt. Nhưng cũng chính vì có nó, nó muốn hút càng thêm nhiều nước nữa, liền phải đảm bảo ấm trà có thể chứa thêm nhiều nước, tốt xấu gì ấm vẫn còn đầy, nhưng hiện tại…” Tô Lạc bỗng nhiên thả tay, ấm trà rơi xuống vỡ nát, rơi khiến cả người ta chấn động, mí mắt giật giật.
Tay nàng vuốt ve chén trà kia, thản nhiên nói: “Hiện tại, triền miên đã giải, thân thể Phượng vương hoàn toàn sụp đổ, ấm trà nát, cũng không thể nối lại, chén trà chỉ có thể không ngừng tạo ra linh khí thì còn ích lợi gì nữa?”
Rõ ràng là ngày hè chói chang, tay ta rồi lại lạnh như băng, lòng bàn tay không ngừng rịn mồ hôi.
“…Không có biện pháp sao?” Lời nói ra, mới cảm thấy hơi thở mình mỏng manh.
Ngón tay Tô Lạc búng một cái, chén trà trong tay tạo thành một vòng cung trong không trung, vững vàng đáp xuống bàn.
“Ta chỉ biết cổ không biết y, giữ mệnh có thể, nhưng cũng là trị không tận gốc, cuối cùng vẫn là chết. Ta vốn cho rằng hắn có thể chống đỡ thêm vài năm, không thể tưởng được lập tức đã không xong.” Lúc nói chuyện nàng có kiểu ăn nói thẳng thừng của người Nam Cương, đến nỗi nói đến cái chết của người khác, cũng có vẻ như không có gì quan trọng.
Ta chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, vết thương trên đùi dường như cũng đau âm ỉ.
Ta tuyệt đối không thể để cho Đoạn Niết có chuyện.
Trước đây hắn nói hắn sẽ nghĩ biện pháp chống đỡ, bởi vậy liền có Bích hồng linh châu, vậy lần này thì sao? Còn có biện pháp nào?
Bích hồng linh châu không dùng được, ta liền tìm bảo vật khác cho hắn…
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, một gương mặt tương tự như Tề Phương Sóc bỗng lóe lên rồi biến mất, khiến cảm giác nôn nóng bất an trong lòng ta bỗng nhiên yên tĩnh lại, giống như Thế hồ quán đỉnh, hồng mông chợt phá*.
(*醍醐灌顶 << tưới sữa lên đầu: Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra.
Câu sau 鸿蒙乍破: khai phá hồng hoang???)
Năm đó Đoạn Niết phái Trí Thâm cùng Tề Phương Sóc đi tới tiên đảo Hỏa Hi của Đông Hải Ngoại cầu lấy tiên dược, nghe nói là một đóa sen tiên, có hiệu quả hoạt tử nhân, thịt bạch cốt*, không biết sao cửu tử nhất sinh, cuối cùng vẫn thất bại.
(*活死人, 肉白骨: làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.)
Nhưng Trí Thâm trước khi chết nói cho ta biết, đóa Bạch liên (*sen trắng) được tôn sùng là bảo vật của Phật kia nhưng thật ra đã tìm được, chẳng qua là trời xui đất khiến, hoa sen khô héo, hạt sen ký sinh trên người tiểu tình nhân của Tề Phương Sóc. Qua mấy tháng, theo Quan âm Độ Mẫu* chuyển thế, hạt sen kia rốt cuộc ở trong thân thể Tam Cẩn thoát thai làm người.
(*Một nữ bồ tát trong phật giáo.)
Mà Phật tử kia, hiện tại chính là tiểu thế tử Bạch Liên của Yến Địa rồi.
Lúc vừa ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, ta từng lấy lòng Tam Cẩn, nói cho y biết ta sẽ không động thế tử của Yến Mục Hầu. Thứ nhất ta không muốn đắc tội Tề Phương Sóc, thứ hai ta cũng không muốn thân thể Đoạn Niết hoàn toàn khỏe lên.
Thế nhưng hiện tại, đến loại thời điểm này, ta đã không còn biện pháp khác, e rằng chỉ có thể nuốt lời.
Ta vân vê ngón tay hỏi Tô Lạc: “Mệnh Phượng vương, ngươi có thể kéo dài được bao lâu?”
Tô Lạc duỗi ra ba ngón tay thon dài: “Dùng kim thiền* cổ, kéo dài được ba tháng.”
(*金蟾 cóc ba chân.)
Vừa đúng thời điểm vào triều… chỉ cần trong ba tháng này bắt cóc Phật tử đến Đằng Lĩnh, Đoạn Niết liền có thể cứu.
Ta lại để Tô lạc dùng cổ trùng bảo vệ tính mạng cho Đoạn Niết, sau đó quả nhiên thân thể Đoạn Niết thật sự tốt hơn. Hết sốt, người cũng có tinh thần.
Đây vốn là chuyện đáng phải vui mừng, nhưng nghĩ đến đây cùng lắm chỉ là ảo ảnh trong mơ, chẳng qua là biểu hiện giả dối của kim thiền cổ tạo ra, ta hiện tại quả thật cười không nổi.
“Hoàng huynh bệnh lâu như vậy, hẳn là ngốc ở trong phòng đến buồn bực đi, chờ đến khi thời tiết mát mẻ hơn, ta liền dẫn huynh ra ngoài phơi nắng được không?” Ta một bên cẩn thận bón thuốc, một bên nói chuyện phiếm với Đoạn Niết.
Bệnh khí trên mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng so với mấy ngày trước cũng là ngày đêm khác biệt rồi.
Hắn tựa ở đầu giường, vẫn nhìn ta, biểu tình vô cùng trầm mặc, bỗng nhiên, hắn mở miệng nói: “Đoạn Quỹ, ta có phải là sắp chết hay không?”
Tay cầm muỗng chợt dừng, ta ngơ ngác nhìn về phía hắn.