Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trời vẫn còn sớm, phía chân trời đã xuất hiện một màu đỏ tươi. Ánh sáng chói mắt xuyên qua lớp bảo vệ trong suốt từ trên thành phố, rọi lên người tạo cảm giác lạnh lẽo, không hề mang theo nhiệt độ nóng rực như màu sắc của nó.
Hành tinh xa xôi này nằm gần biên giới Liên minh. Cuộc hỗn chiến bất tận cuối cùng đã kết thúc cách đây vài năm. Hiện tại trải qua một thời gian dài để tái thiết đô thị với sự hỗ trợ của Liên minh.
Tuy nhiên, trật tự bị phá vỡ, đất đai bị bỏ hoang, dây chuyền công nghiệp bị hư hỏng... Đủ loại bóng đen đau thương sau chiến tranh sẽ khó được xóa bỏ trong thời gian ngắn mà sẽ luôn lởn vởn trong đầu mọi người. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, dường như một cơn mưa nặng hạt ảm đạm sẽ lập tức đổ xuống xối xả.
Bốn thanh niên cao lớn mang theo những thiết bị nặng trĩu bước ra từ bóng tối ven đường. Mặc dù đều chỉ mặc những bộ quần áo mùa thu bình thường, nhưng khí thế sắc bén, thần thái tự tin và bước đi ổn định khiến họ có vẻ không hòa hợp với khung cảnh xung quanh.
Giang Lâm Hạ đi phía sau lấy quang não từ trong túi ra kiểm tra danh sách, thản nhiên hỏi: "Hôm qua có bao nhiêu người thi đậu thế?"
"Chẳng có ai cả." Tân Khoáng ở bên cạnh ra hiệu bằng tay, "Rất nhiều học sinh ở đây chưa được tiếp nhận nền giáo dục chính quy. Có vài người có thể chất miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng mà không qua được bài kiểm tra văn hóa và phản xạ."
Giang Lâm Hạ nhếch môi, "Xem ra đợt tuyển sinh này của Đại học Liên hợp không lạc quan lắm. Hôm qua thằng béo bên Quân đoàn 1 đã gửi tin nhắn khoe với tôi chất lượng sinh viên được tuyển vào năm nay không tệ lắm đâu."
Tân Khoáng luôn tốt tính cũng không khỏi bật cười: "Xét đến chính sách ưu tiên thì cuối cùng cũng sẽ tuyển được mấy người thôi. Dù sao chúng ta cũng chỉ chịu trách nhiệm thu thập và phản hồi dữ liệu, chuyện còn lại là của phòng ban tuyển sinh."
Nghiêm Thận nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên chậm rãi nói: "Hy vọng giáo quan đừng tức giận quá rồi cuối cùng lại cho chúng ta điểm thấp trong báo cáo thực hành xã hội."
Giang Lâm Hạ nhét quang não vào túi, lớn tiếng nói: "Chuyện này không phải lỗi của chúng ta! Chính giáo quan đã trì hoãn quá trình tuyển sinh, giờ còn bắt chúng ta dọn dẹp rắc rối. Chậm hơn người khác một bước rồi không tuyển được học sinh tốt, dù nghĩ thế nào cũng là lỗi của thầy ấy, đúng không, đội trưởng?"
Hạng Vân Gian quay đầu lại nhìn, không trả lời.
Đến ngã tư có đèn giao thông, đám người dừng lại.
Trung tâm thành phố không hề hoang vắng như họ tưởng tượng. Nơi này xe cộ qua lại tấp nập, tiếng người ồn ào náo nhiệt tựa như trái tim đang tái sinh, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Mấy ngày qua, Hạng Vân Gian đã quen với ánh mắt tò mò của người khác, nhưng lần này anh vẫn không kìm được mà đối mắt với một ánh nhìn quá mãnh liệt.
Bên lề đường có nhiều quầy hàng di động, chủ nhân của ánh nhìn ấy hòa lẫn trong đó.
Khoảng mười lăm tuổi nhỉ? Nhưng mà có lẽ còn nhỏ hơn. Phong cách ăn mặc giống một "cậu nhóc" vậy.
Hạng Vân Gian hơi nheo mắt.
"Thiếu niên" mặc một bộ quần áo rõ ràng không vừa vặn, ngồi khoanh chân trên đất, trước mặt là vài cây cải thảo.
Chiếc áo khoác đen vá chằng vá đụp bám đầy bụi khiến màu sắc có vẻ loang lổ.
Gương mặt nhỏ nhắn bị cổ áo dựng đứng che khuất hơn nửa. Đầu đội một chiếc mũ, bên ngoài còn trùm thêm mũ của áo khoác, trông chẳng ra sao cả.
Chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài, trong sáng rõ ràng, đang nhìn thẳng vào anh không chút kiêng dè.
Ánh mắt không có sự sợ hãi, kính sợ, ngưỡng mộ hay tò mò, không có những cảm xúc mà người dân thành phố này thường thể hiện khi nhìn thấy họ, cũng không mang theo sự mệt mỏi hay tang thương do chiến tranh để lại.
Trông thuần khiết và ngây thơ làm sao.
Đèn giao thông đổi màu, dòng người xung quanh ồ ạt di chuyển. Giang Lâm Hạ phía sau đẩy nhẹ anh một cái, ra hiệu mau qua đường.
Hạng Vân Gian mới thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn do ánh nhìn ấy mang lại, bước thêm vài bước. Mãi đến khi rẽ qua góc phố, cảm giác bị nhìn chằm chằm mới hoàn toàn biến mất.
Khi bọn họ đến trường học, thời gian vẫn sớm hơn mười phút so với lịch trình. Thầy giáo Tổng phụ trách của trường đã đợi sẵn ở cổng, mời họ vào trong.
Người đàn ông trung niên mặc vest vừa đi vừa giới thiệu: "Đây đều là những học sinh giỏi nhất của trường chúng tôi. Ưu điểm là rất chịu khó. Đáng tiếc, nơi này thiếu giáo viên và thiết bị nên nền tảng của họ có thể hơi thua kém học sinh trong Liên minh. Nhưng nếu được học tại Liên Đại*, tôi tin rằng bọn nhóc sẽ tiến bộ nhanh chóng. Tin tôi đi, họ đều là những học sinh rất có thiên phú..."
(*Gọi tắt của Đại học Liên hợp)
Hạng Vân Gian có thói quen sải dài bước chân khi đi, khiến người đàn ông trung niên phải hối hả theo kịp, nói đến đoạn cuối thì đã thở hổn hà hổn hển.
Hạng Vân Gian điều chỉnh tốc độ, khẽ gật đầu biểu thị đã hiểu.
Đi qua bãi đỗ xe ngầm, phía trước là một khoảng sân trống, đã có một hàng người đã đứng ngay ngắn. Đây chính là nhóm học sinh được trường lựa chọn.
Khi Hạng Vân Gian đến gần, anh nhận ra bóng dáng người mặc đồ đen ở rìa ngoài cùng liền ngây ra một lúc.
Giang Lâm Hạ cũng ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn về phía sau.
Họ đi không hề chậm, vậy mà "cậu nhóc" này đã chạy lên trước họ từ lúc nào vậy chứ?
Người đàn ông trung niên đưa danh sách cho họ, định giới thiệu chi tiết về nhóm học sinh này, nhưng khi thấy biểu cảm bất thường của họ, ông ngoảnh lại nhìn kỹ thì phát hiện trong đội ngũ có thêm một người. Ông ta lập tức kêu lên:
"Ê, cậu kia! Cậu không phải học sinh của trường chúng tôi!"
Ông lao đến định túm lấy cậu, nhưng đối phương né rất nhanh, lùi về phía mép tường.
"Cậu muốn làm gì? Vào đây bằng cách nào?" Người đàn ông trung niên chỉ tay vào cô đuổi đi, "Đi mau! Cút đi!"
"Cậu nhóc" đứng yên vài giây, sau đó mới xoay người rời đi.
Hành động trèo tường của cô rất thuần thục. Chỉ cần một tay bám, cô đã đạp chân leo lên. Bức tường cao gần hai mét không hề làm khó cô, động tác còn gọn gàng hơn nhiều học viên trường quân sự được huấn luyện bài bản.
Đuôi lông mày Hạng Vân Gian giật giật. Người đàn ông trung niên mặt mày khó chịu, lẩm bẩm vài câu rồi chỉ vào đầu mình: "Nhóc đó có chút vấn đề ở đây."
Cả nhóm quay đầu nhìn ông ta chăm chú.
Người đàn ông trung niên bị họ nhìn đến mức rùng mình, vội giải thích: "Thật mà! Nhiều người ở đây đều từng gặp nó! Nó sống ở khu phế tích ngoài thành phố, người giám hộ mất từ lâu rồi. Nó không chịu vào trại tập trung của Chính phủ, còn rất không hợp tác với những nhân viên từng giúp đỡ nó, hành vi cũng kỳ lạ vô cùng."
Hạng Vân Gian hỏi: "Vậy nhóc đó sống thế nào?"
"Trồng rau hoặc làm mấy việc nặng, kiếm sống bằng nhiều công việc khác nhau," Người đàn ông trung niên nói rồi cười nhạt, "Sau đó lại mua các linh kiện máy móc, nói là muốn sửa chữa cơ thể mình. Thế không phải là bị bệnh sao?"
Hạng Vân Gian trầm giọng khó nhận ra cảm xúc, lại khiến người khác có cảm giác như đang bị trách mắng: "Có thể sống tự lập trong môi trường khắc nghiệt, chưa chắc người trưởng thành bình thường đã làm được."
Người đàn ông trung niên mở miệng định phản bác, nhưng Hạng Vân Gian đã nhanh chóng chuyển đề tài: "Bắt đầu kiểm tra đi."
Địa điểm kiểm tra nằm trong một phòng học trống phía đối diện.
Có tổng cộng ba môn, kéo dài tám giờ, mô phỏng toàn diện.
Sau khi cài đặt thiết bị và xác nhận đã kết nối mạng, bốn người thay phiên nhau coi thi. Nghiêm Thận là người đầu tiên ở lại trong phòng, những người còn lại ra ngoài thư giãn.
Họ vừa ra khỏi tòa nhà dạy học liền phát hiện "cậu nhóc" đó quay lại, đang đứng trên một chiếc xích đu cũ kỹ phía trước, không biểu cảm mà đong đưa qua lại.
Giang Lâm Hạ thắc mắc: "Trường này sao lại có xích đu? Đây đâu phải nhà trẻ đâu."
Hạng Vân Gian nói: "Nơi này được cải tạo từ một công viên. Khuôn viên trường học ban đầu đã bị bom phá hủy."
Giang Lâm Hạ: "À."
Anh định đến bắt chuyện, nhưng thấy hai người bên cạnh vẫn không hành động liền thôi, ngồi xuống bậc thềm trước cửa.
Thừa Phong đong đưa xích đu đến đỉnh, sau đó buông tay nhảy xuống.
Có lẽ vì vóc dáng gầy nhỏ, động tác của cô trông rất nhẹ nhàng, đáp xuống đất mà chân rất vững chãi, không chút loạng choạng.
Giang Lâm Hạ nhìn ra khả năng kiểm soát cơ bắp xuất sắc của cô, huýt sáo khen ngợi: "Giỏi lắm nhóc con."
Thừa Phong không trả lời, hai tay nhét trong túi áo, đứng cạnh chiếc sọt cải thảo của mình, lặng lẽ quan sát họ.
Nửa phút trôi qua, Hạng Vân Gian ngẩng đầu, chủ động hỏi: "Cải thảo bao nhiêu tiền?"
Lần này "cậu nhóc" mở miệng, nhưng không phải nói giọng thật.
"Năm đồng một cân."
Âm thanh lạnh lùng của máy móc vang lên, chính là loại công cụ hỗ trợ mà những người bị tổn thương dây thanh quản thường dùng.
"Không dùng thuốc trừ sâu." Khi nói về chuyện kiếm tiền, Thừa Phong rõ ràng tích cực hơn, thậm chí còn chịu khó giải thích: "Đất bị ô nhiễm, rất khó trồng."
Giang Lâm Hạ không tin: "Lâu đến vậy mà vẫn còn đất bị ô nhiễm à?"
Thừa Phong nghiêm túc gật đầu, dùng một tay nhấc sọt tre lên, nói: "Cả sọt này năm mươi cân."
Hạng Vân Gian nói: "Lấy hết đi, mang đến đây."
Tân Khoáng chống cằm, nghiêng đầu cười: "Nhiều vậy ăn hết nổi không?"
Hạng Vân Gian đáp: "Các cậu ăn khỏe vậy mà còn sợ không hết vài cây cải thảo sao?"
Giang Lâm Hạ kéo dài giọng khịa anh: "Tôi hiểu rồi. Trưa ăn cải thảo xào cải thảo, tối ăn cải thảo hầm cải thảo, nếu còn tươi thì ngày mai ăn bánh cải thảo, đúng không?"
Thừa Phong đặt sọt cải xuống trước mặt bọn họ rồi đứng thẳng người.
Giang Lâm Hạ tưởng cô đã hiểu ý tốt muốn giúp đỡ của Hạng Vân Gian, cảm thấy hơi ngại. Vừa định nói vài câu rộng lượng an ủi thì nghe thấy giọng máy lạnh lùng của Thừa Phong vang lên bên tai: "Nếu các anh cần, tôi có thể làm thành dưa cải hoặc kim chi, tiện để đóng gói mang đi. Phí chế biến chỉ năm mươi đồng."
"Nhóc con ham tiền." Giang Lâm Hạ bật cười, "Không, phải gọi là nhóc gian thương mới đúng."
Thừa Phong lấy hết cải ra, bước tới trước mặt Hạng Vân Gian chìa tay ra.
Hạng Vân Gian lấy quang não ra, thuận miệng hỏi: "Tài khoản?"
"Không có tài khoản." Thừa Phong đáp, "Trả tiền mặt."
Thời đại này rất ít người mang tiền mặt khi ra ngoài, nhưng vì đây là hành tinh Chiến Hậu, Hạng Vân Gian vẫn mang theo một ít.
Anh chỉ vào người bên cạnh: "Tìm thủ quỹ của chúng tôi này, nhà cậu ấy có mỏ."
Thừa Phong quay sang nhìn, thấy một thanh niên tươi cười thánh thiện, tay cầm tờ tiền duyên dáng vẫy tay chào hỏi.
Hạng Vân Gian mở quang não, chuyển sang chế độ huấn luyện.
Ánh sáng xanh thẫm chiếu lên, Giang Lâm Hạ liếc qua, không nhịn được nói: "Cậu lại luyện cái này? Vô ích thôi. Điều khiển thủ công chỉ là trào lưu nhất thời, bị thời đại hiện giờ đào thải là đương nhiên. Điều khiển bán thủ công này dù có gây chú ý cũng chỉ cầm cự được một thời gian. Phương thức này đừng nói người thường, đến thiên tài còn khó thích nghi."
Hạng Vân Gian nhàn nhạt đáp: "Chơi thử thôi."
Sau khi Thừa Phong nhận tiền, cô xách sọt rỗng, di chuyển chậm rãi quay lại ngồi cạnh Hạng Vân Gian, lén nhìn màn hình quang não.
Chế độ huấn luyện chọn điều khiển bán tự động, rõ ràng Hạng Vân Gian không quen mấy. Chỉ trong một phút ngắn, anh đã mắc hai cái "miss".
Dù mệnh lệnh điều khiển cơ giáp bán tự động không quá phức tạp, nhưng trọng tâm lại mất cân bằng khiến cơ giáp ngã nhào, màn hình tập huấn cũng hiện lên dòng chữ 【 Thất bại! 】 đỏ chót.
Hạng Vân Gian thở dài, quay đầu lại, lần nữa bắt gặp ánh mắt của Thừa Phong.
Đôi mắt Thừa Phong sáng trong, ánh sáng chiếu vào đó dường như trở thành một màu đen tinh khiết, phản chiếu rõ nét thế giới xung quanh.
Nhóc này hình như không hề biết ngượng, chỉ trơ ra nhìn chằm chằm anh.
Hạng Vân Gian khẽ nhếch môi, hỏi: "Nhóc tên gì?"
"Thừa Phong."
Hạng Vân Gian khẽ kéo tay áo cô: "Sao lại mặc như thế này?"
Thừa Phong khó chịu gạt tay anh ra, nhưng đối phương lại xoa đầu cô. Bởi vì không kịp tránh, chiếc mũ trên đầu bị lệch đi.
Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người kia, sau đó là lời trêu chọc: "Nhóc đầu trọc."
Thừa Phong nghe rõ ý chế nhạo, lập tức nổi giận, đứng dậy chạy ra xa, hung dữ trừng mắt.
Hạng Vân Gian chẳng hề để tâm, phẩy quang não trên tay như đang đùa giỡn với một con mèo nhỏ.
Thừa Phong lạnh lùng quay mặt đi.
"Cho nhóc chơi." Hạng Vân Gian thu lại vẻ cười cợt, nói: "Không trêu nữa."
Thừa Phong chần chừ một lúc, bán tín bán nghi quay lại.
May mắn là người này còn chút lương tâm, quả thực đưa quang não cho cô.
"Đây là mô phỏng huấn luyện Tam Diêu." Hạng Vân Gian hỏi: "Biết chơi không? Cứ nhập lệnh theo hướng dẫn là được."
Thừa Phong giả vờ không nghe thấy, quay mặt ngó lơ.
Hạng Vân Gian nhìn qua vai cô, thấy cô mở phần trợ giúp đọc kỹ từng dòng hướng dẫn, dáng vẻ ngây ngô mà ngoan ngoãn như một học sinh mới. Không để ý nữa, anh để cô tự chơi giết thời gian. Lát sau, anh đứng dậy dặn: "Chơi xong thì về sớm đi. Chúng tôi có quy định tuyển sinh, không thể nhận cậu. Cậu còn nhỏ quá."
Thừa Phong ngồi thẳng lưng, đầu ngẩng cao, nhưng khi màn hình hiện lên đếm ngược, cô lại nhanh chóng cúi xuống, chăm chú chờ bắt đầu.
Hạng Vân Gian đánh tiếng với đồng đội: "Tôi vào trong canh chừng một lát. Các cậu cứ ở đây đi."
Bóng dáng anh đi xa, Giang Lâm Hạ liếc nhìn Thừa Phong, cất giọng bâng quơ: "Nhóc con, nhóc bao nhiêu tuổi rồi?"
Thừa Phong đang bận chơi, miễn cưỡng đáp: "Tôi không phải nhóc con. Với lại tôi mười tám tuổi rồi."
Tiêu chuẩn tuyển sinh thấp nhất là phải đủ tuổi trưởng thành, với cả thường có nhiều đứa trẻ choai choai hay xạo sự nói mình 18 tuổi, đương nhiên Giang Lâm Hạ cóc tin điều cô nói, hùa theo đáp lại: "Quáo, nhóc 18 rồi á?"
Thừa Phong nghe vậy liền muốn đập anh ta, nhưng mà bây giờ cô đang bận, vì thế liền tự động làm lơ anh.
Chơi được nửa tiếng, Thừa Phong để quang não xuống, cầm cái sọt bên cạnh lên rồi im lặng rời đi.
Không bao lâu sau, Hạng Vân Giang ra ngoài, nhìn xung quanh một vòng không thấy người liền hỏi: "Nhóc kia đâu?"
"Đi rồi." Giang Lâm Hạ vươn vai, "Cậu nói không tuyển nhóc đó nên ở lại làm gì nữa?"
Hạng Vân Giang đáp "ừ" rồi cầm quang não lên. Màn hình vừa sáng liền hiện mấy chục cái thông báo chưa đọc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");