Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
  3. Chương 13: Tập hợp
Trước /181 Sau

Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 13: Tập hợp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù đã có phương hướng cơ bản, tình hình vẫn không mấy khả quan.

Hiện tại, trước mắt Thừa Phong có ba vấn đề lớn

Thứ nhất là số lượng người quá ít. Thứ hai, những thành viên trong đội đều là tôm tép cua cá với sức chiến đấu hầu như không đáng kể. Thứ ba, trong số đó còn có người không phân biệt nổi phương hướng.

Thừa Phong vốn không kỳ vọng đám người này có thể hiểu rõ hay ghi nhớ bản đồ, chỉ hy vọng họ hiểu được các mệnh lệnh cơ bản nhất và phản ứng kịp thời.

Nhưng sau một bài kiểm tra nhỏ, cô phát hiện có người còn không phân biệt được đông tây nam bắc, phải ngẩng đầu nhìn mặt trời trước rồi mới đưa ra được phán đoán.

Tuy nhiên trong khu vực thành phố bỏ hoang, tòa nhà cao tầng có thể che khuất bầu trời và các con phố lại chẳng có dấu hiệu rõ ràng để định vị. Nếu chờ họ hoàn thành đủ động tác, chưa kịp xác định vị trí của mình thì họ đã bị loại.

Trong số mười hai người chạy loạn xạ giữa các con phố giao nhau ở rìa khu vực thành phố, cuối cùng chỉ có ba người đáp ứng được yêu cầu kiểm tra của Thừa Phong.

Ba người này chạy nhanh, tay chân linh hoạt, phản ứng nhanh nhẹn và quan trọng là hoàn toàn tin tưởng vào sự chỉ huy của Thừa Phong, chỉ đâu đánh đó, thậm chí không cần suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Bọn họ cần viện trợ, nếu không sẽ rất khó để triển khai chiến thuật.

Thừa Phong mở kênh chung: "Đội nào có từ ba người trở lên hãy báo số ngay lập tức. Sau khi xác nhận an toàn, hãy tham gia kênh của chúng tôi. Chúng ta cần hợp tác để đảm bảo tổn thất nhỏ nhất."

Kênh chung vốn đã yên lặng từ lâu, khi cô lên tiếng mới trở nên náo nhiệt.

"Giọng này là sao? Là giám khảo à?"

"Nhóm chúng tôi có bốn người. ID liên lạc là XXX..."

"Chúng tôi có một kênh mười người, các cậu có muốn tham gia không?"

"Tham gia kênh để làm gì? Chúng tôi không thể hội quân được mà."

Thừa Phong đang chuẩn bị chọn người phù hợp để thêm vào kênh thì giọng nói đặc trưng đầy trêu chọc của Giang Lâm Hạ vang lên trong tai nghe:

"Thừa Phong? Làm gì đó? Sợ bọn anh nghe lén à? Không đến mức vậy đâu. Anh lớn làm sao có thể làm vậy được chứ?"

Tóc húi cua: "... Anh nói thế mà không thấy cắn rứt lương tâm sao, đàn anh?"

Giang Lâm Hạ kéo dài giọng, châm chọc: "Tôi chỉ đang quan tâm đến đàn em thôi mà."

Thừa Phong không để ý, nói với đồng đội mới của mình: "Tôi sẽ đến đón các cậu."

Đối phương hỏi: "Mọi người đang ở đâu? Làm sao tới được? Người đông quá sẽ dễ bị đàn anh phát hiện, thôi đừng đến nữa."

Thừa Phong đáp: "Tôi đi một mình."

Tóc húi cua hốt hoảng: "Đại ca, vậy bọn tôi phải làm gì đây?"

Thừa Phong đang tưởng tượng lại bản đồ trong đầu, nói qua loa: "Tôi sẽ tìm cho các cậu một cái hố."

Tóc húi cua rùng mình sợ hãi.

Không phải cô thấy bọn họ vô dụng quá, định tìm một cái hố chôn hết đấy chứ?

@ a i k h i e t

Giang Lâm Hạ liếc đồng hồ, ngáp dài: "Ba tiếng rồi, chơi thêm chút nữa rồi đi ăn cơm thôi."

Hạng Vân Gian lười biếng gật đầu đồng ý.

Từ nửa tiếng trước, khi không thể giành thêm bất kỳ mạng nào, nhóm thí sinh bắt đầu tỏ ra chán nản. Hoặc trốn kỹ, hoặc lang thang khắp bản đồ. Hiện tại, gần như không còn người chơi nào hoạt động tích cực trên chiến trường.

Ba người cũng không muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột vô nghĩa và nhàm chán này thêm nữa.

Giang Lâm Hạ nhìn thoáng qua phía xa, bỗng thấy một bóng đen lướt qua ngã tư đường, chạy vào tòa nhà đổ nát đối diện.

Anh lập tức hạ thấp trọng tâm, ẩn mình rồi cười khẩy: "Kia chẳng phải là Thừa Phong sao? Chân ngắn mà chạy cũng nhanh gớm nhỉ."

Hạng Vân Gian và Tân Khoáng cũng nhìn theo, cả hai tiến tới cửa sổ, qua khe hẹp quan sát động thái của Thừa Phong.

"Chỉ có một mình nhóc ấy." Giang Lâm Hạ dùng nòng súng chỉ về hướng Thừa Phong, cười nói, "Vậy tôi không khách sáo nữa, tiện thể báo thù giúp anh em."

Giang Lâm Hạ giương súng nhắm vào mục tiêu, cùng hai đồng đội canh giữ chặt chẽ các lối ra vào. Trong lúc còn đang suy đoán Thừa Phong sẽ tấn công từ hướng nào thì người không tuân theo bất kỳ quy tắc nào như cô lại leo qua một lỗ hổng giữa bức tường.

Giang Lâm Hạ lập tức chỉnh súng nhắm, nhưng Thừa Phong còn nhanh hơn anh.

Trong lúc dùng một tay leo tường, tay còn lại của cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Khi nhìn thấy nòng súng đen ngòm kia, theo phản xạ, Giang Lâm Hạ bỏ ý định tấn công, hạ người né tránh.

Ngay khoảnh khắc đó, một viên đạn bắn thẳng vào tường bên ngoài cửa sổ. Lệch thêm một chút thôi, nó sẽ trúng ngay đầu anh.

"Mẹ!" Nghe tiếng súng vang dội qua tai nghe, dù là Giang Lâm Hạ cũng thấy sợ hãi, "Súng em ấy nhanh quá!"

Anh chống tay lên bậu cửa sổ định ngẩng đầu lên, nhưng Hạng Vân Gian kịp thời nhắc nhở: "Khoan đã!"

Động tác đứng lên của Giang Lâm Hạ chậm lại một nhịp, chính trong khoảnh khắc ngừng lại ngắn ngủi đó, âm thanh đạn xé gió một lần nữa vang lên sát bên tai.

Dù đạn giả được dùng trong diễn tập không phải thật, nhưng thông qua mô phỏng, Giang Lâm Hạ gần như có thể hình dung cảnh viên đạn xẹt qua da đầu mình, khiến máu trong người sôi trào, đỉnh đầu tê dại.

Giang Lâm Hạ: "!!"

Anh tin rằng trong cuộc đấu súng trực diện thì không ai có thể chiến thắng được Thừa Phong.

Đây không phải là vấn đề đúng hay sai, mà là đối phương hoàn toàn không dám đứng ra đối mặt với tình huống này.

"Thằng nhóc đó quá liều lĩnh rồi!"

Giang Lâm Hạ sợ hãi, mắng một câu rồi cầm súng chạy đến cửa, núp bên cạnh Hạng Vân Gian.

Không lâu sau, Thừa Phong lại xuất hiện trong tầm nhìn của họ.

Hạng Vân Gian cũng rất cảnh giác với tốc độ rút súng của cô, gần như ngay khi thấy bóng người, anh đã bắn một phát về phía trước cố gắng ngăn cản hành động của cô.

Giang Lâm Hạ ngay lập tức bám theo.

Tuy nhiên, bóng dáng của Thừa Phong chỉ là một động tác giả, cô nắm lấy một cây sắt treo lủng lẳng từ trên cao, nhảy qua đầu họ, hai phát súng đều hụt.

Giang Lâm Hạ trợn mắt, kêu lên: "Má ơi, ẻm là khỉ à?"

Anh muốn lao ra ngoài cửa nhưng bị Hạng Vân Gian kéo lại. Hai người ép sát vào tường, lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài.

Cách đó vài chục mét, đột nhiên có một tiếng súng vang lên. Vài giây sau lại có một tiếng súng ở xa hơn.

Có vẻ như bọn họ đã đi xa rồi.

Giang Lâm Hạ ngơ ngác nói: "Ẻm đang làm gì vậy?"

"Sao tôi biết được?" Hạng Vân Gian giơ tay lên, "Thôi đừng đuổi theo nữa, xem bọn nhóc đó sắp xếp thế nào đã."

Thời gian để chấm điểm cho các thí sinh không còn nhiều, cho họ thêm một cơ hội thể hiện nữa vậy.

Hơn nữa, Hạng Vân Gian cũng muốn biết, cuối cùng Nghiêm Thận chết như thế nào.

Giang Lâm Hạ khẽ nói: "Không ngờ, thằng nhóc này khá mạnh đấy. Ý thức chiến đấu nhạy bén, mạnh hơn đám người kia nhiều."

Mỗi khi nói đến chủ đề này, Hạng Vân Gian cảm thấy hơi buồn cười: "Dù sao em ấy cũng là người máy mà?"

Tân Khoáng cầm súng đi tới nói: "Chúng ta cũng di chuyển thôi. Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của người gần đây rồi."

@ a i k h i e t

Thừa Phong chạy nhanh, tìm kiếm các đồng đội rải rác trong bản đồ.

Chưa đầy mười phút sau, cô đến điểm liên lạc với đội trước đó, một nhóm thanh niên đang co ro trong góc, cẩn thận quan sát ra ngoài.

Cô nói qua tai nghe: "Tôi đến rồi. Ra ngoài xếp hàng đi."

Thân hình nhỏ nhắn và gầy gò của cô hoàn toàn không giống với hình dung của nhóm nam thanh niên, nhưng giọng máy móc lại rất đặc trưng.

Một thanh niên đứng đầu bước ra, run rẩy hỏi: "Cậu... cậu cứ thế mà qua đây à?"

Thừa Phong hỏi lại: "Còn sao nữa?"

"... Xông qua ba người đàn anh kia à?"

Thừa Phong nói: "Đi hướng đó nhanh nhất. Tôi đang vội."

"Ý tôi không phải vậy." Thanh niên liếc mắt về phía xa, có chút hoài nghi.

"Đi theo tôi." Thừa Phong không muốn nói nhiều, chỉ vào số hiệu của họ, khô khan nói: "Nhớ số hiệu của mình, theo thứ tự. Tôi bắn đâu, các cậu núp ở đó."

Thanh niên muốn hỏi tại sao, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành một câu mềm yếu: "Rồi sao nữa?"

"Núp vào, nếu có địch thì bắn." Thừa Phong quay lưng về phía họ, dẫn đường đi trước, "Còn muốn tôi dạy các cậu cách bắn không?"

Tóc húi cua hô lên trong kênh: "Cứ nghe lời đại ca, tìm vị trí xong tôi sẽ giải thích cho các cậu!"

"Đại ca không thích nói chuyện đâu, đừng chọc giận cậu ấy."

"Anh em, còn mười mấy đồng đội đang đợi để hội quân, bây giờ là hãy tranh thủ từng giây từng phút. Nếu có ý kiến thì để sau, mục tiêu của chúng ta là chung, đừng tự hủy hoại nội bộ!"

Còn có cả chó hùa nữa à.

Mấy thanh niên lập tức yên tâm.

@ a i k h i e t

Nhóm ba người tuần tra trong thành phố.

Điều kỳ lạ là, xung quanh họ ngày càng ít thí sinh.

Thông thường, để thể hiện bản thân, thí sinh sẽ chủ động tấn công họ. Nhưng giờ đã nửa tiếng trôi qua, họ vẫn chưa thấy một bóng người sống sót nào – ngoại trừ Thừa Phong.

Lần đầu gặp Thừa Phong, không tính là giao đấu thực sự, cô đã nhân cơ hội chạy thoát.

Lần thứ hai gặp Thừa Phong, Hạng Vân Gian thấy đối phương có tâm lý vội vã muốn hội quân nên chủ động để cô đi, không gây xung đột.

Nhưng khi Thừa Phong lần thứ ba đi ngang qua trước mặt họ, Giang Lâm Hạ không thể chịu đựng nổi nữa.

Anh nghiến răng, cười lạnh: "Cậu nói xem, có phải chúng ta quá nhân từ không? Để kẻ địch tự do ra vào lãnh thổ của mình. Đây rõ ràng là sỉ nhục, đúng không?"

Hạng Vân Gian mỉa mai: "Nhân từ đến mức phải lao vào đạn của nhóc ấy à?"

Giang Lâm Hạ tức giận đứng dậy, nói: "Các thí sinh đều tích cực như thế, chúng ta không thể ở đây lãng phí thời gian được! Tôi đi đuổi theo em ấy, các cậu yểm trợ cho tôi, không thể để ẻm tiếp tục ngang ngược như vậy!"

Tân Khoáng giơ ngón cái lên, giục anh nhanh chóng chạy đi.

Giang Lâm Hạ ôm súng đi trước, chạy theo hướng mà Thừa Phong vừa chạy.

Khu vực xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Dù trước đó đã không ồn ào, nhưng lúc này, sự yên tĩnh lại mang đến cảm giác bất an, cứ như có một thứ nguy hiểm đang ẩn nấp.

Giang Lâm Hạ bước chậm lại, ngồi xuống góc tường ra hiệu cho đồng đội.

Ở chỗ phía xa, Tân Khoáng lắc đầu, ra hiệu rằng từ vị trí của mình, không thấy bóng dáng kẻ phục kích nào cả.

Giang Lâm Hạ vẫn lo lắng, tiếp tục tiến lên.

Khi anh còn đang thử thăm dò, một lần nữa Thừa Phong lại xuất hiện trước mắt như bóng ma. Cô không đi con đường bình thường mà đột ngột ló đầu ra từ phía sau một bức tường.

Giang Lâm Hạ bắn một phát về phía cô, nhưng không để ý xem có trúng hay không, ngay lập tức núp lại sau tường.

Anh ngẩng đầu lên, đề phòng có người xuất hiện từ trên đầu, trong lúc lắp đạn, một tiếng súng lại vang lên khiến anh rùng mình.

May mắn là vị trí của anh khá cẩn thận, tầm nhìn của đối phương không rộng, cú phục kích không thành công.

Giang Lâm Hạ hoàn toàn không chú ý tới một điểm phục kích khác ở phía đối diện, khi nhận ra điều đó thì đã quá muộn, anh vội vã chạy vào sâu hơn.

Chưa kịp tránh khỏi sự truy đuổi từ phía sau, nửa nòng súng từ phía trước cây cột điện chợt ló ra.

Cuối cùng Giang Lâm Hạ hét lên: "Quả thật phe đối thủ có tổ chức rồi!"

Anh không quên mắng một câu: "Thừa Phong đúng là một tên biến thái!"

Hạng Vân Gian hỏi: "Tổ chức gì? Cậu chạy nhanh quá, chúng tôi không theo kịp!"

Mất liên lạc.

Hạng Vân Gian gọi: "Giang Lâm Hạ?"

Một đồng đội nữa lại xuống sân khấu

Hạng Vân Gian bình tĩnh nói: "Rút lui."

@ a i k h i e t

Giang Lâm Hạ bước đi chậm chạp, mỗi bước đều rất lưu luyến. Khi đi đến rìa bản đồ, anh cảm thấy như không thể nhấc nổi chân nữa.

Nghiêm Thận ngồi trên một tảng đá chơi game, nhìn thấy anh liền mỉm cười nói: "Cậu cũng tới rồi à."

"Ừ." Giang Lâm Hạ gật đầu, ngồi xuống bên trái anh ấy.

Cả hai dựa vào nhau, nhìn ra chân trời đỏ nhạt, ánh mắt mơ màng. Rất lâu sau, cả hai không hẹn mà cùng thở dài.

Giang Lâm Hạ hỏi: "Cậu chết thế nào?"

Nghiêm Thận nói: "Thừa Phong giết."

Giang Lâm Hạ lập tức cười nhạo: "Hahaha! Cái kỹ thuật bắn súng đó của Thừa Phong cũng có thể giết cậu à? Cậu vẫn là xạ thủ đấy chứ?"

Nghiêm Thận hỏi: "Cậu thì sao?"

Nụ cười của Giang Lâm Hạ cứng lại, đầy ý vị chua xót.

"Không biết."

Anh nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần vẫn chưa nghĩ ra được cuối cùng là mình chết thế nào.

Biết là bị mai phục, nhưng không biết là bị mai phục thế nào, càng không biết là ai bắn.

Từ khi bắt đầu quẹo vào cái ngõ kia, tất cả đều đã không bình thường.

Trên đường rời trận, anh có duyên đi ngang qua mấy ngõ trong phố còn thấy mấy thí sinh đang núp trong bóng tối vẫy tay với anh.

Tự nhiên lại làm anh nhớ tới một câu tổng kết rất biến thái:

—— Em trốn, anh đuổi, em có chạy đằng trời.

Hình ảnh khủng bố kia đã đủ để trở thành bóng ma cả đời của anh.

"Không hợp lý. Hai đầu tường kia sao lại có nhiều người như vậy?" Giang Lâm Hạ ngẩng cao đầu, ý bảo, "Haiz, cậu nói xem, sau khi trở về chúng ta có nên đi chùa vái lạy không? Sao lại quỷ yêu như vậy chứ?"

Sau đó, tai nghe của hai người vang lên tiếng mắng người của giáo quan: "Hai tên đần."

Giang Lâm Hạ: "..." Có tới mức vậy không?

Nghiêm Thận:? Không liên quan tới anh nhỉ? Anh vẫn nhịn chưa nói gì mà.

Nghiêm Thận chuyển chủ đề: "Đoán xem hai người bọn họ khi nào ra?"

Giang Lâm Hạ vừa định nói nhất định Thừa Phong sẽ ra trước, giáo quan lại chen vào: "Chưa tới nửa tiếng."

"Sao có thể!" Giang Lâm Hạ nói, "Giáo quan hài hước quá đê, hai cái mạng này đã giúp bọn họ có kinh nghiệm xương máu rồi, lão Hạng nhất định sẽ báo thù cho em."

Giáo quan hận sắt không thể rèn thành thép, mắng: "Lãnh thổ đã bị người ta bao vây từ lâu cũng không phát hiện, hôm nay cậu ra ngoài không mang não theo để chừa chỗ cho phụ kiện à? Mở quang não, coi tin vừa gửi!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net