Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phi thuyền hạ cánh, gió nóng từ động cơ phả qua người Thừa Phong, suýt chút nữa hất bay chiếc mũ trên đầu cô.
Cô vội vàng lùi lại vài bước, núp sau lưng Hạng Vân Gian.
Phía trước cách cô vài chục mét, một đám thanh niên bỗng reo hò ầm ĩ, sau khi nhận được tín hiệu thông hành thì lập tức ùa lên như ong vỡ tổ.
Lần này đến tiếp đón tân sinh viên có tổ y tế, tổ hành chính cùng một nhóm kỹ thuật viên và nhân viên vận hành tàu.
Sau khi hệ thống của Liên Đại hoàn tất xác nhận thủ tục nhập học cho tất cả, phi thuyền mới tiếp tục khởi hành. Theo kế hoạch, bọn họ sẽ ở lại sao Chiến Hậu khoảng một đến hai ngày.
Giấy tờ của Thừa Phong khá phức tạp, cô là người không hộ khẩu hợp pháp nên cần kiểm tra lý lịch kỹ lưỡng. Ngoài ra, dù người máy chiến đấu đã bị vô hiệu hóa phần lõi nhưng vẫn bị đánh giá là có nguy cơ tiềm ẩn, cần trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt.
Hạng Vân Gian mang hành lý của Thừa Phong đến khu vực kiểm tra an ninh, chào hỏi vài nhân viên rồi đi trước lên tàu, sắp xếp chỗ ở cho cô.
Bên trong khoang tàu, trang bị được thiết kế tinh xảo, trong mắt Thừa Phong có thể xem là sang trọng. Khắp nơi đều là những thiết bị điện tử tiên tiến và các bộ phận tinh vi.
Thừa Phong bước đi chậm rãi, vừa đi vừa dừng, chăm chú đọc các ký hiệu trên nút bấm, tò mò trước những sản phẩm công nghệ hiện đại của Liên minh.
Nhưng chưa kịp khám phá kỹ thuật nối tàu của Liên minh, Giang Lâm Hạ đã mất kiên nhẫn xách cổ áo cô, kéo vào hành lang.
"Nhóc sẽ ở phòng này, ngay cạnh bọn anh." Hạng Vân Gian tháo tấm thẻ trên cửa, đưa cho cô, "Cần gì thì cứ gọi người. Không biết dùng thiết bị nào thì hỏi bọn anh, hoặc tìm nhân viên trên tàu. Lát nữa anh sẽ bảo họ mang sơ đồ đến để nhóc biết nhà ăn và phòng y tế ở đâu."
Phòng Thừa Phong ở là một phần trong căn suite* lớn, bên trái là phòng cô, ở giữa là phòng khách rộng rãi.
(*) Được mệnh danh là loại phòng cao cấp bậc nhất trong khách sạn 4-5 sao.
"Người máy chiến đấu sẽ tạm thời được bọn anh giữ, về đến Liên minh sẽ trả lại nhóc." Hạng Vân Gian đặt vali da của cô ở cửa, "Đồ của nhóc đây."
Thừa Phong gật đầu.
Hạng Vân Gian cùng những người khác vẫn phải đi trả lại thiết bị huấn luyện nên để cô ở lại phòng một mình.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa dịu nhẹ. Thừa Phong không biết đó là loại hoa gì, chỉ thấy mùi hương dễ chịu này chắc chắn phải đến từ một loài hoa nào đó.
Cô đứng trước bảng điều khiển, nghiên cứu các chức năng.
Hệ thống cảm ứng này không có chữ, chỉ toàn là biểu tượng. Thừa Phong nhìn mà không dám chắc lắm lắm.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.
Cô nhanh chân ra mở, qua khe cửa dần mở rộng, một người đàn ông cao lớn, điển trai hiện ra trước mắt.
Người đó vắt một chiếc áo blouse trắng trên tay, xách theo một túi màu đen. Trên người mặc bộ vest màu xám, áo sơ mi được ủi phẳng phiu đến từng nếp gấp. Khí chất của anh ta toát lên sự trầm tĩnh, ôn hòa khác biệt rõ ràng so với Hạng Vân Gian và đám bạn.
Ánh mắt Thừa Phong từ dưới đất dần dần nhìn lên, có chút mơ hồ nhận ra ngay cả chân anh ta còn cao hơn cả cô.
Bác sĩ Lâm hạ ánh mắt xuống, nhìn cô bé đang ngẩng đầu kinh ngạc, cuối cùng còn chớp chớp mắt nhìn mình. Anh ta bật cười: "Thừa Phong đúng không?"
Thừa Phong gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này, bác sĩ Lâm cảm thấy rất hài lòng.
Đúng là hiếm như nhặt được vàng trong ngày mưa.
Bác sĩ Lâm hỏi: "Em muốn nghỉ ngơi trước hay đi khám sức khỏe trước?"
Thừa Phong không trả lời.
Anh ta lại bổ sung: "Đến khu khám sức khỏe đông người lắm."
Thừa Phong đáp: "Vậy nghỉ ngơi trước."
"Được." Bác sĩ Lâm bước vào phòng, đặt túi lên chiếc bàn gỗ gần tường, "Đây là đồ họ nhờ tôi mang cho em. À, em có quang não không?"
Thừa Phong lắc đầu.
"Tôi tiện mua cho em một cái. Đến Liên Đại rồi, quang não là thứ cần thiết để dễ giữ liên lạc với mọi người." Anh ta lấy một chiếc hộp ra khỏi túi, gõ nhẹ ngón tay lên trên, "Nếu không biết dùng, cứ đi hỏi mấy thằng nhóc nghiện mạng kia."
Thừa Phong chăm chú nhìn vào bàn tay của anh ta. Đến khi bác sĩ Lâm tưởng cô sẽ không phản ứng, thì cô bất chợt ngẩng đầu, há miệng kêu lên đầy phấn khởi: "Woa—"
Có quang não rồi, người máy được nâng cấp rồi!
Bác sĩ Lâm không nhịn được cười. Anh ta cảm thấy thật hiếm có, bao nhiêu năm nay, cuối cùng Liên Đại cũng chào đón được một người bình thường, chuyện này thực sự khiến anh ta vui mừng.
Thái độ của anh ta lập tức dịu dàng hơn, anh ta xoa đầu cô: "Tôi phải đi lấy mẫu xét nghiệm cho những người khác, lát nữa sẽ quay lại báo em đi khám sức khỏe. Em ở đây quen dần với hoàn cảnh trước đi nhé."
Thừa Phong cởi áo khoác, leo lên giường.
Chăn nệm ở đây mềm mại, ấm áp, đến gần còn ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng.
Thừa Phong không khỏi bị sự thoải mái này làm mê hoặc. Cô lén dụi mặt vào gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết từ khi nào cô đã ngủ quên mất. Cô tỉnh lại là bởi vì tiếng trò chuyện bị đè thấp giữa vài người.
Thì ra là Hạng Vân Gian và những người khác đã trở về, đang ngồi trong phòng khách chơi quang não.
Thừa Phong nhanh nhẹn cầm chiếc quang não mới, chạy ra ngoài tìm họ để trao đổi.
Giang Lâm Hạ thấy cô, tiện tay nhặt một quả gì đó trên bàn ném vào tay cô, cười nói: "Cho nhóc cái này, sao Chiến Hậu chắc không có đâu."
Quả tròn đầy, căng mọng, xen lẫn hai màu đỏ và xanh.
Thừa Phong cầm trên tay xem xét một vòng, thấy không giống thứ gì có thể ăn, liền hỏi: "Đây là cái gì?"
"Là lựu." Giang Lâm Hạ đáp, "Gọt vỏ, ăn hạt bên trong. Ngọt, ngon lắm."
Thừa Phong ngồi xuống bên cạnh anh, dùng sức bóc lớp vỏ ngoài.
Giang Lâm Hạ nhìn cô đưa từng hạt lựu vào miệng nhai, rồi phát hiện lông mày cô nhíu lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Bỗng anh sực nhớ ra điều gì đó, lập tức bóp chặt má cô, hét lên: "Nhả hạt ra! Nhả hạt ra!"
Thừa Phong phồng má, không nói gì, quay sang phun thẳng vào mặt anh.
Giang Lâm Hạ ngớ người, sau đó nhảy dựng lên, hét: "Mẹ nó!"
Anh nắm cổ áo Thừa Phong, kéo mạnh lên.
... Nhưng rồi lại chẳng nỡ làm gì.
Cuối cùng, anh buông tay, chuyển sang giữ đầu cô, lắc qua lắc lại: "Nhóc cố tình làm vậy đúng không! Vậy mà lại phun thẳng vào mặt anh, mặt anh mẹ nó toàn nước miếng của thằng nhóc cậu! Má!"
Đầu Thừa Phong bị lắc đến choáng váng, lời nói ra cũng nghe không rõ: "Tôi không cố ý... Là anh bảo tôi nhả, lại còn bóp mặt tôi nữa..."
"Đáng đời." Hạng Vân Gian ở đối diện cười lạnh: "Để em ấy yên đi, cậu lắc hỏng não em ấy bây giờ."
Giang Lâm Hạ tức tối bỏ vào phòng rửa mặt. Hạng Vân Gian vẫy tay gọi Thừa Phong đến, rút một tập hồ sơ ra từ dưới bàn.
"Đây là đơn xin nhập học của Liên Đại, xem chút đi, nếu không có vấn đề thì ký vào. Sau khi xét duyệt xong, họ sẽ gửi thông báo nhập học cho nhóc."
Điều kiện của Thừa Phong khá đặc biệt, tóm gọn lại là... cô không có tiền.
Liên Đại đồng ý cung cấp miễn phí chi phí ăn ở cho cô. Dựa trên kết quả học tập, trường sẽ cấp học bổng với các mức khác nhau, đồng thời hỗ trợ giáo dục kỹ năng chuyên môn. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, cô được phép kiếm thêm thu nhập bằng những công việc hợp pháp.
Điều kiện duy nhất là Thừa Phong phải theo học tại Liên Đại và không được chuyển trường vô cớ trong quá trình học.
Thừa Phong lướt nhanh qua nội dung hợp đồng, rồi ký tên ở cuối.
"Nhóc ký ngay luôn à?" Hạng Vân Gian hỏi, "Nhóc có hiểu hết hợp đồng không đấy?"
Thừa Phong trả lời tỉnh bơ: "Không có lựa chọn khác."
Cô muốn đến Liên minh.
"Được rồi." Hạng Vân Gian cười, "Nhóc yên tâm, Liên Đại... luôn đề cao nhân đạo."
Thực tế, điều khoản trong hợp đồng rất ưu ái, phần lớn là hỗ trợ để thu hút Thừa Phong. Ngoài yêu cầu theo học tại Liên Đại, gần như không có ràng buộc nào khác.
Hạng Vân Gian chụp lại hợp đồng đã ký, gửi cho giáo quan.
Giáo quan nhận được, lập tức thông báo cho bộ phận truyền thông, vui vẻ đăng ngay một bài viết "nhá hàng" trên tài khoản chính thức.
@Đại học Liên hợp: 【Một chút thông tin nóng hổi đây! Người chơi đã đăng nhập vào tài khoản Tam Diêu của sinh viên Liên Đại, Hạng Vân Gian đã tham gia bài kiểm tra mô phỏng và thiết lập kỷ lục mới về điều khiển thủ công ở Tam Diêu, chính là tân sinh viên của trường năm nay. Hãy đón chờ ngày nhập học của cậu ấy! 【Hò hét cổ vũ】】
Bài đăng nhanh chóng leo lên top thịnh hành.
[Thì ra không phải lỗi hệ thống à? Tôi cứ thắc mắc sao mãi Tam Diêu không đứng ra giải thích. Ai mà ghê gớm thế, lập kỷ lục rồi còn đi học làm gì?]
[Có phải thời đại phục hưng của điều khiển cơ giáp thủ công sắp đến rồi không?!]
[Liên Đại đúng là không đùa được đâu! Các trường quân sự khác không định làm gì à? @Liên minh Quân sự, sao im re vậy? Mau tạo cú hit đi nào!]
[Có thể xem ảnh của bạn ấy không?]
[Khoan đã, quá trình tuyển sinh đã xong từ lâu rồi mà? Tôi nghe nói Hạng Vân Gian vừa làm một chuyến đến sao Chiến Hậu để chiêu sinh đặc biệt. Vậy tân sinh viên này là người ở tinh hệ xa xôi à?]
[Sao có thể chứ? Mấy trường quân sự đều đến sao Chiến Hậu càn quét một vòng rồi, sao vẫn để sót một viên ngọc quý thế này?]
[Liên Đại làm màu dữ thế? Sắp khai giảng rồi, thôi bớt thần bí đi, muốn gì thì tung luôn ra đây!]
Người quản lý tài khoản chính thức tỏ ra cực kỳ đáng ghét, chỉ đáp lại vài bình luận nổi bật bằng một meme 【héhé】 khiến cư dân mạng vừa bực mình vừa lao vào tranh cãi sôi nổi.
Hạng Vân Gian bắt đầu dạy Thừa Phong cách dùng phần mềm của công ty Tam Diêu, đồng thời mở diễn đàn cho cô xem qua phần bình luận.
— Khám phá Liên minh từ việc gặp gỡ những thánh lầy trên mạng.
Thừa Phong rất muốn đăng ký tài khoản nhưng hiện tại chưa được. Cô dán mắt vào màn hình lướt xem các bài đăng thì bất ngờ nhận được thông báo trên giao diện: "Thừa Phong, đến kiểm tra sức khỏe."
Cô cất quang não lại, chạy đến phòng y tế phía sau khoang tàu.
Khu vực kiểm tra đã khá vắng vẻ, Thừa Phong đến đúng lúc một thanh niên vừa bước ra.
Người đó vẫy tay chào cô, vui vẻ gọi to: "Đại ca!"
Thừa Phong bước theo hướng cậu ta chỉ, đẩy cửa vào trong.
Bác sĩ Lâm ngồi dựa vào tường, nghe tiếng bước chân, anh ta không ngẩng đầu mà chỉ tay về một góc: "Qua kia chụp X-quang."
Thừa Phong bước vào căn phòng nhỏ kín đáo, không biết phải làm gì, đành đứng yên giơ hai tay lên theo hướng dẫn trên máy.
Một lát sau, giọng bác sĩ Lâm vang lên: "Được rồi. Ra ngoài cởi áo đi."
Ảnh chụp X-quang hiện trên màn hình, bác sĩ Lâm đối chiếu thông tin để ghi chép.
Ban đầu, anh ta không thấy gì lạ, viết đến dòng "Lồng ngực đối xứng, khí quản nằm giữa", anh ta đột ngột khựng lại.
Anh ta quay phắt lại, nhìn kỹ hình ảnh X-quang hơn nữa.
Với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành, anh ta không thể không nhận ra... Thừa Phong thiếu một vài bộ phận cơ thể mà bất kỳ nam giới bình thường nào cũng phải có.
"Khoan đã! Đợi đã!" Bác sĩ Lâm vội vàng đứng bật dậy, hướng vào bên trong gọi to: "Đừng vội cởi áo!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");