Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày khai mạc đại chiến, có thể dùng cụm "vạn người đổ xô" để miêu tả cũng không hề quá lời.
Khắp nơi trong nhà thi đấu đều được bố trí camera. Một tiếng trước khi trận đấu bắt đầu, khán đài đã kín hết chỗ.
Lãnh đạo nhà trường ngồi hàng ghế đầu, phía sau là chỗ dành cho giảng viên và gia đình các thí sinh. Rất nhiều cựu sinh viên cũng đã nhanh tay săn được vé qua trang web chính thức, chỉ để tận mắt chứng kiến hệ thống trình chiếu toàn cảnh hoành tráng trong nhà thi đấu.
Khu đất trống ở trung tâm đang chiếu video hồ sơ cá nhân của những thí sinh xuất sắc trong kỳ thi lần này. Đúng 10 giờ 30 phút, khi đoạn nhạc chuyển cảnh quen thuộc vang lên, người dẫn chương trình và bình luận viên xuất hiện trên màn hình.
Phông nền trắng muốt, bàn bình luận rộng rãi, ở góc bàn đặt một chiếc cốc giữ nhiệt đen mà phần lớn sinh viên hệ Chỉ huy đều rất quen thuộc. Chưa cần thấy mặt, chỉ nhìn cảnh này, một góc nhà thi đấu đã đồng thanh vang lên tiếng reo hò.
Bình luận viên lần này vẫn là thầy La.
Dù kết quả đại chiến thế nào, khả năng lớn người chiến thắng sẽ là Thừa Phong. Vì vậy, vị trí bình luận độc quyền được giao cho Liên Đại.
Người dẫn chương trình là một nữ MC trẻ trung với gương mặt ngọt ngào, chuyên phụ trách khuấy động không khí. Tuy nhiên, cô ấy không hiểu nhiều về các quy tắc của mô phỏng chiến trường lắm.
Quản lý Tam Diêu nói với cô ấy là không sao, khán giả cũng không hiểu đâu, thấy gì không hiểu cứ mạnh dạn hỏi thôi.
Thật là khôn ngoan.
Sau vài câu giao lưu với khán giả, MC bắt đầu giới thiệu các trường tham gia, Chỉ huy và các chủ tướng của mỗi quân trường.
Khi máy quay lia qua các nhà thi đấu của các trường, MC bất ngờ cười: "Thừa Phong còn có cả bảng cổ vũ! Trông chuyên nghiệp ghê!"
Thực ra, bảng cổ vũ này chỉ là một hiệu ứng chiếu sáng do quang não tạo ra, rõ ràng là sản phẩm của sinh viên hệ Chỉ huy.
Khi MC nhắc đến mình, cả nhóm lập tức giơ cao tay, khiến ánh sáng càng thêm rực rỡ, đồng thời đồng thanh hô vang tên "Thừa Phong".
Thí sinh các trường khác thấy vậy cũng hùa theo. Chỉ trong chốc lát, âm thanh cuồn cuộn như sóng biển dội vào tường bốn phía, khiến hai chữ "Thừa Phong" vang lên đầy uy nghiêm.
Máy quay phóng to, chụp cận cảnh bảng hiệu với các khẩu hiệu:
"Chúc đại gia Diệp hốt được lông ngỗng vàng!"
"Đi theo Diệp Phú Quý, trời mưa lựu đạn!"
"Đừng sợ bị nguyền, giữ cúp vàng cho Liên Đại nhé!"
"Có cả ngàn cách khiến bạn quỳ xuống gọi
daddy!"
"Thừa Phong mà không lên trời, bộ nghĩ cái tên đó đặt chơi à?!"
MC vừa đọc vừa cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng suýt nữa thì bật cười. Cô vội quay sang hỏi thầy La: "Thầy nghĩ trường nào có khả năng giành chiến thắng cuối cùng ạ?"
Thầy La điềm tĩnh đáp: "Tôi đương nhiên ủng hộ sinh viên của trường mình."
Ngay sau câu nói, ngoài tiếng hô "Thừa Phong", tiếng gọi "Liên Đại" cũng vang dội khắp khán đài.
Sinh viên các trường khác không chịu kém cạnh, liền lớn giọng hò hét đáp trả. Nắm đấm giơ cao trong không trung, bầu không khí chiến đấu đã bốc lên ngùn ngụt dù trận đấu còn chưa bắt đầu.
Các giáo quan cầm quang não, hào hứng quay lại khung cảnh này, còn không quên nhắc mấy anh em bên cạnh: "Tôi quay bên trái, ông quay bên phải, lát nữa gửi cho đám Giang Lâm Hạ xem. Năm ngoái làm gì có khí thế này, haha, năm nay được thơm lây từ Thừa Phong đấy!"
"Khán giả cuồng nhiệt quá! Bình luận trong livestream chạy nhanh đến mức tôi đọc không kịp nữa!" MC bị không khí náo nhiệt cuốn theo, giọng nói có chút gấp gáp, "Thí sinh đang chuẩn bị đăng nhập tập thể. Tôi nhận được thông báo, tất cả đã xác nhận xong. Chúng ta hãy cùng nhìn lại tình hình chiến trường lần cuối trước khi bắt đầu nhé."
Mỗi trường quân đội có một ngàn thí sinh, đứng xếp hàng trước sân đấu theo đội hình bậc thang, đồng thanh hô vang khẩu hiệu của trường mình.
Liên Đại là đội cuối cùng xuất hiện.
Đội hình của họ trông hơi lộn xộn, rõ ràng có sự sắp xếp khác biệt. Thừa Phong bị đẩy vào giữa, xung quanh là những người đứng hoặc ngồi, tạo thành một vòng tròn như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Khẩu hiệu đơn giản tám chữ được gào lên đến mức suýt vỡ giọng. Nhưng một nghìn người đồng thanh hô vang cũng thực sự tạo nên khí thế chấn động.
MC cười lớn: "Cái nghi lễ lạ lùng này! Không bao giờ thiếu được!"
Thầy La vẫn giữ vẻ chuyên gia trầm tĩnh, chỉ là khóe môi hơi cong lên, gật đầu hài lòng.
Mười phút sau, hệ thống bắt đầu tải dữ liệu, tất cả thí sinh hoàn tất đăng nhập.
Giao diện livestream chuyển sang bản đồ lớn của chiến trường, hiển thị quy tắc cụ thể của trận đấu.
Đại chiến được chia làm hai phe. Phe Đỏ phụ trách thủ thành, phe Trắng phụ trách công thành. Mỗi phe gồm ba trường quân đội.
Liên Đại của Thừa Phong, cùng Liên Quân và Quân đoàn 2, thuộc phe Đỏ.
Quân đoàn 1 của Đào Duệ, cùng hai trường khác, thuộc phe Trắng.
Dù các trường thuộc cùng một phe nhưng điểm số được tính riêng dựa trên số thí sinh còn sống, số lần tiêu diệt đối thủ, tỷ lệ phá hủy công trình và tỷ lệ giải cứu NPC. Phe chiến thắng nhận thêm 50% điểm số.
Với quy tắc này, đội điểm cao nhất chưa chắc thuộc phe thắng, nhưng điều này hiếm khi xảy ra vì mức thưởng 50% điểm là rất lớn.
Lần ngoại lệ gần nhất chính là mùa trước.
Đội của Hạng Vân Gian công thành thành công, nhưng bị Đào Duệ quét sạch phần lớn sinh viên Liên Đại ở phút cuối. Dù được cộng thêm 50% điểm, Liên Đại vẫn thua sát nút Quân đoàn 1.
Một thất bại đầy sỉ nhục.
Ba phút sau, quy tắc biến mất khỏi màn hình.
Quản lý livestream lập tức hướng camera về phía Thừa Phong.
Việc đầu tiên cô làm sau khi vào trận là gửi một tin nhắn tới nhóm Chỉ huy của các trường.
[Kết minh không? 【Héhé】]
Phía đối diện cũng nhanh chóng trả lời lại.
[Không cần]
[Hả? Cô ổn không thế?]
[Này, chúng ta là phe đối địch đấy]
[Cậu nghĩ sao?]
[Tôi dám đồng ý, cậu dám tin à?]
Trần Hoa Nhạc yên lặng nhìn loạt thao tác của cô, há miệng định nói gì đó, rồi cực kỳ bối rối hỏi: "Em làm vậy để làm gì? Tự chuốc nhục vào thân à?"
Thừa Phong đáp: "Anh không hiểu à?"
"Không hiểu."
"Họ cũng không hiểu." Thừa Phong tắt quang não, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện đầy vẻ chắc chắn, "Em đang phá rối tâm lý của họ."
Trần Hoa Nhạc: "..." Chiến thuật cao tay thật.
Thừa Phong mở bản đồ, nhanh chóng lướt qua một lượt, tìm kiếm những tuyến đường phù hợp để phục kích và điều quân.
Hệ thống nhắc nhở, năm phút nữa phe Trắng sẽ được phép bắt đầu công thành.
Nếu Đào Duệ có thể hợp nhất được ba trường quân sự, nắm quyền Tổng Chỉ huy thực sự thì việc tập hợp đội ngũ, thiết lập tuyến đường và phân phối trang bị có thể sẽ cần thêm thời gian. Nhìn thời gian phát động tấn công, có thể suy đoán sơ qua tình hình bên đối diện.
Tổng Chỉ huy Quân đoàn 2, Thừa Phong từng gặp vài lần trong các buổi huấn luyện, nhưng không quen lắm, chỉ biết gã là một người đầu trọc tên là Khương Chấn Học.
Sau khi Khương Chấn Học trả lời Thừa Phong, nhanh chóng nói: "Chúng tôi sẽ thủ ở trên."
Tin nhắn này được gửi trực tiếp trong kênh Chỉ huy của phe, các chủ tướng khác cũng có thể nghe thấy.
Tổng Chỉ huy của Liên Quân đáp lại ngay: "Chúng tôi sẽ thủ ở dưới."
Tổng Chỉ huy của Liên Quân tên là Đồng Tuần, là một Chỉ huy chuyên nghiệp loại A, Thừa Phong không quen.
Hai đội ngũ rõ ràng đang cố gắng gạt bỏ Liên Đại ra ngoài, thể hiện thái độ phân chia rõ ràng.
Tình thế của Liên Đại vô cùng bất lợi.
Dự đoán rằng các trường quân sự lớn lần này sẽ liên kết để chèn ép Thừa Phong, không chỉ phe đối địch, mà ngay cả phe mình cũng như sói như hổ muốn cắn một miếng, quyết định này không phải là quá bất ngờ.
Trần Hoa Nhạc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn giả bộ giận dữ hét lên: "Dựa vào cái gì mà bắt bọn tôi thủ đường giữa?! Lối vào thành ngay trước mặt chính là đường giữa, đúng không? Bình thường thì phải hoán đổi nhân lực, mới vào trận các cậu đã tính chiếm lợi thế rồi à?"
Thừa Phong định đáp lời, nhưng bị tiếng hét của anh làm giật mình, quên luôn điều muốn nói.
Tổng Chỉ huy Quân đoàn 2 Khương Chấn Học cười hề hề: "Tất nhiên vì Liên Đại các cậu thua không nổi mà. Tất nhiên, các cậu cũng có thể không thủ."
"Xin lỗi nhé, chủ yếu là vì đại cục thôi." Đồng Tuần rõ ràng khéo léo hơn, nói bóng gió, "Tránh hỏa lực, giữ vững thực lực."
Trần Hoa Nhạc "Hừ" một tiếng, mắng: "Các cậu quá vô liêm sỉ! Không có chút ý thức tập thể nào cả. Bây giờ chúng ta là chiến hữu cùng phe đấy, các cậu thà giúp Đào Duệ lấy cúp, còn hơn giữ nghĩa khí với đồng minh của mình! Mất mặt không? Xứng đáng không?"
Thừa Phong nhìn Trần Hoa Nhạc, bị dáng vẻ hiện tại của anh làm cho ngạc nhiên.
Vẻ mặt anh mang theo sự giễu cợt, chân mày cau lại, khí chất nghiêm nghị lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình tượng ôn hòa đeo kính thường ngày, có một loại dữ dằn không dễ lại gần.
Miệng thì nghiêm khắc trách mắng, tay thì không ngừng đánh dấu vài vị trí ở đường giữa trên bản đồ, ngầm ra hiệu bảo Nghiêm Thận dẫn đội bắn tỉa đến chiếm vị trí.
Thẩm Đạm cùng anh phân công hợp tác, phụ trách khu vực phía Tây.
Giang Lâm Hạ cũng hùa theo kêu lên: "Thua Liên Đại thì không mất mặt nhỉ? Nhưng chạy theo nịnh nọt Đào Duệ thì các cậu không thấy nhục à?"
Khương Chấn Học: "Mọi người vốn chẳng phải chiến hữu gì, cùng lắm là bị chia chung chỗ nghỉ mà thôi. Dù sao MVP lần này, Đào Duệ đừng hòng, mà Thừa Phong cũng đừng hòng, đừng kích chúng tôi nữa, vô ích!"
Trần Hoa Nhạc cười nhạt: "Chỉ dựa vào các cậu mà nghĩ mình có thể vừa chặn được Liên Đại vừa cản nổi Quân đoàn 1 à, định ôm cả hai phe vào một mẻ ư? Đừng có mơ lớn quá, trời còn chưa tối đâu."
Người trông hiền lành thường ngày, một khi trở mặt, sức sát thương thật sự đáng sợ.
Khương Chấn Học không hổ danh thừa kế truyền thống nóng nảy của Quân đoàn 2, tâm lý không vững, rõ ràng bị chọc tức, giọng căng thẳng nói: "Cho dù cuối cùng thật sự để kẻ khác ngư ông đắc lợi thì đó cũng là tôi cam tâm! Liên Đại các cậu thì làm gì được tôi? Tôi cũng thấy xui, sao cái tai họa Đào Duệ lại không nằm chung phe với các cậu chứ?"
Đồng Tuần thì chẳng thèm nói gì, tự mình dẫn đội rút xuống phía dưới, bắt đầu bố trí phòng thủ sát mép bản đồ.
Lúc này, Hạng Vân Gian mới xuất hiện, cố gắng hòa giải: "Mọi người đừng nóng giận nói mấy lời này. Liên Đại thủ đường giữa cũng rất quan trọng. Nếu thật sự để Đào Duệ đột phá ở đường giữa, vào được thành thì đường trên và dưới cũng chẳng giữ nổi đâu. So với Đào Duệ, Thừa Phong dễ chịu hơn nhiều, đúng không?"
Khương Chấn Học vẫn giữ vẻ mỉa mai đầy châm chọc: "Vậy nên mới phải cảm ơn Liên Đại, cố gắng chịu khó thêm chút nữa, cản bọn họ tiêu hao thêm. Chúng tôi sẽ không lãng phí lòng tốt của các cậu đâu, nhất định sẽ giành lấy 50% điểm cộng thêm chiến thắng cho các cậu."
Thừa Phong nghe mà ngứa cả răng, quay sang nói: "Cái giọng nói của anh ta thật khiến người ta muốn đấm ghê."
Tân Khoáng cười nói: "Đó là kỹ năng thiên phú của Quân đoàn 2 mà. Đừng để ý, tất cả đều nhằm tác động đến tâm lý đội ngũ Chỉ huy thôi."
Hạng Vân Gian nói: "Cứ coi như Liên Đại phải một mình chống lại cả năm phe đi. Đợt này rõ ràng những người cùng phe cũng không muốn làm đồng minh nữa rồi."
Thừa Phong "Ừm" một tiếng.
Ba chuyên viên phân tích dữ liệu hợp sức tạo bản đồ, nhanh chóng phân phối vị trí cho cả nghìn thí sinh. Mọi người lập tức đi theo đội trưởng của mình, vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.
Trần Hoa Nhạc chửi đến mệt, kênh đội hình cuối cùng cũng yên tĩnh.
Thẩm Đạm trong tiểu đội cất tiếng hỏi: "Còn ai muốn chửi nữa không? Mau lên. Cơ hội chửi hợp lý không nhiều đâu, không chửi là lỗ đấy."
Thừa Phong tò mò: "Hôm nay sao cậu trầm thế?"
Thẩm Đạm điềm nhiên: "Giữ giọng để dùng lúc kết thúc, giờ không đáng."
Mấy Chỉ huy chạy thẳng vào vùng sâu nhất của bản đồ, nơi an toàn và cũng là chỗ cất giữ vật tư.
Hạng Vân Gian liếc qua thời gian, nói: "Tổng Chỉ huy, nói gì đi chứ, sắp bắt đầu rồi."
Tất cả sinh viên của Liên Đại bị xếp vào đường giữa, ai cũng hiểu đây là bị đồng minh bán đứng. Lúc này, toàn quân đơn độc, không ai hỗ trợ.
Dù không ai nói ra, sĩ khí vẫn cứ tụt dần.
Sau khi giao nhiệm vụ xong, Tổng Chỉ huy thường sẽ nói vài câu vô thưởng vô phạt, hoặc để thư giãn tinh thần, hoặc để khơi dậy sĩ khí.
Thừa Phong hiểu ý, hắng giọng, chậm bước lại, dõng dạc hét lên: "Xông lên!"
Trần Hoa Nhạc: "..."
Nghiêm Thận: "Ặc."
Thẩm Đạm không chịu nổi: "Cứu với, cứu cậu ấy với!"
Hạng Vân Gian trầm ngâm hai giây, gợi ý: "Hay là em nghĩ lại chút đi?"
Lúc này, giọng nói trầm ấm đầy uy lực của Trần Hoa Nhạc vang lên trong kênh: "Dũng cảm không sợ hãi! Thế không thể cản! Liên Đại tất thắng!"
Thừa Phong liếc nhìn người chạy bên cạnh mình, gật đầu mãn nguyện, sau đó vỗ ngực trái, lại làm động tác tay ngang cổ như ra dấu "chém nó".
Trần Hoa Nhạc tiếp tục, giọng mạnh mẽ: "Chúng ta đã từng đối mặt với vô số hiểm nguy, không chỉ với tư cách sinh viên Liên Đại, mà còn là những quân nhân tương lai! Chúng ta sẵn sàng đối diện với cái chết, nhưng không ai có thể cản bước chúng ta! Không khó khăn nào bào mòn được ý chí của chúng ta! Trong khoảnh khắc cuối cùng trước cái chết, quân đội của chúng ta bất bại!"
Thừa Phong phấn khích gật đầu, giương súng từ phía sau, chĩa thẳng lên trời.
Trần Hoa Nhạc dõng dạc tiếp: "Với khí thế không thể ngăn cản! Anh em, xông lên! Hãy để họ thấy được ý chí bất khuất của sinh viên Liên Đại! Nghiền nát mọi âm mưu của chúng!"
Mọi người đồng loạt hô vang: "Rõ!"
Giang Lâm Hạ cảm thán: "Người tài bên cạnh Thừa Phong ngày càng đông. Phiên dịch cấp 8, bợ đỡ cấp 10, giờ lại thêm một thần lồng tiếng nữa."
Thẩm Đạm nhẹ nhàng thêm vào: "Còn có bốn ông phụ huynh vô dụng nữa."
"Cô nói gì đấy?!" Giang Lâm Hạ nghiến răng, "Không phải cô cũng là cục tạ ôm đùi người ta sao?!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");