Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
  3. Chương 167: Nhân tiện
Trước /181 Sau

Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 167: Nhân tiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); MC cố gắng kiềm chế không thất thố kêu lên, hai tay đan chặt giấu dưới bàn, siết mạnh một cái. Nhưng nhìn vào màn hình bình luận đang bùng nổ của khán giả, e rằng chẳng ai quan tâm biểu hiện của cô ấy có đủ trang nhã hay không.

Cô mỉm cười rạng rỡ: "Sao tôi cảm thấy Thừa Phong rất hiểu Đào Duệ nhỉ?"

Thầy La đáp: "Họ từng tham gia huấn luyện chung."

MC ban đầu định hỏi nếu so sánh giữa Thừa Phong và Đào Duệ, ai giỏi hơn, nhưng trước khi kịp thốt ra, cô đã liếc nhìn sắc mặt của thầy La, cuối cùng không dám hỏi thẳng câu nhạy cảm ấy. Thay vào đó, cô ấy rụt rè mở lời: "Thầy thấy biểu hiện của Thừa Phong lần này thế nào?"

Thầy La cười nhẹ, ngũ quan như mềm mại hơn, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình trận đấu, lớn tiếng nói: "Ở vào thế yếu mà vẫn có thể bình tĩnh phân tích cục diện, không bị vinh nhục làm lung lay, đồng thời đánh trúng điểm yếu của đối phương. Tôi nói rằng biểu hiện rất tốt, chắc không ai phản đối chứ?"

MC bật cười sảng khoái, nói: "Thầy khiêm tốn quá!"

Nghe chính giọng cười của mình, cô chợt tự vấn liệu mình có hơi thiên vị không. Cô ấy vội vàng bổ sung: "Tất nhiên, Đào Duệ cũng rất xuất sắc, với phong thái người cầm quân tài ba, quyết định chính xác từng thời điểm. Chỉ có hai Chỉ huy đủ giỏi mới có thể bắt được tín hiệu từ nhau như vậy!"

Cô chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng người hỏi: "Thầy La, nếu đứng ở góc độ của Đào Duệ, nếu cậu ấy đoán được cách bố trí của Thừa Phong, liệu có cách nào phá giải không?"

Thầy La lắc đầu: "Không có cách nào đối phó cả. Dù đoán được cũng vô ích. Đây là tình huống đối đầu trực diện, so tài về sức mạnh Chiến binh. Chỉ huy có thể tối ưu hóa hiệu quả của cả đội, nhưng không phải toàn năng."

"Được rồi." MC ngồi thẳng dậy, nói, "Sao tôi cũng cảm thấy hơi căng thẳng vậy?"

Một phần dân mạng đã bị cuộc trò chuyện của hai người thu hút.

[Thầy La cười mà nếp nhăn cũng giãn ra hết rồi, trẻ ra phải hai mươi tuổi. Lúc trước ánh mắt còn như dao vậy]

[Tôi cứ tưởng thầy La sẽ tức giận bỏ đi, may mà Thừa Phong xoay chuyển được cục diện, giúp ông ấy gỡ gạc lại]

[Thầy La vui mừng hơi sớm rồi thì phải? Đoán được thì sao? Theo kinh nghiệm của tôi, 90% dự đoán lạc quan trên chiến trường lớn đều sẽ bị đánh bại]

[Dù sao thì đứng từ góc nhìn của thầy La, lý thuyết không có vấn đề. Nếu có trục trặc, chắc chắn lỗi ở Chiến binh, Thừa Phong vẫn vô can]

[【Đẹp mắt】]

Chữ vừa hiện lên khung chat đã nhanh chóng bay qua như một bóng mờ. Cùng lúc đó, đội hình của các thí sinh mặc đồng phục phe Trắng cuối cùng cũng hoàn thành tập kết, xuất hiện trên tuyến đường chính giữa.

Họ đã tạo được khoảng cách nhất định với truy binh phía sau và càng chạy càng nhanh dưới sự thúc giục của Đào Duệ.

Hàng lính phía trước giơ vội tấm khiên chống đạn lên chắn trước mặt, mở đường cho cả đội. Đội hình kéo dài chạy sát mép tường, lao đi như một dòng thác.

Không ai xác định được ai là người đầu tiên ra lệnh.

Khoảnh khắc đó, tất cả vũ khí, dù xa hay gần, dù có thể bắn tới hay không, từ những khẩu dài tới ngắn, đều bùng nổ như đàn chim rừng bị kinh động. Tiếng súng nổ tung, xé toạc mảnh hòa bình cuối cùng.

Tiếng súng đồng loạt vang lên, chấn động cả bầu trời.

Khói thuốc súng trong không khí và tiếng vọng trong tai mang theo sự điên cuồng gần như mất kiểm soát, tựa như máu đang sôi trào, cuốn lấy toàn bộ chiến trường trong chớp mắt.

Những thanh niên đã kìm nén suốt hơn hai tiếng đồng hồ, đối mặt với đám kẻ địch vừa tới đã không còn chút kiên nhẫn nào. Họ phát động tấn công sớm hơn kế hoạch, khiến đợt tấn công đầu tiên không đạt được thành tích như mong muốn.

"Nóng vội quá." Nghiêm Thận táo bạo di chuyển lên một chút, chỉnh lại tư thế, nói, "Cẩn thận kẻo làm lũ "rau hẹ" sợ mất."

Thừa Phong: "Chúng đã rút lui, tạm dừng đã."

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, vài thí sinh chạy đầu đội hình chỉ vừa bước lên đã bị loại khỏi chiến trường.

Những tấm khiên chống đạn kia gần như vô dụng, hàng loạt viên đạn bắn tới dồn dập, lực va chạm mạnh đến mức quật ngã họ xuống đất.

Các thí sinh phía sau theo bản năng rút lui, xoay người tìm chỗ trốn, đồng thời ra lệnh đội ngũ dừng tiến lên.

Tiếng súng chói tai khiến đầu óc ai cũng choáng váng.

Sự im lặng theo sau lại mang đến một nỗi trống trải khó tin.

Phe Trắng ai nấy cũng đều sợ hãi, cầm súng nhìn quanh, ánh mắt đầy hoang mang.

"Mấy người phía trước... điên rồi sao?"

"Chúng ta phạm tội gì ghê gớm đến mức phải chịu hình phạt này vậy?"

"Liên Đại điều hết người tới đây à? Thảo nào vừa nãy chẳng thấy bóng dáng họ đâu."

"Tai tôi sắp điếc rồi! Bắn mấy trăm phát đạn chỉ để giết vài người, có cần làm quá không?"

"Không được dừng lại!" Lệnh của Đào Duệ vang lên kịp thời, mang theo sự nghiêm nghị không thể phản kháng, xua tan phần nào sự do dự trong lòng mọi người, "Tập trung lại, xông qua!"

Quân đoàn 2 và Liên Quân đang bám sát phía sau. Nếu phe Trắng chần chừ, tình thế sẽ càng thêm nguy hiểm.

Lúc này, bất kỳ quyết định nào cũng tốt hơn là do dự không hành động.

Đám binh lính không cần suy nghĩ nhiều, chỉ việc lao theo đội hình phía trước, phát động cuộc tấn công.

Đào Duệ không thể nắm bắt hết thông tin từ tiền tuyến, mà dù có thấy cũng chẳng kịp xử lý. Hắn chỉ có thể bám vào kế hoạch đã định, trầm giọng ra lệnh: "Chú ý phòng ngự, đột phá hỏa tuyến! Thu gọn hai cánh, tận dụng cơ hội!"

Phe Trắng cắm cúi lao lên phía trước.

Xung quanh liên tục vang lên âm thanh đạn xuyên qua quân phục. Cả đội ép sát vào tường, giữ đội hình khép kín, mắt nhìn không rõ cảnh vật ở xa.

Tuy nhiên, trong khi chạy, mọi người vẫn nhận ra số lượng thi thể trên mặt đất ngày một nhiều hơn, đều là những binh lính ở vòng ngoài hy sinh trong lúc xông pha.

Giờ đầu tiên, họ còn đầy khí thế.

Đến giờ thứ hai, chỉ còn lại sự cầm cự.

Không lâu trước đó, họ vẫn chiếm ưu thế áp đảo. Nhưng sau niềm vui ngắn ngủi ấy, giờ đây máu và tiếng khóc thương bao phủ khắp nơi.

Họ buộc phải giẫm lên thi thể đồng đội để lao ra khỏi cổng thành, mà con đường dẫn tới cổng dài tới mức dường như không thấy điểm dừng.

Nhục nhã, phẫn nộ, bối rối, những cảm xúc hỗn độn dần lan tràn khắp đội hình. Tiếng la hét vang lên, nhưng nhanh chóng bị tiếng súng át đi.

Ngược lại, tinh thần của đám người Liên Đại ngày càng sục sôi.

Tiếng nổ từ những vụ phá hủy quá hỗn loạn, dù thiết bị liên lạc đã lọc bớt nhưng vẫn ảnh hưởng đến việc giao tiếp. Ai muốn nói gì cũng phải hét lên.

"Hahaha, anh em ơi, tôi vừa hạ được hai mạng!"

"Mắt cậu hoa rồi đấy à? Rõ ràng là tôi bắn mà!"

"Đừng có xạo! Giữa trận mưa đạn này, cậu nhận ra được viên đạn của mình chắc? Nằm mơ đi!"

"Cãi nhau làm gì? Cả nhà đều vui, cậu là tôi, tôi là cậu."

"Trong lúc các cậu cãi, tôi bắn thêm chục viên nữa, có khi kiếm thêm được vài mạng rồi! Anh em nhìn đống xác kia chưa?!"

"Sướng quá đê!"

Đội của Hạng Vân Gian được giao nhiệm vụ bảo vệ cổng thành, cách khá xa đội hình phe Trắng nên không tham gia vào màn hò reo ấy.

Nhưng những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết nghe đồng đội khoe chiến tích qua kênh liên lạc, chỉ tưởng tượng thôi đã không thể ngồi yên được.

Đợi mãi không thấy Hạng Vân Gian hành động, họ sốt ruột, kêu gào trên kênh.

"Lão Hạng! Mau lên! Muộn nữa là mất cơ hội đấy!"

"Đội trưởng! Anh không muốn mang vinh quang về cho Liên Đại sao? Anh không muốn trả thù mối nhục năm ngoái à?"

"Thừa Phong! Đổi vị trí đội hình đi! Lão Hạng, thương lượng với Tổng Chỉ huy chút đi! Đừng quên đội 1 chúng ta chứ! Như vậy có công bằng không?"

"Tôi cũng muốn lao lên! Cho tôi cơ hội đi!"

Hạng Vân Gian nghe đến ù cả tai nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, bất động như núi. Chỉ đến khi cả đám khản cả giọng, anh mới chậm rãi khuyên nhủ: "Không được. Đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ."

Một đồng đội lập tức bật ra: "Thế khác nào xác chết chứ? Lão Hạng, anh thay đổi rồi!"

Thừa Phong trấn an: "Đừng nóng."

Phe Trắng bắt đầu không trụ nổi nữa.

Trước đây họ từng cười nhạo Thừa Phong việc thu gom tài nguyên chỉ là trò lố bịch, là cách chỉ huy rối rắm. Giờ họ mới hiểu cảm giác bị tài nguyên "đè bẹp" là thế nào.

Và họ chính là bên bị đè bẹp.

Khi lượng đạn đủ nhiều, sức bật ngược lại đã là một lực đáng sợ. Đặc biệt, người Liên Đại đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lại chiếm ưu thế địa lý. Thế công của họ như sóng triều, không ngừng đập vào phe Trắng.

Chỉ vài trăm mét ngắn ngủi, phe Trắng đã chịu tổn thất nặng nề, tinh thần đội ngũ rệu rã. Nếu không cứu vãn kịp thời, toàn bộ lợi thế ban đầu sẽ tiêu tan, chỉ còn lại điểm số cho đối thủ.

Một thanh niên gào lên báo cáo: "Đào Duệ, không ổn rồi! Hy sinh quá nhiều! Hỏa lực của Liên Đại mạnh quá, cứ dùng tài nguyên ném bừa, chẳng còn quy tắc gì nữa!"

Đào Duệ há miệng, sự ngạc nhiên xen lẫn lo lắng. Hắn lẩm bẩm: "Sao lại thế này? Sao tổn thất lại lớn như vậy?"

Lẽ nào sức mạnh của Chiến binh Liên Đại lại khủng khiếp đến thế?

"Vị trí của họ tốt! Chúng ta lại khó phản kích. Quan trọng nhất là đạn cứ như mưa rơi, ai cản nổi đây?" Thanh niên kia ngừng một lát, nửa câu sau như nghẹn lại trong cổ họng, rồi gấp gáp nói, "Liên Quân và Quân đoàn 2 đã đuổi kịp rồi! Chúng ta bị kẹp trước sau, bây giờ làm sao đây?"

Đã quá muộn.

Mặt Đào Duệ tái mét, tay siết chặt trên đùi, lập tức bác bỏ toàn bộ kế hoạch cũ, ra lệnh: "Đi đường trên! Tất cả tập trung phá vòng vây trên đường trên!"

Thanh niên nghiến răng gật đầu, bảo người bên cạnh tổ chức đội hình, rồi hỏi thêm: "Không ra khỏi thành nữa sao?"

Đào Duệ nói: "Tạm thời không. Phản công toàn tuyến, bảo toàn ưu thế!"

Phản ứng của Quân đoàn 2 và Liên Quân chậm hơn hai nhịp, lúc đuổi đến nơi thì đường giữa đã đánh đến trời đất mù mịt.

Khang Chấn Học lập tức chỉ huy binh lính lao lên tranh giành tiêu diệt. Nhìn xác chết đầy đất và đám địch đông nghịt, gã cười vui vẻ nói: "Thừa Phong, chuyện tốt thế này sao không gọi bọn tôi tới giúp? Mọi người đều chung một đường mà, hợp tác mới đi được xa."

Lời vừa dứt, Khang Chấn Học phát hiện đội hình phe Trắng có thay đổi. Cả đám người đồng loạt quay lưng, không còn xông về phía cổng thành nữa mà rẽ sang các ngõ nhỏ, tiến về phía trận địa của Quân đoàn 2.

Nụ cười trên mặt Khang Chấn Học cứng đờ. Sau khi xác nhận mục tiêu tiếp theo của phe Trắng đúng là Quân đoàn 2, gã lập tức nổi giận: "Má! Không được để tụi nó qua! Chặn lại cho tôi!"

Gã vừa mới đến đây, còn chưa kịp lấy được điểm hạ gục nào, sao lại tự dưng chuốc phiền toái thế này?

Thừa Phong thấy đối phương định đi, chậm rãi nói: "Nhân tiện, giúp tôi nhắn với Đào Duệ một câu."

Đám sinh viên Liên Đại lập tức bật thiết bị khuếch âm, lớn tiếng giúp truyền lời, nhưng lại mặt dày tự thêm mắm dặm muối: "Thừa Phong bảo các người nhắn với Đào Duệ rằng anh ta là một con gà mờ!"

"Thừa Phong nói nếu Đào Duệ có bản lĩnh thì tự đến đây đối đầu với cô ấy đê!"

"Tổng Chỉ huy của chúng tôi bảo các người gửi lời chào sỉ nhục đến cho anh ta!"

"Thừa Phong vừa giơ ngón giữa về phía Đào Duệ!"

"Đừng nghe bọn họ bịa đặt! Thừa Phong nói không phải lỗi của Đào Duệ, mà là do Chiến binh của phe Trắng quá yếu! Đào Duệ đừng khóc mà, đồng minh của chúng tôi còn tệ hơn các người nữa!"

Bị đám hỗn loạn này làm phiền, Thừa Phong chợt quên mất mình định nói gì. Cô há miệng cố nhớ lại một lúc lâu, hình như muốn bảo "Ba đường hợp công hoành tráng tặng lại các người", nhưng giờ thấy câu này không đủ khí thế, đành bực bội bỏ qua.

"Cũng phải chửi bọn tôi một câu à?" Lần này, Khang Chấn Học rõ ràng không còn mạnh miệng như trước.

Tình hình đường dưới của Đồng Tuấn khá an toàn, hắn chỉ lẳng lặng đuổi theo phía sau giành vài điểm hạ gục. Nhớ đến bài học trước đây khi đối đầu với Thừa Phong, hắn im thin thít không dám lên tiếng.

Không ai đáp lời, Khang Chấn Học đành tự gọi: "Thừa Phong, giúp đỡ chút đi!"

Cũng vào lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra một vấn đề nghiêm trọng - đạn dược gần như cạn kiệt cả rồi.

Tài nguyên trên chiến trường không phải là không có, nhưng ở giai đoạn đầu cũng không phải dư dả. Cứ ba tiếng mới được nhận một lần, và số lượng nhận sau đó sẽ điều chỉnh dựa trên số người và chiến tích.

Nhịp độ trận đấu khởi đầu quá nhanh, mọi người lại kẹt trong thành giao tranh liên tục, mà giao tranh kéo dài đồng nghĩa với tiêu hao lớn. Hiện giờ, dự trữ của các bên đều không còn nhiều, ít nhất cũng không thể phung phí như Liên Đại.

Để chặn binh lính phe Trắng, Khang Chấn Học buộc phải yêu cầu toàn quân dốc toàn lực tấn công.

Còn phe Trắng vì để sống sót, cũng bung hết sức chiến đấu chưa từng có.

Khi chiến tuyến dần dịch chuyển lên đường trên, cả hai bên đều sờ vào túi mình.

Má, túi trống trơn rồi.

Phe Trắng dù sao cũng còn ít vốn, nhưng kho tài nguyên của Quân đoàn 2 thì thật sự sắp sạch như lau. Tiếp theo phải đánh thế nào đây? Dùng tay không đánh à?

Khang Chấn Học lo lắng đến toát mồ hôi, như gọi hồn mà hét tên Thừa Phong.

Thừa Phong hỏi: "Giúp thế nào?"

Khang Chấn Học dày mặt đáp: "Cho tôi mượn chút tài nguyên, lát nữa nhận được tôi trả lại... Không, trả gấp đôi!"

Thừa Phong lạnh lùng cười khẩy: "Hà hà."

Biết đoạn tình đồng minh này không thể cứu vãn, Khang Chấn Học xấu hổ hóa giận, hét lên: "Cô phản bội chúng tôi!"

Gã lớn tiếng mắng: "Liên Đại định bán đứng đồng minh sao? Các người vừa chửi chúng tôi thậm tệ như vậy mà không thấy hổ thẹn à?"

Thừa Phong bước đến đứng trên bậc thang cao nhất, nắm tay chống vào môi, giả vờ ho nhẹ hai tiếng rồi nghiêm trang nói: "Người không bán tôi, tôi không bán người."

Cô vốn là người tốt mà.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net