Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
  3. Chương 24: Trao đổi
Trước /181 Sau

Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 24: Trao đổi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liên Quân cùng với Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2, đều là những trường chuyên về quân sự. Trong khi đó, Liên Đại chỉ là một trường đại học tổng hợp, điểm xuất phát thấp hơn hẳn ba trường kia.

Những năm đầu, Liên Đại không mấy nổi danh, nhưng bọn họ luôn sáng tạo trong vấn đề tuyển sinh, cộng thêm tên tuổi của trường khá vang dội nên cũng thu hút được một số nhân tài xuất sắc. Từ đó, bọn họ liên tiếp "sản sinh" ra không ít Chỉ huy nổi bật.

Nếu so sánh thì các trường quân sự kia lại thường bị Liên Đại đem ra làm nền khiến bọn họ không phục chút nào. Nói như cư dân mạng thì chính là "tất cả đều dựa hơi bạn bè" nên Liên Đại mới có ánh hào quang ngày hôm nay.

Về chuyện này, Liên Quân không cam tâm.

Nếu nói về hệ Chỉ huy thì sao chứ? Chẳng lẽ sinh viên Liên Quân không đủ ngầu hay sao?

Đã đến lúc để mọi người thấy sự khác biệt của thế giới này rồi.

——

Chỉ huy Liên Quân mang theo hai đội, sau đó giãn cách khoảng cách đội hình, hành quân theo ba hướng tiến về phía Liên Đại.

Đi được nửa đường, bọn họ đã bắt đầu cảnh giác. Bọn họ tiến hành dò xét kỹ lưỡng theo tiêu chuẩn sách giáo khoa, chậm rãi tiếp cận tuyến phòng thủ của Liên Đại. Mãi cho đến khi nhìn thấy ký hiệu đội hình của đối phương, mọi thứ vẫn rất yên ổn.

Ngoại trừ việc vô tình chạm trán một nhóm trinh sát của Quân đoàn 1, còn lại không hề có bất kỳ phát hiện nào khác.

Cái gì mà sắp xếp chặt chẽ, cạm bẫy tinh vi đều hóa thành bọt biển

Sự tập trung cao độ kéo dài lại tạo ra gánh nặng không nhỏ cho chính đội viên của họ.

Chỉ huy Liên Quân âm thầm mắng một tiếng.

"Đổi chiến thuật rồi sao?" Phó Chỉ huy phỏng đoán: "Chuyển từ mai phục ngoài thành sang mai phục trong thành chăng?"

Chỉ huy Liên Quân cũng không chắc chắn.

Phó Chỉ huy nói: "Dù sao cũng là mấy kiểu "nhà tôi luôn mở cửa", cố tình làm chúng ta mất bình tĩnh thôi. Liên Đại năm nay cứ thật thật giả giả, cẩn thận một chút vẫn hơn."

Chỉ huy gật đầu tán đồng.

Bên trong chưa rõ sâu cạn thế nào, anh em mà xông vào thì tâm lý sẽ rất bất ổn.

Đội "xông pha liều lĩnh" của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đã chứng minh tiến công mù quáng không có tí tác dụng nào.

Hơn nữa, đã trôi qua từng ấy thời gian mà Liên Đại vẫn án binh bất động. Biết đâu họ đang dùng tuyến ba hành quân này như cà rốt để dụ thêm một đợt thỏ nữa mắc bẫy thì sao.

Liên Đại lần này chắc chắn bị dồn đến đường cùng mới bày ra lắm chiêu trò như vậy.

Bây giờ chính là bàn cờ của các Chỉ huy.

Chỉ huy Liên Quân suy nghĩ một lát, quay đầu liếc về phía đội hình của Quân đoàn 1. Đối thủ lớn nhất của họ luôn là Liên Đại, còn mối đe dọa từ Quân đoàn 1 thì nhỏ hơn nhiều.

Phó Chỉ huy thấy cậu ta trầm tư liền lại gần hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Chỉ huy Liên Quân lẩm bẩm: "Họ cho tôi một ý tưởng. Chẳng phải Liên Đại luôn thích chơi mấy trò sau lưng sao? Chúng ta cũng kéo Liên Đại sang phía Quân đoàn 1 để bọn họ tự chiến tranh tiêu hao* với nhau, cậu thấy thế nào?"

(* Chiến tranh tiêu hao là chiến lược quân sự tập trung vào việc làm cạn kiệt nguồn lực của đối phương qua các cuộc tấn công dài hạn thay vì giành chiến thắng quyết định. Mục tiêu là làm suy yếu sức mạnh quân sự, tài chính và nguồn lực của đối phương, khiến họ không thể tiếp tục chiến tranh hoặc phải đàm phán hòa bình. Ví dụ như Chiến tranh thế giới thứ nhất.)

Phó Chỉ huy cười: "Rất hợp với phong cách của chúng ta. Nhưng cậu chắc là sẽ thành công chứ?"

Chỉ huy đáp: "Liên Đại không còn lựa chọn nào khác. Để đối phó với họ mà hai kẻ thù truyền kiếp đã bắt tay nhau rồi, giờ họ chắc chắn rất căng thẳng. Phong cách của Liên Đại luôn cẩn thận và kín kẽ, không đời nào bọn họ dám tuyên chiến với cả ba phe ngay từ đầu đâu."

Phó Chỉ huy cảm thấy có lý, nhưng trong lòng vẫn có gì đó bất an.

Nếu mọi chuyện trong giải đấu này đều có thể vận hành theo logic của người bình thường thì đội họ lẽ ra đã sắp bốn lần vô địch liên tiếp rồi.

Nhưng tất cả các tiền bối đã thất bại vẫn đang không phục mà hỏi "Tại sao?"

... Rõ ràng là vì trong giải đấu này có quá ít người bình thường!

Không biết nên diễn tả trực giác mơ hồ này như thế nào, Phó Chỉ huy thấy Chỉ huy Liên Quân đã ra hiệu cho binh lính ở tiền tuyến: "Tiến lên liên lạc thử xem."

Đội hình cẩn trọng tiến thêm một đoạn.

Con đường trước cổng thành đã được Thừa Phong ra lệnh dọn sạch, nhiều nơi che chắn tốt đã bị loại bỏ. Khi vừa đến gần liền nhanh chóng có lính canh xuất hiện.

Sau khi phát hiện tín hiệu của đối phương, đội Liên Quân đứng lại, gửi yêu cầu liên lạc tới trong căn cứ.

Thanh niên số 9 nhận kết nối, lười nhác hỏi: "Gì đây? Muốn đánh tổng lực à?"

Chỉ huy Liên Quân hỏi: "Phó Chỉ huy các cậu có ở đó không?"

Thông tin được chuyển đến. Thừa Phong bĩu môi, ra hiệu cho thanh niên số 1 bước lên.

Cậu cảm thấy mình được coi trọng như sắp thành "con cưng", vui vẻ chạy tới tiếp đón Chỉ huy của đối phương.

"Hả?" Thanh niên số 1 vừa nghe điện thoại vừa hỏi lớn: "Có việc gì?"

Chỉ huy Liên Quân giữ giọng điềm tĩnh, giải thích: "Nghe nói Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đã liên minh, phát động tổng công kích các cậu?"

Thanh niên số 1 thản nhiên: "Đúng rồi, thì sao?"

Thái độ cực kỳ ngạo mạn của cậu khiến Chỉ huy Liên Quân hơi chững lại, lộ ra chút nghi hoặc, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Các cậu không lo sao?"

"Lo gì chứ?" Thanh niên số 1 vốn luôn "nổ" khi đối mặt với kẻ địch, liền mạnh miệng buông lời: "Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu đều chỉ là hổ giấy!"

Chỉ huy Liên Quân kiềm chế cơn tức, kiên nhẫn dụ dỗ: "Đừng xem thường hai đội đó. Lần đầu bất cẩn, nhưng không thể cứ ăn thiệt mãi. Nghe nói các cậu vừa thắng đẹp nhưng cũng phải tổn thất chút gì đó đúng không? Liệu có trụ nổi trước cuộc chiến tiêu hao liên tục của hai trường quân sự kia không?"

"Chẳng tổn thất gì cả." Thanh niên số 1 mất kiên nhẫn, hỏi lại: "Này, vậy rốt cuộc cậu đến đây làm gì vậy? Thay họ tới dọa nạt chúng tôi à?"

Chỉ huy Liên Quân nghiến răng nhấn mạnh: "Chúng tôi đến để hợp tác với các cậu!"

Thanh niên số 1 nhìn sang Thừa Phong. Thừa Phong cầm súng lên, viết hai câu ra hiệu với cậu.

"Người còn chưa thấy đâu, đội thì kéo tới ngoài căn cứ rồi. Đây là thành ý của các cậu sao? Muốn ép mua ép bán à? Đại học Liên hợp bọn tôi không làm nàng dâu chịu khổ đâu nhé." Cậu duy trì thái độ càn rỡ, đi đến cửa căn cứ: "Hơn nữa, Liên Quân các cậu vốn nổi tiếng là kẻ chuyên gây rối phía sau, ai biết các cậu sẽ quấy hướng nào chứ? Năm nay sao không đi kiếm đội Mật mã Quân sự chơi đi?"

Chỉ huy Liên Quân bất đắc dĩ giải thích: "Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đã liên minh rồi! Đội của tôi kẹt giữa họ, cậu nghĩ tôi an toàn chắc? Huống hồ mục tiêu của tôi là giành chức quán quân. Đối thủ của tôi phải là tất cả các đội mạnh hơn đội tôi trên sân mới đúng!"

Thanh niên số 1: "Ồ."

Chỉ huy Liên Quân nghiến răng: "Ồ là sao chứ?!"

Thanh niên số 1 leo lên chỗ cao, nhìn ra ngoài rồi cười mỉa: "Cậu đang ở đâu đấy? Đứng dậy đi vài vòng cho tôi xem nào."

"Chúng tôi nghiêm túc đến bàn chuyện hợp tác đấy!" Chỉ huy Liên Quân bắt đầu mất kiên nhẫn, "Chỉ cần tiêu hao bớt lực lượng Quân đoàn 1 hoặc Quân đoàn 2, chúng tôi sẽ rút lui. Nếu không, mục tiêu rõ ràng nhất trên sân chính là các cậu! Các cậu không lo bên cạnh có hàng xóm đang rình rập sao? Còn Đại học Lưu động thì năm bè bảy máng*, thân mình còn khó bảo toàn, liệu có hợp tác được không? Giờ các cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất là chúng tôi! Đừng nghĩ là chúng tôi đang cầu xin các cậu!"

(* Thành ngữ dùng để chỉ tình trạng rối ren, hỗn loạn, không có sự thống nhất hoặc chia rẽ, phân tán.)

Hình như thanh niên số 1 đã bị thuyết phục, giọng trở nên mềm mỏng hơn một chút: "Vậy các cậu muốn hợp tác thế nào?"

Chỉ huy Liên Quân mỉm cười, thầm che giấu ý đồ, nói: "Các cậu cử một đội, chúng tôi cũng cử một đội, cùng bắt đầu từ phía Quân đoàn 1. Chỉ cần làm suy giảm lực lượng ban đầu của họ, lợi thế sẽ nhanh chóng nghiêng về phía chúng ta."

Cậu ta nói thêm: "Tôi biết Liên Đại các cậu đều là người thông minh, đặc biệt có Chỉ huy rất tài năng. Tôi tin rằng chúng ta hợp tác sẽ hiệu quả hơn hẳn so với hai trường quân sự kia. Nhưng mà, tôi hy vọng tôi sẽ là Tổng Chỉ huy."

Thanh niên số 1 gắng gượng đôi chút, nói:  "Các người lên đây trước đi, để tôi xem đội ngũ của các người thế nào."

Chỉ huy Liên Quân đáp: "Chúng tôi không thể tiến lại quá gần, dù gì thì hiện tại chúng ta vẫn chưa đủ tin tưởng lẫn nhau mà."

Thanh niên số 1 nói: "Để tôi cho người của chúng tôi xuống, các người có thể tiếp xúc với họ trước. Tổng Chỉ huy phải có mặt tại hiện trường. Nếu muốn giành quyền Chỉ huy, chí ít cũng phải ra mặt chứ."

Chỉ huy Liên Quân đáp: "Tôi đang ở hiện trường đây."

Sau câu nói này, thanh niên số 1 không nhận được thêm bất kỳ tín hiệu nào, liền rơi vào im lặng. Cậu ta chỉ có thể liên tục liếc nhìn bản đồ nhỏ ở góc trên bên phải màn hình, cố gắng tìm xem Thừa Phong đã đến đâu rồi.

Không chịu nổi sự lươn lẹo của đám thanh niên này, để tỏ ra công bằng, Thừa Phong dẫn theo 13 binh lính thủ ở thành từ sáng, vòng qua từ một góc an toàn hơn.

Sau khi tiến sát đến đội Liên Quân, những người còn lại dừng lại, chỉ một mình Thừa Phong tiến lên trước, giơ tay ra hiệu.

Chỉ huy Liên Quân tỏ vẻ thân thiện, cất tiếng gọi: "Mọi người đang hợp tác mà, cần gì phải cảnh giác đến thế? Xa thế này thì làm sao bàn chiến thuật? Làm sao phối hợp được?"

Miệng nói vậy, nhưng chính cậu ta lại trốn kỹ sau thân cây, không dám ló đầu ra.

Thừa Phong quét mắt một lượt, hỏi: "Chỉ huy của các người đâu? Ra đây xem nào. Tôi đã ra đây rồi."

Chỉ huy Liên Quân lộ vẻ do dự, liếc nhìn người bên cạnh, cuối cùng quyết định nhanh chóng chào hỏi một cái rồi rụt ngay lại, chắc không nguy hiểm lắm.

Cậu ta nở một nụ cười, ló đầu ra. Nhưng còn chưa kịp định vị Thừa Phong ở đâu đã cảm thấy một ánh mắt sắc bén như dao chiếu thẳng vào mình.

Cậu ta theo bản năng quay mắt đi, khóe mắt lướt qua bóng dáng nhỏ gầy của đối phương và họng súng đang giương cao.

Trong chớp mắt, bản năng trốn tránh bị đẩy lên cực hạn, nhưng đôi chân của cậu ta như bị đóng đinh tại chỗ, không thể theo kịp tốc độ suy nghĩ trong đầu.

Đạn của đối phương còn nhanh hơn phản ứng của cậu ta, chưa đầy nửa giây đã xé toang bầu không khí ngột ngạt trong rừng, lao thẳng đến.

Hai phần ba cơ thể của cậu ta đã lộ ra ngoài.

Trong đầu cậu ta thoáng hy vọng đối phương bắn nhanh nên sẽ không đủ chuẩn xác, viên đạn sẽ đi chệch chỗ hiểm, có thể trúng thân cây hoặc sượt qua người cậu ta.

Thế nhưng lần này vận may của Thừa Phong khá tốt, viên đạn chỉ lệch chút ít nhưng vẫn trúng vào vai Chỉ huy Liên Quân khiến cậu ta mất thăng bằng, loạng choạng ngã về sau, hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Ngay sau đó, phát súng thứ hai đã tiễn cậu ta ra khỏi hệ thống mô phỏng.

Tiếng vang mờ nhạt còn sót lại trong gió. Thừa Phong bắn một phát rồi lập tức rút lui. Đám người Liên Quân bối rối, một hồi lâu mới phản ứng được.

Mất đi Tổng Chỉ huy, trong hai giây đầu tiên, cả đội như bị đứt kết nối với thế giới bên ngoài.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, họ cũng không biết nên hô to "Trả thù cho Tổng Chỉ huy!" hay "Đối phương điên rồi, mau rút thôi!".

Điều này cho thấy rõ ràng, ngoài việc giỏi khuấy động mọi chuyện, Liên Quân thực sự không có một phong cách tác chiến đặc biệt nào cả.

Thanh niên số 1 vừa chứng kiến tất cả, kinh ngạc thốt lên: "Cậu vừa giết cậu ta thật à?!"

Thừa Phong thản nhiên đáp: "Ừ."

"Nhưng tôi thấy cậu ta nói có lý mà!" Thanh niên số 1 hét lên. "Liên Đại đang bị tấn công cả hai phía, nếu đắc tội thêm Liên Quân thì làm sao đây?!"

Thừa Phong hỏi lại: "Lúc cậu lừa người khác, cậu cũng không đưa ra lý lẽ sao?"

"... Làm sao cậu biết cậu ta đang nói dối?"

Thừa Phong nhanh chóng phản bác: "Thế cậu làm sao biết cậu ta không nói dối?"

Thanh niên số 1 bị câu hỏi của cô làm ngơ ra, chủ yếu là thái độ của cô quá có tính lôi kéo, giống như cô đã nhìn thấu hết thảy nên đã dự liệu trước.

Cậu ta ngập ngừng: "Tôi... tôi không biết?"

"Vậy nên, hãy tự dựa vào chính mình đi." Thừa Phong động viên cậu. "Đứng lên nào!"

Thanh niên số 1: "...?"

Cậu ta ngơ ngác hỏi: "Vậy ra ngay từ đầu cậu đã định lừa họ rồi sao?"

"Tôi không lừa họ." Thừa Phong sửa lại. "Tôi không nói dối."

Hơn nữa, trong thế giới của người máy, làm sao có thể gọi là lừa được? Chuyện của người máy chỉ có thể gọi là chiến lược.

——

Trong kênh của Liên Quân, tiếng hét hoảng loạn và những câu hỏi dồn dập vang lên, còn có người la to tên của Chỉ huy như thể cậu ta đã thật sự chết vậy. Áp lực trên vai Phó Chỉ huy liền tăng vọt.

Thế nhưng cậu ta chỉ là một chuyên viên phân tích dữ liệu chính hiệu, không phải mẫu người giỏi điều phối chiến trường. Sau một hồi tự nghi ngờ, cậu ta quyết định, thà bỏ chạy còn hơn.

Liên Đại làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội vàng này chứ, hai đội du kích khác đã nhận lệnh, đang chuẩn bị tấn công từ tuyến hai và tuyến bốn, tiến tới bao vây bọn họ.

Thừa Phong quay lại vị trí an toàn, ra hiệu cho đồng đội hỗ trợ kéo dài thời gian. Vừa thấy đối phương có động thái rút lui, lập tức lao theo gây rối.

Liên Quân mang theo tổng cộng hai đội, khoảng hơn bốn mươi người, giờ phút này chẳng khác gì một đám đông loạn xạ không đầu không đuôi.

Những người ban đầu đứng ở phía sau khi nhận được lệnh, trong chớp mắt chân liền chạy bay biến như thể mọc cánh.

Trong khi đó, những binh lính ở tuyến đầu chẳng thể tìm được đường lui an toàn, đành bị nhóm Thừa Phong giữ lại, không dám động đậy. Nhìn đồng đội trên bản đồ ngày càng ít, trong lòng họ bắt đầu bực bội vô cùng.

Khi hai đội du kích đến nơi, lợi thế về quân số khổng lồ đã trực tiếp áp đảo toàn thế trận, những binh lính chưa kịp chạy thoát đều bỏ mình dưới làn đạn của Liên Đại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi Full

Copyright © 2022 - MTruyện.net