Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
  3. Chương 4: Tin tốt
Trước /181 Sau

Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 4: Tin tốt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bức tường bên phải có một cánh cửa cũng chỉ khép hờ.

Có vẻ như người máy chiến đấu Thừa Phong không thích đóng cửa. 

Cả nhóm lần lượt đứng dậy, đi tới. 

Hình như đây là phòng ngủ của Thừa Phong. Bên trong chất đầy đồ đạc, dù tất cả đều được sắp xếp gọn gàng trong những chiếc hộp vuông vức dựa sát tường nhưng không gian vẫn có vẻ chật chội. 

Cuối cùng Nghiêm Thận cũng mò được công tắc đèn. Ánh sáng vàng nhạt trải khắp phòng làm sáng rõ những linh kiện điện tử cũ kỹ bên trong. Có vẻ Thừa Phong là một "người đào vàng" ở bãi phế liệu đây. 

Ở góc phòng, một bóng người đờ đẫn ngồi bất động, trên đùi phủ một chiếc chăn mỏng màu đỏ. 

Cảnh tượng này làm người ta liên tưởng tới một khung cảnh ma quái. 

Lúc nãy Giang Lâm Hạ từng bị Thừa Phong dọa một lần, bây giờ khi bất ngờ đối diện với đôi mắt đen trống rỗng của người máy, trực giác được huấn luyện bao năm khiến cơ bắp anh căng cứng. Anh nhanh chóng lùi nửa bước, rút vũ khí từ sau lưng ra. 

Hạng Vân Gian đè cổ tay anh ấy lại, bình thản nói: "Hỏng rồi." 

Ba người còn lại đồng loạt thở phào. 

Hạng Vân Gian tiến lại gần, đưa tay chạm vào phía sau đầu người máy, đánh giá: "Lõi đã bị phá hủy, bề ngoài có nhiều vết va đập mạnh. Dây điện và khớp nối đã gỉ sét, chắc hỏng lâu rồi." 

Giang Lâm Hạ định thần, nhìn kỹ hơn. Khi thấy một chiếc hình dán trẻ em đã phai màu dính trên vết xước trên đầu con người máy, lần đầu tiên anh cảm thấy một vũ khí hình người có sức công phá khủng khiếp như thế này cũng có chút gì đó dễ thương. 

Hạng Vân Gian tìm được số hiệu sản xuất ở vị trí cổ người máy, nhàn nhạt nói: "Người máy sản xuất vào hai mươi năm trước rồi." 

"Chiến tranh đã kết thúc bảy, tám năm rồi. Khi đó Thừa Phong còn nhỏ, sau khi từ chối vào trại phúc lợi chắc nhóc ấy đã sống với người máy này. Mãi cho đến khi nó hoàn toàn bị phá hủy." 

Dựa vào tuổi tác mà tính toán, thời gian Thừa Phong sống cùng con người máy chiến đấu này có lẽ còn lâu hơn so với tưởng tượng của họ. 

Giang Lâm Hạ ngập ngừng: "Liệu Thừa Phong có coi người máy này là ba mình không?" 

Hạng Vân Gian bước qua một bên, kéo rèm cửa sổ màu xanh ra. Nương nhờ ánh đèn trong phòng, anh thấy Thừa Phong đang nhổ cải thảo ngoài ruộng. 

Chiếc áo khoác đen ấy thật sự quá rộng với cô. Từ góc độ này nhìn lại, cô giống một đứa trẻ đang mặc trộm quần áo của ba mình. 

Cánh tay áo quá dài nắm chặt lấy một cái cuốc. Cô còn tiện tay dọn sạch cả mương thoát nước bên cạnh, rồi bước những bước nhỏ chạy về phía nhà. 

Không lâu sau, Thừa Phong xuất hiện ở cửa chính, nhìn bốn thanh niên đứng bất động trong phòng với vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Mấy anh lại làm gì vậy?" 

Giang Lâm Hạ càng nói càng nhỏ giọng: "Bọn anh tưởng em ở trong phòng nên vào xem thử." 

Anh chỉ vào con người máy, hỏi với giọng dò xét pha chút lấy lòng: "Đây là bạn của em à?" 

Thừa Phong gật đầu. 

Giang Lâm Hạ ngập ngừng khen: "Đẹp... đẹp lắm." 

Lời khen thật miễn cưỡng. 

Thừa Phong thành thật đáp: "Không đẹp. Bị hỏng rồi." 

Giang Lâm Hạ cảm thấy tâm trạng mình lúc này thật phức tạp. Hơi cảm động, lại hơi bối rối. 

Nhóc lùn tịt này ngoài việc nhận thức hơi có vấn đề thì những cái khác đều rất bình thường. 

Thậm chí thẩm mỹ còn tốt hơn cả mấy người anh em của mình. 

Nhưng việc Giang Lâm Hạ chịu khen người máy chiến đấu đã khiến Thừa Phong có cái nhìn tốt hơn về anh. 

Đây là người tốt.

Thừa Phong hỏi: "Mấy anh chưa đi à?" 

Giang Lâm Hạ lúng túng: "Đâu cần vội đuổi bọn anh đi thế chứ? Bọn anh còn chưa bắt đầu kiểm tra mà." 

Thừa Phong suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Mấy anh còn nhận tôi à?" 

Con người với nhau đã chẳng có sự chân thành, nói chi giữa người và người máy. 

Giang Lâm Hạ làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu: "Nhận. Nhưng bọn anh cần xác định xem em có nguy hiểm không... Vì em là người máy chiến đấu mà." 

"Tôi không nguy hiểm." Thừa Phong tỏ rõ thiện chí, cô còn đặc biệt chuyển giọng sang chế độ nữ tính dịu dàng của hệ thống, lặp lại lần nữa: "Tôi không nguy hiểm." 

Cả bốn người đều cảm nhận được sự nhu thuận của cô, đồng thời cũng không ngờ cái thiết bị phát âm cũ kỹ này còn có chức năng như vậy. 

Giang Lâm Hạ nói: "Được, vậy trước hết em đi theo lão Hạng làm bài kiểm tra đã." 

Thừa Phong ôm cây cải thảo chạy về phía phòng khách. Hạng Vân Gian thuận tay giữ cô lại, nói: "Muộn rồi, ăn cơm trước đã." 

Thừa Phong chỉ có cải thảo. Cô cúi đầu nhìn tay mình. 

Giang Lâm Hạ cười nói: "Anh không lấy đồ của dân dù chỉ là một lá rau, cũng không lấy cải thảo của nhóc đâu." 

Anh lấy từ túi của mình vài gói đồ ăn đóng hộp, hỏi: "Bếp ở đâu? Hâm nóng chút đã." 

Căn bếp của Thừa Phong rất nghèo nàn. Ngoài ít gạo vụn và mì, gần như không còn loại thực phẩm nào khác. 

Nhân lúc cô đun nước, Giang Lâm Hạ lục lọi trong túi rồi tìm thấy một bịch kẹo trái cây, nhét vào túi áo của Thừa Phong. 

Có lẽ đã lâu cô không được ăn bữa cơm nào ngon. Nhưng khi ăn lại rất ngoan, sợ làm rơi cơm xuống áo, cô giơ bát lên rất cao. 

Giang Lâm Hạ dùng khuỷu tay huých Hạng Vân Gian bên cạnh, hỏi: "Lão Hạng, cậu thấy sao?" 

"Không sao cả." Hạng Vân Gian chống một tay lên bàn, ngồi không nghiêm chỉnh, ánh mắt hơi ánh lên ý cười: "Tôi chỉ biết người máy bình thường sẽ không vừa ăn vừa đung đưa chân thế này."

Thừa Phong ngừng động tác một chút, sau đó đấu tranh tư tưởng, quyết định tiếp tục theo bản năng. 

Bon họ không hiểu là vì họ chưa từng trải qua thôi. 

Do đã muộn, sau bữa cơm, Hạng Vân Gian cho Thừa Phong làm một bài kiểm tra đơn giản. 

Phần kiểm tra thể lực tạm thời chưa thực hiện được. Anh chọn một số dạng câu hỏi mẫu từ các bài kiểm tra kiến thức, ghép thành một đề thi rồi yêu cầu Thừa Phong hoàn thành trong một tiếng. 

Kết quả tốt hơn mong đợi. Thậm chí tốt hơn rất nhiều. 

Khả năng tưởng tượng không gian ba chiều và tư duy logic đều khá xuất sắc. Trình độ ngôn ngữ ở mức trung bình, đọc hiểu kém, vốn từ hạn chế. 

Đối với các môn tự nhiên như toán và địa lý, cô có thể giải các mô hình phức tạp, nhưng lại không biết gì về các kiến thức thông thường. 

Hệ thống học của cô không giống học sinh bình thường. Người khác học để thi, cô học để chiến đấu. Phần lớn kiến thức cô có đều trùng với cơ sở dữ liệu của người máy chiến đấu. 

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc học của cô. Dù sao sinh viên trường quân sự không cần nắm toàn bộ kiến thức. Cô không phải mù chữ đã là một bất ngờ lớn rồi. 

Sau khi hạ thấp tiêu chuẩn, bọn họ liền cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp. 

Hèn gì giáo quan cứ luôn vui vẻ như vậy. 

Sau bài kiểm tra văn hóa, theo yêu cầu của giáo quan, Hạng Vân Gian mở thiết bị cho Thừa Phong bổ sung các bài kiểm tra bắn súng và điều khiển thủ công. 

Kết quả bắn súng không mấy lý tưởng. Tỷ lệ trúng đích của Thừa Phong chỉ dao động trong khoảng 4 đến 7 điểm. Ở trường quân đội, kết quả này sẽ bị giáo quan đá bay ra khỏi lớp. 

Tuy nhiên thành tích này lại khiến cả nhóm trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì tốc độ rút súng của Thừa Phong cực kỳ nhanh, độ ổn định thật đáng kinh ngạc. 

Thời gian bắn dự kiến là mười phút, nhưng chưa tới nửa thời gian, các bia bắn đã bị bắn hạ hết. 

Nghiêm Thận là xạ thủ bắn tỉa, còn Giang Lâm Hạ là tiên phong. Tốc độ bắn của họ đều thuộc hàng nhanh nhất trong đội. Bọn họ thử bắt chước động tác của Thừa Phong, nhưng nhận ra khả năng nhắm mục tiêu của mình vẫn kém nhạy hơn cô. 

Khả năng nhắm mục tiêu di chuyển của cô có lẽ còn tốt hơn cả Nghiêm Thận. Cô cố ý bỏ qua độ chính xác để theo đuổi tốc độ tấn công. 

Dù sao thì đối với cơ giáp thủ công mà nói, vũ khí thường có chức năng tự động hiệu chỉnh ở một mức độ nhất định. Những sai lệch nhỏ hoàn toàn có thể được bù đắp. 

Hơn nữa, các động tác của cô đều rất chuẩn mực, mỗi lần tấn công, độ lệch của đầu hay độ cao của cánh tay đều duy trì ở vị trí gần như giống nhau, mang đến một cảm giác vô cùng quen thuộc. 

Khi cô tháo thiết bị mô phỏng ra, cả nhóm mới chợt nhận ra. 

Là tư thế của người máy chiến đấu. 

Tư thế tấn công của cô gần như giống hệt với người máy chiến đấu. 

Giang Lâm Hạ nghĩ sâu hơn liền bất giác rùng mình, thì thầm: "Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ em ấy có phải người máy chiến đấu thật không." 

Hạng Vân Gian liếc anh ta, nói: "Cậu nói linh tinh gì đấy? Phải khoa học chút chứ." 

Nghiêm Thận đang xuất dữ liệu, nghe vậy bật cười khẽ. 

Ngay cả một người như Giang Lâm Hạ còn có thể vào học bình thường, Thừa Phong trông lại còn... quá bình thường. 

Hơn nữa khi dữ liệu này được gửi đi, anh tin rằng giáo quan sẽ ngay lập tức thông qua ban tuyển sinh để đích thân bay đến sao Chiến Hậu. 

"Xong rồi." Hạng Vân Gian nói. "Ngày mai có kết quả, tụi anh sẽ thông báo cho nhóc. Tốt nhất là nhóc đừng ra ngoài, nếu có thì để lại một mẩu giấy ở cửa." 

Cả nhóm thu dọn thiết bị, để lại một ít đồ ăn cho Thừa Phong rồi lần lượt rời đi. 

Lúc này đã gần mười giờ đêm, nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh hơn mười độ. Trong gió đêm mang theo một cái lạnh sắc bén như sát khí. 

Bầu trời đêm vô tận vẫn lấp ló ánh sáng đỏ mờ nhạt. Ánh sáng từ đèn chiếu trên quang não rọi xuống con đường đầy cỏ dại và đá vụn, vô số hạt bụi nhỏ lấp lánh bay lượn trong ánh sáng. 

Vừa rời khỏi phòng không lâu, liên lạc của giáo quan liền đến. 

Hạng Vân Gian bật loa ngoài: "Em có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với thầy." 

Giáo quan hào hứng: "Tôi muốn nghe tin xấu trước!" 

"Tin tốt là em ấy không có kinh nghiệm xã hội nhiều, dễ bị dụ. Thích ăn và thích tiền." Hạng Vân Gian chậm rãi nói. "Tin xấu là nhận thức của em ấy có chút sai lệch, nghĩ rằng mình là một người máy chiến đấu."

Huấn luyện viên im lặng một lát, sau đó phản bác: "Thích ăn và thích tiền chứng tỏ em ấy có ham muốn trần tục. Có ham muốn trần tục nghĩa là em ấy sống trong thế tục, hiểu và tuân theo các quy tắc xã hội, là một người bình thường. Vậy nên tin đầu là tin tốt, còn tin thứ hai là tin giả." 

Hạng Vân Gian: "..."

Ngay cả Tôn Ngộ Không tái thế cũng không thể biến hóa tài tình bằng ông nội này. 

Giang Lâm Hạ: "Vãi ha ha. Giáo quan, thầy bênh vực em ấy như vậy làm em thấy ghen tị đấy." 

Giáo quan cười bao dung: "Tôi thấu hiểu sự ngây thơ thiếu hiểu biết của các cậu mà." 

Bông đùa vài câu, Hạng Vân Gian trở nên nghiêm túc, hỏi: "Thầy định xếp em ấy vào khoa Cơ giáp thủ công của hệ Chiến binh à? Chưa nói tới bây giờ Liên minh gần như không có bộ cơ giáp thủ công nào đủ điều kiện ra tiền tuyến mà trạng thái tinh thần của em ấy cũng là một vấn đề. Em ấy thiếu ý thức hợp tác, không rõ ràng trong nhận thức mối quan hệ giữa con người với nhau..." 

Bên phía giáo quan vang lên tiếng động loạt soạt, hình như ông đang mở cửa sổ. 

Ông đứng trong gió, trầm giọng nói: "Cậu biết không? Làm giáo quan bao nhiêu năm nay, bài học quý giá nhất tôi học được là không nên dễ dàng đưa ra kết luận về người khác chỉ dựa vào kinh nghiệm của mình." 

Hạng Vân Gian nói: "Em không đưa ra kết luận. Em chỉ muốn biết thầy định đào tạo em ấy thành kiểu binh lính như thế nào thôi ạ." 

"Tin tưởng vào trường của em đi, đồ nhóc thối!" Giáo quan cười mắng. "Ngày mai tổ chức một buổi diễn tập thực chiến cho tất cả những học sinh vượt qua bài kiểm tra. Em ấy sẽ đi cùng các cậu, tôi sẽ quan sát em ấy rồi tìm vị trí phù hợp. Biết đâu em ấy còn có điều bất ngờ nào mà tôi chưa phát hiện ra thì sao?" 

Hạng Vân Gian "vâng" một tiếng, định bàn thêm với ông về quy tắc diễn tập thì nhận được một dãy số từ người phụ trách tuyển sinh buổi trưa, nói đó là số của quản lý trại phúc lợi. 

Anh lập tức cúp máy, gọi cho số đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Này Anh! Yêu Em Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net