Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
  3. Chương 46: Phát hiện
Trước /181 Sau

Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 46: Phát hiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa Phong cảm thấy mình vẫn còn đủ mạnh mẽ, đứng dậy nói: "Cậu dẫn tôi qua đó xem thử."

——

Trong văn phòng ở tầng hầm, một người phụ nữ tựa lưng vào bàn, nửa ngồi trên sàn nhà.

Ngực bà ta bị trúng nhiều phát đạn, máu tươi thấm đỏ quần áo và loang lổ khắp mặt đất. Đầu gục xuống sâu, mái tóc dài xõa che đi khuôn mặt. Trên ngực đeo thẻ công tác, rõ ràng bà ta là nhân viên của viện nghiên cứu này.

Trong tòa nhà, tất cả những người có thể sơ tán đều đã rời đi, bà là người duy nhất bị bỏ lại, chết thảm thương và đau đớn như thể đã trải qua một hình phạt.

Đúng như dự đoán, Tam Diêu hiện lên một dòng thông báo từ hệ thống, xác nhận NPC này chính là người phát động nhiệm vụ cứu hộ.

Thừa Phong nhặt quang não dưới đất lên, thử khởi động.

Màn hình không có phản ứng.

Tống Trưng nhìn mà cạn lời: "Chị nghĩ gì vậy? Giữa cái máy này có cái lỗ to tướng, nó bị bắn xuyên rồi còn đâu!"

"Tôi tưởng vẫn dùng được." Thừa Phong thở dài: "Tam Diêu như thế này không ổn tí nào."

Tống Trưng: "???"

Chị nói câu này trước mặt người tạo ra Tam Diêu thật sự ổn sao?

Cậu chắp hai tay lại, cúi vái về phía hư không, lẩm bẩm: "Trẻ nhỏ không biết gì, trẻ nhỏ không biết gì! Người này chưa gia nhập Liên minh, không hiểu chuyện, xin đừng để bụng."

Thừa Phong đặt thi thể nằm ngay ngắn trên mặt đất. Tay chân bà ta đã cứng đờ, cô thử ấn xuống nhưng không được, cũng không dám dùng sức quá mạnh, đành đỡ bà ta dậy lần nữa.

Tống Trưng cúi người, hỏi nhỏ: "Liệu trên người bà ấy có manh mối gì không?"

Thừa Phong trả lời: "Sẽ không có gì quá quan trọng đâu. Trước khi rút lui, bọn họ chắc chắn đã kiểm tra rồi."

Cô hít sâu, ngực vẫn còn cảm giác đau âm ỉ, cau mày chống tay lên đầu gối đứng dậy, bắt đầu lục soát khắp phòng.

Có vẻ như bọn chúng rút đi khá vội vàng, chỉ kịp phá hủy dữ liệu lưu trữ và một số tài liệu thí nghiệm.

Trong túi áo khoác treo trên lưng ghế, Thừa Phong tìm thấy một chiếc vòng tay in mã không rõ nguồn gốc.

Không biết thứ này có ý nghĩa gì, cô tiện tay nhét vào túi.

Sau đó, trong một túi khác, cô lôi ra một mẩu giấy viết tay, ghi chú các triệu chứng mà loại virus này có thể gây ra.

Ngoài triệu chứng "vết thương khó lành, rối loạn chức năng đông máu" mà cô đang gặp phải, dấu hiệu phổ biến và rõ ràng nhất là "hoại tử da và rối loạn hệ miễn dịch."

Nhớ lại những bệnh nhân đã gặp trên đường, Thừa Phong cảm thấy từ "hoại tử" được dùng thật không hề quá chút nào.

Theo nội dung trên giấy, điểm đáng sợ nhất của virus này là tốc độ sinh sôi và lây lan cực nhanh, trong khi các phương pháp điều trị và thuốc men hiện tại hầu như không hiệu quả.

Tuy trong thời gian ngắn, virus có thể không gây ra triệu chứng rõ ràng nhưng nó dần dần phá hủy hệ miễn dịch của cơ thể.

Khi da bắt đầu hoại tử, cơ thể con người trở thành môi trường lý tưởng để nuôi dưỡng virus. Nhiều vi khuẩn và bào tử nấm vốn vô hại sẽ nhanh chóng sinh sôi dẫn đến cái chết của bệnh nhân.

Do đó, virus này được đặt tên là "Cá Voi Lụi Tàn".

Cuối giấy có một lời nhắc nhở chân thành: Tránh bị thương. Vết thương rất dễ nhiễm trùng và khó xử lý.

Điều này thì Thừa Phong cũng hiểu rõ.

Nếu có thể tránh, ai lại muốn bị thương chứ? Nhưng trên đời này, kẻ biến thái thì không hiếm.

... Biết đâu viện nghiên cứu này lại tập hợp quá nửa số đó.

Thừa Phong vò nát tờ giấy trong tay, siết chặt rồi ném sang một bên.

Đúng là một lũ điên.

Tống Trưng bước tới, nhặt lại tờ giấy đã bị vo tròn, cố mở ra nhưng không thành, bèn nhét vào túi mình một cách thô bạo, "Chị ơi, sao chị lại xử lý chứng cứ kiểu này?"

Thừa Phong: "???" Cùng lắm thì đây chỉ là thông tin rác, nói nhẹ nhàng chút thì là nhật ký duyệt web.

Tống Trưng lẩm bẩm một mình, rồi giống như nhặt được báu vật, cẩn thận nhét thêm vài tài liệu chưa bị hủy vào ba lô.

Thừa Phong im lặng, ngoảnh mặt đi nơi khác.

Cậu ta không biết khái niệm dữ liệu thừa thãi là gì sao? Mấy cái dữ liệu này trong thế giới người máy chỉ là thứ phẩm.

Thừa Phong chuẩn bị thông báo với Thẩm Đạm về tình hình virus, tay vừa chạm vào công tắc tai nghe, tín hiệu vừa kết nối, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng gầm quen thuộc, giống như ký ức tái hiện: "Bọc vị trí! Đừng để chúng thoát ra!"

"Đừng lùi, cứ đấu súng đi! Chúng nó chỉ ép cậu vì biết cậu sợ thôi! Cùng lắm thì một đổi một!"

"Lý Thanh, cướp thùng đồ của chúng! Thẩm Đạm, bọc cánh phải!"

Thẩm Đạm chú ý đến bên này, hỏi nhanh: "Có chuyện gì à?"

Thừa Phong: "... Mấy người cứ chiến tiếp đi."

——

Thẩm Đạm và đồng đội tiến vào tầng ba. Họ chưa kịp đi sâu thì đụng ngay đội rút lui của phe đối phương.

Các sinh viên năm hai phối hợp khá ăn ý. Thêm vào đó, tiếng hét hỗn loạn của nhóm Thừa Phong phía trước như cảnh báo trước tình hình. Vừa chạm trán, cả đội lập tức chia vị trí, tìm chỗ ẩn nấp, dùng làn đạn dày đặc để áp chế.

Thẩm Đạm núp ở phía sau nhóm, thỉnh thoảng thò đầu ra quan sát bên trong, hoàn thiện bản đồ và hỗ trợ đồng đội di chuyển.

"Bọn họ đang giữ một chiếc thùng lớn," Cô ấy nói. "Người phía sau bàn làm việc chéo góc kia. Hắn định rời đi, anh Lý Thanh, chú ý chặn cửa ra."

"Rõ!" Lý Thanh đáp rõ ràng. Nhìn bóng người dưới đất, anh nhận ra mục tiêu không muốn giao tranh, đang cẩn thận di chuyển về phía lối ra. Anh hỏi thêm: "Trong thùng có thể là vắc xin không? Thứ gì đó quý giá thế này."

Một người khác hỏi: "Liệu thùng đó có bắn được không?"

Thẩm Đạm quan sát chất liệu của thùng rồi phán đoán: "Đổi súng hơi gió, bắn thử đi."

Lý Thanh la lên: "Hả? Anh không mang theo súng đó!"

Thẩm Đạm đáp: "Bắn trực tiếp cũng được, nhưng có thể lực xuyên phá sẽ không đủ. Anh bắn chuẩn chút là ổn."

"Em nói vậy." Lý Thanh cười khẩy, giọng đầy tự tin, "Chứ không chuẩn thì anh đâu được vào đội."

Giọng anh nhỏ dần, mắt híp lại tập trung vào mục tiêu.

Mục tiêu đã đến sát mép nơi ẩn nấp, lộ ra một góc mũ phía sau bàn trắng. Trong khoảng trống giữa làn đạn, hắn co người lại, lấy đà và phóng như một cái bóng về phía cửa.

Thân hình nhanh đến mức chỉ còn là một ảo ảnh, hắn nghiêng người, cong lưng giữ tư thế khó bị ngắm trúng.

Lý Thanh lập tức nổ súng, bắn trúng đùi đối phương rồi nhanh chóng bắn tiếp phát thứ hai, viên đạn xuyên qua cánh tay.

Mục tiêu ngã sầm xuống đất. Lực quán tính làm khuỷu tay hắn va mạnh xuống sàn, phát ra tiếng động lớn. Dù vậy, hắn vẫn nắm chặt chiếc thùng.

Lý Thanh xuýt xoa, phản diện gì mà máu trâu thế này?

Từ góc chéo, một đàn anh lao tới, tung cước đá bay chiếc thùng về phía lối đi giữa. Vừa thu chân, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, khóe miệng trĩu xuống.

"Chết tiệt!" Anh ta rít qua kẽ răng, không quên bắn thêm phát súng, sau đó tập tễnh chạy về phía sau, miệng lầm bầm: "Đau chết mất!"

Từ hướng khác, vài loạt đạn bắn liên tiếp, đẩy chiếc thùng về phía vị trí ẩn nấp của Thẩm Đạm như chơi chuyền gậy.

"Làm tốt lắm."

Thẩm Đạm khen ngợi đồng đội một cách qua loa rồi vươn tay về phía thùng. Khi ngón tay vừa chạm vào bề mặt, cô ấy bất ngờ nghe thấy một tiếng rên nhỏ từ bên trong.

Âm thanh yếu ớt đó làm Thẩm Đạm giật mình, suýt nữa đã đá thùng ngược trở lại. Cô ấy lùi lại một bước, thấy không ai để ý, bèn lặng lẽ kéo chiếc thùng về.

"Thùng nặng thật." Thẩm Đạm cau mày, nói: "Bên trong có sinh vật sống." Tiếng rên vừa rồi lẫn trong âm thanh ồn ào xung quanh khiến cô ấy không phân biệt rõ đó là gì.

Thẩm Đạm kéo thùng vào góc an toàn, dùng súng bắn vài phát vào chốt khóa trên nắp. Lửa và tia sáng tóe lên, nhưng sau khi khói tan, chốt khóa chỉ hơi biến dạng, vẫn chắc chắn như cũ.

"Không mở được. Cần thẻ quyền hạn. Bên trong rốt cuộc là cái gì đây?" Thẩm Đạm có một dự cảm nhưng không dám chắc. Cô ấy gõ nhẹ lên thân thùng.

Lần này, vì khoảng cách gần hơn, cô ấy nghe rõ ràng một tiếng thì thào đầy đau đớn: "Đau..."

"Người!" Giọng Thẩm Đạm biến đổi. Đôi mắt nửa khép hờ cũng mở to ra. "Bên trong là người!"

Lý Thanh khẽ gầm lên: "Bọn chúng đúng là một lũ biến thái!"

Khi chiếc thùng bị đội của họ cướp đi, phe đối diện rõ ràng mất bình tĩnh. Chúng bất chấp nguy hiểm lao ra từ phía sau.

Thẩm Đạm nhìn quanh, đẩy chiếc thùng vào khoảng trống dưới bàn làm việc rồi cùng trốn vào đó.

Nhóm đàn anh năm hai nhân cơ hội, bất chấp nguy hiểm lao ra phản công. Họ nhanh chóng dọn sạch đối phương.

"Cũng chẳng mạnh lắm, vậy sao đội Thừa Phong lại tử vong nhiều thế?" Lý Thanh thu súng, vác lên vai, tự mãn nói: "Ha, đàn anh ăn cơm hai năm đâu có uổng phí, vẫn giỏi hơn một chút!"

Họ lục lọi thi thể, tìm được thẻ quyền hạn và ném cho Thẩm Đạm để mở thùng.

Thẩm Đạm chỉ quẹt thẻ, mở chốt khóa bên trong rồi lập tức lùi lại.

Một bàn tay run rẩy đẩy nắp thùng lên, từ từ hé ra một khe hở lớn hơn.

Thẩm Đạm nhíu mày.

Bên trong là một người phụ nữ gầy gò, mặc áo phông trắng rộng thùng thình. Trang phục giống hệt những bệnh nhân họ gặp trên đường. Cô ta co ro trong thùng, tay chân cuộn lại.

Khi cảm nhận được ánh sáng, mí mắt cô ta khẽ run rẩy, cố gắng mở ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là vài khẩu súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào mình.

"Đứng dậy được không?" Dù thấy cô ta không có vẻ gì nguy hiểm, Thẩm Đạm vẫn dùng đầu súng chỉ vào góc tường: "Xin lỗi, vui lòng phối hợp kiểm tra trước."

Người phụ nữ lơ mơ, ánh mắt mờ mịt, có lẽ do duy trì một tư thế quá lâu nên không thể cử động ngay được.

Thẩm Đạm tiến lên, nắm lấy cánh tay cô ta, giúp đỡ để cô ta đứng dậy. Sau khi thấy cô ta có thể tự đứng, Thẩm Đạm mới buông tay, cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể.

Không có gì đáng chú ý, ngoài một chiếc vòng tay và bộ đồ bệnh nhân.

Thẩm Đạm ra hiệu an toàn, cả đội mới hạ súng xuống.

"Cô là ai?"

"Tôi... tôi là kháng thể?" Người phụ nữ liếm đôi môi khô khốc, lắp bắp nói: "Tôi là kháng thể, đừng giết tôi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Cấp Toàn Chức Sinh Hoạt Ngoạn Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net