Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
  3. Chương 51: Đổi mới
Trước /181 Sau

Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 51: Đổi mới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, bóng mây của đợt nâng cấp kỹ thuật vẫn chưa tan đi.

Trước đây Thừa Phong không để ý lắm, nhưng sau khi được cư dân mạng nhắc nhở, cô mới nhận ra rằng gần đây khí thế của các sinh viên ngành Cơ giáp thủ công rất sa sút.

Khác hẳn với nhóm sinh viên Cơ giáp cảm biến ở lớp bên đang đắc ý sau chiến thắng trong buổi diễn tập, những người thuộc ngành Cơ giáp thủ công đã đánh mất niềm vui từ lâu.

Khi Thừa Phong học xong môn chính thuộc hệ Chỉ huy loại B và chuyển sang lớp liên quan đến ngành Cơ giáp thủ công, cô không dám tin rằng những thanh niên giàu cảm xúc trước mặt mình từng là những Chiến binh mạnh mẽ.

Ngồi trong lớp học, cô quan sát gương mặt của mọi người xung quanh.

Rất nhiều người trong số họ thực ra cô chưa quen biết. Dù đã nhập học hơn một tháng, phần lớn thời gian cô đều dành cho các hoạt động ở hệ Chỉ huy. Nhớ lại sự nhiệt tình của thầy Khổng khi ra sức thuyết phục cô vào ngành Cơ giáp thủ công, Thừa Phong chợt cảm thấy áy náy trong giây lát.

Khi mọi người đang xì xào bàn tán, thầy Khổng kẹp theo chiếc máy tính bảng đi vào lớp.

Với chiều cao mét chín, bước chân cố ý nặng nề và gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của ông mỗi lần xuất hiện đều khiến mọi người nơm nớp lo sợ.

Lần này, ông không mở đầu bằng bài trách mắng mà đi một vòng quanh lớp, rồi chỉ định một sinh viên bên cửa sổ: "Đóng cửa sổ lại."

Cả lớp lập tức cảm giác có điều không ổn.

"Ừm... Thầy có một thông báo cho các em."

Hiếm hoi lắm mới thấy biểu cảm của thầy Khổng bớt phần nghiêm khắc, nhưng vẻ mặt thả lỏng này lại càng giống như đang tuyên bố di chúc.

Thầy vừa nói được nửa câu, đã có sinh viên ôm đầu rên rỉ: "Đừng mà!"

Thầy Khổng lập tức quát thẳng mặt: "Đừng gì mà đừng? Em sợ rồi đúng không? Là sinh viên quân đội mà chút chuyện này đã sợ? Có nhận thức được thực chất vấn đề không? Em muốn cả đời là kẻ vô dụng à?"

Không để mọi người kịp phản đối, ông buông ngay một câu: "Tháng 11 này, cơ giáp thủ công sẽ bước vào một đợt nâng cấp kỹ thuật toàn diện. Các em biết cả rồi đúng không?"

Chữ "toàn diện" vừa thốt ra, tia hy vọng cuối cùng của cả lớp cũng vụt tắt. Cần biết rằng, lần nâng cấp lớn trước đây chỉ được mô tả bằng cụm từ "nhỏ lẻ".

Nhìn những nụ cười cay đắng trên gương mặt cả lớp, thầy Khổng giơ tay chỉ lên trần nhà, nói: "Gần đây trên sân thượng đều có lính canh gác, thầy khuyên các em đừng nảy ra ý định dại dột."

Không ai thấy câu nói đùa của ông hề hước cả.

Ông bĩu môi, cố gắng an ủi nhưng không thành thạo lắm: "Thực ra, tác động của việc nâng cấp này lên các em không lớn. Với cái trình độ ba chân mèo của các em, rơi cũng chẳng rơi được đến đâu. Vốn dĩ các em đã bay sát dưới đáy rồi. Nhân cơ hội này, thầy sẽ giúp sửa luôn mấy chiêu trò tự nghĩ ra mà các em tưởng là sáng tạo. Có những combo mà thầy đây dùng chân gõ bàn phím còn mượt mà hơn các em."

Cả lớp ngọ nguậy trên ghế, biểu cảm càng lúc càng nặng nề.

Lời đã đủ cay nghiệt rồi, sao còn phải đâm vào tim nữa? Thầy làm quá rồi đó!

Thầy Khổng thở dài: "Nhìn sang sinh viên năm ba và năm tư kìa, đó mới gọi là thảm. Thời gian thích nghi không đủ dài, khả năng cao là năm nay cũng mất suất thi đấu liên trường. Sau khi tốt nghiệp, chưa chắc đã thực tập thuận lợi ở quân đội, mà lại đụng trúng đợt nâng cấp lớn như vậy."

Thực ra tình hình không tệ đến mức đó. Sinh viên năm ba và năm tư đã sớm nghe phong phanh về đợt nâng cấp. Sau khi đăng ký tham gia giải đấu quân sự, họ có cơ hội đến căn cứ quân sự để tập huấn và tiếp xúc với các mẫu cơ giáp mới cùng mã lệnh mới, lại còn được quân đội hỗ trợ điều chỉnh kỹ năng. So với đám tân sinh viên, họ có khởi đầu nhanh hơn.

Nhưng thầy Khổng hiểu rõ bản tính con người: chỉ khi thấy người khác thảm hơn mình, ta mới cảm thấy mình bớt thảm.

Ông liếc nhìn Thừa Phong, sợ cô bị ảnh hưởng tâm lý, liền nói thêm: "Tất nhiên, những người xuất sắc, thầy tin rằng dù đối mặt với thử thách nào cũng vẫn có thể làm tốt. Không cần phải quá lo lắng."

Mặt Thừa Phong không cảm xúc.

Thầy Khổng mở một biểu đồ lớn trong bài giảng, hít một hơi nhẹ, nói: "Mấy ngày tới, thầy sẽ tranh thủ giảng giải cho các em về những thay đổi lớn trong cấu trúc cơ giáp lần này. Lấy sổ ghi chép ra!"

Thừa Phong vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về đợt nâng cấp, nhưng khi nghe thầy Khổng phân tích về cấu trúc mới, cô lại thấy mẫu cơ giáp mới có vẻ không tệ.

Rời khỏi tòa giảng đường, Thẩm Đạm nghe tin, liền gửi tin nhắn riêng cho cô.

Tình Yêu Và Hòa Bình: [Nâng cấp kỹ thuật là thật à?]

Diệp Quy Thừa: [Thật]

Tình Yêu Và Hòa Bình: [Thế thì tiêu rồi. 【Phiền】]

Thừa Phong không hiểu Thẩm Đạm có gì mà tiêu.

Nói đúng ra thì, cô ấy có giỏi à?

Khi Thừa Phong về đến ký túc xá, Thẩm Đạm đã nằm dài trên ghế sofa như một vũng bùn, lơ đễnh lướt quang não.

Cô đặt ba lô xuống, ngồi xuống một góc nắng chiếu tới, cẩn thận chải bộ lông giả của chú cú mèo nhỏ đặt trên đầu gối.

Không lâu sau, hai bạn cùng phòng cũng về. Sau một hồi chơi quang não, họ nhận ra Thẩm Đạm có gì đó bất thường. Một người thận trọng hỏi: "Cậu sao thế? Không khỏe à?"

Thẩm Đạm lười biếng mở mắt, ủ rũ đáp: "Cơ giáp thủ công nâng cấp rồi."

"Hả? Năm nay nâng cấp hả?" Bạn cùng phòng kinh ngạc, "Thảm vậy sao?"

"Thảm gì chứ? Cậu không phải dân Chỉ huy à? Lửa đâu cháy tới cậu?"

Một người liếc qua Thừa Phong, phát hiện nhân vật chính đang ở trung tâm cơn bão còn bình tĩnh hơn cả Thẩm Đạm, bèn hỏi: "Chẳng lẽ cậu cũng giỏi điều khiển thủ công sao?"

Thẩm Đạm nói: "Tôi có thể so hai chiêu với bất kỳ ai."

"Wow." Người không rõ tình hình thốt lên, "Thế thì giỏi quá rồi còn gì."

Thừa Phong giật nhẹ khóe môi, thầm nghĩ hai chiêu đó chắc không phải đùa đâu.

Cuộc sống này đúng là chân thực.

Khi việc nâng cấp kỹ thuật đã thành sự thật, sinh viên ngành Cơ giáp thủ công bất ngờ nhận được rất nhiều ưu đãi trong Liên Đại, địa vị của họ cũng tăng lên đáng kể.

Cựu sinh viên dành cho họ sự yêu thương, thấu hiểu, khoan dung và động viên.

Robot tự động chia phần cơm ở căn tin sau khi quét thẻ xác nhận, còn đặc biệt cho họ thêm hai miếng thịt. Ngay cả những Chiến binh cơ giáp cảm biến thường ngày kiêu căng cũng chịu hạ mình gọi họ một tiếng đại ca.

Thông thường, chỉ có báu vật quốc gia mới được hưởng đãi ngộ tôn quý như vậy.

Những ngày tươi đẹp này kéo dài đến tháng 11, khi Tam Diêu công bố chuẩn bị phát hành bản cập nhật mới.

Tất cả sinh viên ngành Cơ giáp thủ công đã sẵn sàng trong phòng máy từ sớm. Ngay khi nhận được thông báo cập nhật, họ lập tức đăng nhập tài khoản và xem qua thư viện mã lệnh phiên bản mới nhất.

Thừa Phong nhìn danh sách, tỉ mỉ xem xét từ đầu đến cuối. Cô điều chỉnh ngón tay, gõ thử mã lệnh theo nhịp điệu.

Trong hơn mười năm qua, Thừa Phong đã ngày ngày rèn luyện. Nhiều đoạn mã lệnh và thao tác đã trở thành phản xạ bản năng của cơ thể cô. Chỉ cần hình ảnh xuất hiện trong đầu, các cơ ở tay sẽ nhanh hơn lý trí mà nhấn phím.

Chính vì vậy, việc tiếp nhận mã lệnh mới khó khăn hơn cô tưởng.

Đây vẫn chưa phải thực chiến, chỉ là kiểm tra tổ hợp mã lệnh mới.

Sau vài lần thất bại liên tiếp, Thừa Phong bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô nắm chặt ngón trỏ tay phải của mình, bóp mạnh các khớp ngón tay. Sau vài hơi thở sâu để kiềm chế cơn giận, cô tiếp tục bắt đầu lại từ đầu.

Thẩm Đạm vốn định đứng xem Thừa Phong thao tác, xem cô định thích nghi với đợt nâng cấp kỹ thuật lần này như thế nào. Nhưng chỉ đứng cạnh chưa đến năm phút, nghe Thừa Phong tặc lưỡi ba lần, cô ấy đã cảm thấy không ổn.

Có vẻ người bạn cùng phòng này còn nguy hiểm hơn cả những sinh viên bình thường, như một quả bom chực nổ vậy. Để tránh bị vạ lây, Thẩm Đạm vội vã rút lui.

Chưa đầy nửa giờ sau khi cập nhật, diễn đàn của Tam Diêu đã bị nhấn chìm bởi hàng loạt lời chỉ trích.

[Xin chúc mừng ngành Cơ giáp thủ công chính thức rút khỏi lịch sử! Hot search chắc chắn rồi!]

[Cứ đà này, không quá mười năm nữa, ngành Cơ giáp thủ công sẽ bị các trường quân sự lớn loại bỏ]

[Cơ giáp thủ công (×), nhân viên bốc xếp của hậu cần quân đội (√). Anh em đừng tự hành hạ mình nữa. Dù gì sau này cũng phải tranh việc với sinh viên tốt nghiệp trường dạy nghề, chi bằng học lái máy xúc từ sớm đi. Kinh nghiệm làm việc giờ là quan trọng lắm đấy!]

[Buồn cười thật, cơ giáp kiểu này căn bản không dành cho con người]

[Nhìn mà choáng. Ngay cả mã lệnh cơ bản như điều chỉnh trọng tâm thân máy cũng bị thay đổi. Còn chơi gì nữa?]

[Cao thủ huyền thoại của Cơ giáp thủ công đâu rồi? Giờ còn sáng được không? Chiếu sáng cho bọn tôi chút đường đi với!]

[Chúc mừng Thừa Phong sớm trở thành ngôi sao của hệ Chỉ huy!]

[Gọi nhà thiết kế ra lái thử đi, tôi chỉ muốn hỏi, ông đang thách thức giới hạn của loài người à?]

Các nhóm nghiên cứu giảng dạy tại các trường quân sự lớn càng thêm lo lắng.

Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có một số ít sinh viên bước vào giai đoạn lái thử, phần lớn vẫn đang cố gắng ghi nhớ mã lệnh mới. Tuy nhiên, những sinh viên đã thử nghiệm đều có kết quả rất tệ, rơi ngã đủ mọi kiểu dáng. Ngay cả trong bài kiểm tra cơ bản như vượt chướng ngại vật, kết quả cũng chỉ đạt chưa đến một phần tư so với trước đây, thực sự là thảm không nỡ nhìn. Còn nói gì đến việc khám phá các mẫu cơ giáp mới.

Dù biết đây là chặng đường tất yếu sau mỗi lần nâng cấp lớn, các giảng viên chuyên ngành vẫn không giấu được sự lo âu. Nhìn đồng hồ từng giây từng phút, đợi hơn nửa giờ mà chưa thấy một ngôi sao cứu thế nào xuất hiện, lòng họ lại thêm nặng trĩu.

Trong sự giằng xé giữa hai thái cực cảm xúc, thầy Khổng không thể chịu nổi, bèn nhắn tin cho học trò cưng của mình.

Thầy Khổng: [Cảm giác thế nào?]

Thầy Khổng: [Cứ ghi nhớ mã lệnh đại khái trước, sau này thực chiến nhiều sẽ quen thôi]

Thầy Khổng: [Em có muốn thử lái trước không?]

Tin nhắn cuối cùng bị từ chối tiếp nhận, hiển thị rằng Thừa Phong đã chặn ông.

Người đàn ông mét chín buồn bã thốt lên một tiếng: "Haiz..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũng Bùn

Copyright © 2022 - MTruyện.net