Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người đã ngoài năm mươi tuổi đều đỏ mặt tía tai, tay thì đập bàn, mắt thì trợn lên sắp lao vào tranh cãi nảy lửa thì lãnh đạo phòng tuyển sinh đã vội vã can thiệp lại trước khi mọi chuyện đi quá xa.
"Đừng tranh cãi nữa, việc chọn ngành phải ưu tiên theo nguyện vọng của sinh viên. Các anh cãi nhau cũng chẳng ích gì cả. Bây giờ tập trung xem diễn tập đi."
"Ông ta đâm sau lưng tôi!" Giảng viên Cơ giáp thủ công tức giận nói, "Sáng nay, ông ta còn chúc mừng khoa Cơ giáp thủ công chúng tôi lại có thêm một "mãnh tướng", không chừng năm nay có thể sẽ thấy em ấy ở giải đấu. Nhưng bây giờ sao lại thành người của hệ Chỉ huy? Hệ Chỉ huy thiếu người à? Còn đến hệ chúng tôi lôi kéo người nữa chứ, có cảm thấy xấu hổ không hả?"
Giảng viên hệ Chỉ huy vẫn bình thản, không những không thừa nhận mà còn mỉm cười an ủi: "Mọi chuyện đều là duyên phận, cuộc đời vốn dĩ không đoán trước được điều gì."
Lúc này mà giảng viên Cơ giáp thủ công không đập giày vào mặt đối phương, giáo quan cũng phải bái phục vì sự nhẫn nại của ông ấy.
Một người đàn ông cao gần hai mét, không ngờ có thể nhẫn nhịn lâu đến vậy.
Hệ Chỉ huy quả thật vô liêm sỉ danh bất hư truyền.
Giảng viên Cơ giáp thủ công hít mấy hơi thật sâu sau đó ngồi xuống, mặt đỏ lên, khoanh tay lại khiêu khích liếc nhìn đối phương.
Cãi vã với ông ta ở đây không có chút ý nghĩa nào. Người bình thường không thể sống sót trong môi trường đầm rồng hang hổ* như hệ Chỉ huy, huống chi là một "cậu bé" non nớt như Thừa Phong.
(* Nơi nguy hiểm vì có nhiều sự tranh đấu.)
"Em ấy không phù hợp." Giảng viên Cơ giáp thủ công nhấn mạnh, "Em ấy không có mưu mẹo như người khác."
Thừa Phong chỉ là một người máy thôi!
Giảng viên hệ Chỉ huy vẫn giữ nụ cười tươi rói, không chút mảy may dao động: "Tôi lại nghĩ đây là bản chất của con người."
Lãnh đạo phòng tuyển sinh cảm thấy đầu mình ong ong, nhưng đã quen với mối quan hệ đầy giả dối giữa bọn họ, ông chỉ đành im lặng không lên tiếng.
Để phong ba tới trễ chút được không, ông già rồi mà.
Ông chỉ tay về phía màn hình, chuyển chủ đề: "Chuyển máy quay sang phía Nghiêm Thận đi."
Mọi người ngay lập tức chuyển sự chú ý.
Hình như Thừa Phong không còn gặp may mắn nữa, cô đã đụng phải một đội quân nhỏ sáu người.
Đội sáu người này có tổ chức khá tốt, hành động và chỉ đạo chặt chẽ, bài bản hơn nhiều so với những nhóm binh lính lẻ tẻ trước đó.
Vì hạn chế về sức mạnh, khả năng chiến đấu đơn độc của Thừa Phong không mạnh. Mà ngay cả khi có sự hỗ trợ từ Nghiêm Thận phía sau, đối mặt với tình huống thiếu người như vậy, cô vẫn rất dễ gặp nguy hiểm.
Thừa Phong chững lại. Cô thu mình sau một gốc cây quan sát cẩn thận tình hình đối phương, siết chặt khẩu súng, ngón tay đặt trên cò.
Người đàn ông cao gần hai mét vội vàng lên tiếng trước, muốn cho mọi người thấy hào quang Chiến binh của cô: "Đây chính là cuộc đối đầu giữa các Chiến binh đấy!"
Giảng viên hệ Chỉ huy vẫn điềm tĩnh chỉnh lại kính mắt, cảm thấy tình huống không đơn giản như vậy.
Khi tất cả mọi người đều đang đoán liệu Thừa Phong sẽ chống cự hay tìm cách né tránh, đột nhiên, cô giơ súng lên và bắn một phát vào không khí.
Mọi người trong hay ngoài màn hình đều ngỡ ngàng.
Ngay sau đó, Thừa Phong lại bắn một phát nữa vào không khí rồi từ từ thò tay ra khỏi chỗ nấp, vẫy vẫy tay như thể báo hiệu an toàn rồi mới dám ló đầu ra.
Mặc dù không thể nhìn rõ mặt cô, nhưng trang phục và chiều cao của cô rõ ràng không phải của sinh viên Liên Đại.
Thanh niên đứng đầu đội quân liền hạ cảnh giác, nói: "Để tôi đi, là học sinh à?"
Thừa Phong đứng im tại chỗ, một tay kẹp khẩu súng, làm động tác cấm hành động nguy hiểm.
Một nam sinh đầu húi cua bên cạnh thắc mắc: "Cái gì? Có đàn anh ở phía trước à?"
Thừa Phong gật đầu.
Cô liền khom người xuống, ngồi xổm xuống đất, cảnh giác nhìn xung quanh rồi từ từ tiến về phía nhóm người đó, từng bước đi rất thận trọng. Diễn y như thật!
Giảng viên Cơ giáp thủ công: "....."
Ông sờ cái cằm đầy râu của mình, mặt dày nói: "Rất có tố chất của Chiến binh chúng tôi, gặp nguy không sợ, bình tĩnh ứng phó. Đánh được thì đánh, không đánh được thì gia nhập đối phương. Tận dụng thông tin ít ỏi để làm tan rã đội quân từ bên trong."
Giáo quan trợn mắt, thầm nghĩ có phải không vậy cha? Tôi không tin.
Nhóm sáu người vẫn đang quan sát hành động của Thừa Phong, thật sự không thể chịu nổi cử động chậm rì của cô. Chàng trai đứng đầu liền ra hiệu cho cô nhanh chóng lại gần.
Vậy nên Thừa Phong liền dồn sức, nhảy vọt về phía trước.
Cô nhắm đến vị trí gần tên đầu húi cua đang trốn kia. Thanh niên kia tò mò thò nửa đầu ra, quan sát động tĩnh của cô.
Đột nhiên, một tiếng rít xé gió của viên đạn vang lên. Tóc húi cua nghe thấy tiếng súng vèo qua gần như là sát tai, bị chấn động đến mức run rẩy, còn tưởng mình đã chết rồi.
Cậu ta ngã nhào xuống đất, không nghe thấy thông báo tử trận, sau đó mới từ từ nhận ra viên đạn chỉ cách chiếc mũ của cậu một vài milimet.
Thấy quả thật có địch tấn công, những người còn lại vội vã co cụm lại trốn sau những vật có thể che chắn được.
Thừa Phong ở cách đó không xa hét lớn: "Cứu tôi với!"
Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, chẳng ai thèm để ý đến lời cầu cứu của cô cả.
Lên đạn, ngay sau đó lại một phát súng nữa vang lên, khoảng cách giữa hai lần bắn chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Lúc phát súng thứ hai vang lên, Thừa Phong dùng kỹ năng xuất sắc để kiểm soát cơ thể mình, cô đột ngột dừng lại, xoay người nhanh như chớp, trọng tâm cơ thể nghiêng sang một bên. Chỉ trong tích tắc, nửa thân người cô đã khuất sau một tảng đá, ép sát vào tóc húi cua.
Ánh sáng đỏ của viên đạn lóe lên rồi biến mất, vệt sáng bắn qua ngay phía dưới chân cô, dừng lại một giây rồi không còn thấy đâu nữa.
Tóc húi cua vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ vào ngực mình, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Suýt chút nữa là xong đời rồi, may thật."
Thừa Phong nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Nghiêm Thận từ tai nghe: "Không cần cảm ơn. Hợp tác vui vẻ."
Vui vẻ cái mẹ gì.
Thừa Phong nghi ngờ trong giây lát Nghiêm Thận thật sự đã nghĩ đến việc giết cô.
Nguy hiểm qua đi, không khí xung quanh cũng như lắng xuống. Gió nhẹ từ trong khu rừng hoang thổi tới mang theo mùi thối của lá cây mục nát sau mùa thu.
Thừa Phong nâng mũ lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Hiện giờ cả nhóm đều đang dựa vào các vật che chắn gần đó. mọi người đều có thể nhìn thấy nhau. Đội trưởng của nhóm họ ngửa cổ, đánh giá kỹ Thừa Phong rồi hỏi: "Làm sao cậu vào được đây? Không phải chỉ có học sinh vượt qua bài kiểm tra mới được tham gia diễn tập sao? Cậu học trường nào?"
Thừa Phong phủi nhẹ bụi trên quần mình, không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Cậu chàng kia nghĩ cô tức giận vì lúc nãy cậu ta đã không cứu cô, chỉ thấy cô trẻ con không đáng bận tâm đến. Cậu ta liền vung tay nói: "Thôi được, nếu cậu muốn theo chúng tôi thì phải phục tùng Chỉ huy, nếu không thì tự đi chỗ khác đi."
Thừa Phong gật đầu.
Đội trưởng tiếp tục nói: "Đàn anh ở phía đối diện kia chắc là xạ thủ. Các tiền bối khác đều tách ra rồi, những đội còn lại đang đối đầu với ba người họ."
Tóc húi cua khó hiểu hỏi: "Sao xạ thủ lại đi một mình? Có lý do gì à?"
Đội trưởng hừ một tiếng: "Ai mà biết bọn họ."
Thừa Phong nhẹ nhàng hòa vào cuộc trò chuyện, lắng nghe nhóm người thảo luận về chiến thuật.
Tóc húi cua đẩy khuỷu tay vào cô, thân thiện nói: "Cậu vào kênh liên lạc của đội chúng tôi đi, để tránh bị nghe lén nên chúng tôi tạo kênh riêng. Mới vừa rồi đã liên lạc với vài đội khác rồi, kênh công cộng giờ không còn dùng được nữa."
Thừa Phong nhanh chóng chuyển sang kênh của nhóm, sau một tiếng "xì xì" của sóng điện vang lên, cô nghe thấy tín hiệu mã hóa của vài người.
"Các đội thế nào rồi?"
"Tất cả đều an toàn, không gặp mai phục."
"Đội hai cũng an toàn."
Thừa Phong hỏi: "Các cậu có tập hợp ba đội à?"
Tóc húi cua nghe thấy tiếng máy móc của cô, hơi ngạc nhiên nhưng cũng đáp lại: "Ừ."
Đội trưởng phía trước vẫn đang cảnh giác, phòng ngừa Nghiêm Thận nhân cơ hội rút lui, đồng thời nhanh chóng liên lạc với hai đội còn lại: "Chúng ta gần như đã xác định được vị trí của xạ thủ đối phương. Dù không biết chính xác tọa độ nhưng khu vực thuận lợi để phục kích không nhiều lắm. Chúng ta có thể thử thăm dò từng chỗ rồi tiến hành bao vây."
Cậu ta kiểm tra lại các vị trí hiện tại của các đội, lập kế hoạch bao vây.
Những học sinh này đều là người bản địa của sao Chiến Hậu, tuy không thường xuyên vào khu vực rừng hoang này nhưng họ vẫn quen thuộc hơn Nghiêm Thận và những người khác. Tối qua sau khi nhận được thông báo tối, bọn họ đã nghiên cứu bản đồ kỹ càng, bây giờ rất có cảm giác nắm bắt được thế cờ.
Thừa Phong khẽ lên tiếng: "Các cậu định bao vây sao? Xạ thủ đó khá giỏi, phải cẩn thận, đừng để anh ta dễ dàng bắn trúng."
Đội trưởng không mấy quan tâm, đáp lại: "Anh ta không có mắt sau lưng, cứ tập trung vào chúng ta thì làm sao mà để ý đến bọn họ? Chúng ta có ba đội đủ để phân tán sự chú ý của ảnh. Chỉ cần hạ được một người chắc chắn sẽ có lợi."
Thừa Phong: "Ồ..."
Đội trưởng suy nghĩ một chút rồi ra lệnh: "Đội phía Tây tiến lên đi, bây giờ các cậu đang ở ngoài tầm nhìn của xạ thủ. Đợi khi xác định được vị trí của anh ta rồi có thể giết thì giết, không thể giết thì đội hai sẽ tiếp ứng từ phía sau!"
Thừa Phong đột nhiên nói: "Tôi nghĩ phía Tây không hợp làm con đường bao vây đâu. Trung tâm của bản đồ là khu vực trũng như cái chảo, mà phía Tây lại thấp. Nếu xạ thủ phát hiện được hành tung của họ thì đứng ở vị trí trên cao dễ phản công lại đấy."
Đội trưởng quay lại, im lặng nhìn cô chăm chú..
"Phục tùng Chỉ huy," Thừa Phong giơ hai tay lên, giọng vô tội, "Tôi chỉ đưa ra ý kiến cá nhân thôi, không có ý phản đối mệnh lệnh của cậu."
Đội trưởng trước đó vẫn rất tự tin, giờ lại bị cô ngắt lời hai lần khiến tâm trạng của cậu ta bị trùng xuống. Cậu ta thầm nghĩ, quả thật không thể có người làm lung lay tinh thần đội ngũ, thằng nhỏ mang debuff* vào đội rồi."
(* Trạng thái bất lợi.)
Cậu ta không để ý đến Thừa Phong nữa, giọng trầm xuống ra lệnh: "Đội phía Tây, tiến lên."
Thừa Phong kéo thấp mũ xuống, điều chỉnh lại thiết bị phát ra tiếng trên cổ.
Hai phút sau, kênh đội lập tức vang lên những tiếng kêu cứu.
"Mẹ, mẹ nó! Bị phát hiện rồi! Tiểu Bắc bị loại rồi!"
"Sao vậy? Không phải chúng ta ở ngoài tầm nhìn của anh ta rồi sao? Sao ảnh lại quay lại?"
"Súng của đối phương quá nhanh! Hai anh em chết rồi!"
"Đội ngũ không được hỗn loạn! Càng loạn thì càng thảm! Rút lui!"
"Ở đây không có nhiều vật che chắn, làm sao rút lui đây? Đừng quay lưng về phía xạ thủ!"
"Sao lại thế này?" Đội trưởng hoảng loạn suýt đứng bật dậy, sắc mặt tối sầm lại, ra lệnh: "Đội hai, đội hai lập tức tiếp ứng!"
Thừa Phong bình thản nói: "Cẩn thận anh ta bắn hồi mã thương* đấy."
(* Kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua rồi chạy, nhử cho đối phương đuổi theo, sau đó bất ngờ quay lại vung vũ khí chiến đấu.)
Đội trưởng đang nóng giận, lớn tiếng đáp lại: "Anh ta không thần thánh đến vậy! Chúng ta giữ chân phía trước, xạ thủ chỉ có một mình, có thể có hai đôi mắt à? Lên hết đi!"
Thừa Phong chớp mắt.
Đừng nói vậy chứ, cũng không chắc chắn sẽ vậy mà.
Cuộc đời mà, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");