Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tiểu Hạ, ở lại ăn cơm!
Tào Vĩnh Quốc ăn nốt miếng táo cuối cùng, nói vẻ chân thành.
- Đúng thế, ở lại ăn cơm.
Tào Thù Lê lặp lại, sau đó cười hì hì nói:
- Hạ học trưởng (1), em còn rất nhiều vấn đề chưa thỉnh giáo anh đó. Còn muốn chạy à, không dễ như vậy đâu.
1. Học trưởng: Người học cùng trường nhưng ở lớp cao hơn mình.
Hạ Tưởng mà không ở lại chính là làm cao, đành phải ngồi xuống, nói:
- Như vậy chẳng phải là không biết xấu hổ sao?
Vương Chi Phân bỗng nhiên chỉ vào Tào Vĩnh Quốc cười ha hả:
- Lão Tào, ông là chủ nhà, sao lại để Hạ Tưởng gọt táo cho ông ăn. Ông thật đúng là không biết xấu hổ!
- Nên thế. Giám đốc sở Tào là bề trên, cháu là dạng con cháu, gọt táo cho giám đốc sở Tào là vinh hạnh của cháu. Có lẽ trong Sở số người muốn gọt táo cho Giám đốc sở Tào phải xếp thành hàng dài ấy chứ.
Hạ Tưởng không để lỡ cơ hội nói.
Tào Vĩnh Quốc cười ha hả:
- Cái cậu Tiểu Hạ này cũng học được nịnh nọt. Ở nhà tôi nếu đã tự xưng là con cháu thì sao còn gọi tôi là giám đốc sở Tào? Dường như không đúng nhỉ?
Hạ Tưởng nghe vậy liền hiểu ý, vội vàng kính cẩn hô một tiếng:
- Tào bá bá!
Tào Vĩnh Quốc vui vẻ mỉm cười, Tào Thù Lê giơ tay làm một tư thế "thắng lợi", sau đó kích động chạy vào bếp pha trà.
Tiếp đó Hạ Tưởng nói chuyện một ít công việc với Tào Vĩnh Quốc. Từ miệng của ông ta, Hạ Tưởng không nghe ra được gì. Dù sao ông cũng là một Giám đốc sở, sẽ không mang theo công việc về nhà nói chuyện, hơn nữa Hạ Tưởng còn không đáng để ông nói chuyện ở sở. Hạ Tưởng cũng biết không thể hỏi nhiều, hắn chỉ mượn cớ thử một ít vấn đề mà thôi.
- Giám đốc Lý công ty cháu tên là Lý Đinh Sơn, không biết Tào bá bá có quen không?
Tào Vĩnh Quốc mới biết Hạ Tưởng đã điều ra khỏi Công ty Xây dựng số 3. Ông ta luôn làm quan trong mảng xây dựng, bị hạn chế rất lớn, quan hệ giao tiếp cũng không quá rộng. Ông nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt phức tạp, nói:
- Có nghe qua người này, từng có vài lần gặp mặt nhưng không có quan hệ gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http:// mTruyen.net
Hạ Tưởng cười cười cảm khái nói:
- Cháu rất bội phục Giám đốc Lý. Ông ấy làm việc rất cố gắng, vẫn luôn dựa vào năng lực của bản thân, không dựa vào quan hệ. Kỳ thật ông ấy có một bạn cùng học cực thân ở Tỉnh ủy, hình như tên là Tống Triêu Độ gì đó, vậy mà vẫn không nhờ vả gì...
- Tống Triêu Độ?
Tào Vĩnh Quốc giật mình kinh hãi:
- Là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tống Triêu Độ?
Giám đốc sở tuy cũng là cán bộ cấp sở nhưng vẫn có sự chênh lệch rất lớn so với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thường xuyên tiếp xúc hàng ngày với Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh. Bởi vậy khi đột nhiên nghe thấy tên Tống Triêu Độ, Tào Vĩnh Quốc không khỏi kinh hãi, biểu tình hơi rung động.
Là người trong quan trường, Tào Vĩnh Quốc biết thiếu hụt lớn nhất của mình là căn cơ không đủ, bên trên không có người đủ mạnh nói chuyện giúp mình. Từ khi Từ Bí thư Tỉnh ủy Cao Thành Tùng nhậm chức tới nay, ông rõ ràng cảm nhận được áp lực. Ông biết rõ, vị trí của mình vô cùng mấu chốt, mà trọng yếu là hiện tại mình đang bị Cao Thành Tùng xa lánh, cuộc sống không được tốt cho lắm.
Kỳ thật sở Xây dựng đô thị tỉnh trực thuộc Ủy ban Xây dựng, lúc này còn chưa thành lập Sở Xây dựng, bình thường cấp bậc giám đốc sở Xây dựng đô thị hẳn chỉ được xem như cấp Phó Giám đốc sở. Nhưng hai năm trước Tào Vĩnh Quốc đã được thăng lên cấp Giám đốc sở, cho nên ngồi vào vị trí Giám đốc sở Xây dựng đô thị vẫn là hơi thấp một chút. Nếu xét kinh nghiệm và lý lịch của ông, lại thêm có người trong Tỉnh ủy tác động, điều làm chủ nhiệm Ủy ban xây dựng hoặc tới một sở khác ngon lành trong tỉnh cũng hoàn toàn có thể.
Nếu thật sự có thể kết bạn với Tống Triêu Độ thì tốt rồi, ít nhất trong thường ủy cũng có một người nói đỡ cho mình. Trong quan trường chính là chuyện anh giúp tôi, tôi giúp anh. Đương nhiên, Tào Vĩnh Quốc cũng biết Tống Triêu Độ sắp sửa thất thế. Tuy nhiên theo ông thấy, Tống Triêu Độ vẫn còn trẻ tuổi, nếu còn trẻ như vậy đã ngồi lên vị trí cao như thế, thêm một thời gian nữa lại ngoi lên cũng là bình thường. Cao Thành Tùng quá kiêu ngạo nhưng liệu y có thể tùy ý bày bố toàn bộ cán bộ tỉnh Yến trong lòng bàn tay sao?
Cho dù y muốn thì cấp trên cũng sẽ đáp ứng sao? Trung tầng đi vào trung dung, thượng tầng dựa vào cân bằng. Trong một tỉnh, không có các lực lượng cân bằng để kiềm chế nhau, để cho Bí thư một mình độc đạo cũng không phải là cục diện mà Trung ương muốn thấy.
Nếu Hạ Tưởng biết ý tưởng của Tào Vĩnh Quốc, khẳng định sẽ khuyên ông không nên khinh địch, bởi ông quá mức lạc quan. Cao Thành Tùng hoành hành hơn hai năm tại tỉnh Yến, biến tỉnh Yến thành chướng khí mù mịt.
Hạ Tưởng cũng đoán và đánh cuộc rằng Tào Vĩnh Quốc sẽ động tâm, sẽ cảm thấy hứng thú. Hắn cũng hiểu được có thể lên làm lãnh đạo cao nhất của một sở trong tỉnh, không thể không có người đứng sau. Muốn bổ nhiệm Giám đốc sở phải đưa ra hội nghị thường ủy để thảo luận. Tuy rằng từng thường ủy đều có mạng lưới quan hệ và vòng tròn của mình, không dễ lọt vào nhưng lúc này lại khác. Lúc này Tống Triêu Độ đang thất thế, trước kia không muốn tiếp nhận người, hiện tại tìm tới tiếp cận sẽ dễ dàng và đỡ tốn công hơn rất nhiều so với lúc gã còn ở trên đài.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vĩnh viễn sẽ càng khiến người ta nhớ lâu hơn là dệt hoa trên gấm.
- Có lẽ thế, cụ thể cháu cũng không hỏi, chỉ có điều nhận được một cuộc điện thoại của ông ta gọi tới, tự xưng là người của Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng không phải cố tình lừa gạt Tào Vĩnh Quốc mà là muốn cho ông một cảm giác vô tình nói ra. Còn một điểm nữa, hắn cũng không dám khẳng định là Tào Vĩnh Quốc có sẵn lòng nắm lấy cơ hội này hay không. Người đứng phía sau Tào Vĩnh Quốc có chịu cúi người xuống tiếp xúc với Tống Triêu Độ hay không?
- Tống Triêu Độ à... Tôi biết ông ta.
Tào Vĩnh Quốc nói một câu rồi không nói gì thêm.
Tào Thù Lê pha trà xong, mang lên. Hạ Tưởng đứng lên bày trà, rót cho Tào Vĩnh Quốc một chén. Tào Vĩnh Quốc uống một ngụm sau đó ra hiệu cho Hạ Tưởng nếm thử, nói:
- Không tính là trà quá ngon nhưng cũng khá ổn, là Thiết Quan Âm.
Nước trà vàng óng ánh, trong suốt sáng ngời, hương khí nồng đậm, Hạ Tưởng nhấp một ngụm, cảm thấy thuần mà đậm, trước chát sau ngọt. Đời sau hắn cũng là người yêu trà, cũng đã uống không ít trà ngon, nhưng chưa từng thưởng thức trà Thiết Quan Âm nào có hương vị nồng hậu thế này, hẳn là cực phẩm Thiết Quan Âm, giá chừng 2000 tới 5000 tệ một cân ngoài thị trường.
Hạ Tưởng không kìm nổi khen:
- Bất kể là màu sắc, mùi thơm hay vị đều là cực phẩm. Trà ngon khó cầu, hôm nay xem như ăn theo được Tào bá bá. Một ly trà thơm thắng mười chén rượu mạnh.
Tào Vĩnh Quốc liên tục gật đầu:
- Không thể tưởng được Tiểu Hạ chẳng những thành thục, điềm đạm chắc chắn, kiến thức rộng rãi, còn có nghiên cứu về trà. Thanh niên mà có tâm tính như vậy thật không đơn giản, quả thật mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Lê nhi và Tiểu Quân nhà ta.
Tào Vĩnh Quốc càng nhìn Hạ Tưởng càng thấy thích. Chàng trai trước mắt này không vội vàng không hấp tấp, biết giữ chừng mực, lại không mất vẻ hài hước. Mấu chốt là nói chuyện với hắn rất vui, lại có thêm quan hệ với đồng nghiệp của em trai mình, khiến ông ta không tự chủ sinh ra cảm giác thân cận.
Tào Vĩnh Quốc rất để ý tới cái nhìn của người nhà đối với mình, cho nên lúc trước vừa nghe nói là con trai của đồng nghiệp em mình, liền không nghĩ nhiều lập tức nhận lời hỗ trợ. Sau này xong việc, Hạ Tưởng đã tới nhà hai lần. Lúc ấy Hạ Tưởng không nói nhiều lắm, có chút ngại ngùng và ngây ngô. Tào Vĩnh Quốc cũng không có nhiều ấn tượng về hắn lắm. Dù sao tìm giúp Hạ Tưởng một công việc chỉ là chuyện vặt, giúp cho em trai mình có một nhân tình là tốt rồi.
Nhưng thật không ngờ lần thứ ba Hạ Tưởng tới chơi, hơi tiếp xúc thêm một chút lại lộ ra sự cơ trí, khôi hài, ăn nói khôn khéo, vừa không quá câu nệ vừa không mất lễ phép. Điều này khiến ông rất có thiện cảm, liền hứng thú nói chuyện, không ngờ chỉ chuyện phiếm một lát lại từ miệng Hạ Tưởng biết được một tin tức quan trọng, hơn nữa còn có thể nhờ Hạ Tưởng làm trung gian, khiến mình có thể kết giao với Tống Triêu Độ.
Tào Vĩnh Quốc không khỏi âm thầm cao hứng, chẳng lẽ chàng trai này sẽ mang lại may mắn cho mình?
- Ba, ba khen người khác thì được nhưng không thể hạ thấp con đâu đấy!
Một giọng nói lười biếng truyền đến. Một thiếu niên chừng 17, 18 tuổi cởi trần, mặc quần đùi từ trong phòng đi ra, nheo mắt lại nhìn về phía Hạ Tưởng. Trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường và ngạo mạn.
Tào Vĩnh Quốc cau mặt hơi giận, nói:
- Tiểu Quân, sao lại nói thế? Thấy khách mà không chào hỏi, nhìn bộ dạng con kiểu gì vậy? Đây là Hạ Tưởng, là người quen của ông nội.
Tào Thù Quân nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, khinh miệt nói nói:
- Cái gì mà ông nội chứ? Ông nội không ngớt có người tới, sao không cho người ta yên tĩnh một chút? Phiền chết đi được. Các người cũng thật là, nghĩ ba tôi là vạn năng, cầu cái này cầu cái kia, hận không thể khiến ba tôi an bài tiền đồ cả đời cho các người.
Tào Vĩnh Quốc giận dữ:
- Cút sang một bên! Còn nói hươu nói vượn nữa, ba sẽ cho con biết tay.
Tào Thù Quân ngậm miệng lại, vẻ mặt ngạo mạn đi qua bên cạnh Hạ Tưởng, trong ánh mắt đầy vẻ miệt thị không hề che dấu. Hạ Tưởng cười cười, không thèm đấu võ mồm với Tào Thù Quân làm gì, như vậy càng tự hạ thấp bản thân, ngược lại càng làm Tào Thù Quân thêm đắc ý vênh váo. Theo hắn thấy, Tào Thù Quân chẳng qua chỉ là một thằng ranh ỷ vào địa vị cha mẹ, luôn tự cho mình là siêu phàm.
Việc quản giáo gia đình của quan lớn quả thật là rất vấn đề, khó trách trong xã hội lại ăn chơi trác táng như vậy. Hạ Tưởng không kìm nổi âm thầm lắc đầu nhưng nghĩ lại thấy cũng bình thường. So sánh với Tào Thù Quân, Tào Thù Lê không hề có vẻ cao ngạo của thiên kim của Giám đốc sở. Mỗi người là khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm.
Đang trong phòng bếp làm việc nghe thấy động tĩnh, Tào Thù Lê đi ra, không chút khách khí véo tai Tào Thù Quân, hung hăng nói:
- Chị đếm đến ba, lập tức xin lỗi Hạ Tưởng. Nếu không chị cho em biết tay!
Tào Thù Quân như thể con chuột bị mèo tóm được, dáng vẻ bệ vệ lập tức biến mất, ăn nói khép nép xin tha:
- Chị tốt, tha cho em, tha cho em đi, em nhất định sẽ ngoan ngoãn với chị mà.
Tào Thù Lê không đáp ứng:
- Xin lỗi, không thương lượng.
Hạ Tưởng không muốn làm căng, vội nói:
- Không có gì, xin lỗi gì chứ? Giữa đàn ông với nhau có chút tranh chấp cũng rất bình thường. Hơn nữa khi anh còn trẻ, ăn nói còn khó nghe hơn Tiểu Quân nhiều. Quên đi Thù Lê, thả Tiểu Quân ra. Tuổi trẻ ai chẳng có lúc kích động.
Lúc này Tào Thù Lê mới thả tay ra, quay người lại mỉm cười:
- Hạ Tưởng, anh thật là lợi hại. Sao có thể nói những lời như vậy được nhỉ?
Tào Thù Quân cũng không cảm kích, hừ hừ mấy tiếng nói:
- Tôi không nhận ân tình của anh, đừng nghĩ nói mấy câu mà thu mua được tôi...