Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Ài! Người dân thôn đập Thiên Thủy tuy thô lỗ nhưng cũng rất chất phác.
Diệp Phàm thầm than thở, sau đó nói:
- Dì Diệp, đấy là người họ hàng của cháu nói thế. Không sao, anh ấy có tiền, cứ quyết định như vậy đi, 10 đồng một cân, dì đừng từ chối nữa.
-Vậy thì được!
Diệp Kim Liên tay run run nhận lấy xấp tiền, có lẽ bà rất ít khi nhìn thấy một số tiền lớn đến 5000 đồng dù bà mang tiếng là thủ quỹ của thôn.
Làng quê nghèo này chỉ có hóa đơn chứ chưa từng nhìn thấy tiền mặt. Chủ nhiệm và bí thư thôn trước nay xin được ít tiền nào thì đều vừa đến tay đã chuyển luôn thành hóa đơn hoặc giấy biên nhận rồi mới đưa đến chỗ bà.
Một lúc sau, Nhị Nha Tử mặc một bộ quần áo lành lặn cũng chạy như bay đến cung.
-Ài! Phải mua cho đứa trẻ này mấy bộ quần áo mới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm lòng thầm xót xa, đứa trẻ không cha không mẹ này thật đáng thương.
Diệp Kim Liên và Diệp Nhược Mộng cũng đối xử với Nhị Nha Tử rất tốt. Lúc trước có lúc cũng gọi Nhị Nha Tử đến ăn cơm nhưng đứa trẻ này rất tự tôn, thà chịu ăn rau dại cũng không chịu đi ăn không của bà con lối xóm. Cậu bé rất có chí khí.
Diệp Phàm cũng quý đức tính này của cậu, nếu không thì thôn đập Thiên Thủy quá nhiều người nghèo, muốn cứu giúp cũng không thể cứu giúp hết được. Phải nghĩ biện pháp gì đó để cả thôn sống tốt hơn mới được.
6 giờ tối, vừa ăn cơm xong thì chủ tịch Thái gọi điện tới.
-Diệp Phàm, thôn đập Thiên Thủy gần đây có gì mới không?- Thái Đại Giang hỏi bằng giọng lãnh đạo.
-Chủ tịch Thái, gần đây chỉ đang tu sửa trường học và tìm hiểu thêm tình hình trong thôn. Tôi muốn nắm rõ tình hình rồi mới lập kế hoạch bầu cử…
Diệp Phàm báo cáo lại hết tình hình trong thôn.
-Ừ! Làm tốt lắm!
Thái Đại Giang động viên. Điện thoại im lặng một lúc rồi mới truyển đến giọng nói khe khẽ:
-Tiểu Diệp, chuyện lần trước tôi giao cho cậu đã có manh mối gì chưa?
-Vẫn chưa tìm được, tôi đang nghĩ cách.
Diệp Phàm thoáng giật mình khẽ đáp.
-Tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, làm việc phải biết phân nặng nhẹ. Phải nắm lấy thời cơ, những việc khác cứ từ từ, chuyện này là quan trọng nhất …
Thái Đại Giang dường như có chút không hài lòng, phàn nàn vài câu rồi cúp điện thoại.
-Mẹ kiếp! Ông mày có phải là công an chuyên điều tra án cho mày đâu. Cho dù là công an cũng không nhanh được như thế. Có vụ án mấy chục năm không điều tra được cũng là chuyện bình thường, còn cả án treo lịch sử nữa! Mình vừa đến được mấy ngày, quan trọng với không quan trọng cái gì, có quan trọng hơn chuyện bầu cử không?
Diệp Phàm tức anh ách lẩm rầm mấy câu.
Reng reng reng…điện thoại lại vang lên.
-Ai đấy?
Diệp Phàm hậm hực hét vào điện thoại, có lẽ bị chuyện Thái Đại Giang vừa rồi làm cho bực bội.
-Uhm! Nổi nóng quá nhỉ, ai khiến cậu nổi giận vậy chàng trai
Điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng của Tần Chí Minh.
-Á! Bí thư Tần ạ!
Diệp Phàm chợt căng thẳng nghĩ thầm, " Toi rồi, mình lại dám to tiếng với bí thư Tần là nhân vật quan trọng số một của thị trấn Lâm Tuyền, đợi phê bình đi."
Hắn thấp thỏm líu ríu nói:
-Bí thư Tần, vừa rồi cháu không có ý gì với bác. Vì việc tu sửa trường học gặp chút bực bội nên …"
-Ồ! Người trẻ tuổi phải biết nín nhịn. Có gì khó khăn thì gọi điện thoại về đây. Chuyện chủ tịch Ngô tìm hiểu thế nào rồi?
Tần Chí Minh không vòng vo đề cập thẳng vấn đề, không giống như Thái Đại Giang cứ úp úp mở mở. Thái Đại Giang chính là loại người đã làm điếm còn muốn thờ trinh tiết.
Còn bí thư Tần dù gì cũng là cán bộ xuất thân từ quân đội, tác phong làm việc, làm người đều dứt khoát, thẳng thắn hơn một chút. Thật ra ông đẩy Diệp Phàm đến nơi hiểm hóc như thôn đập Thiên Thủy này nên trong lòng cũng có chút day dứt, nhưng là tình thế bắt buộc không còn cách nào khác.
-Vẫn chưa có manh mối, đã bí mật hỏi mấy người. Điều kỳ lạ là vừa nghe thấy việc của chủ tịch Ngô thì ánh mắt họ rất lạ, sau đó lập tức bỏ đi. Cháu nghĩ là phải lấy được lòng tin của họ trước mới được, chuyện này không gấp được…
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
-Ừ! Không vội, cứ từ từ, nhưng mà cũng phải nắm bắt thời gian, đừng gây cho người khác nghi ngờ. Bác nhấn mạnh lại một lần, chuyện này chỉ hai chúng ta biết là được rồi, không thể nói cho bất cứ ai khác biết. Đây là kỷ luật tổ chức.
Tần Chí Minh chợt trở nên nghiêm túc.
-Vâng!
Diệp Phàm đáp gọn một tiếng, biết Tần Chí Minh trực tính nên hắn cũng rất dứt khoát.
Buổi tối không có việc làm, Diệp Phàm và Nhị Nha Tử liền chuẩn bị cho việc ngày mai đi Thổ Gia Ao Tử bắt sói chuột lông xanh.
Hai người ăn xong bữa cơm thì đã thân quen hơn.
-Tổ trưởng Diệp, sao vẫn chưa bầu chọn trưởng thôn của chúng ta thế?
Nhị Nha Tử đang giữ vòng tre thuận miệng hỏi
-Trẻ con thì hiểu gì, không phải dễ chọn chức trưởng thôn đâu. Em tưởng rằng dễ như chuyện trẻ con đánh nhau ư?
Diệp Phàm cộc cằn nói:
-Kỳ lạ! Thôn này nghèo như thế mà sao lắm người tranh giành cái chức trưởng thôn vậy chứ. Đây không phải là tự chuốc khổ vào thân sao, cũng có phải cán bộ chính thức của đất nước đâu?
Diệp Phàm lẩm bẩm khó hiểu.
-Em cũng biết một chút.
Nhị Nha Tử nghĩ một hồi rồi chợt bật ra.
-Em…Không thể nào! Trẻ con đít xanh thì hiểu gì.
Diệp Phàm lắc đầu, thầm nghĩ không chừng Nhị Nha Tử này biết gì đó thật, nhưng vì muốn khích Nhị Nha Tử nên Diệp Phàm ra vẻ không tin và khinh thường.
Đây chính là kế khích tướng, Nhị Nha Tử quả nhiên bị trúng kế, nhỏ giọng kêu:
- Anh khinh người, hôm đó chủ tịch Ngô sau khi về đến nhà họ Ngô thì đến thẳng phòng làm việc của ông chú.
-Ông chú là ai?
Diệp Phàm vội gặng hỏi.
-Ông chú chính là trưởng tộc họ Ngô, tên là Ngô Trung Tu. Lúc đó trưởng tộc triệu tập hai bô lão và chủ tịch Ngô đến cùng nói chuyện.
Nhị Nha Tử nói:
- Em ở ngay sát vách.
-Họ nói gì?
Diệp Phàm hỏi vẻ tình cờ, sợ làm cho Nhị Nha Tử cảnh giác không nói nữa thì phiền. Nếu trưởng tộc họ Ngô bàn việc thì chắc chắn là cơ mật.
-Lúc đó chủ tịch Ngô trở về, trưởng tộc nói ông ấy nhất định phải nghĩ cách để giành lấy chức trưởng thôn. Chủ tịch Ngô nghe xong thì nói chuyện này khó vì nhà họ Diệp và nhà họ Lý cũng đang nhăm nhe, muốn làm chút tiểu xảo cũng không dễ, nếu bị người khác biết được thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Ai ngờ ông chú nghe xong lại đập bàn mắng chủ tịch Ngô làm quan to nên quên gốc. Nếu không giúp thì sau này người họ Ngô cũng không nhận chủ tịch Ngô nữa. Sau đó chủ tịch Ngô âu sầu hứa là sẽ cố gắng thử, nhưng lại hỏi trưởng tộc tại sao phải nhất định giành cái chức trưởng thôn nghèo này. Trưởng thôn ĐậpThiên Thủy thực chất chẳng kiếm chác được một cắc nào ngoài mấy trăm tệ hàng năm của thị trấn, mà lại lỡ vụ nông. Ông chú trầm ngâm một lúc mới nói:
-Tín Dân, anh hôm nay là chủ tịch cao quý rồi, chuyện của nhà họ Ngô cũng nên để anh biết. Chức..Trưởng thôn có liên quan đến Long mộ.
Nhị Nha Tử nói tới đây thì lén la lén lút chạy ra đóng cửa lại.
-Liên quan đến Long mộ, mau nói xem liên quan thế nào?
Diệp Phàm cũng bắt đầu có chút sốt ruột.
-Ha ha! Tổ trưởng Diệp, anh không phải nói em là trẻ con đít xanh sao?
Nhị Nha Tử lại đùa cợt Diệp Phàm
-Nhóc con muốn ăn đòn phải không, còn muốn học võ nữa không, không học thì thôi, anh cũng không muốn nghe chuyện nhà họ Ngô, Long mộ gì đó nữa đâu. Diệp Phàm giả vờ tức giận.
-Đừng tức mà tổ trưởng Diệp, em nói là được chứ gì?
Nhị Nha Tử quả nhiên hoảng sợ, thoáng chốc đã xám xịt mặt lại vội vàng nói.
-Ừ!- Diệp Phàm cố tình hừ một tiếng, lòng lại thầm nghĩ cậu nhóc này cũng thật lém lỉnh, lại dám đùa cợt mình, nhưng mà gừng càng già càng cay.