Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Còn cô bé thì tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Hứa Thanh một chút, núp ở trong một góc, trên mặt có một vết sẹo rất lớn.
Nàng căng thẳng cảnh giác nhìn bốn phía, bao gồm ba người cũ, cũng bao gồm Hứa Thanh mới tới.
Còn thanh niên lớn tuổi nhất chỗ này, hình như vốn là Thập Hoang giả, bây giờ chỉ là thay đổi doanh địa.
Cho nên khi nhìn Hứa Thanh, khóe miệng của hắn cong lên, có chút xem thường, rồi lại rời ánh mắt đi chỗ khác, mang theo tính xâm lược nhìn chăm chú cô bé trong nơi hẻo lánh, liếm môi một cái.
Nhưng hiển nhiên hắn còn chưa chính thức thu hoạch được quyền cư ngụ ở doanh địa, nên cũng không dám làm càn ngay bây giờ.
Hứa Thanh không để ý tới bọn họ, tìm một chỗ gần cửa ra vào, khoanh chân nhắm mắt, yên lặng ngồi xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, có lẽ là bởi vì Hứa Thanh quá mức an tĩnh, trừ cô bé trong góc ra, dần dần ba người khác trong phòng đều không để ý hắn, nói chuyện với nhau.
Ngôn từ của hai người thiếu niên rõ ràng có ý lấy lòng thanh niên.
Phần lớn nội dung cuộc trò chuyện cũng có quan hệ với thí luyện lần này.
Thông qua cuộc trò chuyện của bọn hắn, Hứa Thanh biết được cái doanh địa này cứ cách một đoạn thời gian, khi đủ nhân số muốn thu hoạch tư cách cư trú thì sẽ tổ chức thí luyện một lần.
Thí luyện có quy tắc rất đơn giản.
Bởi vì doanh chủ doanh địa này nuôi dưỡng nhiều dị hung thú rất khó lường, cho nên muốn thu hoạch được quyền cư trú thì phải rút thăm ở trước mặt mọi người, vật lộn với hung thú mà mình bốc được.
Không sống thì chết, không phải thợ săn thì chính là con mồi.
Người sống, có thể mang chiến lợi phẩm đi, lại đạt được tư cách cư trú.
Người chết, hết thảy đều sẽ thành đồ ăn chăn nuôi hung thú.
Mà mỗi một lần thí luyện cũng đều cử hành ở cái đấu thú trường này.
Đến lúc đó trong doanh địa, phần lớn Thập Hoang giả đều sẽ mua vé vào cửa đến đây quan sát một màn máu tanh này, thu hoạch được khoái cảm từ trong đó đồng thời doanh chủ cũng sẽ mở chế độ đánh cược để kiếm lời.
Ở thế giới tàn khốc này, mạng người rất không đáng tiền.
Nhưng nếu không có tư cách tiến vào thành trì, lại không thể tiến vào doanh địa, một mình sinh hoạt ở bên ngoài, nguy cơ tử vong càng lớn hơn.
Đương nhiên xóm nghèo cũng là một lựa chọn, nhưng hiển nhiên trong nội tâm người quyết định tiến vào doanh địa Thập Hoang giả đều có những lý do riêng không thể làm khác được.
Hứa Thanh vừa ngồi vừa nghe.
Cho đến khi cuộc trò chuyện của bọn hắn nói đến nhiều ngày trước Thần Linh mở mắt, một thiếu niên bỗng nhiên mở miệng.
"Ta từng nghe người ta nói, ngươi là người sống sót trong trận kiếp nạn đó đúng không?"
Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh chậm rãi mở mắt.
Nhìn lại mới biết đối tượng thiếu niên kia nhắc không phải mình, mà là cô bé trong góc.
Thân thể cô bé run lên, yên lặng gật đầu.
Ánh mắt Hứa Thanh nhìn sang.
Những người khác là nghe nói, mà hắn đã trải nghiệm hết thảy, cho nên hắn hiểu rất rõ, có thể sống sót sau kiếp nạn, lại đến chỗ này, có lẽ nàng cũng không phải yếu đuối như biểu hiện bên ngoài.
Tựa như cũng chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh một lần nữa nhắm mắt, tiếp tục ngồi xuống, hắn muốn tranh thủ hết thảy thời gian tu luyện, đây là gốc rễ để hắn có thể sống tốt hơn.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài truyền vào thanh âm lộn xộn cùng kêu gào, cửa phòng bị người từ bên ngoài đột nhiên đẩy ra.
Ánh nắng chiếu vào, bao trùm Thập Hoang giả đứng bên ngoài, cái bóng của hắn chiếu vào phòng, bao phủ cô bé trong góc, cùng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
"Thu dọn xong rồi đi theo ta, trò hay của các ngươi tới lúc diễn ra rồi."
"Cuối cùng cũng chờ được."
Thanh niên có vẻ như vốn là Thập Hoang giả đã đứng dậy đầu tiên, lên tiếng chào hỏi người ở cửa ra vào.
Hai người thiếu niên cũng tranh thủ thời gian đi theo sau, Hứa Thanh là người thứ bốn đi ra người, còn cô bé kia thì ra cuối cùng.
Hình như Thập Hoang giả ngoài cửa có quen biết với thanh niên kia, cười mắng vài câu sau đó mặc kệ những người khác, dẫn thanh niên tới đấu thú trường.
Càng tới gần, tiếng ầm ĩ kêu gào ngày càng nhiều.
Cho đến khi đám người bọn họ bước vào đấu thú trường, tiếng vang bốn phía lập tức bộc phát.
Lúc này ghế dài trong đấu thú trường đã có hơn một trăm người ngồi, có nam có
nữ, tựa như một đám ma thú vờn quanh, cùng xem trò hay này.
Giọng của bọn hắn rất lớn, thân thể cô bé rõ ràng run lên một cái, sắc mặt hai người thiếu niên cũng trắng bệch.
Duy chỉ có thanh niên là lộ ra ánh mắt hưng phấn nhìn về phía quan tịch.
Còn Hứa Thanh thì vẻ mặt không có quá nhiều biến hóa, bắt đầu quan sát khu vực vật lộn trong đấu thú trường.
"Phạm vi không phải rất lớn, không thích hợp lôi kéo, không có công trình che chắn, không thích hợp tránh né."