Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạn gái. . . Từ Gia Tu có bạn gái từ khi nào? “Bạn gái của anh” có biết điều này hay không?
Tâm tình của Lục Già giống như bông hoa đột nhiên nở rộ, một luồng máu kích động xông thẳng lên đại não, vô cùng thần kỳ. Cô nhìn về phía tòa nhà cao tầng xa xa trong khu vui chơi, nó có màu xanh trong trẻo cùng màu đỏ rực rỡ; ngay gần chỗ này cũng có vài người đang bấm máy ảnh “tách tách” để chụp hình tòa nhà đó. Lục Già nghĩ, nếu máy ảnh cũng có thể chụp lại tâm tình con người để lưu giữ thì quá tốt rồi, cô nhất định phải giữ lại khoảnh khắc khi Từ Gia Tu nói ra ba chữ "bạn gái anh" mới được —— Dù sao đã lâu thật lâu cô không được nghe những lời có tình ý lãng mạn như vậy rồi.
Lục Già che giấu ý cười, hừ hừ nói: "Thì ra bạn gái của Từ tổng cũng đến đây, ở đâu vậy? Có cần em đi gọi cô ấy ra không?"
"Cám ơn em." Nghe Lục Già nói như vậy, Từ Gia Tu thu lại tính nóng nảy vừa rồi, ánh mắt thâm sâu phẳng lặng, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá, mở miệng nói, "Bạn gái của anh tên là Lục Già, hai mươi bảy tuổi, tóc dài, cao khoảng 1m65, đang mặc áo khoác màu vàng nhạt, quần màu đen. . ."
"Từ Gia Tu, anh. . ." Gương mặt Lục Già nở như hoa đào, ánh mắt mông lung mơ hồ, nhỏ giọng hỏi một câu: "Em trở thành bạn gái anh khi nào chứ?"
Lại còn từ khi nào?! Anh và cô ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, còn ngày nào cũng cùng nhau nấu cơm, mỗi đêm đều trò chuyện thân mật xong mới chúc nhau ngủ ngon. Không những thế anh còn đưa cả chìa khóa phòng nhà mình cho cô nữa. . .
Từ Gia Tu bình tĩnh trở lại, anh nhìn thẳng vào mắt Lục Già, con ngươi an tĩnh như mặt nước hồ thu, chuyên chú, thâm trầm, thoạt nhìn đặc biệt thâm tình lại mê hoặc, dường như muốn thu hết hình ảnh của người phụ nữ trước mặt vào trong mắt mình. Lặng im thật lâu, sau đó Từ Gia Tu thấp giọng nói: "Anh cho rằng chúng ta đã là một cặp rồi."
Anh cho rằng chúng ta đã là một cặp rồi. . .
Bệnh thần kinh! Lục Già khóc không ra nước mắt, đột nhiên cô lại hiểu ra tại sao mấy nhân vật nữ trong phim lại thích nhào vào lòng nam chính đập cho anh ta mấy phát rồi, bởi vì lúc này cô cũng rất muốn đánh cho Từ Gia Tu một giận. Tức chết mất! Anh cho rằng. . . Cho rằng cái khỉ ấy!tieuannhiddllqqd
Lục Già dở khóc dở cười, đang lúc còn đang rối rắm không biết phản ứng ra sao thì đã bị Từ Gia Tu vòng tay ôm chặt vào lòng. Lục Già úp mặt vào sát ngực anh, ngửi được mùi hương nam tính nhẹ nhàng khoan khoái, lại nghe thấy tiếng nói có chút trịnh trọng của anh truyền trên đỉnh đầu: "Lục Già, anh thực sự nghiêm túc."
Anh nghiêm túc, chẳng lẽ cô không nghiêm túc hay sao?
Tất nhiên, Lục Già ở trong lòng anh chẳng nghiêm túc chút nào! Từ Gia Tu thở dài nói bên tai cô: "Làm sao anh có thể thích một người phụ nữ giống như em được cơ chứ."
Lục Già: ". . . !"
Từ Gia Tu: "Thôi quên đi, em theo anh về nhà trước đã."
Nhưng cô còn đang xem mắt mà, sao có thể nói đi là đi được đây. Lục Già đẩy nhẹ Từ Gia Tu ra, càng lúc càng có nhiều người ngó mắt nhìn về phía bọn họ rồi, cô chỉ chỉ vào bên trong: "Để em chào anh Triệu một tiếng nhé."
Anh Triệu . . . Từ Gia Tu vừa nghe thấy hai chữ này là lại thấy đau đầu, anh nói: "Anh vào cùng với em." Có một số việc vẫn nên nói rõ ràng dứt khoát thì tốt hơn.
"Không được." Lục Già ngăn Từ Gia Tu lại, cô đã đối xử quá đáng với anh Triệu lắm rồi, chẳng lẽ bây giờ lại để Từ Gia Tu đi vào nữa hay sao, cô vội nói, "Anh Triệu rất lợi hại, người ta là xã hội đen, anh đừng đi vào."
Ha ha, Từ Gia Tu cười lạnh một tiếng: "Anh ta là xã hội đen, vậy anh là trẻ mẫu giáo à?"
". . ."
Lục Già sắp nôn ra máu. Đúng lúc này, tiếng gọi của anh Triệu hòa lẫn với âm thanh nhốn nháo của khu vui chơi bay tới, Lục Già ngẩn người nhìn qua, máu suýt phun ra lại nuốt trở về, cô theo bản năng buông tay Từ Gia Tu.tieuannhiddlqd
Ngay sau đó, Từ Gia Tu trực tiếp cầm lại tay cô, còn dắt cô đi tới.
‘Trẻ mẫu giáo’ Từ Gia Tu PK anh Triệu ‘xã hội đen’. Lục Già hít sâu hai cái cái, miễn cưỡng mở miệng: "Để em giới thiệu một chút. Từ Gia Tu, đây là anh Triệu. Anh Triệu, đây là Từ Gia Tu, bạn học của em."
"Xin chào." Từ Gia Tu chủ động chìa tay, nói thẳng, "Hôm nay thật xin lỗi anh, gần đây tôi và cô ấy mới cãi nhau."
"À, tôi hiểu, tôi hiểu." Anh Triệu lúng túng cười cười, một tay bắt tay với Từ Gia Tu, còn tay kia thì ôm hộp hoa hồng với cầm thêm xâu thịt dê vẫn chưa ăn hết.
Từ Gia Tu cũng nhìn thấy xâu thịt dê, tự nhiên nghĩ đây có thể là thủ đoạn để lừa gạt Lục Già, liền tiếp tục nói: "Cám ơn anh đã chiêu đãi, tôi đưa cô ấy về nhà trước."
Anh Triệu: "À, được." Anh Triệu cúi xuống, đột nhiên gọi Lục Già lại, vội đưa hộp hoa hồng qua, "Em mang nó theo đi, cứ coi như là quà của một người bạn."
Lục Già ngượng ngùng nhận lấy: "Cám ơn anh Triệu."
"Không có gì, anh sẽ nói với A Thành sau." Anh Triệu cười thật khoan dung, xoay người thoải mái đi vào khu vui chơi. Lục Già nhìn theo bóng dáng anh Triệu, vẫn cảm thấy người đàn ông này thật không tệ.
"Luyến tiếc à?" Từ Gia Tu khó chịu hỏi một câu, thấy Lục Già chẳng có phản ứng gì lại càng thêm tức giận, không nói một lời, trực tiếp bỏ đi trước.
Lục Già quay đầu, thoáng sửng sốt nhìn Từ Gia Tu để cô đứng đó mà đi một mình. Đúng lúc này, Từ Gia Tu mới đi được mấy bước đột nhiên quay ngoắt lại, nhanh chóng nắm lấy tay cô, vừa kéo cô đi vừa nói: "Thùng rác ở chỗ nào. . ."
Lục Già không vứt hoa của anh Triệu tặng mình, nào có ai vừa mới nhận quà của người ta xong đã vứt luôn vào thùng rác đâu. Từ Gia Tu để cho cô mở cái hộp kia ra, vừa nhìn thấy bên trong là hoa hồng thì giận đến tái mặt. Lục Già mặc kệ, cô ngồi yên vị ở trong xe, gặm nhấm câu nói "Làm sao anh có thể thích một người phụ nữ giống như em được cơ chứ" của Từ Gia Tu, càng nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ.
Đối với hành động của Lục Già, Từ Gia Tu coi như không thấy. Rốt cục đang đi trên đường thấy một cửa hàng bán hoa, anh nhanh chóng phanh xe dừng lại, sau đó vô cùng khí thế chạy qua bên ghế lái phụ mở cửa xe, kéo Lục Già ra ngoài: "Đi, đi vào mua hoa."
Trong nháy mắt, Lục Già có cảm giác tâm hồn thiếu nữ mộng mơ của mình như bừng tỉnh trỗi dậy. Cô xuống xe, nhắm mắt chạy theo sau Từ Gia Tu. Vì sao phụ nữ lại thích kiểu đàn ông dạng tổng giám đốc bá đạo này chứ? Là vì có lý do gì để không thích đâu!
Cửa thủy tinh bị đẩy ra, Từ Gia Tu đứng ở trong tiệm hoa thơm ngát, nói với cô: "Thích hoa gì em tự chọn đi."
Nội tiết tố trong cơ thể Lục Già chạy ra tán loạn, vành tai cô hồng hồng: "Được. . ."
Lục Già vừa lên tiếng trả lời thì một giọng nói khác lập tức truyền tới —— "Hoan nghênh quý khách!" Cô bé nhân viên của cửa hàng hoa mặc tạp dề chạy ra, khi nhìn thấy Từ Gia Tu thì thoáng sững người một chút, ngay sau đó vẻ mặt cô bé tràn đầy hào hứng, hoàn toàn là bộ dạng kích động như đang xem phim thần tượng.
Lục Già ở trong lòng vừa ngượng ngùng lại vừa thỏa mãn, cô ngắm ngắm Từ Gia Tu một chút. Không ngờ Từ Gia Tu không chỉ có diện mạo phù hợp với nam chính của phim thần tượng mà anh còn có thể diễn nữa cơ đấy!
Tuyệt quá, nếu hôm nay Từ Gia Tu hành động như thế này là do phát bệnh, thì thật hy vọng sau này anh cứ phát bệnh như vậy mãi cũng được.
Từ Gia Tu muốn tặng hoa cho cô, đã thế cách thức lại vô cùng bá đạo ấn tượng, đương nhiên Lục Già sẽ không từ chối. Cô nghiêm túc lựa chọn một hồi, nhìn trúng một loại hoa hồng rất vừa ý: "Em thích loại này."
"Có ngay, thưa quý khách!" Ánh mắt cô bé nhân viên sáng lấp lánh, hưng phấn hỏi Từ Gia Tu, "Quý khách, anh muốn tặng bạn gái bao nhiêu bông?"
Từ Gia Tu trực tiếp hỏi Lục Già: "Em muốn bao nhiêu?"
Lục Già cũng không biết nên lấy bao nhiêu nữa, 99 bông thì sao? Cô ngại to quá mang về lại không có chỗ để; hay là 11 bông, tượng trưng cho sự ‘toàn tâm toàn ý’? Lục Già nói với cô bé nhân viên: "11 bông là được rồi."
"Có ngay, thưa quý khách!"
"11 bông?" Đến lễ độc thân (1) rồi sao? Từ Gia Tu hiển nhiên không vừa lòng: "Quá ít."
(1) Ngày 11/11 là ngày Độc thân ở Trung Quốc.
Trời ơi, hạnh phúc quá! Lục Già suýt chút nữa ngả đầu vào vai Từ Gia Tu mà đắm chìm trong hạnh phúc, sau đó cô cũng vô cùng nâng cao thể diện cho Từ Gia Tu nói: "Chín mươi chín bông."
"Có ngay! ! ! Thưa quý khách!" Cô bé nhân viên nhanh chóng chạy vào bên trong bó hoa, Từ Gia Tu đột nhiên gọi một tiếng: "Đợi một chút. . ."
Cô bé nhân viên không nghe thấy, nhưng Lục Già nghe được. Vì sao lại phải đợi ——
"Quý khách, tổng cộng là 608 đồng, em chỉ lấy 600 thôi." Cô bé nhân viên ôm bó hoa lớn đi ra, nhìn “đại gia” Từ thúc giục thanh toán.
Bàn tay để trong túi áo của Từ Gia Tu không có rút ra, anh thản nhiên nhìn về phía Lục Già: "Em còn thất thần cái gì, mau trả tiền đi. . ."
Lục Già: ". . ."
Cô bé nhân viên: ". . ."
Sáu trăm đồng nha! Lục Già giương mắt nhìn Từ Gia Tu, cô có thể không mua nữa có được không?
. . . Không thể không nói, khi phái nữ đối mặt với hiện thực thì sẽ có biểu hiện rất đáng sợ. Ban đầu, cô bé nhân viên luôn nhìn Từ Gia Tu như đang nhìn nam thần trong phim thần tượng, còn tại thời điểm Lục Già ký hóa đơn trả tiền, đôi mắt nhỏ của cô bé vừa liếc vừa lườm. Quả nhiên bộ dạng đẹp trai cũng chẳng thể quẹt thẻ mà dùng được.
Lục Già ôm hoa cùng Từ Gia Tu đi ra khỏi cửa hàng, khi ra đến bên ngoài cô không thể nhịn nổi nữa, phá lên cười ha hả. Thể diện của Từ Gia Tu đã bị hao tổn, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, hỏi Lục Già một câu: "Không mang ví tiền rất kỳ lạ sao?"
Không mang ví tiền không có gì lạ, nhưng không mang ví tiền mà còn hùng hổ đi mua đồ tặng người ta thì vô cùng kỳ quái á! Lục Già không để ý tới, khom người tiếp tục cười to: "Ha ha ha. . ."
Lục Già cười đến run rẩy cả người, bó hoa to cô ôm trong ngực cũng rung lên bần bật. Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, hoa hồng cùng miệng cười thật là chói mắt. Từ Gia Tu nhìn thoáng qua, sau đó cũng cảm thấy buồn cười. Ngón tay thon dài đè xuống thái dương, nhắm mắt cười ra tiếng.
"Đi thôi, lần sau chúng ta sẽ mua 999 bông." Từ Gia Tu buông tay, do dự thả chậm xuống, sau đó thật tự nhiên đặt ở bên hông Lục Già. Lục Già đi được vài bước, quay đầu sang nói: "Từ Gia Tu, anh còn muốn có lần sau?"
"Lần sau anh sẽ nhớ mang ví tiền." Từ Gia Tu mím môi cười cười, nhanh chóng trả lời cô. Lục Già ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn dễ nhìn của người nào đó dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng khiến người ta rung động.
"Còn cả chỗ hoa này nữa." Lục Già phun thêm một câu, giọng nói vừa không khách khí lại có vẻ tiểu nhân đắc ý, "Về nhà nhớ trả tiền cho em."
Từ Gia Tu sảng khoái đồng ý, ánh mắt có chút cưng chiều.
Trò khôi hài ở cửa hàng bán hoa kết thúc, giữa hai người cũng chẳng còn khúc mắc gì. Lục Già ngồi trong xe lấy điện thoại ra chụp hình bó hoa 99 bông này, trái chụp phải chụp rất hào hứng. Từ Gia Tu cũng lấy lại được tâm tình, bình thản hỏi đến anh Triệu: "Vì sao bọn họ lại giới thiệu anh Triệu cho em xem mắt?"
Lục Già thành thực trả lời: "Em họ của em nói anh Triệu cũng học tại Bắc Kinh, cho nên hai người sẽ có nhiều đề tài chung để nói chuyện."
"Cũng ở Bắc Kinh?" Từ Gia Tu tiếp tục hỏi, "Là trường nào?"
Lục Già: "Thanh Điểu Bắc Kinh."
"Sao anh lại không biết có trường này nhỉ." Từ Gia Tu nói thầm một câu, "Anh còn học ở Đại học “ếch” (2) đấy."
(2) ếch: phát âm là “thanh oa”, đồng âm với “Thanh Hoa”. Từ “Thanh Điểu” có nghĩa là chim xanh
Thanh Hoa là ếch ấy hả? Lại phát bệnh sao! Lục Già nhàn nhàn tựa vào ghế lái phụ nhìn Từ Gia Tu lái xe, chẳng sao cả, cô thích!
Đáng tiếc, Từ Gia Tu “phát bệnh’ chẳng được bao lâu, người này rất nhanh quay trở lại dáng vẻ thong dong thản nhiên, bộ dạng trời quang trăng sáng, giống như vừa mới được ăn Linh dược hồi phục xong.
Lục Già phải về chỗ lão Lục, Từ Gia Tu đưa cô đến trước khu nhà dành cho giáo viên, sau đó đưa mắt nhìn dãy nhà qua cửa sổ xe, nói: "Ngày mai anh lại tới tìm em, thuận tiện. . ."
Thuận tiện chào hỏi lão Lục sao? Quá nhanh đi! Lục Già cúi đầu, hỏi lại một lần nữa: "Từ Gia Tu, quan hệ hiện tại của chúng ta là gì. . ."
Từ Gia Tu không chút nghĩ ngợi trả lời: "Yêu đương, người yêu, quan hệ nam nữ, tùy em chọn."
"Vậy thì yêu đương đi." Lục Già cảm thấy hôm nay nội tiết tố của mình tiết ra quá mức làm ảnh hưởng khả năng suy xét của cô, tuy nhiên cô vẫn có thể xác định rõ ràng một việc, "Chúng ta cứ tìm hiểu nhau trước một khoảng thời gian xem sao, đừng thông báo với mọi người quá sớm thì tốt hơn."
Lục Già vừa nói xong, Từ Gia Tu nhìn cô nhíu mày. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói tiếp, "Nam nữ yêu đương bình thường đều như vậy cả, chúng ta cũng có phải quen biết nhờ xem mắt đâu."
Ở đâu ra mà “đều như vậy cả”. . . Từ Gia Tu nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng: "Để ngày mai anh tới rồi nói sau."
Vậy nên. . . vẫn cứ phải tới đây hả?
Từ Gia Tu tìm một lý do, ung dung nói: "Anh đến tìm thầy Trương Phái Đông chơi bóng, thuận tiện gặp em một chút."
Trương Phái Đông là chủ nhiệm lớp của Từ Gia Tu cả ba năm trung học, Lục Già gật gật đầu: "Vậy em xuống xe đây."
"Ừ." Tầm mắt của Từ Gia Tu quét qua bó hoa hồng to cô đang ôm trong ngực, "Không muốn để người nhà biết thì bó hoa hồng này giải thích thế nào hả?"
"Cái này giải thích quá dễ." Lục Già phản ứng rất nhanh, "Em tự mua cho chính mình mà."
Từ Gia Tu hất mặt, tùy theo ý cô. Ngay lúc Lục Già mở cửa xe chuẩn bị bước xuống, anh đột nhiên gọi cô lại, ho nhẹ hai câu: "Lục Già, dù gì cũng đã là bạn gái của người ta rồi, em tự giác một chút có được hay không?"
Hả? Thôi cho xin, dù có đang đóng phim đi chăng nữa thì cùng cần phải có thời gian nhập vào vai diễn mà! Lục Già mạnh miệng nói: "Em không có tính tự giác chỗ nào?"
Bạn gái của người ta trước khi xuống xe đều hôn bạn trai đó! Từ Gia Tu liếc mắt Lục Già, thấy cái đầu này của cô cũng chẳng hiểu gì đâu, nói thẳng: "Hôn tạm biệt."
Cô ngất! Dù bạn trai anh tuấn ngời ngời thế này, nhưng ban ngày ban mặt lại không có âm nhạc để khơi gợi cảm xúc thì hôn thế nào được. Tuy nhiên hôm nay là ngày đầu tiên chính thức yêu đương, cũng không nên để người khác quá thất vọng. Lục Già nghĩ nghĩ, cầm lấy tay của Từ Gia Tu đang đặt trên tay lái, đỏ mặt mổ nhanh xuống một cái: "Hẹn gặp lại."
Đúng là chỉ làm cho có lệ, Từ Gia Tu rút tay về, cũng nói: ". . . Hẹn gặp lại!"