Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện tại đúng là buổi trưa, một lúc lâu sau mới chính thức bắt đầu trận đấu, không có quyền được bỏ cuộc, căn bản lại không có kiếm pháp, nhưng Lục Tiểu Thanh giống như một chút cũng không lo lắng, vẻ mặt thoải mái tự tại, giống như đã nắm chắc thắng lợi ở trong tay vậy, Xuất Trần mỉm cười hỏi: "Sao, tin tưởng như vậy ư?"
Lục Tiểu Thanh vừa bổ sung năng lượng cho mình, vừa mập mờ nói: "Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem ta là người như thế nào, ngọc thụ lâm phong như thế, phong lưu tiêu sái, Lục đại mỹ nhân người gặp người thích, thần gặp thần yêu, không có chuyện gì có thể làm khó được ta, không phải chỉ là một trận so kiếm nho nhỏ thôi sao, ngươi cứ chờ mà xem, ta sẽ dành được hạng nhất dễ như trở bàn tay, tất nhiên là không cần tốn nhiều sức, dựa vào chính năng lực của ta."
Gia Luật Giá Huyên ngắt lời nói: "Ngươi đang thổi phồng mình đó sao, cũng không biết là vừa rồi ai khóc gào khóc thét, muốn đem Tiểu Lam gì đó róc xương lọc thịt, đem hắc mã phanh thây."
Lục Tiểu Thanh lập tức hắc hắc cười không ngừng: "Đại vương, chỉ nên nhìn về phía trước đừng nhìn về đằng sau, chuyện quá khứ chúng ta không cần nhắc lại làm gì." Gia Luật Giá Huyên buồn cười lắc đầu.
Xuất Trần liếc mắt nhìn Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ đang ở đối diện nghỉ ngơi, thấp giọng cười nói: "Nói cho ta nghe một chút đi, ngươi nghĩ ra biện pháp gì rồi?"
Lục Tiểu Thanh mặt lộ vẻ không vui: "Chẳng lẽ ta không thể quang minh chính đại dành được thắng lợi hay sao?"
Xuất Trần nhướng mi nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng đó sao?"
Lục Tiểu Thanh cúi đầu nghĩ nghĩ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Hình như là không có khả năng này, bất quá người đều luôn có diệu kế, ngươi nếu muốn biết trước cũng được, cứ chiếu theo quy củ cũ mà làm."
Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt cười đến là xấu xa nhìn mình, không khỏi mỉm cười nói: "Dù sao một lát nữa ngươi cũng phải sử dụng ra, ta chờ xem là được rồi, không cần biết trước làm gì."
Lục Tiểu Thanh lập tức trừng Xuất Trần liếc mắt một cái nói: "Keo kiệt."
Xuất Trần cũng không để ý tới Lục Tiểu Thanh nhìn chằm chằm mình, bưng lên một ly rượu đưa cho nàng: "Mau uống để làm ấm toàn thân, ngày mai không cần phải mặc như thế này, khí thế của ngươi hiện tại cũng đã rất cao rồi, không cần phải tra tấn thân thể của mình nữa." Vừa nói vừa nâng cốc đặt vào trong tay Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Ngươi không hiểu, phụ nữ vì mình mà làm đẹp, ngày mai tất nhiên ta sẽ không mặc bộ quần áo này, ta còn một bộ tốt hơn, chờ ngày mai mọi người sẽ được thưởng thức một mặt phong hoa tuyệt đại khác của ta."
Gia Luật Giá Huyên cùng Tề Hồng Ngư ngồi ở bên cạnh lập tức liếc nhau, nhịn không được cười rộ lên, Tề Hồng Ngư cười nói: "Vương đệ, ánh mắt của đệ quả là khác biệt." Vừa nói vừa nhìn thoáng Lục Tiểu Thanh đang ra sức khoe khoang.
Mấy người đang cùng nhau nói cười, Lưu Dật bưng một ly rượu đi tới, nhìn Lục Tiểu Thanh cười nói: "Lục tỷ tỷ, Lưu Dật kính ngươi một ly rượu, có thể được làm đối thủ với Lục tỷ tỷ, Lưu Dật rất vui."
Lục Tiểu Thanh lập tức đứng dậy nói: "Công chúa khách khí rồi." Vừa nói vừa cùng Lưu Dật cụng một ly.
Lưu Dật mỉm cười nói: "Lục tỷ tỷ không cần khách khí như vậy, Lưu Dật bình sinh rất cao ngạo, chỉ bội phục người có khí thế ngút trời, mà Lục tỷ tỷ đúng là người trong lòng Lưu Dật bội phục, cho nên Lục tỷ tỷ không cần xưng hô với Lưu Dật là công chúa, nếu có thể Lục tỷ tỷ cứ gọi thẳng tên của Lưu Dật là được, Lưu Dật mừng còn không kịp nữa là."
Lục Tiểu Thanh nghe Lưu Dật nói như thế, tự nhiên cũng không khách khí, liền nói: "Một khi đã như vậy, muội cũng không cần phải gọi ta là tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ nữa, cứ gọi ta là Tiểu Thanh đi."
Lưu Dật lập tức cười nói: "Được, Tiểu Thanh. Tiểu Thanh, đến uống ly rượu này, chờ một lát nữa so kiếm ta sẽ dùng hết sức ứng phó, tuy rằng nhìn Tiểu Thanh không biết kiếm pháp, nhưng Lưu Dật tuyệt đối cũng không nương tay."
Lục Tiểu Thanh nhướng mi, nói nửa ngày hóa ra là đến để khiêu chiến, bất quá hiện tại cũng chính là đang thi đấu, xem ra Lưu Dật này làm người thật đúng là quang minh lỗi lạc, giáp mặt làm rõ mình sẽ không nương tay, đây mới là quân tử đấu sức, Lục Tiểu Thanh ngầm cười, đáng tiếc mình không phải là quân tử, cho nên, Lưu Dật, ngươi nhất định sẽ bị bại ở trong tay ta, đồng thời mỉm cười vui vẻ nói: "Lưu Dật, ta cũng sẽ không buông tha, trận đấu này thắng lợi sẽ thuộc về ta."
Lưu Dật nâng chén ý bảo nói: "Chúng ta hẹn gặp lại ở trong trận đấu." Lục Tiểu Thanh đồng thời cũng nâng chén mỉm cười, hình ảnh nhìn như hài hòa, nhưng bên trong lại nhen nhóm từng ngọn lửa.
Hai canh giờ nghỉ ngơi nhoáng cái đã hết, trên sân đấu lại tiếp tục vang vọng tiếng người ồn ào, Lục Tiểu Thanh ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thay đổi một nụ cười khác, không phải nụ cười làm chúng sinh điên đảo, cũng không phải nụ cười tà mị yêu diễm, mà chính là tươi cười hồn nhiên rất chân thành, như gió xuân ấm áp vậy.
Ba người theo ba phương hướng chậm rãi đi lên sân đấu so kiếm, Tề Nhã Chỉ đứng ở hướng nam, Lưu Dật đứng ở hướng bắc, mà Lục Tiểu Thanh đứng ở hướng đông tây, mơ hồ trở thành kẻ thù chung của hai người. Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tươi cười nhìn hai người, Lưu Dật vẫn tươi cười như trước, Tề Nhã Chỉ vẻ mặt lạnh nhạt, không vui cũng không giận.
Một tiếng hô bắt đầu vang lên, kiếm gỗ ở trong tay Tề Nhã Chỉ run lên, chỉ vào Lục Tiểu Thanh nói: "Rút kiếm ra đi."
Bởi vì đều là nữ tử, công lực không cao lắm, kiếm rút ra thu lại không được tự nhiên như nam tử, lại nói nếu không cẩn thận mà đả thương đối thủ thì phải làm sao bây giờ, cho nên thể lệ đặt ra bao nhiêu năm nay chính là hai bên dùng kiếm gỗ, có thể dùng chính kiếm do mình mang đến, hoặc có thể dùng kiếm của đại hội đã chuẩn bị sẵn.
Lục Tiểu Thanh cười bí hiểm, trong tay vừa động thanh kiếm gỗ trong tay lập tức lóe lên, Tề Nhã Chỉ cùng Lưu Dật vừa nhìn đã lập tức ngẩn ngơ, chỉ thấy thanh kiếm này cực ngắn, thậm chí cũng không giống với kiếm bình thường, không có cái gọi là kiếm phong ba thước, mà tương đối nhỏ mà ngắn, một tấc ngắn một tấc hiểm, chỉ thấy kiếm gỗ trong tay Lục Tiểu Thanh, chuôi kiếm dài chừng ba li, thân kiếm có một li được chạm trổ rất tinh tế.
Lục Tiểu Thanh một tay nắm chặt kiếm gỗ, lập tức lộ ra một chút mũi kiếm, Tề Nhã Chỉ lập tức giận dữ nói: "Ngươi giở trò lừa đảo, kiếm nhỏ như vậy sao mà đánh được." ngay đến cả đánh cũng không được chứ đừng nói là đánh trúng.
Lục Tiểu Thanh ung dung nói: "Kiếm này của ta không phải là kiếm gỗ hay sao?"
Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ đều không nói gì, vô nghĩa, làm gì có loại kiếm gỗ nào ngắn như thế, điểm ấy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khẳng định được.
Lục Tiểu Thanh thấy hai người không nói lời nào, mỉm cười nói: "Đại hội có quy định mang kiếm gỗ của mình để thi đấu nhất định phải có tỉ lệ gì hay không? Có ai nói là đoản kiếm sẽ không được thi đấu hay không? Nếu không có những yêu cầu đó, như vậy xin mời bắt đầu, đương nhiên các ngươi nếu không muốn bắt đầu, ta xin tiếp trước vậy, dù sao ta cũng đã thắng ở hai cửa rồi, ta cũng không để ý một cửa này ta không có được thứ tự gì, cho dù cuối cùng không đạt được hạng nhất cũng không hề gì, chính là......" Nói đến đây lại mỉm cười, lập tức không nói thêm gì nữa.
Tề Nhã Chỉ lập tức xiết chặt tay thành quyền, đại hội có quy định không thể đả thương người, nếu muốn làm rơi kiếm trong tay nàng, ắt phải đánh vào cổ tay nàng, mới có khả năng đánh rơi kiếm gỗ trong tay nàng, nhưng làm như vậy chính là đã đả thương người, nói cách khác làm thế mình sẽ thua. Hung hăng căm tức nhìn Tiểu Thanh, thấy nàng vẻ mặt mỉm cười nhìn hai người, trên mặt tươi cười thật sự là rất đáng ghét, rất đáng đánh đòn.
Lục Tiểu Thanh thấy hai người gắt gao trừng mình cũng không có ra tay, lập tức mỉm cười nói: "Các ngươi cũng biết ta không có kiếm pháp, một cửa này đối với các ngươi cũng không có uy hiếp gì, người chân chính có uy hiếp là ai, hai người so với ta còn rõ ràng hơn, ta cũng chỉ là muốn xem náo nhiệt một chút mà thôi, hạng nhất cửa này ta không có nghĩ đến, đến lúc đã quyết ra thắng bại, ta tự nhiên là sẽ vứt kiếm đi."
Tề Nhã Chỉ vừa nghe Lục Tiểu Thanh nói vậy, lập tức mở miệng nói: "Nhớ kỹ những gì ngươi đã nói đó, bằng không ta sẽ để cho ngươi đẹp mặt." Tiếng nói vừa dứt thân hình chớp lên, kiếm gỗ kéo một đóa kiếm hoa trực tiếp tấn công Lưu Dật. Lưu Dật giống như cũng đã sớm đoán được, lập tức mũi kiếm chấn động liền nghênh đón.
Chỉ thấy hai bóng dáng một lam một vàng ở giữa sân cỏ nhảy vọt lên cao, kiếm gỗ trong tay hai người ra hình ra dạng, mỗi chiêu đều mang thế tiến công, Tề Nhã Chỉ kiếm pháp linh hoạt nhảy lên, thay đổi thất thường, Lưu Dật phong cách lại rất quyết đoán, lấy thận trọng làm sở trường, hai người ngươi tấn công mấy kiếm, ta lập tức trả lại ngươi một kiếm, trong lúc nhất thời cư nhiên chính làđối thủ ngang cơ, người tài gặp gỡ, đấu khó phân thắng bại.
Lục Tiểu Thanh lui ở một bên, thú vị nhìn, thỉnh thoảng lại còn ai thán một tiếng: "Lưu Dật, aiz, chiêu này nếu dùng sức một chút nữa thì đã đánh trúng rồi. Ôi, Tề Nhã Chỉ, nhảy vọt qua, thất bại rồi, chỉ kém một chút nữa......"
Gia Luật Giá Huyên ngồi ở đài cao cười ha ha nói: "Chuyện gì thế này? Hai người kia không phải hẳn là nên vây đánh Lục Tiểu Thanh sao? Như thế nào hiện tại lại là hai người đó đánh nhau."
Xuất Trần nhịn không được cười nói: "Phần lớn là đã bị người nào đó dùng lời ngon tiếng ngọt châm ngòi rồi."
Tề Hồng Ngư cười nói: "Nhã Chỉ rất dễ bị kích động, rất dễ bị người khác xúi giục, Lục Tiểu Thanh này đúng là một quỷ tinh linh, cư nhiên có thể gây xích mích làm cho hai người kia công kích nhau, nàng đứng ở một bên xem náo nhiệt."
Xuất Trần mỉm cười nói: "Vương huynh, vương tẩu, hai người nhìn xem nàng cái gì cũng không có, hai người bọn họ không có biện pháp cùng nàng đánh nhau."
Tề Hồng Ngư lập tức gật đầu nói: "Đây cũng không phải là đã trái với thể lệ thi đấu hay sao? Sao Nhã Chỉ cũng không lên tiếng thế nhỉ?"
Xuất Trần nói với Khuynh Tường đứng ở phía sau: "Ngươi nói cho mọi người nghe một chút."
Khuynh Tường nghiêm trang tiêu sái tiến lên nói: "Trong tay Lục tiểu thư có kiếm gỗ, tuyệt đối không có trái với thể lệ thi đấu, bất quá nàng dựa vào thiếu sót của quy củ, một thanh kiếm gỗ chỉ dài hơn có một tấc, muốn đánh rơi kiếm gỗ trong tay nàng phải đánh vào cổ tay của nàng mới được, tất nhiên điều đó sẽ phạm quy."
Ba người ngẩn người sau lập tức đều cười ha ha, Gia Luật Giá Huyên cười nói: "Lục Tiểu Thanh này, nếu muốn chơi nàng chắc chỉ nhận được thất bại mà thôi, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được cách này."
Tề Hồng Ngư vừa cười vừa nói: "Ta ngày mai phải sửa lại quy tắc mới được, về sau nếu còn có người dùng chiêu này thì còn thi đấu gì nữa."
Xuất Trần lắc đầu cười nói: "Ý tưởng của người khác đệ còn có thể đoán được tám chín phần mười, riêng với Tiểu Thanh đệ lại chỉ có thể đoán được ba bốn phần, mấy ngày nay không đi hỏi xem nàng muốn làm gì, chính là muốn nhìn thử xem suy nghĩ của mình có tương xứng với suy nghĩ của nàng hay không, không nghĩ tới nàng thật đúng là liên tục gây kinh hỉ cho đệ, chủ ý thiếu đạo đức như vậy mà nàng cũng nghĩ ra được, nhưng lại không cho là nhục, trái lại còn cho rằng là vinh quang, người kia thật sự là vô địch rồi."
Khuynh Tường cung kính trả lời: "Lục tiểu thư nói, biện pháp là do người nghĩ ra được, vì thắng lợi có thể không từ thủ đoạn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có hồi báo hậu hĩnh."
Xuất Trần hai vai rung bần bật nói: "Người kia thật đúng là không phải người thường, nhìn xem, tuy rằng nàng có thể điều động hai người này động thủ với nhau, nhưng là cuối cùng nàng vẫn không thể đánh rơi kiếm trong tay người còn lại được, như vậy người thắng lợi cũng không phải nàng, ta muốn nhìn xem nàng sẽ dùng biện pháp gì?"
Mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, bên kia Gia Luật Cuồng Sở mặt không chút thay đổi nhìn Lục Tiểu Thanh ở giữa sân, trong mắt hiện lên một tia sắc bén như chim ưng.
Lúc này ở giữa sân, Lục Tiểu Thanh đã tìm được một chỗ tốt để ngồi xuống, trong tay không biết từ khi nào đã nắm một túi hạt dưa lấy ở đâu ra, vẻ mặt ý cười vừa cắn hạt dưa, vừa trầm trồ khen ngợi.
Quần chúng vây xem bên ngoài vừa buồn cười, lại vừa kỳ quái nhìn ba người đang thi đấu ở giữa sân, không phải nói ba người công kích lẫn nhau sao, như thế nào hiện tại lại chỉ có hai người ở bên trong hăng say đánh nhau, còn một người ở vòng ngoài vừa cắn hạt dưa vừa rung đùi ngồi xem, thỉnh thoảng còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ có người đã thua mới ngồi xem diễn như vậy, nhưng là lại không thấy kiếm gỗ của nàng bị đánh rơi, thật sự là kỳ quái.
Giữa sân Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ đang thi đấu khó phân thắng bại, tiếng trầm trồ khen ngợi của Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh đã lọt vào trong tai hai người, nhưng cũng phải làm như là không nghe thấy, ánh mắt, thính giác đều tập trung ở trên người đối phương.
Đánh không bao lâu, Lưu Dật dần dần rơi xuống thế hạ phong, Tề Nhã Chỉ từ nhỏ mặc dù lớn lên ở trong vương cung, nhưng người Mạt Hạt thích nhất chính là đấu võ, trong hoàng cung cao thủ lại nhiều như mây, Tề Nhã Chỉ tư chất thiên phú, tự nhiên là học mười phần nắm chắc mười phần, sau khi ra khỏi cung sống ở Hắc Thủy vài năm, mỗi ngày đều so chiêu với nam tử, tuy rằng không nói võ công có cao hay không, nhưng trong giới nữ tử nàng chưa từng có đối thủ.
Lưu Dật tuy rằng cái gì cũng biết, nhưng cũng chỉ dốc lòng chuyên tâm vào một môn săn bắn, hơn nữa quốc quân của Lưu Ly quốc cũng chỉ có một người con gái duy nhất, tất nhiên là ngài sẽ không nhẫn tâm bắt con gái cưng luyện tập, cho nên không thể so với Tề Nhã Chỉ dốc lòng cho võ công được, dần dần liền hiện ra sự chênh lệch khá lớn.
Lục Tiểu Thanh mắt sắc thấy Lưu Dật dưới chân mềm nhũn, khó khăn lắm mới né được một chiêu của Tề Nhã Chỉ, mấy chiêu tiếp theo, động tác liền dần dần chậm lại, Lục Tiểu Thanh khóe miệng khẽ nhếch vẽ lên một nụ cười, đặt gói hạt dưa ở trong tay xuống, chậm rãi đứng lên.
Chỉ một lúc sau, động tác tay của Lưu Dật rất chậm, Tề Nhã Chỉ một kiếm đánh trúng kiếm gỗ trong tay Lưu Dật, Lưu Dật run lên một cái, nhưng kiếm cũng chưa có rơi xuống, xem ra khí lực của Tề Nhã Chỉ cũng không còn lớn như ban đầu, hai người lại đánh nhau thêm mấy chiêu, chỉ cảm thấy kiếm pháp, độ mạnh yếu, động tác cũng không còn như thời điểm lúc mới bắt đầu, phiêu dật, linh động, hơi thở đều có chút đình trệ.
Tề Nhã Chỉ trán đổ mồ hôi, vừa thấy ở phía bên tay trái Lưu Dật để lộ sơ hở, lập tức không chút nghĩ ngợi, một kiếm chuyển thẳng về phía đó, Lưu Dật lập tức lui về phía sau vài bước, tay phải cầm kiếm muốn ngăn cản, không nghĩ tới Tề Nhã Chỉ chờ chính là cơ hội này, kiếm gỗ trong tay vừa chuyển, dán trước người lướt qua, một kiếm đập lên thân kiếm của Lưu Dật, Lưu Dật trong tay đau xót, nhất thời cầm không được kiếm gỗ, bị Tề Nhã Chỉ đánh rơi xuống đất.
Đánh tới mọi việc đều đã quyết, Lưu Dật trong lòng cũng đã biết trước nhận thua là chuyện sớm hay muộn, nhưng vẫn có chút ngẩn người một lúc mới khôi phục lại như thường, nhìn thoáng qua Tề Nhã Chỉ đang muốn nói chuyện, bên cạnh bỗng lóe lên một bóng dáng màu tím, Lục Tiểu Thanh đột nhiên bổ nhào về phía Tề Nhã Chỉ đang chống kiếm đứng thở dốc ở bên cạnh, tay phải vừa nhấc, một vật lập tức đặt tại cần cổ Tề Nhã Chỉ.
Tề Nhã Chỉ sau khi ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy giữa cổ mình có một vật lạnh lẽo gì đó đang kề sát trên cổ mình, cảm giác giống như lưỡi đao đang đặt ở trước mặt vậy, không khỏi đứng nguyên tại chỗ thẫn thờ.
Lục Tiểu Thanh ở bên tai Tề Nhã Chỉ mỉm cười nói: "Tề Nhã Chỉ, ngươi nói ta nên giết ngươi như thế nào mới tốt đây? Hay là ở trên gương mặt như hoa của ngươi để lại bảy tám đao thì tốt hơn?"
Tề Nhã Chỉ cả người chấn động cả giận nói: "Ngươi có ý gì? Ngươi dám?"
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Ngươi nói xem ta có dám hay không? Không cần thiết phải giết ngươi, nhưng nếu ở trên gương mặt đẹp như hoa như ngọc này mà rạch vài đường, ta muốn nhìn xem đến lúc đó Thất ca ca của ngươi có còn muốn ngươi hay không?" Tuy rằng lời nói này là cười nói, bất quá lại lộ ra hàn ý nói không nên lời.
Tề Nhã Chỉ không khỏi rùng mình một cái, vừa sợ vừa giận nói: "Ngươi muốn làm gì? Mau buông tay!" Vừa nói vừa giật giật thân mình.
Lục Tiểu Thanh gia tăng lực đạo trong tay, Tề Nhã Chỉ chỉ cảm thấy giữa cổ đau xót, cảm giác lạnh như băng nhưng lại không giống như vậy, giống như còn có chút âm ấm, cảm giác giống như máu chảy vậy, không khỏi run rẩy nói: "Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Ngươi nếu dám tổn thương ta, đại vương cùng tỷ tỷ của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Lục Tiểu Thanh mỉm cười, lời nói thốt ra còn tàn khốc hơn so với đao kiếm: "Tỷ thí ngẫu nhiên lỡ tay mà thôi, mọi người đều biết ta không có võ công, nếu lỡ tay ở trên mặt hoa này vẽ vài đao, ta bất quá cũng chỉ bị phán thua một cửa này mà thôi, về phần ngươi, ta không thể cam đoan nhân sinh về sau của ngươi sẽ thành ra như thế nào đâu? Tề Nhã Chỉ, ngươi có biết cái ta muốn là gì không? Là ngươi tự buông kiếm hay muốn ta đem nó đánh rơi?"
"Ngươi, ngươi nói mà không giữ lời, chính ngươi nói không cần hạng nhất ở cửa này, ngươi nói một khi quyết ra thắng bại, ngươi liền quăng kiếm, ngươi cư nhiên......"
Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: "Ta ban đầu thật đúng là không có nghĩ đến hạng nhất ở cửa này, bất quá hiện tại đã có cơ hội đặt ngay tại trước mắt, ta đây liền tranh thủ một chút, thắng thua? Bây giờ không phải là vẫn chưa quyết ra thắng thua hay sao? Ngươi cùng Lưu Dật thắng bại đã rõ, ta và ngươi còn chưa có phân thắng thua, cho nên không tính là ta nói mà không giữ lời. Tề Nhã Chỉ, ngươi nói kiếm gỗ trong tay ta tuy rằng ngắn nhỏ, bất quá vẽ vài đường trên khuôn mặt hoa này cũng không phải là vấn đề khó khăn gì, ta hôm nay đặc biệt đã mài nó rất kỹ, ta nghĩ hẳn là rất sắc bén đây, ngươi muốn thử hay không?"
Một bên Lưu Dật đứng cũng không xa, cũng đã nghe thấy hết đoạn đối thoại của hai người, kỳ quái là Lưu Dật vẫn không nhúc nhích, cũng không kinh ngạc, cũng không kích động, càng không có hướng người bốn phía la lên, ngược lại trong mắt hiện lên ý cười, nhìn hai người trước mặt.
Tề Nhã Chỉ lập tức kinh sợ nói: "Ngươi, ngươi......"
Lục Tiểu Thanh ở bên tai Tề Nhã Chỉ thổi một hơi, nói: "Con người của ta thật sự không có tính nhẫn nại đâu."
Tề Nhã Chỉ mới nghe Lục Tiểu Thanh dứt lời, mặt biến sắc không còn vẻ lạnh như băng, quả là đã bị dọa không nhẹ, mặc kệ Tề Nhã Chỉ kiêu ngạo ngang ngược như thế nào, thủy chung vẫn là một nữ tử, nữ tử lo lắng nhất chính là dung mạo của mình, nhất là nữ tử xinh đẹp, cảm giác trên mặt có vật gì đó đang di động, lập tức bị dọa đến mất hồn mất vía, tay cầm kiếm gỗ run rẩy kịch liệt, muốn ném nhưng lại không ném được.
Lục Tiểu Thanh khẽ thở dài một tiếng nói: "Aiz, xem ra đã dọa ngươi sợ mất mật rồi, thôi để ta tới giúp ngươi vậy." Dứt lời, tay trái vung lên, kiếm gỗ trong tay Tề Nhã Chỉ lập tức bị đánh rơi, kiếm gỗ rơi xuống Lục Tiểu Thanh lập tức thối lui, vài bước đi đến bên cạnh Lưu Dật, sau đó giơ tay về phía quần chúng.
Người xem ban đầu nhìn thấy Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ thi đấu rất lợi hại, tiếp theo Lưu Dật bị Tề Nhã Chỉ đánh rơi kiếm gỗ trong tay, đang muốn hoan hô, thì thấy Lục Tiểu Thanh nhanh như chớp bổ nhào lên, bắt lấy Tề Nhã Chỉ không biết là hai người nói cái gì, tiếp theo tay nâng kiếm lên, liền đánh rơi kiếm gỗ ở trong tay Tề Nhã Chỉ, mọi người còn chưa kịp có phản ứng, thắng thua ở cửa này cũng đã được định rồi.
Thấy Lục Tiểu Thanh giơ tay lên, mọi người cũng trơ mắt nhìn, Lục Tiểu Thanh tay trái vẫn luôn cầm theo thanh kiếm tuy ngắn nhỏ, nhưng thật sự đúng là kiếm gỗ, lập tức hoan hô vang vọng khắp sân thi đấu, ai thắng ai thua không quan trọng, ai có âm mưu quỷ kế cũng không quan trọng, quan trọng nhất là có người thắng cuộc.
Tề Nhã Chỉ chờ Lục Tiểu Thanh thối lui, vội lấy tay che cổ, mở miệng muốn kêu, Lưu Dật lúc này cười khổ đi lên phía trước nói: "Trước đừng kêu, nhìn xem cổ của ngươi rồi hãy nói sau."
Tề Nhã Chỉ ngẩn người buông tay ôm cổ ra, một mảnh trắng tinh ngay cả tơ máu cũng không có, Tề Nhã Chỉ không tin sờ thêm một lần nữa, vẫn là cái gì cũng đều không có, không khỏi chỉ vào Lục Tiểu Thanh lắp bắp: "Nàng...nàng."
Lưu Dật xoa nhẹ chân mày nói: "Ngươi bị nàng lừa rồi, để lên cổ ngươi là ngón tay của nàng, kiếm gỗ của nàng vẫn nắm ở bên tay trái, mà tay trái của nàng căn bản không có động qua mặt ngươi, nàng là lợi dụng tâm lý của nữ tử, làm cho ngươi chính mình quăng kiếm đi. Ngươi nếu nghĩ kỹ sẽ biết ngay, nàng nếu đem kiếm gỗ kề ở cổ ngươi, nơi này nhiều người như vậy liệu sẽ thờ ơ được như thế hay sao?"
Tề Nhã Chỉ không thể tin được nói: "Ta có cảm giác đau."
Lưu Dật bật cười nói: "Nàng dùng móng tay ở trên cổ ngươi vạch một chút."
Tề Nhã Chỉ nhất thời cả giận nói: "Ngươi vì sao không nói?"
Lưu Dật cười khẽ lên nói: "Ta là người thua cuộc, chiếu theo thể lệ của cuộc thi không được tham dự vào cuộc tỷ thí của người khác, cho nên muốn mà chẳng giúp được." Trong mắt lại hiện lên ý cười trêu tức, như vậy mà cũng thắng được, quả nhiên là Lục Tiểu Thanh này thủ đoạn nào cũng đều dám dùng.
Tề Nhã Chỉ giận dữ nhặt thanh kiếm gỗ bị ném ở dưới đất lên, liền chạy đuổi theo Lục Tiểu Thanh đang chạy vội về phía Xuất Trần, một bên giận dữ hét: "Lục Tiểu Thanh, ta muốn giết ngươi."
"Xuất Trần, cứu mạng a~."