Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía sau, Ngô Lệ Hoa cắn răng xoay người, cạch một tiếng đóng cửa hậu viện lại, đứng che ở cửa lớn ngăn lại bọn gia đinh đuổi theo phía sau.
Trong đêm tối hoảng loạn nhìn không rõ đường, Lục Tiểu Thanh chỉ biết chạy về phía trước, chỉ cần cách Ngô gia càng xa thì sẽ không bị bắt trở về, cũng may đã có kinh nghiệm một lần chạy trốn, nên ban đêm tối đen như mực cũng không làm nàng sợ hãi, chỉ lo chạy cuống cuồng.
Chạy hồi lâu không nghe thấy ai theo sau, Lục Tiểu Thanh thở hồng hộc nói: “Ta đây là vì cái gì nha? Lại trốn chạy, mới có vài ngày, sao chuyện gì cũng xảy ra vậy? Trời ạ, người cũng thật là quá ưu ái ta mà, Lục Tiểu Thanh ta cư nhiên lại được người người hâm mộ đuổi theo như vậy, nếu như có Tiểu Long Nữ xuất hiện tại đây, chắc hẳn cũng đều nhìn ta ngưỡng mộ mà nói ‘Tôi thật sự phục bạn sát đất’ mất thôi”
Ánh lửa và tiếng chân ở phía sau rất nhanh tiến đến gần.
“Mẹ ơi” Lục Tiểu Thanh nhảy dựng lên chạy chối chết về phía trước, tiếng hô xa gần, và tiếng bước chân vẫn đuổi theo phía sau.
Lục Tiểu Thanh ba hồn đã đánh mất hai, dưới chân nhanh như điện, hai tay như quạt xoay gió, trên đầu bốc khói, hai mắt như đồng. Chạy trốn mà còn khoa trương, tạo hình. Dùng sức chín trâu hai hổ, phía sau vẫn có tiếng bước chân đuổi theo, dần dần còn có xu thế tới gần hơn, Lục Tiểu Thanh bị dọa một là phật thăng thiên, hai là phật xuất thế, bối rối đến nỗi ngay cả quay đầu về phía sau nhìn cũng không dám, chỉ mong có chỗ nào đó để chui vào đó trốn.
Ông trời thật đúng là chiếu cố Lục Tiểu Thanh, chạy chạy một lát lại chạy tới bờ sông, đêm tối đen như mực, sóng nước ẩn hiện tản ra, âm thanh vỗ bờ nghe rõ mồn một, hai bên bờ sông gió thổi sàn sạt, đúng là một nơi cảnh trí đẹp đẽ, không khí trong lành đậm hương cỏ len vào trong phổi, làm người ta thấy thoải mái.
Một nơi đẹp đẽ như vậy nhưng lại thiếu một con thuyền, gió thổi làm Lục Tiểu Thanh toát mồ hôi lạnh nhìn mặt nước: “Sao lại không có thuyền, chẳng lẽ ông trời muốn diệt Lục Tiểu Thanh ta sao? Chắc lầm lẫn ở đâu đó, bản thân ta người gặp người yêu, thần gặp thần yêu, cực phẩm mỹ nữ vậy mà lại không may mắn thế này, trời ạ, mắt của người có phải hay không đã gắn nhầm vào mông rồi?”
Vội vàng chạy qua chạy lại vài vòng ở bờ sông, mà cũng không phát hiện bất kỳ cái gì giống thuyền, ngay cả một khúc gỗ cũng không có: “Trời ạ, bảo vệ môi trường như thế này làm gì, giấy cũng được làm từ cây, mà ở đây ngay cả một khúc gỗ cũng không có. Lục Tiểu Thanh ta nếu như hôm nay phải bỏ mạng tại đây, thì có đến điện Diêm Vương ta cũng sẽ kiện cái lũ không vứt rác lung tung”. Lục Tiểu Thanh tức sùi bọt mép, nếu ngay lúc này mà gặp một người có ý thức bảo vệ môi trường sẽ không nói hai lời, lập tức ăn sống người kia.
Phía sau ánh lửa càng lúc càng gần, tiếng bước chân càng lúc càng vang, loáng thoáng còn nhìn thấy người, Lục Tiểu Thanh lên cơn liều: “Mẹ nó, giá mà ngày xưa bỏ chút thời gian đi học bơi, thì giờ không bị bắt trong tay mấy người này, ai nha, ta có tiền trong tay, còn chưa được hưởng thụ, nếu thành quỷ trong hồ thì làm sao bây giờ? Hai ngàn của ta thật nhiều nha.” rất đau lòng, không lời nào tả xiết, vẫn là cắn răng, thấy chết không sờn, nhảy xuống sông.
Bên tai gió thổi vù vù, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, tiếp theo được ôm vào một bờ ngực rộng lớn, trước mắt nghĩ là sẽ rơi vào nước nhưng không thấy. Cẩn thận mở mắt thấy cảnh sắc hai bên không ngừng lui về phía sau, như mình đang ngồi trong xe ô tô. Phía sau là một bờ ngực ấm áp quen thuộc, mùi hương quen thuộc quanh quẩn trong mũi.
Lục Tiểu Thanh mở mắt ra quay đầu lại nhìn, tóc đen tung bay, ngũ quan như đẽo gọt, khí thế lãnh khốc, lông mi thật dài. Trước mắt là một người rất quen thuộc, bao nhiêu uất ức Lục Tiểu Thanh nhất thời quên mất, kinh hỉ hô: “Vô Diễm”. Vô Diễm cúi đầu nhìn xuống, đối diện ánh mắt của Lục Tiểu Thanh, mỉm cười ý bảo không cần nói, nhún chân vài cái đã bay vút đi xa.
Một lúc sau, Vô Diễm đoán là bọn người đuổi theo Lục Tiểu Thanh đã mất phương hướng, Lục Tiểu Thanh vui vẻ xoay người, mặt mang ý cười kích động nói: “Vô Diễm, huynh tới thật đúng lúc, ta biết là ông trời sẽ không bỏ mặc mỹ nữ xinh đẹp như ta mà”.
Vô Diễm hai tay khoanh trước ngực, ung dung nói: “Nàng không phải là đang ở lại làm con rể của thủ phủ Dương Châu hay sao, tại sao nửa đêm lại chạy loạn ở bên ngoài vậy?”
Lục Tiểu Thanh nghe xong, tức giận nói: “Ta muốn làm hay không làm sao huynh biết được, huynh làm gì sao không tới cứu ta sớm hơn? Hại ta sợ hãi chạy lâu như vậy, suýt nữa thì mệt chết, huynh còn nghĩ cái gì vậy chứ?”
Vô Diễm nhướng mi nói: “Nàng còn mải vui vẻ tâm sự cùng tiểu thư nhà người ta, một chút khổ cực ta cũng không thấy”
Như vậy có nghĩa là Vô Diễm biết tất cả, Lục Tiểu Thanh tức giận nói: “Được lắm, huynh luôn ở bên cạnh quan sát ta, vậy mà lại để ta chạy chối chết như vậy, huynh ….Rốt cuộc huynh muốn thế nào? Cố tình thấy mà không chịu ra tay giúp, ta mới không thèm huynh giúp, cùng lắm thì ta nhảy sông, hừ”.
Vô Diễm hừ mạnh tiến lên túm lấy áo Lục Tiểu Thanh, nhìn chằm chằm Tiểu Thanh ở bên dưới rồi lớn tiếng nói: “Nàng dám nhảy sông, nàng không muốn sống nữa phải không. Rõ ràng là nàng không biết bơi lại dám chạy về phía bờ sông, rốt cuộc trong đầu của nàng đang nghĩ cái gì vậy hả? Hôm nay nếu không phải là ta vẫn luôn đi theo nàng, nàng chết như thế nào cũng không biết ý chứ. Còn nữa, nàng còn dám tay không chặn đao, nàng không cần tay nữa phải không, lớn gan, nàng quá lớn gan rồi, xem ta hôm nay xử lý nàng thế nào, để xem về sau nàng còn dám làm càn không.” Mỗi câu nói xả ra là Vô Diễm hung hăng phát một cái vào mông Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm đột nhiên bốc hỏa, nên bị dọa ngây người, rồi thấy mông bị đánh đau mới giật mình tỉnh lại, Vô Diễm dường như là không muốn dừng tay, cứ liên tục từng cái đét vào mông nàng. Tiểu Thanh vừa đau lại vừa tủi thân, đột nhiên bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Huynh đánh ta, huynh đánh ta đi, huynh vứt bỏ ta lâu như vậy! Hôm nay vừa gặp liền đánh ta, ô ô, là các huynh không cần ta, vì sao vừa gặp đã đánh ta, ta chẳng ngại huynh, cũng không cần huynh cứu, huynh … huynh dựa vào cái gì mà đánh ta chứ!”
Lục Tiểu Thanh vừa khóc, thì Vô Diễm lập tức thu tay lại, thấy Tiểu Thanh khóc thương tâm, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, chân tay luống cuống, ngây người một lúc, sắc mặt ngày càng dịu dàng, ôm lấy Tiểu Thanh vào ngực.
@[email protected]
Lục Tiểu Thanh khóc nói: “Vì sao lúc trước lại bỏ ta lại? Ta đáng ghét vậy sao? Ta phiền phức lắm sao? Huynh có biết hai người đi rồi ta cực khổ thế nào không? Bọn họ bắt ta bán vào kỹ viện, mama kia thật là lợi hại, nàng ta giữ nhiều “Ma cô” bên cạnh. Ta chưa từng nghĩ mình sẽ lưu lạc đến đó, ta không dám khóc, cũng không dám lộ ra bộ dáng kích động, ta muốn nhẫn nhịn, ta giả dạng như cái gì cũng biết, nơi đó ban đêm rất tối, ta không dám ngủ một mình, lại càng không dám để người khác ngủ cùng, ta lúc nào cũng lo lắng hãi hùng, sợ kế của ta không thành thì mama sẽ bắt ta tiếp khách. Không, không, ta không muốn tiếp khách. Đều là tại hai người, tại hai người hết, nếu hai người không bỏ ta lại, thì sao ta có thể bị bán vào chỗ đó cơ chứ? Ta chỉ có một thân một mình, cái gì cũng không biết, đường đi không biết, một văn tiền cũng không có, hai người thật nhẫn tâm, hai người bỏ ta lại, bỏ ta lại một mình” Nhiều ngày tỏ ra kiên cường, nay trước mặt Vô Diễm, tất cả ngụy trang đều bị dỡ bỏ, càng nói càng thương tâm, khóc cho đến khi nước mắt thấm ướt vai áo Vô Diễm.
Vô Diễm gắt gao ôm lấy Lục Tiểu Thanh, nghe Lục Tiểu Thanh khóc và kể lể, cánh tay càng ôm chặt, trên mặt là vẻ ôn nhu, phẫn nộ, đau lòng, nghiêng đầu nói vào tai Tiểu Thanh: “Không, không phải như vậy, chúng ta không vứt bỏ nàng, không cố tình bỏ nàng ở lại”
Khóc cho đến khi hụt cả hơi, Tiểu Thanh mới nói: “Ta rất muốn đi tìm hai người, nhưng không biết hai người đi đâu, mà cũng không biết hai người có muốn ta đi cùng hay không, ta chỉ biết chạy trốn tới Tô Châu, cũng không dám mặc quần áo nữ nhi, mà phải giả dạng nam nhân, trước mặt người khác cái gì ta cũng kiên cường chống đỡ, gặp chuyện gì ta tự mình giải quyết chuyện đó. Nhưng ta vẫn muốn có người để dựa vào, ta không muốn một thân một mình, ta biết thời đại này chỉ có một mình ta tồn tại. Cảm giác cô độc như vậy không phải cứ có người bên cạnh là hết, nhưng, nhưng là hai người không cần ta”