Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Quan Yên Uyển nhàn nhạt nhìn Cố Nguyệt Đình, con ngươi hơi co lại, nhưng trên mặt nàng không biểu hiện gì cả, chỉ là xem nàng ta có thể làm chuyện xấu nào.
Thái hậu và Trần hoàng hậu cũng nhìn nàng ta, dù sao nàng ta cũng là một tài nữ được kinh thành ca ngợi đã lâu.
Từ khi Thượng Quan Yên Uyển vừa rồi tùy tiện nói vài câu, thái hậu lập tức có ấn tượng không tốt với nữ nhân nhu nhược này.
Nhưng lúc này, uy nghiêm của Thái hậu cũng không thể xem thường, bà chỉ thấp giọng hỏi, “Có gì cứ nói, có đắc tội hay không, ai gia tự có kết luận.”
Thượng Quan Yên Uyển quay đầu nhìn thái hậu, khóe miệng hơi cong lên, xem ra vừa rồi thuốc nhỏ mắt rất có hiệu quả.
Cố Nguyệt Đình không chú ý tới dòng nước ngầm trong đại sảnh, nàng ta chỉ quỳ ở đó, nhẹ giọng nói,“Hồi bẩm thái hậu, thái hậu nói như thế nào, mấy ngày trước, dân nữ bị cảm lạnh, tổn hại đến thân thể, hôm nay vẫn còn ho khan, sợ là biểu diễn không được, sợ quấy rầy đến hứng thú của mọi người."
Nói xong nàng ta che miệng ho khan hai tiếng, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua rèm chiếu vào đôi môi nhạt màu của nàng ta, khiến nàng ta nhìn mảnh khảnh ốm yếu, so với hoa cúc, có mùi vị nhẹ như hoa sen hơn.
Mọi người nhìn nàng ta, và cảm thấy thương hại.
Tuy nhiên, trong số những người này, rõ ràng không bao gồm thái hậu và Thượng Quan Yên Uyển.
Thái hậu nhàn nhạt thở dài một hơi, sau đó không ngừng nhai đi nhai lại lời nói vừa rồi của Thượng Quan Yên Uyển, nữ nhân này thật quá yếu, quá nhu nhược, về sau sợ là không thể sinh con.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Trần hoàng hậu quay đầu liếc nàng ta một cái, thấy sắc mặt nàng ta không tốt, chỉ xoa dịu nói,"Nếu ngươi không khỏe, cũng không thể ép buộc, trở về rồi ngồi xuống đi, biểu diễn liền hủy bỏ đi."
Cố Nguyệt Đình khom người cảm tạ, chậm rãi đi về chỗ ngồi.
Thượng Quan Yên Uyển nhìn nàng ta quay trở về, trong lòng cười lạnh một tiếng, nàng đã nhìn thấu nàng ta rồi, ha ha, nguyên lai là ý tứ này.
Phải, tại sao nàng lại quên, Cố Nguyệt Đình thích biểu ca Tôn Khải Yến của nàng ta, vậy tại sao nàng ta lại phải tranh giành vị trí trắc phi của thái tử.
Nếu thật sự quá nổi bật, bị thái hậu hoặc hoàng hậu coi trọng, vậy thì khó khăn nhỉ, nàng ta thực sự rất tự cao.
Không biết nàng ta có lòng tự trọng cao hay là quá tự phụ?
Tính tình Cố Nguyệt Đình không thay đổi chút nào, nàng ta vẫn đang làm bất cứ điều gì có thể để đạt được mục tiêu của mình, nhưng mà không biết căn bệnh của nàng ta là cố ý hay vô tình.
Ở kiếp trước, đêm động phòng tân hôn của Thượng Quan Yên Uyển và Tôn Khải Yến đang diễn ra, nhưng tình cờ nàng ta đã mắc bệnh nặng khi đang ở trong phủ của người biểu ca quốc công của mình, và tân lang đã vội vàng đi khi chưa kịp cởi khăn voan của nàng.
Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, lúc đó ta có phải là một kẻ ngốc không, ta thậm chí còn không nhìn thấu được trò lừa bịp đó
Vẫn toàn tâm chờ đợi Tôn Kỳ Yến quay về, đúng là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc bị tình yêu làm cho mù quáng.
Rõ ràng là tính tình hung bạo, nhưng nàng không lao tới tát cho nữ nhân đó một cái mà còn bao dung cho hành vi vô lý của Tôn Khải Yến, chẳng phải vì tình sâu nghĩa nặng mà gã ta sẵn sàng thoái tâm đối với nàng sao?
Nghĩ đến kiếp trước, Thượng Quan Yên Uyển ước gì có thể lấy một cái rìu bổ đầu ra xem bên trong có gì.
Có phải là một kẻ ngốc không? Nàng lại thực sự để mọi người bắt nạt đến mức đó
"Quách Bình, con làm sao vậy, ánh mắt của con rất kỳ quái."
Thượng Quan Yên Uyển thu hồi tâm tư, cười với thái hậu, thu lại mọi thứ trong mắt, "Thái hậu con không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện, có chút phân tâm."
Thái hậu vỗ vỗ mu bàn tay, chỉ phía trước nói, "Con xem, là Cố Nguyệt Liễu."