Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Quan Yên Uyển nắm chặt lấy tay Trịnh Bội Lan, dịu dàng nói, “Tẩu tẩu, về chuyện trắc phi của thái tử hoàng huynh, tẩu không cần lo lắng, mấy ngày nữa rảnh rỗi, muội sẽ đi đến chỗ mẫu hậu một chuyến, khuyên người tạm thời ngừng việc này lại.”
Ánh mắt Trịnh Bội Lan hiện lên vẻ kinh ngạc, mang theo chút vui mừng. Nàng ta không hiểu tại sao Thượng Quan Yên Uyển lại giúp mình, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Thượng Quan Yên Uyển đồng ý ra mặt, việc này tám chín phần chắc chắn sẽ bị gác lại.
Chỉ cần là nữ nhân, không ai lại mong muốn phu quân của mình sẽ cưới thêm một nữ nhân khác, càng không muốn chia sẻ phu quân của mình cho người khác.
Mặc dù trong lòng Trịnh Bội Lan hiểu rõ, tương lai sẽ có rất nhiều nữ nhân đến tranh giành phu quân với nàng ta, nhưng nàng ta chỉ hy vọng không phải là bây giờ, ít nhất hãy đợi đến khi nàng ta có hài tử của chính mình.
Chờ sau khi có hài tử của chính mình, nàng ta sẽ đem hết tất cả tình yêu thương đặt lên người hài tử. Dù cho phu quân không thể ở bên cạnh nàng ta mỗi ngày, nhưng dù nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn còn người có thể ở bên cạnh chăm sóc nàng ta.
Nước mắt trong mắt Trịnh Bội Lan chực trào ra, gắt gao bắt lấy tay của nàng, vì kích động mà lời nói có chút lộn xộn, “Cảm ơn muội, Quách Bình, tẩu tẩu cảm ơn muội.”
Thượng Quan Yên Uyển vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ta, lắc đầu nói, “Không đâu, muội mới là người nên nói cảm ơn, muội cũng thật sự rất xin lỗi.
Tẩu tẩu, muội biết tẩu đang lo lắng điều gì, cũng biết tẩu đang chờ đợi cái gì, yên tâm đi, điều tẩu muốn, nhất định sẽ có được.”
Trịnh Bội Lan bị nàng nói trúng tâm sự, cũng không còn ngại ngùng gì nữa, chỉ kéo lấy tay nàng, gật đầu, “Ừm.”
Hai người trò chuyện thêm mấy câu, sau đó Thượng Quan Yên Uyển dẫn theo hai người Xuân U rời khỏi phủ thái tử.
Trịnh Bội Lan vẫn đứng im không nhúc nhích ở cửa phủ, đôi mắt nhìn về hướng chiếc xe ngựa đang chạy nhanh như bay kia.
Hỉ Thước nhìn nàng ta một cái, thấp giọng hỏi, “Thái tử phi, vì sao Quách Bình công chúa lại đột nhiên muốn lấy lòng người thế? Có phải là có……”
Trịnh Bội Lan phất tay ngăn lại lời nàng ta, xoay người đi vào trong, "Không được ăn nói lung tung, cho dù như thế nào, chỉ cần Quách Bình chịu đồng ý giúp ta, nguyện ý đứng về phía ta, thì chính là chuyện tốt.”
Hỉ Thước nghe vậy, gật đầu, đi theo nàng ta vào trong.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển dựa vào vách ngăn trên xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Xuân U cùng Thu Khinh liếc mắt nhìn nhau một cái, muốn nói lại thôi.
Dường như nàng đã nhận ra, mở miệng nói, “Muốn nói cái gì thì nói đi, nghẹn như vậy không khó chịu sao?”
Xuân U lập tức ngồi ngay ngắn, nói hết những suy nghĩ trong lòng ra, “Công chúa, người thật sự muốn đi đến chỗ hoàng hậu nói chuyện giùm cho thái tử phi sao?
Thật sự thì, thái tử phi đã vào phủ được hai năm, đến nay vẫn chưa có con, hoàng hậu nương nương sốt ruột cũng là chuyện thường tình.
Nói ra có thể hơi khó nghe, nhưng mà hoàng hậu nương nương đã cho thái tử phi thời gian hai năm, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Áp lực trên người hoàng hậu nương nương, đoán chừng cũng không nhỏ hơn so với thái tử phi, nương nương làm như vậy, thật sự không có gì đáng trách.”
Thu Khinh thấy Thượng Quan Yên Uyển im lặng không nói gì, trên mặt có chút lo lắng, lại bổ sung thêm, “Công chúa, sau này thái tử điện hạ phải kế thừa ngôi vị, dưới gối không con, vậy sau này phải ăn nói thế nào?
Nếu như lúc này người đi khuyên nhủ hoàng hậu nương nương thì có phải là rất không hợp lý hay không?"
Thượng Quan Yên Uyển nghe hai người họ nói xong, bỗng nhiên mở mắt, biểu tình âm trầm khó đoán, “Ta đồng ý đi khuyên bảo mẫu hậu, cũng không phải vì tẩu tẩu, mà là vì chính bản thân ta.”
Đúng vậy, là vì muốn lương tâm của chính mình có thể yên ổn hơn một chút. Nghĩ đến hoàng tử nhỏ còn chưa được sinh ra đời đã phải chết yểu kia, nghĩ đến Trịnh Bội Lan một xác hai mạng, nàng đã cảm thấy đau thắt tim gan.
Nàng nhăn mày, sự bi thương quấn quanh cơ thể không chịu rời đi đang chạy khắp xương tủy.
Vốn dĩ cho rằng từ từ rồi sẽ quên thôi, nhưng khi nàng gặp lại những….cố nhân, nhìn thấy những chuyện xưa đã trải qua, mới thấm thía cảm nhận được, cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm.