Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: nh0ckd255
Kiến trúc của số 2, số 4 và số 6 trên phố Hoa Thủy Tiên là nhà theo dãy, sử dụng nóc nhà đa giác với bốn góc nghiêng, toàn thể mặt ngoài sơn màu xanh tối, ba cái ống khói cao vút dễ thấy. Nơi này đương nhiên không có sân cỏ và vườn hoa, cũng không có mái hiên, cửa vào đối diện thẳng với đường phố.
Skate của công ty "Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen" cầm một chuỗi chìa khóa bằng đồng vừa mở cửa vừa giới thiệu:
“Nhà theo dãy của chúng tôi không có hành lang sảnh, mở cửa là vào thẳng phòng sinh hoạt chung, có một cửa sổ lồi hướng ra phố Hoa Thủy Tiên, lấy sáng tương đối tốt...”
Chiếu vào tầm mắt Klein, Benson và Melissa chính là một nhóm ghế salon bọc vải đang đắm chìm trong ánh mặt trời và không gian rộng rãi có thể sánh bằng hai phòng ở trước đây của bọn họ.
“Phòng sinh hoạt chung này cũng có thể làm phòng khách, bên phải nó là phòng ăn, trên tường bên trái có một lò sưởi âm lớn cho mọi người sưởi ấm vào mùa đông.” Skate quen thuộc chỉ tay.
Klein nhìn lướt qua, xác nhận đây là bố cục kiểu phóng khoáng thô sơ, phòng ăn và phòng khách không được ngăn cách nào, nhưng lại cách cửa sồ lồi khá xa, nên trông khá là tối.
Trong phòng ăn để một bàn gỗ hình chữ nhật không lớn màu đỏ, chung quanh có sáu cái ghế có dựa lưng bằng gỗ bọc đệm mềm, mà tường bên trái thì có lò sưởi âm tường như trong phim ảnh nước ngoài Klein từng xem trước kia.
“Sau phòng ăn là phòng bếp, nhưng chúng tôi không cung cấp bất kỳ dụng cụ nào, đối diện phòng sinh hoạt chung là phòng khách nhỏ và phòng tắm...” Skate bước từng bước, giới thiệu chi tiết bố trí ở tầng một.
Phòng tắm chia làm hai phần, bên ngoài là nơi rửa mặt, bên trong là nhà vệ sinh có cửa xếp ngăn cách. Phòng khách nói là rất nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn phòng ở hiện giờ của Melissa nhiều, khiến con bé nhìn mà sững sờ.
Tham quan xong tầng một, Skate dẫn ba anh em đi tới cầu thang bên cạnh phòng tắm nói:
“Đây là cầu thang đi xuống tầng hầm, không khí bên trong vô cùng ngột ngạt, mỗi lần đi vào nhớ thông gió trước.”
Benson gật đầu tỉnh bơ một cái, đi theo Skate dọc theo cầu thang đi lên lầu hai.
“Bên tay trái tôi là một phòng tắm, bên đó còn có hai phòng ngủ, bên tay phải tôi cũng có bố cục giống như vậy, chỉ là phòng tắm ở cạnh một ban công nhỏ.” Trong khi nói chuyện, Skate mở cửa phòng tắm ra, cũng nghiêng người qua một bên để Klein, Benson và Melissa có thể quan sát dễ dàng.
Phòng tắm trên này có thêm một cái bồn tắm, bồn cầu bên cạnh cũng có cửa xếp ngăn cách, mặc dù có chút bụi nhưng không có những thứ bẩn thỉu gì khác, không hôi thối, không chật chội.
Melissa kinh ngạc nhìn nơi này cho tới khi Skate đi về phía phòng ngủ bên cạnh mới thu lại ánh mắt, chậm rãi đi theo. Đi mấy bước con bé lại quay đầu nhìn một cái.
Klein, vốn đã từng thấy cảnh đời, cũng tương đối mừng rỡ và mong đợi đối với căn nhà này. Bởi vì cho dù chủ nhà thường xuyên giám sát đôn đốc mọi người quét dọn, nhưng phòng tắm chung vẫn không đủ sạch sẽ, thường xuyên khiến người ta có cảm giác muốn nôn mửa, chứ đừng nói tới một vài thời điểm gấp gáp còn gặp phải cảnh xếp hàng.
Phòng tắm còn lại cũng giống vậy, bốn phòng ngủ chỉ có một phòng hơi lớn hơn thì có bày kệ sách, còn lại đều có giường, có bàn, có tủ quần áo và diện tích xấp xỉ nhau.
“Ban công rất nhỏ, mỗi lần không thể phơi quá nhiều quần áo.” Skate đứng ở cuối hành lang chỉ nơi có cửa có khóa ngăn cách nói: “Nơi này còn có cống thoát nước hoàn chỉnh, hệ thống đường ống khí gas và máy tính phí, vô cùng thích hợp cho các quý ông và quý cô như các vị đây ở. Mỗi tuần chỉ cần 13 Saule tiền thuê và 5 penny phí sử dụng đồ vật trong nhà. Ngoài ra còn phải đóng tiền cọc hai tuần.”
Không đợi Benson mở miệng, Klein tò mò đánh giá bốn phía hỏi:
“Nếu như muốn mua lại nhà này thì cần khoảng bao nhiêu bảng?”
Làm một người xuyên việt của đất nước ăn tham, khát vọng mua nhà dựng nghiệp vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn.
Nghe thấy vấn đề này, Benson giật nảy mình, dùng ánh mắt nhìn về phía Klein như nhìn quái vật. Skate thì kiên định trả lời:
“Mua? Không, chúng tôi không bán bất động sản, chỉ cung cấp nhà cho thuê thôi.”
“Tôi chỉ muốn biết một chút thôi! Biết một chút thôi mà.” Klein lúng túng giải thích.
Skate do dự mấy giây rồi mới nói:
“Tháng trước, chủ nhà số 11 trên phố Hoa Thủy Tiên vừa mới bán ra một căn nhà tương tự, giấy tờ đất là lấy theo năm, 15 năm 300 bảng. Như thế thì rẻ hơn rất nhiều so với đi thuê, nhưng không phải ai cũng có thể lấy ra ngay lập tức một cục tiền lớn như vậy. Nếu như muốn mua đứt, giá niêm yết của chủ nhà là 850 bảng.”
850 bảng? Klein nhanh chóng tính toán: Lương một tuần của mình là 3 bảng, Benson là 1 bảng 10 Saule... Tiền thuê phòng 13 Saule, trong tình huống mỗi ngày đều ăn thì một tuần phải dùng khoảng gần 2 bảng. Còn chi phí quần áo, chi phí giao thông, chi tiêu quan hệ ngoại giao. Tính xem nào, tính ra thì một tuần nhiều lắm chỉ có thể để dành được mười mấy Saule, một năm, một năm được chừng 35 bảng. 850 bảng thì cần khoảng hai mươi mấy năm... Mà chỉ tính khế đất theo năm mất 300 bảng thôi cũng cần phải tám chín năm... Trong này còn chưa tính tới chuyện tương lai kết hôn, tách ra, sinh con, đi du lịch...
Trong cái thế giới này không có ai đi vay tiền mua nhà, phần lớn mọi người đều lựa chọn thuê nhà...
Sau khi biết được một chút hắn lui về phía sau một bước, liếc nhìn anh Benson, ý bảo anh ấy đi đàm phán giá cả thuê nhà. Còn về ý nguyện của Melissa, chỉ cần nhìn con ngươi vẫn luôn sáng như sao của con bé là hiểu rồi!
Trong khoảnh khắc này, Klein có ảo giác "Đóng cửa, thả Benson".
Benson gõ gõ cái gậy ba-toong không khảm bạc của mình, nhìn quanh rồi nói:
“Chắc là chúng tôi sẽ đi xem căn hộ khác, phòng ăn nơi này lấy sáng quá kém, ban công lại rất nhỏ. Các em xem, chỉ có cái phòng ngủ đó có lò sưởi âm, hơn nữa đồ đạc trong nhà cũng quá cũ, chúng ta mà dọn vào thì phải đổi hơn nửa rồi...”
Anh không nhanh không chậm chọn ra một đống điểm xấu mà nói, mất mười phút "thuyết phục" thành công Skate giảm giá thuê nhà xuống còn 12 Saule, phí sử dụng đồ trong nhà còn 3 penny, tính cả tiền cọc là 2 bảng.
Không lãng phí thời gian nữa, ba anh em đi theo Skate trở lại công ty "Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen" ký tên, chia ra làm hai bản hợp đồng, cũng tới sở công chứng thành phố Tingen tìm công chứng viên để công chứng.
Sau khi nộp tiền cọc và tiền thuê nhà một tuần, tổng số tiền còn lại của Klein và Benson là 9 bảng 2 Saule 8 penny.
Đứng ở cửa nhà số 2 phố Hoa Thủy Tiên, bọn họ chia nhau mỗi người cầm một chuỗi chìa khóa bằng đồng, ánh mắt nhìn thẳng, dâng lên đủ loại tâm trạng.
“Cảm giác giống như một giấc mộng...” Qua một hồi lâu, Melissa ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà Moretti xa xa, âm thanh như cuốn theo chiều gió nói.
Benson thở ra một hơi mỉm cười nói:
“Vậy thì đừng có tỉnh lại.
Klein không có cảm xúc như bọn họ, gật đầu một cái nói:
“Chúng ta phải nhanh chóng đổi lại khóa cửa lớn và cửa ban công ”
“Chuyện này không cần gấp, uy tín của công ty ‘Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen’ vô cùng tốt. Tiền còn dư lại chính là tiền áo vest của em. Nhưng trước đó chúng ta phải tới gặp ông Frankie đã.” Benson chỉ chỉ về phía nhà trọ.
...
Trở về gặm tạm bánh mì lúa mạch đen, ba anh em lại đi tới dãy nhà trọ nằm trong hẻm của phố Chữ Thập Sắt, gõ cửa chủ nhà.
“Chúng mày nên biết nguyên tắc của tao, tuyệt đối không cho phép nợ tiền thuê!” Ông Frankie với vóc dáng thấp nhỏ ngồi trên ghế salon, tuyên bố đầy khí thế.
Benson ngả người về phía trước, mỉm cười nói:
“Ông Frankie, chúng tôi tới là để trả phòng.”
Nói thẳng như vậy? Làm vậy liệu có thương lượng được nữa không? Klein đứng bên cạnh kinh ngạc. Lúc trên đường tới đây Benson từng nói, ranh giới cuối cùng của anh ấy là bồi thường 12 Saule.
“Trả phòng? Không! Chúng ta còn hợp đồng nửa năm nữa!” Frankie trợn mắt nhìn Benson, quơ cánh tay lên nói.
Benson nghiêm túc nhìn ông ta, đến khi ông ta bình tĩnh lại mới trầm ổn nói:
“Frankie, ông phải biết rõ là ông sẽ kiếm được nhiều hơn.”
“Kiếm được nhiều hơn?” Frankie sờ cái gương mặt gầy nhom của mình, cảm thấy rất hứng thú hỏi ngược lại.
Benson ngồi thẳng thân thể mỉm cười giải thích:
“Hai phòng tôi đang thuê có ba người phí là 5 Saule 6 penny. Nhưng nếu ông cho những gia đình có năm, sáu miệng ăn, lại có hai thậm chí ba người đang có việc làm, có tiền lương thuê, tôi nghĩ bọn họ chắc chắn nguyện ý trả nhiều hơn chúng tôi, để không phải tới mấy chỗ đường phố trị an vô cùng kém kia. Tôi cho rằng 5 Saule 10 penny hoặc 6 Saule là một cái giá hợp lý.”
Thấy ánh mắt Frankie tỏa sáng, yết hầu trượt lên xuống, Benson tiếp tục nói:
“Hơn nữa, chắc chắn ông cũng biết đấy, những năm gần đây, tiền thuê phòng vẫn luôn có xu hướng tăng lên, chúng tôi ở càng lâu, ông tổn thất càng nhiều.”
“Nhưng... Tao cần thời gian đi tìm người thuê mới.” Ngài Frankie, kẻ thừa kế di sản được nhà trọ này, rõ ràng động lòng.
“Tôi tin tưởng ông sẽ nhanh chóng tìm được, ông có năng lực và tài nguyên làm việc này. Có lẽ là hai ngày hoặc ba ngày... Chúng tôi sẽ bồi thường cho ông tổn thất trong khoảng thời gian này, dùng luôn tiền cọc chúng tôi đã nộp, 3 Saule. Chuyện này rất hợp lý.” Benson lập tức "đánh nhịp".
Frankie hài lòng gật đầu:
“Benson, cậu thật là một người trẻ tuổi có lương tâm, làm việc trung thực. Được rồi, chúng ta ký hợp đồng ngừng thuê.”
Klein ở bên cạnh nhìn tới sững sờ, hoàn toàn hiểu rõ ngài Frankie dễ "thuyết phục" cỡ nào, nhưng thế này thì lại dễ quá…
Giải quyết xong vấn đề hợp đồng lúc trước, ba anh em đi mua áo vest cho Klein, sau đó bắt đầu bận rộn dọn nhà.
Bọn họ cũng không có đồ vật nặng nề khổng lồ gì, những thứ kia đều thuộc về chủ nhà, cho nên Benson và Melissa kết hợp "đuổi đi" ý tưởng thuê xe ngựa của Klein mà tự mình ra tay. Bọn họ qua lại từng chuyến một giữa phố Chữ Thập Sắt và phố Hoa Thủy Tiên.
Ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang đã ngả về tây, vô số tia sáng vàng rực xuyên qua cửa sổ lồi, vẩy lên mặt bàn đọc sách. Klein liếc nhìn sách vở và bút ký được sắp xếp chỉnh tề trên giá, nhẹ nhàng đặt lọ mực và bút thép đã được lau chùi sạch sẽ lên bàn.
Cuối cùng cũng dọn xong rồi... Hắn thở ra một hơi, cảm giác bụng sôi ùng ục, vừa thả ống tay áo đã xắn lên vừa đi về phía cửa.
Hắn có giường thuộc về riêng mình, ga trải giường và chăn đều là màu trắng, cũ nhưng sạch sẽ.
Klein vặn nắm cửa ra khỏi phòng ngủ, đang định gọi thì đã thấy hai cánh cửa đối diện đồng thời mở ra, lộ ra bóng Benson và Melissa.
Nhìn trên mặt đôi bên đều có vết bẩn và bụi bặm xám tro, Klein và Benson bỗng nhiên cười rộ lên, cười tới vô cùng sung sướng.
Melissa khẽ cắn môi, dần dần bị bọn họ ảnh hưởng nên cũng nhẹ nhàng cười lên.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Klein đang đứng mặc quần áo trước tấm gương lành lặn không nứt, nghiêm túc sửa lại cổ áo sơ mi và ống tay áo.
Một bộ áo sơ mi trắng có túi, áo đuôi tôm màu đen, mũ phớt tơ lụa, áo gile và quần màu đen, giày da cùng với nơ này tốn của hắn tổng cộng 8 bảng, khiến hắn vô cùng đau lòng.
Nhưng hiệu quả cũng rất tốt, Klein chỉ cảm thấy bản thân trong gương càng có phong độ của người tri thức, hình như đẹp trai hơn chút.
Cách!
Hắn đóng đồng hồ bỏ túi lại, bỏ vào túi bên trong, sau đó cầm gậy ba-toong lên, giấu kỹ khẩu súng lục, ngồi xe ngựa công cộng tới phố Zoutelande.
Lúc đi vào công ty "Bảo an Gai Đen" hắn nghĩ tới lối sống trước kia của mình, sáng nay lại chưa cho Melissa tiền mà để con bé tiếp tục đi bộ tới trường học.
Lắc đầu ghi nhớ chuyện này, Klein bước vào công ty"Bảo an Gai Đen", nhìn thấy cô gái tóc xù Roxanne đang pha cà phê, làm cho mùi thơm lan ra khắp nơi.
“Chào buổi sáng Klein, thời tiết hôm nay rất đẹp nhỉ.” Roxanne mỉm cười chào hỏi: “Thành thật mà nói, tôi vẫn luôn thấy kỳ quái, trong thời tiết như vậy đàn ông các anh mặc áo vest như thế mà không cảm thấy nóng sao? Tôi biết, mùa hè ở Tingen không thể nóng bằng phía nam, nhưng nó vẫn là mùa hè mà.”
“Đây là cái giá của phong độ." Klein hài hước trả lời: “Chào buổi sáng, tiểu thư Roxanne, đội trưởng đâu?”
“Chỗ cũ.” Roxanne chỉ chỉ bên trong.
Klein gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra, đi qua vách ngăn gõ cửa phòng làm việc của Dunn Smith.
“Vào đi.” Giọng của Dunn vẫn như cũ, trầm thấp và ôn hòa.
Nhìn thấy Klein quả nhiên đã đổi bộ áo vest không tệ, anh ta khẽ gật đầu, con ngươi màu xám ánh ý cười nói:
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
Klein hít một hơi thật sâu trịnh trọng trả lời:
“Đúng vậy, tôi đã có quyết định rồi.”
Dunn chậm rãi ngồi thẳng, vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc, con ngươi màu xám trở nên sâu thẳm ổn định nói:
“Nói cho tôi câu trả lời của cậu.”
Klein không chút do dự trả lời:
“Thầy Bói!”