Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Bạch Dạ và Bạch Chân trở về, Côn Sơn trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Bạch Trạch vẫn luôn đắm mình vào nghiên cứu thảo dược cùng Quỷ y, hầu hết thời gian đều ở trong phòng.
Bạch Mặc vẫn không ngừng luyện tập thêm kĩ năng kiếm thuật của mình. Ngoài việc tập luyện ra thì sẽ thường ở chung chơi đùa cùng Bạch Thiển.
Bạch Thường sau khi Bạch Chân và Bạch Dạ trở lại thì lúc nào cũng tìm cách trêu đùa. Mấy cái cùng với Bạch Thiển bám dính miết khiến Bạch Dạ cũng bất đắc dĩ. Với khả năng chế tạo độc dược của mình, Bạch Thường phải công nhận là một cao thủ. Mỗi viên độc dược đều có công hiệu vô cùng kinh khủng, khiến cho người khác chịu sự tra tấn vô cùng dã man.
Bạch Thiển thì được cưng chiều, vì là út nên luôn được mọi người đem xem như trân bảo. Nhìn còn nhỏ vậy, ở chung với người nhà thì đáng yêu vậy thôi. Nhưng khi đối diện với người ngoài, với những kẻ dám đắc tội thì tính cách lại vô cùng dã man và tàn ác. Sau khi tỷ tỷ trở về liền bám dính lấy, nằng nặc đòi tỷ dạy cho các chiêu thức “giết người”, ngay cả Bạch Chân cũng bó tay. (-.-)
Nhưng đến một ngày, mọi người nhận được tin Bạch Dạ muốn xuống núi.
“Tiểu Ngũ, muội thật sự muốn xuống núi a?” Bạch Thường kéo lấy tay nàng, không tha nói.
“Đúng đó Tiểu Ngũ, muội mới có 10 tuổi, còn quá nhỏ, đi tới Nhất đại đế quốc cũng không khỏi nguy hiểm đi” Bạch Mặc thập phần không tán đồng Bạch Dạ cách làm.
“Ngũ tỷ, tỷ đi tới nơi đó thập phần nguy hiểm, nếu tỷ muốn chơi muội có thể bồi tỷ, chính mình một người quá nguy hiểm”. Bạch Thiển nhìn về phía nàng, cầm cái tay lắc lắc.
Bạch Dạ nhìn trước mặt mọi người, tâm bỗng nhu hoà xuống dưới. Nhưng nàng cũng bất đắc dĩ a! Tất cả những gì nàng làm đều vì mục đích báo thù, và nàng không muốn bất kì ai vướng vào nguy hiểm bởi nàng cả!
“Mọi người yên tâm, ta tự có sắp xếp, mọi người không tin vào bản lĩnh của ta sao?”
Cũng phải, sau 5 năm Bạch Dạ đi, trình độ võ công của nàng phải nói là vượt qua tất cả ở đây, mặc dù không thi triển quá nhiều nhưng ai cũng có thể phán đoán được Bạch Dạ thậm chí còn vượt cả Bạch Chấn năm xưa dù nàng mới có 10 tuổi.
“Tiểu Ngũ, nếu không để mấy cái ca ca bồi ngươi xuống núi”. Quỷ y thương nghị.
“Đúng vậy Tiểu Ngũ, làm Tam ca bồi ngươi ha!” Bạch Thường thập phần tán đồng lời của Quỷ y.
“Chính đệ cũng chưa từng xuất núi rèn luyện quá như thế nào bảo hộ Tiểu Ngũ chứ?” Bạch Mặc tỏ ý ghét bỏ, vừa tự đắc nói “Tiểu Ngũ, bằng không để Nhị ca bồi ngươi, ta biết nhiều nơi có hảo ngoạn, sẽ mang muội đi chơi”.
Mấy người liền tranh chấp, không ai nhường ai, lại thành một hồi náo loạn.
“Sư phụ, mọi người, ta đã đi rèn luyện nhiều năm như vậy, mục đích cuối cùng cũng chỉ để phục thù cho Bạch gia chúng ta, ta mong mọi người có thể hiểu được”. Bạch Dạ biểu tình nghiêm túc.
Bọn họ ai mà chẳng biết, Vô Hồi đại lục là nơi nguy hiểm cơ mà Tiểu Ngũ vẫn một mực muốn đi, cốt cũng vì Bạch gia. Mấy năm nay, dù sống trong yên bình là thế nhưng trong họ chưa bao giờ quên đi mối hận này.
“Tiểu Ngũ, muội…” Bạch Trạch muốn nói lại thôi, Bạch Dạ lưu lạc bao nhiêu năm, khó có thể tưởng tượng trong lòng có bao nhiêu khổ sở.
Mọi người trong đầu đều có tính toán của riêng mình, dù có chút không nỡ nhưng vẫn thành toàn cho nàng.
“Thôi được rồi, con đi đi, hảo hảo chiếu cố chính mình là được.” Quỷ y vẫy vẫy tay, thở dài rồi đi vào phòng.
“Ân, ta sẽ nhanh chóng trở về”. Bạch Dạ gật đầu, nụ cười yêu mị vẫn khắc sâu trong mọi người.
Trong suốt quá trình đó, duy nhất chỉ có Bạch Chân là im lặng không nói gì. Không biết được trong đầu hắn nghĩ quỷ gì, chỉ thấy hắn nhếch mép nở nụ cười thần bí.