Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
  3. Chương 18
Trước /66 Sau

Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Hà Nghiên dựa vào tường ngồi một lúc, trong hành lang yên tĩnh, Uông Dương gọi điện thoại đến.

"Anh Nghiên, cậu về rồi à?"

"Chưa."

Lý Hà Nghiên đứng dậy, trên đỉnh đầu đèn cảm biến sáng lên lần nữa, chiếu sáng hành lang đầy bụi.

"Vậy cậu ở chỗ nào?"

Uông Dương dừng lại, ngữ khí do dự: "Là ở nhà ba mẹ cậu sao?"

Lý Hà Nghiên nhàn nhạt mà ừ một tiếng, chuyển đề tài: "Đưa Tiểu Vũ về rồi?"

"Đưa về rồi. Tối nay cậu ấy uống nhiều quá, giống như tuyệt vọng vậy." Uông Dương nói: "Cậu ấy không mượn rượu nói linh tinh gì với cậu chứ?"

Lý Hà Nghiên chậm rãi đi xuống cầu thang, nói một câu: "Không nói gì."

Nhìn thấy vẻ mặt Trình Tiểu Vũ buồn bực, Uông Dương đại khái đoán được. Khi rời khỏi nhà của Lý Hà Nghiên vào đêm hôm đó, Trình Tiểu Vũ đã nói với anh ấy rằng đừng đi xem phim cùng. Uông Dương hiểu ý cô ấy, dù sao bọn họ  lớn lên cùng nhau từ nhỏ, làm sao mà không biết tâm tư nhỏ của cô ấy, cho nên anh ấy giả vờ như không biết, chiều theo ý cô ấy.

Uông Dương lại giữ anh lại: "Buổi tối cậu đến chỗ tôi đi, không phải là không có chỗ cho cậu ngủ."

"Không cần."

Lý Hà Nghiên ra khỏi tiểu khu, đứng ven đường bắt taxi, lúc trở lại căn phòng ở cổng Nam đã gần mười một giờ.

Trong hành lang yên tĩnh, anh quay đầu liếc nhìn cửa sổ phòng Ngụy Dư, đèn trong phòng đã tắt, hình như cô đã ngủ rồi. Sau khi mở cửa, Lý Hà Nghiên ném điện thoại lên giường và vào phòng vệ sinh đi tắm.

Sau khi tắm xong, anh để nửa thân trên trần bước ra ngoài, một tin nhắn được gửi đến.

Ngụy Dư: Cậu về rồi à?

Lý Hà Nghiên nhướng mày, cười nhẹ một tiếng, bấm điện thoại trả lời tin nhắn.

Lý Hà Nghiên: Còn chưa ngủ sao?

Ngụy Dư bọc mình trong chăn, nhẹ nhàng trở người. Đêm nay giấc ngủ của cô cực kỳ kém, nằm rất lâu mà không thấy buồn ngủ. Cũng không biết có phải mấy ngày nữa phải trở về Hoài thành nên trong lòng cô một mảnh hỗn độn.

Đang buồn chán nghịch điện thoại di động thì nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng cửa mở, cô vô thức nhắn tin cho anh.

Ngụy Dư: Ừ.

Lý Hà Nghiên: Có đói không?

Ngụy Dư: ?

Lý Hà Nghiên: Đưa cô đi ăn khuya?

Ngụy Dư nhìn điện thoại, vẫn do dự.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

Ngụy Dư bật đèn mở cửa, Lý Hà Nghiên đang đứng ngoài cửa, mặc áo phông trắng quần jeans xanh, đôi mắt rũ xuống, mái tóc ướt bết trên trán: "Có đi không?"

Dường như anh vừa mới tắm xong, trên người có mùi sữa tắm mát lạnh dễ chịu.

Ngụy Dư dùng ngón tay nắm lấy nắm đấm cửa, vẻ mặt không thay đổi: "Chờ tôi thay quần áo."

Cánh cửa lại đóng lại.

Lý Hà Nghiên xoay người, dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn điện thoại.

Năm phút sau, cánh cửa sau lưng anh mở ra.

Lý Hà Nghiên quay đầu lại liếc nhìn cô, cô mặc một chiếc váy hai dây màu đen, để lộ xương quai xanh thon thả, bên ngoài khoác áo trắng.

Ngụy Dư nói: "Đi thôi."

Thực ra đã khuya lắm rồi, nhưng dãy quán ăn ngoài ngõ vẫn còn nhiều khách, thậm chí còn có mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh đang chơi trong quán bi-a.

Trước cửa quán nướng không còn mấy chiếc bàn trống, nghi ngút khói với tiếng nam nữ thanh niên trò chuyện cười nói rôm rả.

Lý Hà Nghiên nhìn vào mắt cô: “Muốn ăn gì?”

Ngụy Dư nói: "Thịt nướng đi."

Hai người vừa tới gần quầy thịt nướng, liền có người hô lớn tiếng: "Nghiên Tử, ra ngoài ăn khuya à?"

Lý Hà Nghiên liếc qua, dẫn Ngụy Dư vòng qua mấy chiếc bàn tròn, đi về phía phát ra âm thanh.

Người đàn ông vừa gọi Lý Hà Nghiên là một người đàn ông có dáng người to béo, trông có vẻ lớn tuổi hơn họ một chút, anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen với hình xăm rồng trên cánh tay lộ ra từ tay áo. Bàn này có khá nhiều đàn ông và phụ nữ ngồi, hầu hết các cô gái đều nhuộm tóc và ăn mặc mát mẻ.

Ngụy Dư nghe Lý Hà Nghiên gọi người kia: "Anh Đông."

Trên bàn còn có một gương mặt quen thuộc, chính là Trần Xảo, người đã nhờ Lý Hà Nghiên sửa máy tính ngày hôm đó.

Anh Đông nói: “Ra ngoài ăn khuya với bạn gái à, ngồi đây đi, cùng nhau ăn.”

Lý Hà Nghiên quay đầu lại hỏi ý kiến ​​​​của Ngụy Dư, Ngụy Dư gật đầu, có người kêu nhân viên quán kê thêm hai chiếc ghế.

Trần Xảo ngữ khí kỳ quái: "Lý Hà Nghiên, đây là bạn gái của cậu?"

Lý Hà Nghiên không nói có, cũng không nói không.

Anh Đông nâng ly, tỏ ý cụng ly với Ngụy Dư: “Em gái còn đang đi học à?”

Ngụy Dư nói: "Ừ."

"Trường nào?"

Ngụy Dư: "Đại học Y."

"Lợi hại." Anh Đông nhìn Lý Hà Nghiên và nói đùa, "Thật tiện nghi cho tiểu tử cậu."

Lý Hà Nghiên dựa vào lưng ghế, cười nhạt.

Mặc dù hầu hết nam nữ trong bàn đều không quen biết nhau nhưng đều là những người trẻ tuổi, không có ngăn cách, nên chỉ sau một hai câu liền quen nhau. Bầu không khí nhanh chóng ấm lên, anh Đông tính tình sảng khoái, nói chuyện với Ngụy Dư khá vui vẻ, thường xuyên uống rượu với cô. Anh ta là người như vậy, thích cùng ai tán gẫu liền rủ uống rượu.

Ban đầu đã nói là đi ăn khuya, nhưng Ngụy Dư không ăn nhiều thịtt nhưng uống rất nhiều rượu.

Lý Hà Nghiên thấy mặt cô có chút nóng lên, đúng lúc tìm một cái cớ kéo Ngụy Dư rời đi. Khi họ rời đi, có một số nam sinh nói lời thô t.ục trêu chọc hai người họ.

Lý Hà Nghiên nhìn sang Ngụy Dư, vẻ mặt của cô rất tự nhiên, không có một chút bối rối nào.

Lý Hà Nghiên cười nhẹ.

Ngụy Dư thấy vậy liền hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Lý Hà Nghiên híp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có cười sao?"

Ngụy Dư trợn mắt nhìn anh.

Lý Hà Nghiên yên lặng cười cười, chậm rãi đi theo phía sau cô.

Trong con hẻm tối, bóng đen của hai người chồng lên nhau, chiếu lên bức tường gạch đỏ.

"Cô say à?"

“Không sao.” Ngụy Dư thở ra một hơi dài, trên mi mắt mang theo nụ cười dịu dàng, “Uống rượu thực sự giúp giải tỏa áp lực.”

"Sao vậy, cô có chuyện gì mà cần uống rượu giải tỏa?"

Ngụy Dư đứng cao hơn một bậc so với anh, tầm mắt hai người ngang nhau, cô nhìn anh thật sâu, như muốn nhìn thấu nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh: “Cậu không có sao? "

Bước chân Lý Hà Nghiên đột nhiên dừng lại.

Ngụy Dư dựa lưng vào tường, nhìn anh chằm chằm một lúc.

Lý Hà Nghiên cười lạnh một tiếng, nhấc chân, đứng cùng bậc với cô, che đi cảm xúc trong mắt, mặt không chút thay đổi hỏi cô: "Có ý gì?"

“Không có gì.” Ngụy Dư nhẹ giọng nói, “Lý Hà Nghiên, tôi say rồi.”

Cô thật sự đã uống say, men say sốc lên tận óc, đầu có chút choáng váng, toàn thân trở nên mềm nhũn.

Lý Hà Nghiên cúi đầu, hơi thở cô thoang thoảng mùi rượu, đôi mắt ướt nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói chuyện.

Trong hành lang ánh đèn cũng theo đó tắt đi, trong bóng tối, tiếng hít thở của hai người dần dần khuếch đại.

Bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã dịu đi.

Lý Hà Nghiên chậm rãi cúi đầu, gần như chạm vào môi cô nhưng anh lại dừng lại, thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Quên đi, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Lời vừa dứt, lồng ngực nặng trĩu.

Trán cô nặng nề áp vào ngực anh, như thể có thứ gì đó nặng nề đâm vào tim anh. Lý Hà Nghiên chậm rãi rút tay trong túi quần ra, đỡ bả vai cô.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Lý Hà Nghiên liếc mắt nhìn xuống, một cô gái đi tới, nhìn thấy hai người đứng ở hành lang, lén nhìn một cái, sau đó nhanh chóng lướt qua bọn họ, đi lên tầng.

Sau khi người đó đi qua, Lý Hà Nghiên cười khẽ: "Tửu lượng thật kém."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Copyright © 2022 - MTruyện.net