Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Ngụy Dư ăn xong một phần sủi cảo, Lý Hà Nghiên thanh toán, cả hai bước ra khỏi tiệm mì.
Ngụy Dư nói: "Thật ra anh không cần trả tiền cho em."
Lý Hà Nghiên đút hai tay vào túi, tùy tiện ừ một tiếng, đầy có lệ.
Ngụy Dư nhìn anh liền biết anh còn có chút chủ nghĩa đàn ông, dù sao lần trước đi chơi cùng đám Tống Lộ, anh tùy tiện trả hai ngàn.
Hai người trở về phòng trọ, đi ngang qua lối vào của quán bi-a, bầu không khí bên trong không còn náo nhiệt như trước, bóng đèn trắng trên trần nhà chiếu sáng rực xuống tấm vải nhung màu xanh lục của bàn bi-a.
Ngụy Dư theo bản năng nhìn vào trong quán bi-a, Lý Hà Nghiên thấy cô như vậy bèn nói: "Em muốn chơi không?"
"Không."
"Anh dạy em?"
Ngụy Dư liếc nhìn bên trong, có nhiều nam sinh như vậy, cô tưởng tượng gì đó rồi lắc đầu: “Thôi.”
Lên tầng bốn, Ngụy Dư đang muốn về phòng của mình, Lý Hà Nghiên giữ cô lại, cụp mắt nhìn cô: “Vào phòng anh ngồi đi.”
Cánh cửa mở ra, không khí lạnh tràn ngập trong phòng ập vào mặt.
Ngụy Dư nói: “Lúc ra khỏi phòng anh không tắt điều hòa sao?"
Lý Hà Nghiên liếc nhìn máy điều hòa trên tường đang thổi hơi lạnh, thản nhiên nói: "Quên mất."
Ngụy Dư cầm lấy điều khiển từ xa, trực tiếp tắt điều hòa.
Lý Hà Nghiên cúi đầu và phát ra một tiếng cười.
Ngụy Dư liếc nhìn quần jeans treo ở đầu giường của anh, nhìn anh hỏi: "Cái này mặc rồi hay chưa mặc thế?"
Lý Hà Nghiên ngước mắt nhìn sang: "Mặc rồi."
Ngụy Dư nhíu mày, cầm lấy quần jeans đi vào phòng vệ sinh. Ánh mắt Lý Hà Nghiên nhìn theo cô, một lúc sau, có tiếng máy giặt chạy.
Lúc Ngụy Dư đi ra, Lý Hà Nghiên đang lười biếng dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn cô.
Ngụy Dư nhướng mắt: "Sao vậy?"
“Không có gì.” Lý Hà Nghiên trầm giọng nói: “Chỉ cảm thấy có bạn gái thật tốt.”
Ngụy Dư: "Lát nữa có thể mang lên sân thượng phơi."
Lý Hà Nghiên ậm ừ, đi tới tủ quần áo, cởi áo thun ra, quay lưng về phía cô nói: "Anh đi tắm."
“Sao anh không—” Ngụy Dư thoáng thấy vết sẹo sáng màu to bằng ngón tay trên lưng anh, giọng cô ngập ngừng, “Lưng anh bị sao vậy?”
Lý Hà Nghiên liếc nhìn lưng mình, nhàn nhạt nói: "Hồi cấp hai bị ngã."
Lý Hà Nghiên đi vào phòng vệ sinh.
Ngụy Dư ngồi ở trên ghế, một lát sau, giọng nói Uông Dương từ ngoài cửa truyền đến, Uông Dương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngụy Dư ở bên trong, liền nói: "Anh Nghiên đâu?"
"Trong phòng vệ sinh."
Uông Dương hiển nhiên là nghĩ sai rồi, đứng ở cửa: "Tôi có nên đi vào hay không?"
“Vào đi.” Ngụy Dư đứng dậy, “Tôi cũng chuẩn bị quay về phòng mình.”
Khi Ngụy Dư đi ngang qua Uông Dương, Uông Dương nói: "Ngụy Dư, cô với anh Nghiên đang ở bên nhau à?"
Ngụy Dư không phủ nhận.
Uông Dương mấp máy môi nói: "Vậy cô phải đối xử tốt với anh Nghiên nhé."
Ngụy Dư sửng sốt một chút, Uông Dương cũng biết mình nói thiếu suy nghĩ, anh ta nhướng mày định giải thích: "Ừm, cô đừng hiểu lầm, không phải, tôi không biết phải nói sao..."
Ngụy Dư ngắt lời anh ta: "Được."
Uông Dương mỉm cười.
Lý Hà Nghiên tắm xong đi ra, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình Uông Dương đang chơi game trên máy tính: "Cô ấy đâu?"
"Ngụy Dư về phòng rồi."
Lý Hà Nghiên khẽ chậc một tiếng.
Uông Dương nói: "Mẹ kiếp, vừa rồi tôi đã thua hết tiền rồi."
"Vẫn đang chơi?"
"Ừm, anh Bàng vẫn đang chơi." Uông Dương nói.
Lý Hà Nghiên đi lấy điện thoại và gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn: Tại sao lại về?
Ngụy Dư: Buồn ngủ, sáng mai em có lớp.
Lý Hà Nghiên: Thế buổi chiều thì sao?
Ngụy Dư: Buổi chiều không có lớp.
Lý Hà Nghiên: Trưa mai cùng nhau ăn cơm?
Ngụy Dư: Ừ.
Sáng hôm sau, sau khi học xong bốn tiết, lúc tiết học cuối cùng kết thúc cũng đã gần mười hai giờ trưa.
Từ Tằng thu dọn sách vở, hỏi Ngụy Dư: "Chúng ta đi căng tin ăn cơm nhé?"
"Mình có hẹn rồi."
Từ Tằng nói đùa, "Không phải hẹn bạn trai đấy chứ?"
Ngụy Dư ừ một tiếng.
Từ Tằng giật mình, tò mò hỏi: “Là ai vậy, sinh viên ở trường chúng ta sao?”
“Không phải.” Ngụy Dư nói: “Giới thiệu với cậu sau, mình đi trước đây.”
Ngụy Dư ra khỏi phòng học, cô nhìn thấy Lý Hà Nghiên đứng ở cuối hành lang dựa người vào lan can, anh mặc áo phông đen cùng quần jeans, cúi đầu nhìn điện thoại, tóc hơi dài, trên trán có sợi tóc che đi lông mày và mắt, hòa cùng các sinh viên đang nối đuôi nhau ra khỏi lớp học trên hành lang.
Ngụy Dư đứng một lúc, đợi người trong hành lang rời đi gần hết, mới đến gần anh: “Đi thôi.”
Lý Hà Nghiên cất điện thoại: "Sao lâu vậy?"
"Có chút việc."
Lý Hà Nghiên nói: "Ăn gì?"
Ngụy Dư nhìn anh: "Có muốn ăn ở căng tin trường em không?"
Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Được, nhưng căng tin trường em có nhận tiền mặt không?"
"Em có thẻ ăn."
Lý Hà Nghiên mỉm cười.
Đang là giờ ăn nên căng tin ồn ào, khắp nơi đều là người.
Ngụy Dư muốn ăn Malatang, cô hỏi Lý Hà Nghiên ăn gì.
Lý Hà Nghiên gọi một suất cơm.
Bên cạnh cột tình cờ có bàn trống sau khi ai đó vừa ăn xong.
Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên đi tới, hai người vừa ngồi xuống, liền có người đi tới đặt tay lên vai Lý Hà Nghiên, chính là Trang Chiêu Lâm: “Tôi nói, hôm nay sao cậu lại tới căng tin trường chúng tôi?”
Sau khi nói xong, Trang Chiêu Lâm nhìn thấy Ngụy Dư ngồi đối diện với Lý Hà Nghiên, liền gọi: "Ngụy sư tỷ."
Lại nhìn Lý Hà Nghiên: "Hai người quen nhau?"
"Có việc gì?"
Trang Chiêu Lâm xoay chuyển đầu óc rất nhanh, rất nhanh ý thức được tình hình hiện tại, không nói nhảm nữa, chỉ nói đơn giản: “Tới cũng tới rồi, lát nữa ghé qua phòng máy tính đi.”
"Không đi."
Trang Chiêu Lâm lại nhìn Ngụy Dư: "Sư tỷ, chị đi phòng máy tính cùng bọn em đi, tháng sau đội huấn luyện của em sẽ tham gia cuộc thi trong khu vực."
Ngụy Dư nói: "Anh đi đi, lát nữa em ghé qua thư viện mượn hai quyển sách."
"Cám ơn sư tỷ, em lấy được huy chương liền mời chị ăn cơm." Trang Chiêu Lâm lại vỗ vai Lý Hà Nghiên, "Lát nữa tôi chờ cậu ở phòng máy tính, vẫn là phòng lần trước."
Trang Chiêu Lâm rời đi rồi, Lý Hà Nghiên nói: "Đến phòng máy tính sẽ mất tận một tiếng, anh không thể bỏ đi được."
“Không sao, đúng lúc em muốn đi thư viện mượn sách.” Ngụy Dư nói: “Anh giúp cậu ấy xong thì tới tìm em.”
Lý Hà Nghiên đến phòng máy tính tìm Trang Chiêu Lâm, rất nhanh đã hết một tiếng. Lý Hà Nghiên ra hành lang hút thuốc, Trang Chiêu Lâm đi theo.
Lý Hà Nghiên hỏi: "Cuộc thi khu vực diễn ra khi nào?"
“Tháng sau.” Trang Chiêu Lâm thúc giục, “Có muốn cùng tôi đi xem không, tôi sẽ trả tiền vé máy bay và tiền ăn ở cho cậu.”
Anh nói: "Tôi thiếu chút tiền này à?"
Trang Chiêu Lâm mắng một câu, "Có đi không?"
"Không có hứng thú."
Trang Chiêu Lâm nói: "Tôi thực sự không hiểu cậu đang nghĩ gì. Hai ngày trước, tôi đã nói chuyện với Thẩm sư huynh. Anh ấy nói rằng giáo sư của cậu không phê duyệt đơn xin nghỉ học của cậu, mà chỉ cho phép cậu tạm nghỉ một năm. Mười năm học tập gian khổ vất vả mới thi đậu Thanh Hoa, cậu không thấy đáng tiếc à?”
"Đáng tiếc cái gì?"
"Tin hay không, khi tôi đăng lên mạng, mọi người sẽ mắng cậu giả vờ." Trang Chiêu Lâm ấp úng nói, "Nhưng cậu cũng có bản lĩnh để giả vờ, dù sao cậu cũng là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở thành phố Y."
"Cậu đang chế giễu tôi đấy à?"
“Không phải.” Trang Chiêu Lâm rít một hơi thuốc, thở dài nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu như vậy, thật đáng tiếc.”
Vẻ mặt của Lý Hà Nghiên thay đổi, Trang Chiêu Lâm không nói chuyện, cả hai người đều im lặng.
Lý Hà Nghiên lặng lẽ hút thuốc, nhìn đi chỗ khác.
Trang Chiêu Lâm do dự hai phút, sau đó chuyển đề tài: "Cậu hẹn hò với Ngụy sư tỷ à?"
Lý Hà Nghiên búng tàn thuốc, ừ một tiếng.
“Mẹ kiếp, khó trách không muốn tôi giới thiệu bạn gái nhỏ cho cậu.” Trang Chiêu Lâm cười nói: “Hóa ra, cậu thích kiểu như Ngụy sư tỷ, lớn tuổi hơn cậu à?”
Lý Hà Nghiên bỏ điếu thuốc xuống: "Cút."
Trang Chiêu Lâm vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng hỏi: "Cậu biết Ngụy sư tỷ từng hẹn hò với Thẩm sư huynh không?"
Lý Hà Nghiên thần sắc không thay đổi, híp mắt nhìn anh ta, mang theo một tia đắc ý.
Trang Chiêu Lâm liền hiểu anh đã biết chuyện này từ lâu: “Cậu biết rồi à, giỏi thật.”
Lý Hà Nghiên ấn điếu thuốc lên lan can: "Đi thôi."
"Xem thêm hai bài nữa?"
"Cô ấy đang đợi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");