Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
  3. Chương 28
Trước /66 Sau

Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 28

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi trở về khu nhà ở cổng Nam, Lý Hà Nghiên còn phải đi trả xe nên đi tới đi lui.

Dưới ánh đèn mờ ảo, mưa lất phất, Ngụy Dư đứng dưới mái hiên chờ anh, trong tay cầm một chiếc túi nilon màu trắng, cô ngẩng đầu xuất thần nhìn tổ chim hót líu lo dưới mái hiên.

Lý Hà Nghiên dừng lại, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô một lúc không chớp mắt rồi chậm rãi đi về phía cô.

Ngụy Dư nghe thấy tiếng bước chân đến gần, quay đầu nhìn anh, trên vai áo anh ướt sũng nước mưa.

Lý Hà Nghiên híp mắt: "Sao không đi lên trước?"

Ngụy Dư: "Chờ anh."

Lý Hà Nghiên cười khẽ: "Vào thôi, trời sắp mưa to rồi."

Hai người một trước một sau đi lên tầng, vừa đi tới cửa, Lý Hà Nghiên liền lấy ra chìa khóa mở cửa.

Lúc trước khi rời đi, cửa sổ không đóng, lúc này trời mưa to hơn, sàn nhà dưới cửa sổ đã tràn ngập nước mưa bắn vào.

Ngụy Dư giơ tay đóng cửa sổ lại: "Anh đi thay quần áo trước đi nếu không lát nữa cảm lạnh mất."

Lý Hà Nghiên ném chìa khóa lên bàn, thản nhiên nói: "Chỉ là hơi ướt một chút, không sao đâu."

"Anh có đi thay không?"

Giọng nói của cô vẫn như thường lệ nhưng có một cảm giác đe dọa mơ hồ.

Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn cô, thấp giọng mắng một câu, sau đó xoay người đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo thun mới mặc vào, đi tới trước mặt cô: "Hài lòng chứ?"

Ngụy Vân ừ một tiếng: "Ngồi đây, em giúp anh bôi thuốc."

Lý Hà Nghiên cười khẽ, thấp giọng nói: "Phục em rồi."

Ngụy Dư nhìn anh, cong khóe môi: "Chê em phiền?"

Lý Hà Nghiên bình thường là một người qua loa, giờ bị ai đó quản như này cũng không phải bài xích, ngược lại có chút vi diệu, anh không đứng đắn nói: "Anh đâu dám chê em phiền."

Ngụy Dư dùng tăm bông lấy một ít thuốc mỡ, cụp mắt xuống, cẩn thận bôi lên khóe môi anh, Lý Hà Nghiên cau mày khẽ rít một tiếng, Ngụy Dư thả lỏng lực tay, nhìn anh: "Đau à?"

“Không phải.” Lý Hà Nghiên dơ tay sờ khóe miệng, “Mẹ kiếp, ông ta xuống tay cũng thật mạnh.”

Ngụy Dư nói với anh, "Anh xuống tay cũng không nhẹ."

Lý Hà Nghiên dựa vào lưng ghế, uể oải nhướng mi: "Em ở phe bên nào?"

“Đương nhiên là ở bên cạnh anh, nếu không thì sao còn bôi thuốc cho anh.” Ngụy Dư ném miếng bông vào thùng rác, “Trên người anh còn vết sưng nào khác không?”

Anh nói: “Muốn anh cởi ra cho em kiểm tra không?"

"Vậy anh tiếp tục đau đi."

Ngụy Dư đậy nắp thuốc mỡ và đặt vào ngăn kéo.

Điện thoại di động trên bàn rung lên hai lần, khi cô đang bôi thuốc cho Lý Hà Nghiên thì vang lên. Ngụy Dư không cầm điện thoại lên, chỉ liếc mắt nhìn, là tin nhắn trong nhóm Q.

Giảng viên hướng dẫn đã nói chuyện riêng với cô và yêu cầu cô gửi đề cương của luận án trong hai ngày tới.

Ngụy Dư nói: "Mượn máy tính anh một chút."

Lý Hà Nghiên khẽ nâng cằm, đứng dậy nhường ghế cho cô.

Ngụy Dư bật máy tính, mở QQ lên, cửa sổ hiện ra là tài khoản của Lý Hà Nghiên, Ngụy Dư đăng xuất và đăng nhập tài khoản của mình. Sau đó cô bấm vào hộp thư, chuyển đề cương luận án trên điện thoại sang máy tính và gửi email cho giảng viên.

Sau khi gửi xong, cô đang định thoát QQ thì con chuột chạm vào một chỗ nào đó, trên màn hình hiện ra một đoạn video, thân thể da thịt trắng nõn, theo sau là tiếng r.ên rỉ của một người phụ nữ,

Ngụy Dư giật mình.

Lý Hà Nghiên nghe vậy, liếc mắt nhìn, chửi bậy một câu, giơ tay lên, vội vàng gập máy tính xuống.

Ngụy Dư muốn cười mà không cười nhìn anh.

Lý Hà Nghiên bất tự nhiên hạ khóe miệng xuống: "Đừng nhìn anh như vậy, là Uông Dương tải xuống."

"Anh không xem sao?"

Lý Hà Nghiên cười: "Anh nói không, em có tin không?"

Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Không tin."

Lý Hà Nghiên cười khẽ một tiếng, nói: "Thật sự không xem."

Ngụy Dư nói: "Xem rồi cũng không sao, tò mò mấy thứ này cũng là bình thường."

Lý Hà Nghiên nhướng mắt nhìn cô: "Thật sự không tin?"

Ngụy Dư ậm ừ đùa một tiếng, đang muốn hỏi anh vết thương trên lưng là như thế nào, lại nhớ tới vừa rồi nghe được trong tiểu khu, cô không nỡ chọc vào vết thương của anh, cô nói: “Lần sau đừng như vậy, em không muốn đi đến đồn cảnh sát vớt anh về."

“Anh có chừng mực.” Lý Hà Nghiên nói.

Ngụy Dư đứng dậy khỏi ghế: "Em về phòng mình trước."

Lý Hà Nghiên giữ cô lại: "Không ngủ ở chỗ này sao?"

Ngụy Dư lộ ra vẻ do dự, Lý Hà Nghiên lại cười, bổ sung nói: "Ý trên mặt chữ, chỉ là đơn thuần ngủ."

“Em phải về đi tắm.” cuối cùng cô nói.

Ngụy Dư trở về phòng, cầm đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh.

Nước nóng xối xuống gột rửa cái lạnh trên người cô, vừa tắm xong đi ra cô liền nhận được điện thoại của Tống Lộ, đầu dây bên kia giọng Tống Lộ có chút không đúng: “Dư, cậu tới đón mình đi, mình đau đầu quá, ở đây ồn ào quá.”

Ngụy Dư xoa xoa tóc của mình, nhíu mày: "Cậu đang ở đâu?"

"A, để mình nhìn xem, chờ một chút mình đi hỏi người ta."

Ngụy Dư nghe thấy tiếng micro, Tống Lộ giữ chặt một người lại và hỏi đây là ở đâu, một giọng nam vang lên nói địa chỉ, giọng Tống Lộ lại vang lên, lắp bắp: "Mình ở...Blue....Pub."

Blue Pub ở bên khu cổng Tây, là một tòa nhà nhỏ hai tầng, phần lớn người đến đây đều là sinh viên đại học. Ngụy Dư đẩy cửa kính ra, liếc nhìn xung quanh, thoáng thấy Tống Lộ đang nằm trên quầy bar.

Ngụy Dư tiến lại sau lưng cô ấy, bỗng chuông điện thoại kêu lên. Ngụy Dư bấm nút nghe, đầu bên kia là giọng nói của Lý Hà Nghiên: “Người đâu rồi, còn chưa tắm xong sao?”

Ngụy Dư liếc nhìn Tống Lộ đang nằm trên quầy bar và nói: "Em đang ở quán bar."

"Tại sao lại chạy đến đó?"

"Tống Lộ uống say rồi, em đến đón cô ấy."

"Quán bar nào?"

"Blue Pub ở khu cổng Tây."

“Chờ anh,” anh nói.

Ngụy Dư cúp điện thoại, giơ tay vỗ vỗ vai Tống Lộ, Tống Lộ ngơ ngác ngẩng mặt lên, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, vươn tay ôm lấy cô: “Ngụy Dư, cậu tới rồi."

Ngụy Dư kịp thời đỡ cô ấy, không để cô ấy ngã xuống: "Làm gì mà uống nhiều rượu như vậy, Trần Kinh đâu?"

Tống Lộ mắng to, "Đừng nhắc đến tên khốn đó."

Đúng lúc ca sĩ trên sân khấu hát xong một bài, quán bar liền im bặt, tiếng của Tống Lộ càng phóng đại hơn  khiến mấy cặp đôi bàn bên cạnh nhìn sang hai người.

Tống Lộ vóc dáng cao lớn, mặc dù Ngụy Dư không thấp nhưng đỡ Tống Lộ vẫn có chút khó khăn, cô bảo Tống Lộ ngồi xuống ghế: "Nhỏ giọng một chút."

Tống Lộ vùi mặt vào cổ cô, thấp giọng thì thào: "Cậu ta lừa dối mình, dan díu với học muội của cậu ta."

Ngụy Dư vỗ nhẹ vai cô ấy, nhẹ giọng an ủi.

Lý Hà Nghiên rất nhanh đã đến.

Anh đi về phía hai người họ, khi nhìn thấy Tống Lộ đang ôm Ngụy Dư, Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Cô ấy sao vậy?"

Ngụy Dư: "Chắc là cùng Trần Kinh cãi nhau."

"Uống rượu mua say."

Lý Hà Nghiên gọi một chiếc taxi, cả hai cùng nhau đỡ Tống Lộ lên xe, Lý Hà Nghiên ngồi ghế lái phụ, Ngụy Dư ngồi phía sau chăm sóc Tống Lộ.

Cổng phía Tây cách cổng phía Nam không quá xa, đi xe buýt chỉ mất bảy phút, đi taxi còn nhanh hơn.

Khi đến phòng trọ, Ngụy Dư để Tống Lộ nằm trên giường và rót một ly nước, sau khi cho cô ấy uống, Tống Lộ tự giác kéo chăn lên đắp.

Lý Hà Nghiên đứng trong phòng, nhìn cô bận rộn mãi mới dừng lại.

Ngụy Dư quay đầu lại: "Buổi tối em ngủ phòng của em."

Lý Hà Nghiên khẽ nhíu mày, không nói gì.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Hai Ôm Một Cái

Copyright © 2022 - MTruyện.net