Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi hai người ra ngoài, Lý Hà Nghiên gọi một chiếc taxi. Dọc đường, Ngụy Dư lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Khi đến khách sạn gần trường thi, hai người thanh toán rồi xuống xe.
Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên đang làm thủ tục nhận phòng tại quầy lễ tân, bên cạnh hai người họ có một vài cô gái mang theo vali, có vẻ như họ ở nơi khác đến đây tham gia kỳ thi.
Thủ tục nhận phòng diễn ra rất nhanh chóng, sau khi xuất trình chứng minh thư, lễ tân khách sạn nhập thông tin vào máy tính, cô ấy đưa thẻ phòng và chứng minh thư cho Ngụy Dư.
Cô vừa mới cầm lấy bỏ vào trong túi, điện thoại liền vang lên, Ngụy Dư trực tiếp cúp máy trước mặt Lý Hà Nghiên.
Lý Hà Nghiên nhướng mắt: "Điện thoại của ai vậy?"
“Mẹ em.” Tâm tình Ngụy Dư khá tệ.
Lý Hà Nghiên liếc nhìn cô, không nói gì, bước vào phòng khách sạn. Mặc dù giá phòng hơn 300 tệ một đêm, nhưng phòng cũng không quá lớn, mặt hướng ra đường là tường kính, vào buổi tối cách âm có lẽ không tốt lắm.
Lý Hà Nghiên: "Em muốn đổi phòng không?"
“Không cần, dù sao cũng chỉ ở có hai ngày.” Ngụy Dư lạc quan nói.
Lý Hà Nghiên cũng không ở lại quá lâu, trước khi đi anh nhớ tới một chuyện, vươn tay: "Đưa điện thoại cho anh."
Ngụy Dư không biết tại sao, nhưng vẫn đưa điện thoại cho anh, Lý Hà Nghiên lấy điện thoại của mình nhét vào trong tay Ngụy Dư: "Hai ngày này em dùng của anh đi."
Ngụy Dư cụp mắt liếc nhìn điện thoại di động của anh. Màu sắc điện thoại của Lý Hà Nghiên là màu đen, mới được ra mắt hai năm trước. Anh không thích sử dụng ốp điện thoại, mặt sau của điện thoại có một số vết xước nhỏ, trông hơi cũ.
Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu ông ngoại liên lạc với anh thì sao?"
“Hai ngày này có lẽ bọn họ sẽ không liên lạc với anh đâu.” Lý Hà Nghiên nói, “Nếu không tìm được anh, bọn họ sẽ gọi điện thoại cho Uông Dương.”
Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng, Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn cô: “Yên tâm thi tốt, anh về trước đây.”
Anh đặt ngón tay lên nắm cửa, anh bước ra ngoài, cửa đóng lại.
Đột nhiên, một cảm xúc bùng phát trong Ngụy Dư, cô mở cửa ra. Lý Hà Nghiên còn chưa đi bao xa, nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn cô, nhướng mày: "Làm sao vậy?"
Ngụy Dư không nói lời nào, nhanh chóng đi tới, hai tay ôm lấy mặt của anh, hôn một cái.
Lý Hà Nghiên cũng giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại, hôn đáp trả cô.
Hành lang khách sạn tối om yên tĩnh, dù sao bọn họ vẫn ở bên ngoài, hai người cũng không phải người hướng ngoại, nụ hôn ngắn ngủi kết thúc.
Lý Hà Nghiên buông cô ra, cụp mắt nhìn cô: “Còn muốn anh đi không?”
Ngụy Dư: “Nếu mẹ em tiếp tục gọi đến, anh đừng nghe, cũng đừng để ý bà ấy, bà ấy nói chuyện khó nghe…”
Lý Hà Nghiên ngắt lời cô: "Được, anh biết rồi, sau khi em thi xong anh sẽ đến đón em."
"Được."
Lý Hà Nghiên đi thang máy xuống, một lúc sau mới ra khỏi khách sạn. Điện thoại di động trong túi quần vang lên, Lý Hà Nghiên chậc nhẹ một tiếng, lấy ra nhìn, tên ghi chú trên màn hình là một chữ "Mẹ".
Lý Hà Nghiên không cúp máy, chỉ cầm điện thoại ở trong tay. Anh lấy một điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lửa. Làn khói xám trắng che phủ khuôn mặt anh, vẻ mặt anh hờ hững, điện thoại reo một lúc rồi tự ngắt, bên kia lại gọi, cứ thế lặp đi lặp lại.
Sau khi Lý Hà Nghiên hút xong một điếu thuốc, điện thoại mới yên tĩnh.
Lý Hà Nghiên nhíu mày, vứt tàn thuốc đi, giơ tay gọi taxi trở về nhà.
Uông Dương và Hoàng Tử đang chơi trong quán bi-a, Lý Hà Nghiên bước vào, Uông Dương nói: "Anh Nghiên, sao vừa rồi cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Tin nhắn gì?"
"Tôi hỏi cậu có nhà hay không, muốn tới chỗ cậu đánh bài."
Lý Hà Nghiên thờ ơ nói: “Không phải cậu có chìa khóa à, cứ vào đi."
Hoàng Tử nghe xong liền cười bậy: "Hiện tại cậu là người đã có bạn gái, bọn tôi tự ý mở cửa đi vào, lỡ như gặp cảnh hai người đang làm việc thì sao?"
Lý Hà Nghiên không ngại mà nói: "Nếu thật sự đang làm việc, các cậu còn có thể vào được sao?"
Sau khi đánh hai ván bi-a, điện thoại di động trong túi của Lý Hà Nghiên lại vang lên, quả nhiên vẫn là số điện thoại ấy, như muốn đòi mạng vậy. Lý Hà Nghiên nhướng mày, trực tiếp nhấn nút tắt nguồn.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ánh mắt Uông Dương sắc bén: "Anh Nghiên, cậu đổi điện thoại khi nào vậy?"
“Của vợ tôi.” Lý Hà Nghiên thuận miệng nói.
Hoàng Tử: "Mẹ kiếp, anh Nghiên, tôi không ngờ cậu yêu đương vào lại thành như vậy."
Uông Dương: “Vậy Ngụy Dư cầm điện thoại của cậu à?”
Lý Hà Nghiên gật đầu.
Uông Dương: "Khó trách vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời lại."
Lý Hà Nghiên lấy cơ và bày một bàn bi-a.
Ngày đầu tiên thi các môn chung như chính trị và tiếng Anh. Sau khi Ngụy Dư hoàn thành hai môn đó, cô cảm thấy bản thân làm cũng không tệ. Buổi tối cô trở lại phòng khách sạn, ăn cơm hộp xong xuôi rồi đi tắm rửa.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Ngụy Dư ngồi ở bàn làm việc sấy khô tóc.
Có tiếng ô tô chạy và tiếng người đi bộ trên đường, Ngụy Dư đột nhiên nhớ Lý Hà Nghiên, cô gọi cho anh bằng điện thoại di động của Lý Hà Nghiên.
Đợi một lúc, điện thoại đã được kết nối.
Bên cạnh anh có chút ồn ào, Ngụy Dư nghe thấy giọng nói của mấy nam sinh, hình như là Uông Dương và Hoàng Tử. Một lúc sau, có tiếng đóng cửa lại, hình như anh đi vào phòng vệ sinh, tiếng động cũng trở nên nhỏ dần.
Ngụy Dư: "Đám người Uông Dương đang ở trong phòng anh à?"
Lý Hà Nghiên dựa vào bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, tùy ý nói: "Ừm, bọn họ tới đây đánh bài."
Ngụy Dư nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay mẹ em có tiếp tục gọi điện thoại không?"
Lý Hà Nghiên: "Không."
Ngụy Dư thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Lý Hà Nghiên thấp giọng nói: "Ngày mai mấy giờ thi xong?"
"Tầm hơn năm giờ."
Lý Hà Nghiên: "Được, anh đi đón em, anh đợi ở cửa khách sạn."
Khi Lý Hà Nghiên từ phòng vệ sinh đi ra, Uông Dương hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
"Ngụy Dư."
Uông Dương cắn điếu thuốc, do dự hai giây: "Anh Nghiên, nếu như Ngụy Dư thật sự thi đỗ, không phải năm sau hai người sẽ tách ra sao?"
Lý Hà Nghiên dừng tay lấy hộp thuốc lá, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Kỳ thi kéo dài hai ngày đã rất nhanh kết thúc, khi Lý Hà Nghiên đến đón Ngụy Dư, cô đang xếp hàng làm thủ tục trả phòng. Có rất nhiều sinh viên đứng ở quầy lễ tân, tất cả đều đứng để trả phòng.
Đợi gần hai mươi phút, mới đến lượt Ngụy Dư.
Lý Hà Nghiên đứng ở cửa chờ cô, nhìn thấy Ngụy Dư đi ra, anh nhướng mày: "Xong rồi?"
“Xong rồi.” Ngụy Dư nói, “Đi thôi.”
Lý Hà Nghiên: "Ăn cơm chưa?"
Ngụy Dư: "Em không đói, chúng ta trở về rồi ăn."
Sau khi gọi taxi, Ngụy Dư lấy lại di động của mình, bấm vào nhật ký cuộc gọi thì thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ là của Chu Ngọc Như.
Ngụy Dư dựa lưng vào ghế và cất điện thoại đi.
Lý Hà Nghiên: "Em làm bài thi thế nào?"
“Có thể đỗ.” Ngụy Dư nói.
Lý Hà Nghiên thản nhiên cười: "Rất tốt."
Ngụy Dư quay đầu nhìn anh, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, mặt áp vào đầu vai anh: "Khi về đến nhà, em muốn ngủ một giấc thật ngon."
Lý Hà Nghiên nghiêng đầu: "Mệt à?"
"Cơ thể không sao nhưng tinh thần có chút mệt mỏi, có lẽ là căng thẳng quá."
Xe đến tiểu khu ở cổng Nam, Ngụy Dư vừa xuống xe thì nhận được tin nhắn của Ngụy Đào trên WeChat: “Anh và mẹ đang ở bến xe thành phố Y.
Lý Hà Nghiên trả tiền xe xong, thấy Ngụy Dư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không nhúc nhích, liền đến gần cô: “Sao vậy?”
Ngụy Dư ngăn xe taxi lại và mở cửa ghế phụ: "Mẹ em đến thành phố Y, bà ấy đang ở bến xe, em đi đón bà ấy."
Lý Hà Nghiên nói: "Anh đi cùng em."
"Em tự đi được."
Ngụy Dư lên xe bảo tài xế lái đi.
Lý Hà Nghiên đứng tại chỗ, hai tay đút trong túi quần, nhìn chiếc xe xa dần với đèn hậu nhấp nháy đỏ rực.
Khi cô đến bến xe, Ngụy Dư gọi điện cho Ngụy Đào, hỏi vị trí của họ. Cô đi về cổng ra phía tây, nhìn thấy Ngụy Đào từ xa, bên cạnh Ngụy Đào là Chu Ngọc Như và Tôn Dung.
Tôn Dung dường như cố tình ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, trông khá rạng rỡ.
Ngụy Dư tiến tới gọi chị dâu, Tôn Dung cười nói: “Mẹ muốn tới đây tìm em, cho nên anh chị đưa mẹ đi, thuận tiện đến thành phố Y chơi hai ngày."
Ngụy Dư cười cười ừ một tiếng .
Ngụy Đào và Tôn Dung đi thuê phòng khách sạn, còn Chu Ngọc Như nói bà ấy đến xem phòng trọ của Ngụy Dư trước.
Ngụy Dư và Chu Ngọc Như bắt taxi trở về khu phòng thuê, trong suốt quãng đường đi, hai mẹ con không ai nói với nhau một lời nào.
Xe dừng lại trước cửa quán bi-a, khi Ngụy Dư và Chu Ngọc Như xuống xe, cô thoáng thấy Lý Hà Nghiên đứng cạnh bàn bi-a đang nói chuyện với ai đó, tay anh cầm cây cơ, ánh mắt anh nhàn nhạt liếc nhìn về phía hai mẹ con Ngụy Dư.
Ngụy Dư và anh nhìn nhau một lúc rồi lặng lẽ cùng dời tầm mắt.
Chu Ngọc Như đi lên cầu thang, trong mắt tràn đầy chán ghét: "Sao con có thể thuê nơi này, trông không an toàn chút nào cả."
"Tiền thuê phòng ở đây khá rẻ."
Chu Ngọc Như nói: “Trường học cũng đã khai giảng rồi, sao con không trở về ký túc xá?”
Ngụy Dư cau mày, không muốn tranh cãi với bà ấy ở cầu thang để người khác chê cười.
Cô lấy chìa khóa ra và mở cửa.
Ngụy Dư: "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?"
Chu Ngọc Như ngồi ở trên giường, nhìn một lượt trong phòng, lại xốc chăn lên, nhàn nhạt nói: "Mẹ ăn rồi."
Ngụy Dư cầm lấy ấm đun nước, tiếng đun nước vang lên làm bầu không khí trong phòng bớt nặng nề.
Chu Ngọc Như hỏi: "Thi xong chưa?"
Ngụy Dư gật đầu: "Hôm nay vừa mới thi xong."
Chu Ngọc Như cười khẩy: "Con đã sớm quyết định thi lên thạc sĩ rồi nên nói dối mẹ phải không? Chủ ý của con càng ngày càng lớn nhỉ?"
Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn Chu Ngọc Như, có chút bất đắc dĩ: "Con thi cũng đã thi rồi, hiện tại mẹ nói cũng vô dụng, mẹ, nơi này cách âm không tốt."
Chu Ngọc Như là một người biết giữ sĩ diện. Khi Ngụy Dư trúng tuyển vào Đại học Y trong kỳ thi đại học, ban đầu bà không đồng ý nhưng vì Ngụy Chí Thành khuyên vài câu. Chu Ngọc Như mới miễn cưỡng đồng ý. Sau đó, Chu Ngọc Như tình cờ gặp ba mẹ bạn học cấp ba của cô ở chợ, khi họ hỏi bà ấy rằng cô đăng ký vào trường đại học nào, Chu Ngọc Như nói với giọng điệu có phần tự mãn: "Nó thi đỗ Đại học Y."
Nghe những gì Ngụy Dư nói, Chu Ngọc Như cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
Buổi tối hai mẹ con ngủ chung giường, Ngụy Dư không buồn ngủ, nhắm mắt nằm xuống một lúc, ngoài hành lang có tiếng bước chân, sau đó có tiếng cửa mở ra.
Ngụy Dư lấy điện thoại di động từ dưới gối, định gửi tin nhắn cho Lý Hà Nghiên, nhưng anh đã gửi trước.
Lý Hà Nghiên: Ăn tối chưa?
Ngụy Dư: Chưa.
Lý Hà Nghiên: Ra ngoài đi, anh đưa em đi ăn tối.
Ngụy Dư cất điện thoại, quay đầu nhìn Chu Ngọc Như, Chu Ngọc Như đã ngủ say, tiếng ngáy trầm thấp truyền đến, Ngụy Dư vén chăn bước nhẹ xuống giường.
Cô mặc áo khoác vào, mở cửa đi ra ngoài.
Lý Hà Nghiên đứng ở cửa, Ngụy Dư nhìn anh: "Em còn tưởng anh giận?"
“Sao lại giận?” Lý Hà Nghiên suy nghĩ một chút, sau đó hiểu ra, cười như không nói: “Em nghĩ anh dễ tức giận như vậy sao?”
“Đi ăn thôi, em đói.” Ngụy Dư làm nũng.
Ngụy Dư đang định đi hướng hành lang, Lý Hà Nghiên đã kéo cánh tay của cô, hất cằm chỉ vào trong phòng: "Anh mua rồi, ở trong phòng của anh."
Lý Hà Nghiên mua một bát hoành thánh và một ít thịt nướng.
Lúc đầu Ngụy Dư không thèm ăn lắm, nhưng khi nhìn thấy những món ăn này, cảm giác thèm ăn của cô đột nhiên tăng lên. Cô ngồi vào bàn, chậm rãi ăn hoành thánh.
Lý Hà Nghiên dựa vào bàn, nhìn cô ăn: "Mẹ em định ở bao lâu?"
“Chắc chỉ ở lại đêm nay.” Ngụy Dư đặt đũa xuống, “Ngày mai em đi đặt khách sạn cho bà ấy.”
Ngụy Dư sợ Chu Ngọc Như tỉnh lại nên cô không dám ở trong phòng Lý Hà Nghiên quá lâu.
Ngay khi Ngụy Dư đóng cửa lại, đèn trong phòng bật sáng.
Trái tim Ngụy Dư run lên, cô căng thẳng gọi một tiếng: "Mẹ."
Chu Ngọc Như ngồi ở trên giường, sắc mặt bà lạnh lẽo: "Người đàn ông kia là ai?"
"Bạn trai của con."
Chu Ngọc Như nói, "Là sinh viên trường con?"
"Không phải."
Chu Ngọc Như: "Không học đại học?"
Ngụy Dư nhíu mày: "Tình huống của anh ấy tương đối phức tạp."
"Tôi mặc kệ nó có phức tạp hay không, cô lập tức chia tay với nó đi. Tôi làm việc vất vả kiếm tiền để cho cô đi học đại học, không phải để cô tìm loại người này. Còn cô nữa, con gái con đứa nửa đêm chạy đến nhà đàn ông, có biết xấu hổ không hả?"
Ngụy Dư cắn chặt môi: "Loại người này là gì, anh trai con chính là loại người này, ít nhất anh ấy còn tốt hơn anh trai con."
Những lời này đánh trúng chỗ đau của Chu Ngọc Như, Chu Ngọc Như tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, giơ tay tát cô một cái.
Tiếng bạt tai vang dội.
Ngụy Dư bị đánh lệch đầu, nửa bên mặt nóng rát.
Cuộc cãi vã nảy lửa trong căn phòng bỗng im bặt.
Mặc dù Chu Ngọc Như bất công trọng nam khinh nữ, nhưng bà ấy chưa bao giờ đánh ai cả. Bà không thích đánh trẻ con, cái tát này khiến cả hai bình tĩnh lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");