Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cách âm của khu nhà này từ trước đến nay đều không tốt. Người thuê phòng bên cạnh đều bị đánh thức, có người mở cửa ngó ra nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm.
Lý Hà Nghiên mở cửa, ánh mắt quét qua, lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp, nhìn cái gì?"
Khuôn mặt anh lạnh lùng, người thuê phòng bên cạnh ở đây cũng đã lâu, biết tính tình anh, lén lút liếc anh một cái rồi xấu hổ đóng cửa lại.
Là giọng nói của Lý Hà Nghiên.
Một lúc sau, điện thoại di động của Ngụy Dư vang lên, là Lý Hà Nghiên gọi. Ngụy Dư bắt máy, nghe thấy anh nói: "Đi ra ngoài, nếu không anh đi vào."
Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng, cúp điện thoại, lại nhìn Chu Ngọc Như, bình tĩnh nói: "Mẹ, đêm nay mẹ ngủ ở đây đi, con trở về ký túc xá ngủ."
Ngụy Dư không đợi Chu Ngọc Như trả lời, mở cửa bước ra ngoài.
Lý Hà Nghiên đang ở ngoài cửa, hơi đứng thẳng lưng lên, ánh mắt rơi vào nửa khuôn mặt sưng đỏ của cô, lông mày anh cau lại, nhưng không nói lời nào, kéo cô vào phòng mình: “Ngồi trên giường chờ một lát, anh xuống dưới lấy vài viên đá.”
Ngụy Dư thực sự có chút mệt mỏi, cô vén chăn nằm xuống giường, trên chăn có mùi của anh, cô nhắm mắt lại sắp chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng mở cửa đánh thức.
Lý Hà Nghiên đi vào: "Ngủ rồi à?"
"Chưa."
Ngụy Dư ngồi dậy, Lý Hà Nghiên đứng bên giường, nhìn cô từ trên cao xuống: "Bà ấy thực sự là mẹ ruột của em à? Xuống tay mạnh như vậy."
Ngụy Dư mệt mỏi nở nụ cười một cách gượng gạo.
Lý Hà Nghiên lấy một chiếc khăn bọc đá viên đắp lên khuôn mặt sưng đỏ của cô, Ngụy Dư nhận lấy, nhẹ nhàng nói: "Em tự làm."
Lý Hà Nghiên buông tay, đứng dậy đến trước cửa sổ và châm một điếu thuốc.
"Mẹ em ngủ chưa?"
Lý Hà Nghiên cầm điếu thuốc trên tay nhìn cô một cái: "Trong phòng đèn tối om, chắc bà ấy ngủ rồi."
Ngụy Dư nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Ngụy Dư cầm khăn bọc đá viên chườm lạnh một lúc, cảm thấy trên mặt không còn đau rát bèn đặt khăn xuống.
Lý Hà Nghiên nhìn thấy: “Vết sưng còn chưa giảm, đắp một chút nữa đi.”
"Tay em mỏi, với cả bây giờ không đau nữa."
Lý Hà Nghiên cười nhạt một tiếng, ngồi xuống mép giường, tay thì lấy khăn đá áp lên mặt cô, đầu thì cúi nhìn điện thoại.
Ngụy Dư nằm nghiêng, nhìn chằm chằm sườn mặt anh: "Có phải những lời mẹ em nói vừa rồi, anh nghe thấy hết đúng không?"
Lý Hà Nghiên rũ mắt nhìn cô.
Ngụy Dư nói tiếp: "Đừng để ý đến lời nói của bà ấy."
Lý Hà Nghiên nhướng mày nói: "Lo lắng cho anh?"
"Em sợ anh suy nghĩ nhiều."
Lý Hà Nghiên nhếch khóe miệng lên, ôn nhu nói: "Anh không yếu ớt đến thế.”
Ngụy Dư không biết Lý Hà Nghiên đã chườm lạnh cho cô bao lâu, khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng. Hai cánh tay anh nặng trĩu vòng quanh eo cô, sau lưng là thân trên để trần của anh.
Lý Hà Nghiên luôn thích ngủ không mặc áo, Ngụy Dư dịch đến mép giường, gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng nhấc chăn lên và bước vào phòng vệ sinh.
Động tác đứng dậy của cô dường như đã đánh thức anh, Lý Hà Nghiên hơi mở mắt ra, nhìn cô hai giây, lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Ngụy Dư đứng trước gương nhìn vết sưng đỏ trên mặt đã giảm bớt, cô vốc một nắm nước, vẩy lên mặt, lấy hai tờ khăn giấy lau đi những giọt nước.
Khi cô trở lại phòng của mình, chăn bông trên giường đã được gấp gọn gàng, Chu Ngọc Như đã rời đi.
Điện thoại rung lên hai lần, là tin nhắn của Ngụy Đào.
Ngụy Đào: Tối nay anh với mẹ, còn cả chị dâu em nữa sẽ quay về Hoài Thành.
Ngụy Dư nhìn tin nhắn nhưng không trả lời, cô đặt điện thoại xuống.
Sáng nay còn có tiết học nên Ngụy Dư cũng không lề mề, cô thay quần áo, trang điểm rồi cầm giáo trình đi vào lớp học. Ngụy Dư vừa ngồi xuống, Tống Lộ từ cửa sau đi vào, trực tiếp ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cô, quay đầu hỏi: "Thi tốt không?"
"Vẫn ổn."
Tống Lộ nói: "Nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu ổn mà."
Ngụy Dư cười nhạt.
Tống Lộ đột nhiên nâng cằm cô, nhìn kỹ mặt cô: "Mặt cậu sao vậy?"
“Thấy được à?” Ngụy Dư hỏi.
“Thấy một chút.” Tống Lộ nói, “Không phải là Lý Hà Nghiên đánh cậu đấy chứ?”
Ngụy Dư cười cười, nắm lấy tay cô ấy: "Không phải, tối hôm qua mẹ mình đến thành phố Y, mình cãi nhau với bà ấy."
“Vậy cũng không nên đánh cậu chứ.” Tống Lộ trợn mắt nói: “Vì chuyện thi lên thạc sĩ à?”
Ngụy Dư gật đầu: "Ừ."
Tống Lộ lẩm bẩm: "Thật sự không hiểu nổi mẹ cậu, chuyện này có gì phải ầm ĩ? Mẹ mình rất muốn mình thi lên thạc sĩ. Bà ấy không thích mình lê la mỗi ngày, sợ mình sẽ thất nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp."
Vào cuối tiết học đầu tiên, Tống Lộ đi vệ sinh và hỏi Ngụy Dư rằng cô có đi cùng không.
Ngụy Dư lắc đầu: Cậu đi đi.
Sau khi Tống Lộ rời đi, cô lấy điện thoại di động ra gửi cho Lý Hà Nghiên một tin nhắn: Anh dậy rồi à?
Lý Hà Nghiên: Mới ngủ dậy, em đang ở phòng trọ?
Ngụy Dư: Em đi học rồi.
Lý Hà Nghiên: Đi học còn làm việc riêng?
Ngụy Dư có thể tưởng tượng nụ cười của anh khi anh nói điều này, cô trả lời: Hết giờ học rồi.
Lý Hà Nghiên: Chậc.
Ngụy Dư: Bây giờ anh đang làm gì?
Lý Hà Nghiên: Xả nước.
Ngụy Dư sửng sốt một chút mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ này.
Lý Hà Nghiên gửi lại: Tại sao lại im lặng rồi?
Lý Hà Nghiên: Không hiểu ý nghĩa của hai từ này à, học sinh giỏi phải hiểu chứ?
Ngụy Dư nóng mặt, nhớ tới ngày đó bọn họ từ thư viện trở về phòng anh, sau đó anh đi toilet giải quyết, âm thanh đè nèn cùng kiềm chế truyền đến bên tai cô.
Ngụy Dư mím môi.
Trong đoạn trò chuyện của hai người, một tin nhắn khác của anh lại hiện lên: Cần anh giải thích theo cách phổ biến không?
Ngụy Dư nghiến răng: Không cần.
Lý Hà Nghiên cầm điện thoại, đột nhiên cười ha ha.
Uông Dương khó hiểu: "Anh Nghiên, cậu cười cái gì?"
"Không có gì."
Đã hơn một tháng kể từ lần cuối Chu Ngọc Như đến gặp cô, Ngụy Dư không còn liên lạc với Chu Ngọc Như nữa.
Hôm nay Ngụy Dư thi xong cuối kỳ.
Lý Hà Nghiên và Uông Dương chơi trên sân bóng. Khi Ngụy Dư đang ngồi xem họ chơi bóng, cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Giang Uyển. Sân bóng tràn ngập tiếng hò hét của các nam sinh, Ngụy Dư đi ra xa một chút mới nhấn nút nghe: “Uyển Uyển, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Lâm Giang Uyển rất phấn khích: "Ngụy Dư, cậu thi cuối kỳ xong hết chưa?"
"Hôm nay vừa xong."
"Vậy ngày mai mình đến thành phố Y tìm cậu chơi hai ngày nhé, sau đó chúng ta cùng nhau về Hoài Thành."
Ngụy Dư dừng một chút, cười nói: "Được, lát nữa cậu gửi thông tin vé xe cho mình, ngày mai mình đến bến xe đón cậu."
"Được rồi."
Ngụy Dư cúp điện thoại đi tới sân bóng, Lý Hà Nghiên đã rời sân và ngồi trên ghế bên cạnh cô nghỉ ngơi, lúc cô đi tới, Lý Hà Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: "Điện thoại của ai vậy?"
"Một người bạn cấp ba của em, ngày mai cô ấy sẽ đến thành phố Y chơi."
Lý Hà Nghiên tựa lưng vào hàng rào sắt, trong tay anh cầm một chai nước khoáng, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy ngày mai em có định đón cô ấy không?”
"Có."
"Anh đi cùng em nhé?"
Ánh mắt Ngụy Dư rơi vào đám nam sinh đang chạy trên sân, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.”
Lý Hà Nghiên vặn nắp chai rồi uống một ngụm nước: "Nghe thật miễn cưỡng, anh không được gặp người khác sao?"
Ngụy Dư quay đầu nhìn anh, không nói gì.
Lý Hà Nghiên híp mắt: "Nhìn gì vậy?"
Ngụy Dư cong môi, cố ý nói: "Nhìn xem anh có thể gặp người khác không?"
Lý Hà Nghiên cười: "Nhìn ra chưa?"
“Vẫn có thể mang ra ngoài gặp người.” Cô nghiêm túc gật đầu.
"Mọe."
Lý Hách Nghiên nghiêng đầu cười nói.
Chuyến xe của Lâm Giang Uyển đến lúc hai giờ chiều, Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên đến đón cô ấy, Lâm Giang Uyển đang xách vali của cô ấy.
Ngụy Dư bảo Lâm Giang Uyển đưa chiếc vali cho Lý Hà Nghiên, Lâm Giang Uyển cũng không khách khí đưa chiếc vali cho Lý Hà Nghiên: "Cảm ơn nhé!"
Lý Hà Nghiên cười nhạt “Không có gì” rồi xách vali đi đằng trước.
Lâm Giang Uyển liếc nhìn bóng lưng của Lý Hà Nghiên và ghé vào tai Ngụy Dư: "Cậu tìm thấy anh chàng đẹp trai này đâu ra vậy."
Ngụy Dư nói: "Tìm được ở khu phòng trọ."
Lâm Giang Uyển không tin: "Cậu đùa mình à?"
“Thật mà.” Ngụy Dư nói, “Anh ấy ở đối diện phòng trọ của mình.”
"Người thuê phòng ở chỗ đấy đều có giá trị nhan sắc cao như vậy à?"
Sau khi lên xe, Ngụy Dư bảo đặt khách sạn cho cô ấy nhưng Lâm Giang Uyển nói: "Đừng lãng phí tiền, mình sẽ ở phòng trọ của cậu."
“Sợ cậu sống ở chỗ này không quen.” Ngụy Dư nói, “Ban đêm nơi đó cách âm không tốt lắm.”
“Mình cũng không phải kẻ có tiền, có gì mà không quen.” Lâm Giang Uyển nói: “Đừng khách khí, chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi, còn để ý chuyện này sao? "
Ngụy Dư không nài nỉ nữa.
Khi đến phòng trọ, Lâm Giang Uyển đi vào phòng vệ sinh, Ngụy Dư nói: "Hai ngày này em phải đi mua sắm với Giang Uyển."
Lý Hà Nghiên: "Vậy anh không đi theo, sợ bạn em không thoải mái."
Ngụy Dư: "Được."
Lý Hà Nghiên do dự, cúi đầu nhìn cô: "Còn đủ tiền không?"
Ngụy Dư nhướng mắt: "Em có tiền mà, anh không cần lo lắng."
Lý Hà Nghiên thần sắc thoải mái, trêu chọc cô: "Không đủ thì nói anh biết, đừng tự lén lút gặm bánh bao một mình."
“Em ăn bánh bao lúc nào?” Ngụy Dư nói: “Em không thích bánh bao.”
"Được, dù sao cũng không đủ tiền thì nói với anh." Lý Hà Nghiên lại nghiêm túc nói.
Ngụy Dư nghĩ rằng anh chỉ là quan tâm đến mình, từ chối sẽ hơi vô lý, vì vậy cô gật đầu đồng ý.
Hai ngày nay, Ngụy Dư ra ngoài chơi với Lâm Giang Uyển. Lý Hà Nghiên nhàn rỗi buồn chán nên đã giết thời gian ở quán bi-a với Uông Dương, Hoảng Tử và những người khác.
Uông Dương nói: "Hai tuần nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán, anh Nghiên, năm nay cậu có đến nhà tôi không?"
Vào dịp Tết Nguyên Đán trước đây, dì Lan thỉnh thoảng đưa ông bà ngoại của Lý Hà Nghiên đến nhà mình, sợ rằng hai người già sẽ nhớ lại những điều buồn bã trong một dịp sum họp gia đình như vậy.
Lý Hà Nghiên cau mày nói: "Để xem đã."
Uông Dương nói: “Chẳng lẽ Ngụy Dư muốn đón năm mới cùng cậu?”
Lý Hà Nghiên không đề cập đến vấn đề này với Ngụy Dư và cô cũng không nói với anh liệu cô có muốn quay về nhà trong kỳ nghỉ đông hay không. Lý Hà Nghiên nghĩ, nếu cô và mẹ cô cãi nhau như vậy, về nhà ăn mừng năm mới có lẽ sẽ không thoải mái. Vì vậy, anh định đợi vài ngày nữa rồi hỏi ý của cô.
Ngụy Dư cùng Lâm Giang Uyển tham quan hết các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố Y, họ đi bộ nhiều đến mức eo và chân đau nhức. Nhưng Lâm Giang Uyển rất vui. Sau khi tắm xong, cô ấy nằm trên giường và trò chuyện với Ngụy Dư, nói rằng còn muốn đến đây chơi một lần nữa.
Ngụy Dư mỉm cười.
Lâm Giang Uyển nói thêm: "Mình sẽ đặt vé xe ngày mốt, tiện thể đặt luôn cho cậu, đặt vé buổi chiều, được chứ?"
Tay cầm máy sấy của Ngụy Dư dừng lại, hơi ấm phả vào da đầu, nhiệt độ quá cao làm đau da đầu, Ngụy Dư tắt máy sấy, chậm rãi nói: “Giang Uyển, năm nay mình sẽ không về.
“Sao cậu không về?” Lâm Giang Uyển nhìn cô, sau đó nhớ tới một chuyện, “Năm nay ba mẹ bạn trai muốn cậu đến nhà anh ấy ăn Tết sao?”
“Không phải.” Ngụy Dư lắc đầu.
Lâm Giang Uyển cau mày: "Tết đấy, chẳng lẽ cậu muốn sống một mình trong căn phòng cho thuê này sao? Nghĩ lại thì có chút thê thảm."
“Thật ra, ăn Tết một mình cũng khá tốt.” Ngụy Dư cười nói.
Lâm Giang Uyển muốn nói điều gì khác, cô ấy lại nhìn Ngụy Dư và nói: "Được rồi, đúng 0 giờ, mình sẽ là người đầu tiên gửi lời chúc mừng năm mới cho cậu."
"Ừm."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");